Beta: Na
Hứa nguyện giả thứ hai? Mạc Tê nhìn dòng chữ nhíu mày.
Dù lớn hay bé, mỗi người đều có một nguyện vọng, một trường học to như vậy, nguyện vọng nhiều không đếm xuể, hộp tâm nguyện này lấy tiêu chuẩn gì lựa chọn hứa nguyện giả? Có lẽ để trả lời được câu hỏi này, phải tìm được hứa nguyện giả đước đã.
Nhưng mà hộp tâm nguyện này liên hệ với hứa nguyện giả bằng cách nào? Là thực sự tồn tại một cái hộp như vậy, hay chỉ hiện lên hư vô mờ mịt trong đầu họ?
Nghi vấn còn quá nhiều, hứa nguyện giả tiếp theo lại đã bắt đầu hành động, thời gian quá gấp gáp.
Từ cái chết của Kha Tiểu Hi cùng Tề Xảo Yến, trực giác cho cậu biết nguyện vọng của hứa nguyện giả tiếp theo không chừng sẽ có liên quan đến máu tươi và sinh mệnh, cậu không thể trơ mắt nhìn người tiếp theo chết đi.
Manh mối duy nhất trước mặt là di động của Kha Tiểu Hi và Tề Xảo Yến, nhưng di động của hai người đều cài mật khẩu.
Mạc Tê từng công tác tại hội sinh viên, cậu có thể bí mật điều tra hồ sơ điện tử của sinh viên, ghi nhớ sinh nhật của hai người và các thành viên trong gia đình, đến bạn trai Quách Minh Chinh cũng tra xét.
Dùng tổ hợp mấy con số này lặp lại nhiều lần cũng không mở được di động.
Nhưng may thay di động của Tề Xảo Yến thiết lập vân tay cùng nhận diện khuôn mặt, thi thể cô vẫn còn ở trong khe núi giả. Mà Tề Xảo Yến có thể mở được di động Kha Tiểu Hi, chứng tỏ cô ta biết mật khẩu điện thoại của đối phương, có lẽ Tề Xảo Yến có manh mối về mật khẩu di động Kha Tiểu Hi.
Nếu bây giờ lại đến giả sơn một lần nữa, thì nguy cơ cao là sẽ bị người chơi khác phát hiện, nhưng câu không còn cách nào, đâu thể cứ ngồi yên tại đây được.
Mạc Tê khẽ cắn môi, nhờ bóng đêm yểm hộ, lén lút đến chỗ núi giả.
Cậu vừa đến nơi, đã thấy một nam sinh cầm một thứ giống la bàn, cúi đầu tìm cái gì đó.
Hiện tại đã hơn 11 giờ, ký túc xá sớm đã đóng cửa, người vẫn còn đi dạo thời điểm này rất có thể có vấn đề.
Cũng may bên hồ có không ít cây cối, Mạc Tê trốn ở phía sau một thân cây, ép xuống hô hấp, lặng lẽ quan sát nam sinh.
Trùng hợp thay, nam sinh này cậu biết.
Môn chuyên ngành chiều nay có một sinh viên học lại không tới, tên là Hạng Trác, chính là hắn.
Người này so với cậu lớn hơn một tuổi, Mạc Tê nhớ rõ hắn đã học cùng bọn họ một khoá, chẳng lẽ người này là người chơi?
Mạc Tê vẫn luôn không rõ người chơi ở thế giới này có thân phận gì, nhưng cậu không nhịn được nghĩ, Mạc Tê bị trò chơi gọi là “Người khởi xướng nhiệm vụ”, từ danh hiệu này phỏng đoán, cậu xác thật là thuộc về trường học này, nhưng những người chơi khác không nhất định giống như vậy.
Mạc Tê chỉ có ấn tượng rời rạc về Hạng Trác, mơ hồ nhớ được khuôn mặt, tên tuổi, còn lại đều không rõ ràng lắm.
Nhưng điều này không đúng.
Mạc Tê thường mượn phần nội dung bài học quan trọng của học trưởng để bán cho bạn học, giới thiệu với học đệ, học muội, chuyên ngành của bọn họ từ năm nhất đến năm tư cậu đều rõ trong lòng bàn tay, sao có thể lại chỉ có ấn tượng mơ hồ với Hạng Trác?
