Trong Trầm Hương đình một màn xinh đẹp còn hơn so với những bông hoa những cánh bướm ngoài kia. Hoàng đế có lệnh mở tiệc trong Trầm Hương đình ở ngự hoa viên, rượu ngon trước mặt, mỹ nhân bên cạnh, ngồi chính giữa chính là hoàng đế Đại Đường đang chìm đắm trong tiếng nhạc, tiếng hát du dương mê người.
- Hoàng thượng, Văn Nhạc công chúa có việc xin cầu kiến! - Giang công công đứng một bên hoàng thượng nhẹ giọng bẩm tấu.
Hoàng thượng hãy còn mê đắm trong khúc nhạc chợt nghe Giang công công bẩm báo liền bật tỉnh hỏi:
- Công chúa có chuyện gì cầu kiến?
- Nô tài không biết, nhưng… sắc mặt công chúa không tốt lắm.
Trương Thục phi đang nằm trong lòng hoàng thượng nghe thấy vậy lập tức dùng cái giọng không xương thì thầm vào tai hoàng thượng:
- Hoàng thượng ... nếu thần thiếp đoán không nhầm thì công chúa có lẽ đã biết được tin kia nên mới tới kháng nghị với hoàng thượng...!
Hôm qua sứ thần của Thổ Phiên tới yết kiến thỉnh cầu hoàng thượng hứa hôn Văn Nhạc công chúa làm vợ của Thổ Phiên vương. Thổ Phiên hòa thân cùng Đại Đường nhằm duy trì tình hữu được giữa hai nước.
Hoàng thượng vốn định đem chuyện này hỏi ý kiến hoàng muội nhưng nếu nàng không chấp nhận thì sẽ tìm một chi nữ hoàng tộc khác thay thế. Sau khi Trương Thục phi biết được chuyện này liền nắm lấy thời cơ trả thù công chúa điêu ngoa kia hại nàng bị hoàng đế cấm túc một tháng, chẳng những mất hết mặt mũi mà Trương Thục phi còn bị những cung phi khác nhạo báng. Cục tức này nàng ta nghẹn trong cổ đã lâu nên mới vụng trộm phái người lẻn vào Văn Nhạc cung trả thù song thất bại mà những người phái đi kia cũng mất tích một cách bí ẩn. Đang lo hận ý không có chỗ phát tiết thì không ngờ cơ hội ngàn năm có một, cuối cùng nàng ta cũng làm cho kẻ địch vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt!
Đêm qua nàng thừa dịp thị tẩm góp lời với hoàng thượng, đương nhiên bằng những lời lẽ ngọt lịm cùng ngọc thể mềm mại mị hoặc thì nàng ta thừa sức thuyết phục hoàng thượng đồng ý ban chỉ gả Văn Nhạc công chúa đến Thổ Phiên. Không những thế nàng ta còn sớm tiếp cận với các quan đại thần và đa số những vị này đều nếm qua mùi vị mệt mỏi vì công chúa, bởi vì công chúa thường tiến cử nhân tài với hoàng thượng làm cả trở đường tiến thân của họ khiến họ sớm hận nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy, tất cả đại thần cùng Trương Thục phi đều đề nghị với hoàng thượng: Đại Đường dân đông của giàu, bốn phương đều xưng thần, thật vất vả mới có thể sống chung hòa hợp với các nước. Lần này Thổ Phiên vương cử sứ thần sang hòa thân, vương còn chỉ đích danh Văn Nhạc công chúa chứ không lấy bất kỳ một chi nữ hoàng tộc nào khác.
Hoàng đế nghe cũng thấy hợp tình hợp lý, gây dựng nên một quốc gia với một thời đại hưng thịnh hòa thuận đối với ngài mà một chính sách quan trọng hàng đầu. Vì việc nước thì những chuyện khác đều gạt sang một bên không còn quan trọng nữa. Sau một hồi cân nhắc, suy tính, ngài nhận lời cầu thân của sứ thần, quyết định gả công chúa cho Thổ Phiên vương.
Vừa nghe Trương Thục phi nhắc nhở, hoàng thượng quyết định tạm thời không gặp mặt Văn Nhạc công chúa.
- Trẫm không tiếp bất cứ kẻ nào, cũng không bàn chuyện gì, tránh phá hư khúc nhạc hay này - hoàng đế khoát tay, cự tuyệt cầu kiến của công chúa. Mỗi ngày đều bàn bạc quốc sự không xong, phê tấu chương không hết, lúc nào đầu óc cũng treo lơ lửng căng thẳng, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi, ngài thầm nghĩ phải được được hưởng thụ hết thảy. Có chuyện gì thì ngày khác bàn bạc...
- Hoàng huynh! - một thanh âm lạnh lùng truyền tới từ phía sau hoàng đế.
Hoàng đế sửng sốt rồi lại nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu. Ngài sớm biết tính tình hoàng muội cố chấp, nhất định nàng sẽ không chịu rút lui, dù sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt. Lúc này ngài đành phải bày ra uy nghiêm, hắng hắng cổ, quay đầu lại.
- Ta nói hoàng muội, muội tới thật đúng lúc, đúng lúc, đúng lúc...! - Thật là khủng khiếp! Một khuôn mặt âm trầm đầy máu gần trong gang tấc, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hoàng thượng. Ngài sợ tới mức mặt rồng vặn vẹo, uy nghiêm cứ như rác bị quét đi một phát sạch băng, đầu lưỡi thì run lên không ngừng.
Văn Nhạc công chúa trừng hai tròng mắt, sắc mặt âm trầm, dưới mũi vẫn còn hai đường máu chảy xuống. Đây chính là kiệt tác của cú té ngã khi nãy, thoạt nhìn đúng là giống hệt oan hồn ma quỷ vậy.
- Hoàng... huynh... - giọng nói cũng rất giống nha!
- Muội... muội... muội... muốn hù chết trẫm sao ...?
- Ban ngày không làm chuyện xấu thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa! - nàng lạnh lùng nói.
Không chỉ hoàng thượng đổ mồ hôi lạnh mà các phi tử khác cũng nuốt vội một ngụm khí lạnh, mắt hoa đầu choáng váng.
- Sao mũi muội lại chảy máu như vậy?
- Thần muội không chỉ có mũi chảy máu mà còn tức giận tới hộc máu đây.
Trương Thục phi tùy thời ứng tới, vội vàng giải oan với hoàng thượng:
- Hoàng thượng, ngày ấy thần thiếp chính là bị cái bộ dáng này của công chúa dọa chết!
- Ngươi câm miệng, người mà ta muốn tính toán nhất chính là ngươi đó! - nàng vừa nhác thấy cái dáng vẻ kệch cỡm của Trương Thục phi thì còn giận điên hơn.
Kẻ địch đối mặt trừng nhau tới đỏ mắt. Trương Thục phi cũng không cam chịu yếu thế bác bỏ:
- Công chúa giả thần giả quỷ dọa người đã không đúng, đầu tiên là dọa thần thiếp, hại thần thiếp chịu oan một tháng cấm túc thì không nói làm gì nhưng bây giờ nàng lại đến dọa hoàng thượng… Hoàng thượng thân thể là tôn quý, nếu bị dọa tới đổ bệnh thì công chúa có đảm đương nổi không?
- Bản công chúa tới tìm hoàng thượng, không rảnh dài dòng với ngươi! - đối mặt một hồi, chuyện vừa chuyển, Lý Vân Dung tức giận bất bình chất vấn hoàng thượng: - Hoàng huynh, nghe nói ngài muốn đưa thần muội tới Tây vực hòa thân, chuyện này có đúng không?
- A, thần muội đã biết nhanh thế sao? Trẫm định ngày mai lâm triều mới chiêu cáo với quần thần về chuyện này - hiển nhiên hoàng thượng cũng có chút chột dạ nhưng vẫn cường trang trấn định.
- Ta không đồng ý! Hủy bỏ quyết định này đi! - Lý Vân Dung chống thắt lưng nói.
- Quân vô hí ngôn, hoàng thượng đã nói ra lời sao có thể hủy bỏ? Công chúa, ngươi làm vậy không phải ép hoàng thượng nói mà không biết giữ lời sao? - Trương Thục phi xen mồm nói.