Hạng Trác nhất định không phải là sinh viên của trường, lấy bối cảnh đơn giản mà nửa đường xông vào kí ức cậu!
Không ngờ tới người chơi cũng sẽ bị cấy vào một đoạn kí ức giả, không biết Hạng Trác có ấn tượng gì với cậu không?
Hạng Trác giơ la bàn, đi tới đi lui bên cạnh núi giả, chốc lát sau đi đến bên hồ, rồi lại chạy đến chỗ cây cối dò xét. Có một lần còn vòng qua thân cây Mạc Tê ẩn nấp, khiến cả người cậu toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ bị Hạng Trác phát hiện.
Cũng may lực chú ý của Hạng Trác đều đặt trên la bàn, không chú ý với cái bóng mơ hồ phản chiếu dưới cây của cậu. Lúc hắn đến gần, Mạc Tê còn thấy ánh sáng bạc mỏng manh của kim đồng hồ trên la bàn, lúc Hạng Trác di chuyển, kim đồng hồ cũng chuyển động, nhưng dù đi đến đâu, kim đồng hồ vẫn mãi chỉ hướng núi giả.
Nhưng Hạng Trác tựa như không nhìn thấy kim đồng hồ, không nghe theo nó chỉ dẫn.
“Quái lạ, căn cứ theo ‘Tuyến tác chỉ thị khí’ (*) chỉ dẫn, thi thể hứa nguyện giả hẳn là chưa bị lấy đi, tại sao lại không tìm thấy nhỉ?” Hạng Trác có chút mê man tự nói.
(*) Tuyến tác chỉ thị khí: Công cụ chỉ đường
Quả nhiên là tới tìm thi thể Tề Xảo Yến, la bàn trong tay hắn hóa ra gọi là “Tuyến tác chỉ thị khí”, chẳng lẽ cũng là một loại vật phẩm? Mạc Tê nhíu mày, đạo cụ đặc thù của người chơi khác quá nhiều, cậu chỉ là người mới, thực sự quá bị động.
Cũng may Hạng Trác hình như có bệnh về mắt, căn bản không nhìn được kim đồng hồ của la bàn, tìm hồi lâu cũng không thấy thi thể Tề Xảo Yến, Mạc Tê chỉ hy vọng người này mau chóng từ bỏ rời đi.
“Không được, bởi vì mặt trái kỹ năng của thẻ vật phẩm khiến ta luôn lạc đường,” Hạng Trác dừng bước chân, “Ta phải tìm một người dẫn đường giúp mới được.”
Mạc Tê nghe vậy, khẩn trương trốn sau thân cây, chỉ chờ Hạng Trác rời đi.
Ai ngờ lúc này, một gốc cỏ nhỏ lén lút quấn vào chân Mạc Tê, trong nháy mắt sắc bén như đao, thô bạo mà cào xé mắt cá chân của cậu.
Dù không có chuẩn bị, Mạc Tê vẫn kịp thời nhịn xuống đau đớn, không phát ra âm thanh, cúi đầu dùng sức nắm lấy ngọn tiểu thảo, lại cảm thấy chân như bị một dây nhỏ cứng cỏi nào đó cuồn lấy, nhìn chăm chú mới phát hiện thứ đâm cậu bị thương là một nhánh cỏ vừa mảnh vừa dài của một gốc cỏ sinh trưởng dưới mặt đất, không biết từ đâu chui ra.
Mạc Tê nhíu mày.
Hào quang vạn nhân mê không giống với “Ngưng thị”, căn cứ theo miêu tả của hệ thống, vạn nhân mê toả ra mị lực khắp nơi, con người chịu ảnh hưởng không lớn, động thực vật cũng như vậy, không thể vì chút mị lực đó mà thích cậu, chỉ có tập trung giá trị mị lực mình sở hữu vào kỹ năng “Ngưng thị” mới có thể ảnh hưởng đến chúng.
Xung quanh không có người, Mạc Tê cũng không thi triển “Ngưng thị”, tại sao lại kích hoạt mặt trái kỹ năng?