- Thần muội không lấy chồng, xin hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
- Mệnh lệnh đã ban ra sao có chuyện thu hồi lại, có đúng không hoàng thượng?
Lý Vân Dung phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Thục phi, ngón tay chỉ thẳng vào mụ hồ ly tinh này:
- Câm miệng, ngươi ôm hận trả thù, khẳng định là ngươi giựt giây bên tai hoàng huynh, dùng thủ đoạn dụ dỗ, thuyết phục hoàng huynh đưa ta đi hòa thân, đúng không?
- Thần thiếp làm vậy đều vì vận mệnh quốc gia Đại Đường ta, vì phúc lợi của hoàng thượng mà suy nghĩ. Mong hoàng thượng minh xét!
- Ngươi vĩ đại như vậy chi bằng sửa thành ngươi đi hòa thân, thế nào, có được không?
Trương Thục phi dừng lại, sắc mặt khẽ biến:
- Ngươi... đừng khinh người quá đáng!
- Ngươi mới là đừng cố ý gây sóng gió, hồ ly tinh chết tiệt!
- A! Ngươi dám mắng ta!
- Có gì mà không dám chứ, quạ thối miệng đen!
- Ngươi mới là kẻ điêu ngoa...
- Đồ quái dị Mẫu Dạ Xoa, bà Ba Hoa!
- Ngươi dám nói xấu ta...
- Ngươi không chỉ xấu mà người cũng xấu nốt. Càng nhìn càng khiến người ta muốn nôn!
- Ngươi... ngươi... ngươi ...
- Ngươi cái gì mà ngươi, bình thường ngươi còn không đáng để đọc sách chứ đừng nói tới mắng người càng không đáng, còn dám cãi với ta!
Trương Thục phi đen mặt, hít một hơi thật sâu:
- Hoàng thượng ...
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngoài cái chiêu khóc lóc đáng thương ra thì ngươi không còn chiêu gì khác sao?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, mặc kệ là phu tử tam cung lục viện hay thái giám, cung nữ, cấm vệ quân, đám người cao thủ đại nội... ai cũng cố nén ý cười, cứng rắn nghẹn cổ họng, cố gắng không cho ý cười tràn ra trên môi như bị vỡ đê. Cãi nhau với Văn Nhạc công chúa không khác nào tự rước lấy nhục.
Hoàng thượng đứng giữa cuộc cãi vã, một bên là hoàng muội, một bên là ái phi, bị hai nữ nhân cùng một lúc quậy tưng ầm ỹ làm cho hứng thú thưởng nhạc của hoàng thượng bay biến đi đâu mất. Có câu nói rằng: văn nhân gặp được binh thì hữu lý không nói rõ*, hiện tại ngài chứng kiến thì rút ra được một điều, khi nữ nhân cố tình gây sự thì chẳng những nói không rõ mà còn gây hỗn loạn, hồ đồ. Lúc này, cách tốt nhất chính là bày ra một bộ uy nghiêm của hoàng đế!
*người học văn và học võ gặp nhau thì tranh cãi không dứt - đối đầu gay gắt
- Làm càn! - mặt rồng giận dữ, tiếng quát vang lên ra lệnh cho hai nữ nhân khắc khẩu ngưng lại. Hoàng thượng tuy rằng là người luôn ôn hòa nhưng một khi đã giận lên thì uy hiếp khiếp người - Hai người các ngươi thật to gan, dám phá hỏng nhã hứng của trẫm - hai nữ nhân còn định nói thêm cái gì đó nhưng liền bị ngài chặn lại - Trẫm không cho phép các ngươi mở miệng!
Khiếp sợ như trời chuẩn bị sập xuống, không một ai dám thở mạnh nữa là.
- Chuyện hòa thân với Đại Đường tuyên dương ân uy chính sách, hôn sự của công chúa trẫm đương nhiên có quyền làm chủ. Trẫm là người đứng đầu một quốc gia, quân vô hí ngôn, nếu trẫm lật lọng chẳng phải làm cho quốc gia họ chê cười. Cho nên, việc hòa thân đã định, tuyệt không sửa đổi.
- Hoàng huynh!
- Việc này không nói lại nữa. Lui ra!
Lý Vân Dung vô cùng căng thẳng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thục phi đang đắc ý dạt dào mà nàng lại không có cách nào tính sổ. Giang công công đứng đó lắc đầu ý bảo nàng tuyệt đối không thể xúc động tránh làm cho hoàng thượng nổi giận giáng tội. Hoàng huynh nàng lần này đúng là ăn phải quả cân quyết tâm nên nàng đành phẫn nộ đứng dậy rời đi, ngay cả phúc thân cáo lui nàng cũng không làm, vén váy chạy ra khỏi ngự hoa viên.
Ý thánh đã quyết, mệnh lệnh của vua không thể kháng nghị, hôn sự của nàng giống như một kết cục đã được định trước. Tuy nhiên, nàng cũng rất hiểu chính mình tuyệt đối không chấp nhận sự bài bố của người khác, cho dù có là hoàng đế thì cũng như không.
Muốn nàng đi hòa thân? Kiếp sau đi! Nội tâm nàng không nhịn được oán hận cái tên Thổ Phiên vương chưa một lần thấy mặt kia, nhàn rỗi không có việc gì hay sao lại mò tới trêu chọc nàng. Nếu ngày nào đó để cho nàng gặp được, nàng nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ! Nhưng tính ra vận khí hắn vẫn còn tốt chán vì không có cơ hội để nàng dạy lễ độ cho hắn biết! Bởi vì, trong lòng nàng, một kế hoạch to gan lớn mật đang được tính toán rất chu toàn.
Sau khi hoàng thượng tuyên bố hôn sự của công chúa, tâm tình công chúa như lao xuống vực thẳm, suốt ngày nàng mặt mày suy sụp. Cúc Hương và Khấu Nhi lúc này cũng không biết làm sao, hòa thân dù sao cũng là đại sự, thánh chỉ của hoàng đế đã ban ra, ngay cả một đứa trẻ nít cũng biết đây không phải là chuyện có thể nói đùa, nói bỏ là bỏ, nói dừng là dừng.
Thấy công chúa ảo não trầm trọng, hai vị cung tỳ cũng không biết nên an ủi nàng sao cho tốt, các nàng có thể tưởng tượng nàng có bao nhiêu khổ sở. Mới cùng với Hách đại nhân ưng thuận chung thân chi ước thì lại phải chấp nhận cái lệnh hòa thân ác độc, nói vậy thì Hách đại nhân hẳn cũng bị đả kích rất lớn? Sau khi hoàng đế hạ chiếu, trong cung liền hừng hực khí thế chuẩn bị cho việc công chúa xuất giá.
Đầu tháng, ban đêm yên tĩnh, khuê phòng công chúa, không khí trầm trọng ngưng tụ dọa người. Cúc Hương và Khấu Nhi giúp công chúa cởi áo chải đầu rồi hầu hạ nàng đi ngủ. Trên gương đồng phản chiếu khuôn mặt trầm mặc nghiêm túc của công chúa, nếu bình thường thì lúc này vị công chúa bướng bỉnh của các nàng phải đùa với mọi người vui vẻ vài trận sau đó mới chịu lên giường.
Cúc Hương im lặng vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của công chúa, mái tóc dài xinh đẹp như đêm, nàng công chúa đáng yêu nghịch ngợm... giờ không còn tươi cười nữa. Các nàng thực không hiểu sao hoàng thượng có thể gả hoàng muội đến một nơi cao nguyên xa xôi quanh năm tuyết phủ ấy. Ai thấy cũng không nhẫn tâm!
- Công chúa… - Khấu Nhi một bên nhẹ gọi rồi thở dài một tiếng.
- Tên Thổ Phiên vương kia dám chỉ đích danh muốn thành thân với bản công chúa thật sự là chán sống rồi! - Lý Vân Dung lạnh lùng mở miệng.
- Công chúa, nô tỳ nghe nói Thổ Phiên vương cao to tráng kiện dọa người. Bình thường trông hắn giống như một đầu hổ vậy - Cúc Hương nói những gì mà mình nghe được.
Trên gương đồng, đôi mắt công chúa mở tròn xoe, một nụ cười thần bí nhếch lên bên khóe môi:
- Hừ, chỉ sợ hắn không có cái phúc cưới ta!