Cũng may dù cuồng hoá, sức chiến đấu của tiểu thảo cũng không lớn, mắt cá chân cũng chỉ có chút vết thương, nhánh cỏ quấn lấy chân cậu chỉ cần hơi dùng sức có thể kéo ra.
Bên kia, Hạng Trác đang tính rời đi bỗng hơi động mũi, trong bóng đêm, Mạc Tê không chú ý đến động tác nhỏ này của hắn, khi cậu đang gỡ dây cỏ quấn quanh cổ chân mình, chợt thấy cổ bị một thứ lạnh ngắt chạm vào.
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm Hạng Trác từ phía sau truyền đến, hoá ra hắn không tới gần mà chỉ cẩn thận vươn cánh tay, đặt một chiếc ngân châm lên cổ Mạc Tê.
Mạc Tê ngừng thở, trong đầu nghĩ nhanh về tình huống hiện tại.
Đang muốn mở miệng, cậu đã nghe được Hạng Trác lạnh lùng nói: “Trả lời câu hỏi, không được nói chuyện dư thừa.”
Cương châm (*) cứng rắn ép gần cổ Mạc Tê, lưu lại một vệt máu, Mạc Tê thức thời ngậm miệng lại.
(*) Cương châm: Cây kim làm bằng thép.
Hạng Trác hỏi: “Cậu là người thường hay người chơi?”
Mạc Tê đang muốn hỏi lại hắn “Người chơi là cái gì”, nhưng suy nghĩ một chút, lại bình tĩnh đáp: “Người chơi.”
Nếu đã ép hỏi, Hạng Trác hẳn là có biện pháp kiểm tra thật giả. Hơn nữa dù cậu có là người thường đi chăng nữa, cũng không có nghĩa rằng Hạng Trác sẽ tha cho cậu. Biện pháp tốt nhất bây giờ là lợi dụng manh mối mình có được dẹp đi sát tâm của Hạng Trác, nói không chừng còn có thể dò hỏi thêm một số thông tin về trò chơi.
“Rất thông minh, còn không nói dối.” Hạng Trác nói.
Mạc Tê bất động thanh sắc, những lời này đã chứng thực suy đoán của cậu, Hạng Trác quả nhiên có cách phát hiện lời nói là thật hay giả.
“Vấn đề tiếp theo, cậu là người khởi xướng nhiệm vụ?”
Xem ra thân phận người khởi xướng trong trò chơi vô cùng quan trọng, Mạc Tê cũng không giấu giếm: “Là tôi.”
“Xem ra vận khí của tôi không tồi, mới ngày đầu tiên đã gặp người khởi xướng.” Hạng Trác từ phía sau thân cây đi ra, đầu kim châm chưa từng rời khỏi cổ Mạc Tê.
Cho đến lúc này, hắn mới thấy rõ mặt Mạc Tê, sửng sốt một chút mới nói: “Cậu là Mạc Tê?”
“Cậu biết tôi?” Trong mắt Mạc Tê tràn đầy nghi hoặc.
“Bối cảnh, tư liệu do hệ thống cung cấp có cậu, cậu là học đệ của tôi, cùng lớp chuyên ngành, tính cách khéo đưa đẩy, lại yêu tiền như mạng, nhân duyên vô cùng tốt.” Hạng Trác nói.
Hệ thống đánh giá cậu như vậy? Mạc Tê bĩu môi.
“Tư liệu của tôi với cậu chỉ đơn giản là sinh viên học lại.” Mạc Tê nói.
“Cậu là người khởi xướng nhiệm vụ, trước khi hoàn thành nhiệm vụ tôi nhất định sẽ không giết cậu, hơn nữa còn bảo vệ cậu không bị người khác thương tổn, tốt nhất là cậu hãy hợp tác với tôi.”
Mạc Tê không sợ cương châm trong tay Hạng Trác, nhìn hắn chăm chú: “Hệ thống nói thời gian tổ đội đã qua, chúng ta bây giờ hẳn đang là quan hệ cạnh tranh, vẫn còn có thể hợp tác sao?”