Nụ cười kia lộ ra mười phần mưu ma chước quỷ, Cúc Hương và Khấu Nhi cùng liếc nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì bản công chúa quyết định chạy trốn - Lý Vân Dung nhướng lên đôi mày thanh tú, tuyên bố kế hoạch lớn của mình.
Cúc Hương và Khấu Nhi ngẩn người giây lát rồi cả hai lập tức phản ứng rất ăn ý, một người đi tới cửa sổ, một người đi kiếm tra xem bên ngoài cửa còn có tạp vụ chờ không sau đó đóng chặt cửa lại, từng cánh cửa sổ cũng được khép cẩn thận. Xác định cửa khép hết và không còn một ai, hai nàng mới quay trở lại bên người công chúa.
- Công chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Những lời mà người vừa nói là đại nghịch bất đạo, nếu để cho người có ác tâm nghe được thì nhất định sẽ gây bất lợi cho công chúa.
- Các ngươi lớn lên cùng ta, có khi nào thấy bản công chúa sợ cái gì chưa? Hợp lý thì ta liền phục, không hợp lý thù có dùng đao đặt trên cổ ta thì cũng đừng mơ tưởng bức ta phục tùng!
Khấu Nhi nghiêng người nói nhỏ:
- Công chúa tính là…
- Cái tên hoàng đế ca ca thấy sắc quên hoàng muội đối với bản công chúa bất nghĩa vậy thì đừng trách bản công chúa không làm theo lời hắn. Sau này đường ta ta đi, từ nay về sau ta với hắn ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Công chúa muốn chạy trốn?
- Đúng vậy!
- Công chúa, nếu vậy... là tội mất đầu! - Cúc Hương cả kinh nói.
Khấu Nhi vỗ vỗ bả vai Cúc Hương, lỡ đễnh nói:
- Nếu trốn thì đương nhiên sẽ không để cho người ta bắt được, mà nếu không bắt được thì làm sao có thể mất đầu?
- Đúng vậy. Bản công chúa nếu đã quyết định trốn thì nhất định sẽ trốn thoát thành công, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm ra được ta! - Lý Vân Dung đắc ý gật gật đầu.
Khấu Nhi trầm ngâm một lát rồi cẩn trọng nói:
- Hách đại nhân đâu? Công chúa đã bàn bạc với ngài ấy chưa?
- Chưa bàn!
- Công chúa chưa nói với Hách đại nhân? Nói vậy là… Hách đại nhân không biết kế hoạch bỏ trốn khỏi hôn ước của công chúa?
- Hắn đương nhiên sẽ theo ta bởi vì ta tin tưởng hắn cũng nghĩ giống ta, không màng quyền lợi và danh vị, ta tin hắn nguyện ý theo ta rong chơi tứ hải. Ta cảm giác, bản chất con người của hắn cũng giống như ta! - Lý Vân Dung tự tin nói.
Nghĩ đến hắn, những lo lắng ực đầy trong lòng chợt tiêu tan. Nàng tin hắn không như ngựa nhớ chuồng mà màng tới chức vị, nếu không thì hắn sao có thể chịu sự tín nhiệm và sủng ái của hoàng huynh mà đi cự tuyệt cơ hội làm quan, hắn chấp nhận làm một gã thống lĩnh. Chỉ cần tìm một cơ hội thì nàng nhất định sẽ nói với hắn quyết tâm của nàng.
- Được rồi, các ngươi lui xuống đi nghỉ đi!
- Dạ, nô tỳ cáo lui!
Cúc Hương cùng Khấu Nhi vừa rồi khỏi phòng khép cửa lại thì Lý Vân Dung cũng đứng dậy rời khỏi bàn trang điểm, đi tới thổi tắt cây nến. Khi nàng đang định nằm xuống nghỉ thì đột nhiên nhận thấy bên ngoài cửa sổ có người. Người tới mà cố ý để cho nàng biết, làm như vậy... chắc chắn là hắn!
Lý Vân Dung cầm lấy áo khoác mặc lên người rồi đi ra mở cửa sổ. Bên ao phù dung nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tâm tình nhất nhất vui vẻ, nàng theo hướng cửa sổ nhảy xuống chạy tới đình viện, ào vào tấm lưng kia.
- Khiếu Phong! - nàng nhẹ giọng gọi. Khi bóng dáng tuấn vĩ xoay người đối diện nàng, ánh trăng cũng hỗ trợ chiếu rọi khuôn mặt tuấn dật của hắn. Nàng kìm lòng không được nên nói tiếp - Ta biết là chàng!
Đối mặt với cách biểu lộ tình cảm không kiêng dè của Dung Nhi, Hách Khiếu Phong có điểm được an ủi, có điểm đau lòng. Hai cánh tay rộng mở muốn ôm lấy cơ thể mềm mại ngát hương nhưng mới đưa ra được một nửa thì lại chần chừ ngừng lại. Nhiệt huyết tình cảm đang dâng trào trong hắn cuối cùng biến thành hai nắm đấm siết chặt.
Dung Nhi trong lòng ngẩng đầu nhìn lên rồi triển khai một nụ cười lộ rõ má lúm đồng tiền bên má dành cho hắn:
- Ta đang nhớ tới chàng, chàng đã tới rồi. Cái này có phải là cái mà người ta gọi là thần giao cách cảm không?
Không có sự điêu ngoa thường ngày, nàng cười mỉm hồn nhiên làm nũng... Tất cả đều tiến vào trong mắt hắn, hòa tan những đường cong kiên cường trên khuôn mặt của hắn, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng bỗng chốc nóng rực... nàng... thật sự... đẹp quá.
Nàng hình như đăm chiêu nhìn hắn mãi rồi đột nhiên nắm cổ áo hắn kéo xuống, nàng đem đôi môi nhỏ nhắn của mình đưa lên đôi môi ấm kia tất cả nhu tình mật ý.
Cô gái nhỏ đáng yêu này đúng là luôn làm hắn bất ngờ và rung động. Giai nhân cúi đầu dán sát vào ngực hắn, hắn muốn dùng hết toàn lực ôm lấy nàng nhưng nghĩ tới chuyện nàng đã được hoàng thượng cấp hôn ước với Thổ Phiên vương, chuyện nàng sắp trở thành phi tử của người ta thì hắn liền áp chế tình cảm dạt dào của mình xuống. Lý trí nói rằng hắn không thể xúc động, bởi vậy hắn giữ chặt lấy hai vai nàng, đem thân thể hai người ngăn ra một khoảng cách.
- Khiếu Phong?
- Ta đến… là muốn nói với nàng... hoàng thượng đã hạ chiếu gả nàng đến Thổ Phiên…
Phát hiện vẻ mặt Khiếu Phong có điểm trầm trọng nhưng khi nghe những lời này thì nàng lập tức hiểu được lý do, qua một hồi bất an nàng nở một nụ cười thoải mái:
- Ồ, chàng tới là nói chuyện này sao? Chàng yên tâm, trừ chàng ra ta sẽ không lấy ai làm chồng hết - nàng tự tin, tràn đầy hứa hẹn, tuyệt không có nửa điểm lo lắng.
Phản ứng bình thản của nàng thực sự ngoài suy đoán của hắn:
- Ý chỉ của hoàng thượng sao có thể làm trái?
- Quy củ là chết, người là sống, cái gì cũng có thể thay đổi!
- Thay đổi? - hắn không hiểu lắm.
- Vị hôn phu của ta thì tự ta tuyển, tuyệt đối không có chuyện đi hòa thân đâu! - nàng vĩnh viễn tin tưởng vận mệnh là do chính mình tạo nên. Có lẽ là có số mệnh nhưng ông trời sẽ không nhẫn tâm chỉ cho con dân một con đường đi, tất nhiên là còn những con đường khác để lựa chọn, quan trọng là nàng có dám đi hay không?
Thấy vẻ mặt hắn hoài nghi, nàng lại cười càng thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn tới gần nàng một chút để kề tại nói nhỏ, nói cho hắn biết cái đáp án điên cuồng, khiếp sợ kia.
- Rất đơn giản, chúng ta bỏ trốn!