Hạng Trác bị Mạc Tê nhìn chằm chằm, có chút mềm lòng, ngữ khí thả chậm, tay cầm kim châm cũng khẽ run: “Là quan hệ cạnh tranh, không phải đối địch, thứ chúng ta tranh đoạt là tích phân và vật phẩm, không phải mạng sống của nhau thì hợp tác ngắn ngủi đâu có vấn đề gì?”
Thông qua lời hắn, Mạc Tê phỏng đoán rằng có ba mối quan hệ giữa người chơi, đó là: tổ đội, cạnh tranh và đối địch, tổ đội cùng cạnh tranh tương đối tốt, đối địch thì không hẳn như vậy.
“Tôi là người mới, đây là lần đầu tiên tham dự trò chơi. Thậm chí đến cả quy tắc, luật lệ trò chơi còn chưa cung cấp cho tôi, người khởi xướng nhiệm vụ là gì tôi cũng không rõ ràng lắm.” Mạc Tê nói.
Nghe xong cậu nói, phản ứng đầu tiên của Hạng Trác là nhìn cương châm, cương châm không có biến hoá gì, Hạng Trác mới kinh ngạc nói: “Thật sự là tân nhân? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người khởi xướng nhiệm vụ là tân nhân đấy.”
“Cương châm này có thể phát hiện nói dối?” Mạc Tê hỏi.
“Đây là ‘Cái mũi của Pinocchio’, đạo cụ cấp SR, nếu cậu nói dối, nó sẽ lập tức biến dài xuyên qua cổ cậu, nhất châm kiến huyết. Mặt trái tác dụng là người sử dụng cũng phải nói thật.”
“Hoá ra là như vậy, may mắn tôi tương đối thẳng thắn thành khẩn.” Mạc Tê cười cười, “Sở hữu vật phẩm cùng kỹ năng đều có tác dụng phụ sao?”
“Đương nhiên, hơn nữa cấp bậc càng cao, mặt trái của tác dụng càng lớn. Tôi chỉ biết sử vật phẩm cấp SR và R, mặt trái tác dụng của vật phẩm cấp SSR tất cả đều là cấp bậc huỷ diệt, dù có lấy được cũng chưa chắc có thể khống chế.” Hạng Trác dùng “Cái mũi của Pinocchio” bị mặt trái hiệu quả ảnh hưởng, khống chế không nói thật.
Mạc Tê cười nhạt: “Vậy thuộc tính?”
“Thuộc tính đương nhiên cũng sẽ có cấp bậc, R là cấp an toàn, nhưng sức chiến đấu không mạnh, SR là cấp khá cao, mặt trái tác dụng cũng có thể có, năng lực lại mạnh mẽ.”
Mạc Tê hít sâu một hơi: “Vậy thuộc tính cấp SSR?”
“Ở trong trò chơi này, nó chính là lông phượng sừng lân, tôi chỉ mới nghe nói qua, chưa từng gặp phải. Nghe nói trong trò chơi không phải không có người chơi có thuộc tính cấp SSR, mà là đại bộ phận người chơi cấp SSR vừa mới chơi đã bị mặt trái của kỹ năng hố chết.”
Mạc Tê: “……”
Đêm nay khi cùng học trưởng làm việc, nếu cậu không cảnh giác, hiện tại chỉ sợ đã đi đời nhà ma.
Mạc Tê thấy Hạng Trác lộ vẻ mặt nghi ngờ, tựa hồ muốn mở miệng hỏi cậu cấp bậc gì, có “Cái mũi của Pinocchio”, Mạc Tê không thể nói dối, nhưng hiện tại cậu chưa thể để lộ ra cấp bậc của mình, đành vội vàng chuyển hướng: “Rốt cuộc người khởi xướng nhiệm vụ là gì?”
Bởi vì kĩ năng “Ngưng thị”, Hạng Trác sinh ra hảo cảm khó hiểu với Mạc Tê, hơn nữa còn có mặt trái kỹ năng của cương châm, không khống chế được mà đáp: “Cảnh tượng hiện tại trong trò chơi chính là vườn trường, tôi vốn không phải sinh viên trường này, là sau khi trò chơi mở ra mới bị đẩy vào đây, mà trong số người chơi cần có một người vốn thuộc về nơi này để kích hoạt, người này chính là người khởi xướng nhiệm vụ.”