Hách Khiếu Phong kinh ngạc nhìn nàng sau đó không một chút do dự mà phủ quyết đề nghị của nàng:
- Không được!
- Vì sao? - nàng ngẩn ngơ.
- Chống lại thánh chỉ, lừa công chúa bỏ trốn, đối với hoàng thượng là bất nghĩa, đối với an nguy quốc gia là vô trách nhiệm, đây không phải là tác phong hành sự của Hách Khiếu Phong ta! - nhất thời danh dự của một người học võ, của một người thần tử trung thành trỗi dậy biểu lộ không bỏ sót một chút nào.
Lý Vân Dung giật mình sửng sốt trong chốc lát, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, tức giận hỏi:
- Chẳng lẽ chàng muốn trơ mắt nhìn ta gả cho Thổ Phiên vương?
- Không! - lúc này hắn còn đáp nhanh hơn.
Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, tính ra hắn còn có lương tâm.
- Chàng cũng hiểu được thánh chỉ của hoàng huynh ta ban ra thì không thể sửa được. Quân vô hí ngôn, nói ra được thì phải làm được, nếu ta tiếp tục ở lại trong cung thì nhất định sẽ bị đưa tới Tây vực, chàng bỏ được sao? - hai tay nàng chống thắt lưng, yên lặng nhìn hắn.
- Ta sẽ với hoàng thượng... cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! - Hách Khiếu Phong nhăn chặt mặt.
Nàng cảm thấy hụt hẫng, vốn tưởng hắn có đề nghị gì tốt hơn một chút:
- Như vậy ngược lại càng tệ hơn! Ta rất hiểu hoàng đế ca ca, hắn rất để ý danh dự và sự thành công. Trước kia hắn không bức gả ta đi là vì hôn nhân đại sự của ta không tổn hại gì cho hắn, hiện tại hắn liền nghe lời gièm pha của một mụ đàn bà mà gả ta tới Tây vực đi hòa thân, điều này chứng tỏ hắn không quan tâm tới ta nữa. Chàng tưởng hoàng huynh ta sẽ vì một gã thống lĩnh mà nuốt lại lời để cho thiên hạ chê cười hắn ư?
Hách Khiếu Phong không nói gì, xem như là đồng thuận những gì nàng nói là sự thật!
- Cho nên chỉ có một cách duy nhất đó là rời khỏi hoàng cung này. Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể ở bên nhau.
Dự định của nàng rất đơn giản, đời này nàng thầm nguyện sẽ cùng với người nàng yêu thương bên nhau cho tới hơi thở cuối cùng. Hoàng huynh chấp nhận hứa hôn thì tự hắn đi mà thành thân, nàng tuyệt đối không cúi đầu trước vận mệnh đâu. Gả nàng cho một người không thương để cho nàng suốt ngày lấy lệ rửa mặt... loại chuyện này nàng mặc kệ. Chuyện gì không muốn thì ngay từ đầu đừng làm, nếu làm thì nhất định sau này sẽ hối hận. Nhưng mà chính nàng lại kiên quyết với dự định của mình, xem ra vấn đề không chỉ nằm ở trên người nàng nữa rồi.
- Ta không cần thân phận địa vị, cũng không quan tâm vinh hoa phú quý. Ta chỉ muốn đi theo chàng, cho dù phải chịu khổ chịu tội thì ta đều đã chuẩn bị tâm lý. Chúng ta hãy rời khỏi hoàng cung này, thiên hạ rộng lớn, tất có chỗ cho chúng ta dung thân.
Đây chính là tuyên ngôn tình yêu của nàng, dám nói dám làm dám chịu trách nhiệm. Cặp mắt đẹp kia dường như chưa bao giờ trong trẻo như lúc này, trong đó tràn ngập tình cảm kiên định không suy suyễn.