“Người khởi xướng trong trò chơi có ưu thế gì không?” Mạc Tê hỏi.
“Không có ưu thế hoàn thành nhiệm vụ, tác dụng duy nhất của người khởi xướng là đảm bảo sự liên kết ổn định giữa cảnh tượng trò chơi với hiện thực.” Hạng Trác nói, “Giống như việc trường học bị kéo vào thế giới trò chơi này, bởi vì có người khởi xướng ràng buộc, quang cảnh của trò chơi mới có thể giống với hiện thực như vậy. Nếu người khởi xướng chết, khung cảnh này sẽ bị trò chơi hoàn toàn cắn nuốt, người thường cũng có thể dị hoá, đến lúc đó không phải là người chơi tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, mà là khung cảnh dị hoá sẽ săn giết người chơi, độ khó tăng gấp mười lần, rất khó vượt qua.”
“Hoá ra là như vậy, thì ra tôi còn rất quan trọng.” Mạc Tê cười nhạt.
Cậu đem ngón tay đặt trên cương châm: “Bỏ cương châm ra, nếu không vấn đề kế tiếp tôi mà không nghĩ ra, nói dối liền xong đời.”
“Cậu nói dối tương đương với việc lựa chọn cái chết, tôi cùng lắm chỉ bị gia tăng độ khó, cũng không phải lập tức chết ngay.” Hạng Trác nói, “Vậy mà cậu còn giám uy hiếp tôi?”
“Bởi vì nếu có lựa chọn đơn giản, đâu cần thiết phải chọn phương pháp khó khăn.” Mạc Tê nói, “Tôi chỉ là không thích bị người khác uy hiếp, muốn đối thoại một cách bình đẳng mà thôi, cậu lại muốn lấy hai mạng ra để đổi, trả giá quá lớn.”
“Cái gọi là đối thoại bình đẳng của cậu, trả giá cũng không thấp,” Hạng Trác tới gần, “Tôi vẫn sẽ giữ đạo cụ, xem thử xem cậu có dám lấy tính mạng của mình ra đánh cược hay không.”
“Vậy cậu hỏi đi, cho dù là cậu hỏi cái gì, tôi cũng vẫn sẽ nói dối.” Mạc Tê nói.
Cương châm không biến dài, cho thấy đây quả thực là suy nghĩ trong lòng của Mạc Tê, nếu Hạng Trác lại uy hiếp cậu, cậu nhất định sẽ lựa chọn cá chết lưới rách.
Tay Hạng Trác có chút run, chất vấn: “Cậu điên rồi sao?”
Mạc Tê hơi mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích, vừa muốn mở miệng, Hạng Trác đã rời cương châm, che miệng cậu, sợ cậu nói ra lời gì gian dối.
Cuộc đối đầu tâm lí này, Hạng Trác nhận thua, hắn chán nản buông tay, thu hồi cương châm “Nói đi.”
“Tôi không điên,” Mạc Tê nói, “Tôi thực sự muốn nói dối, nhưng tiền đề để tôi nói ra là cậu nhất định phải đánh cược.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi không dám bất chấp?” Hạng Trác có chút thẹn quá thành giận hỏi.
Mạc Tê đút tay vào túi quần, thong dong nói: “Có hai nguyên nhân: Thứ nhất, tôi đã thấy dân cờ bạc chân chính có bộ dáng gì rồi, còn anh thì không. Thứ hai, cho dù phát hiện ra tôi nhưng anh lại không lập tức giết chết tôi, trước đó không thể, sau này càng không thể.”
“Vụ thứ hai là tình huống như thế nào?” Hạng Trác thập phần khó hiểu.
“Cậu lui về phía sau hẳn là sẽ biết.” Mạc Tê dùng mũi chân đá vào mặt đất, một nhánh cỏ sinh trưởng nhanh chóng, không ngừng cắn nuốt các ngọn cỏ bên cạnh. Dựa theo tốc độ này, không đến mấy ngày sau, toàn bộ vườn trường đều sẽ bị ngọn cỏ này chiếm lĩnh.
_Hết chương 9_