Hắn rung động vì những lời của nàng, vì quyết tâm của nàng, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt kia. Thiếu chút nữa hắn đã ôm chặt lấy nàng, liều lĩnh mà mang nàng bay ra khỏi chốn thâm cung như một nhà giam này. Nhưng ở một khắc cuối cùng thì lý trí đã chiến thắng tình cảm, hắn không thể làm cái chuyện đại nghịch bất đạo kia được. Nam nhi sống trên đời chỉ cần sống hiên ngang không cầu công tích hoàng uy nhưng lại cầu không thẹn với lương tâm. Những tín nhiệm đối với hắn chính là thứ khiến hắn không thể buông tha hết thảy để mang nàng đi, nếu thật sự làm như vậy thì cả đời này hắn sẽ phải sống trong sự áy này, tội lỗi.
- Ta không thể làm như vậy.
- Chàng tình nguyện nhìn ta bị gả đến Tây vực mà vẫn muốn trung thành với hoàng thượng? - biểu tình của nàng nhìn rõ được sự bi thương.
- Công chúa, việc này đều nằm trong quốc sách của Đại đường ta. Chúng ta đã phải trải qua nhiều năm cố gắng mới có thể cùng bốn phương hòa thuận, để dân chúng có cuộc sống an lành, chính sách hòa thân tượng trưng cho tình hữu nghị được giữa hai quốc gia và có một ý nghĩa rất quan trọng. Nếu hứa hôn nhưng lại hối hôn thì không chỉ đối với hoàng thượng bất nghĩa mà uy phong của nước ta cũng sẽ bị sụp đổ. Nghiêm trọng hơn, thậm chí có khả năng hai nước sẽ tuyên chiến, ty chức sao có thể làm tổn hại tới an nguy của quốc gia, sao có thể làm ngơ với sống chết của dân chúng để mưu cầu việc tư của bản thân? - hắn hy vọng nàng có thể hiểu được.
Nàng trầm mặc, rút người khỏi cái ôm ấp của hắn, ở khoảng cách chừng năm bước thì nàng dừng lại sau đó mới chậm rãi mở miệng. Thanh âm đã không còn nguyên khí như lúc trước:
- Cho nên chàng lựa chọn buông ta ra? - hắn gọi nàng là công chúa còn tự xưng mình là ty chức thì nàng đã hiểu được quyết định của hắn rồi. Nhưng… nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.
Hách Khiếu Phong nhếch môi, tay nắm chặt thành quyền, hắn cố ức chế một cỗ hối hận đang dâng lên tận cổ hắn xuống. Đột nhiên hắn quỳ một gối xuống, hướng nàng thể hiện tôn ti chi lễ.
- Chuyện này liên quan tới phúc lợi của trăm ngàn dân chúng của Đại Đường ta, xin công chúa cân nhắc!
Lý Vân Dung ngỡ ngàng đứng đó một hồi lâu. Nàng vẫn không thể tin được hắn lại trả lời nàng như thế? Đêm hôm đó hắn nhiệt tình với nàng như thế nào? Hay là hắn đã quên mất lời hứa hẹn kia rồi?
Một cái chính sách hòa thân đã làm cho hắn dẫm chân tại chỗ, đây không phải là một nam nhân mà nàng yêu. Cái mà nàng muốn chính là một Hách Khiếu Phong không sợ lễ chế, dũng cảm, cuồng dã chứ không phải là người trước mắt đây lấy đại cục làm trọng, xem quốc sự quan trọng hơn hạnh phúc của đời nàng.
- Chàng không hối hận? - nàng hỏi tới.
- … - hắn vẫn cúi thấp đầu, một bên gối quỳ xuống.
- Thực sự không hối hận? - nàng đề cao âm điệu một bậc.
- …
Sự trầm mặc của hắn chọc nàng giận dữ, hai bàn tay nắm chặt thành quyền đến phát run:
- Được! Sẽ như lời ngươi nói! Ta liền gả đi Tây vực làm người của Thổ Phiên, vĩnh viễn sẽ không trở lại! - nàng phẫn hận xoay người vào phòng, nàng sẽ không bao giờ quan tâm tới hắn nữa.
Nam nhân đáng ghét! Dám đem nàng tặng cho nam nhân khác, nàng không tin hắn sẽ bỏ được. Dù sao ba tháng sau mới tới ngày hòa thân, nàng tin không quá mấy ngày thì hắn sẽ tới gặp nàng mà sám hối, tốt nhất lúc này không nên gây lộn với hắn.
Hừ! Nàng sẽ chờ xem!