Tôi mở choàng mắt, ánh sáng hơi yếu chiếu lên gương mặt đầy mồ hôi lạnh của tôi. Ngay sau đó, tôi hoảng hốt đứng dậy, thậm chí không quay đầu nhìn cái giường bừa bộn kia, tôi làm lơ cơn đau truyền đến từ sâu trong cơ thể, như phát điên mà tông cửa xông ra ngoài.
Lầu chuông lần nữa gõ vang, chim cu thò ra từ cái đồng hồ cũ treo trên tường, cốc cốc cốc mà gõ vào cọc gỗ, mọi người trong trang viên sắp thức dậy, đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi.
“Julian?!” Emma đang chờ tôi ở cửa, cô đã thu dọn xong xuôi. Lúc nhìn thấy tôi, Emma lộ vẻ kinh ngạc, nhưng tôi không có thời gian giải thích. Tôi cởi quần áo ra ném xuống gầm giường, cùng với vũng máu khô kia, tất cả vĩnh viễn vùi lấp ở đây.
“Chúng ta phải nhanh lên, phải đi trước hừng đông!” Emma xách vali, tôi phụ trách bế Lily.
Sau khi chạy ra khỏi tầng hầm, cánh cửa phía sau đóng sầm lại. Sương mù vào sáng sớm dày đặc, khiến chúng tôi không phân rõ phương hướng, anh em tôi tiến lên nương theo tiếng thủy triều, cứ như vậy tìm được con đường đi ra.
Lúc này không có ai ở đây, nước biển cuộn trào mãnh liệt đánh lên bờ, lúc bước ra cửa, tôi như bị ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn lại.
Trang viên Rockfeld bị màn sương mù bao phủ, giống như buổi tối khi lần đầu chúng tôi đến đây, thoạt nhìn nó mông lung mờ ảo, như một quả phụ dùng khăn che mặt để che bớt dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng dưới lớp màn che, đầy cảm giác bí hiểm quỷ dị, mà cả đời này chúng tôi sẽ không quay lại nơi này, từ nay về sau sẽ quên lãng nó. Tựa như các pho tượng có ở khắp mọi nơi trong trang viên, chẳng qua chúng tôi chỉ là những hồn ma ở nơi này, không ai biết chúng tôi đến, cũng không ai biết đến sự hiện diện của chúng tôi.
“Đi nhanh lên, Julian!” Emma thúc giục. Gió lạnh thổi tóc cô bay loạn, cô vươn tay về phía tôi.
Tôi quay đầu lại, chạy về phía em gái.
Tất cả mọi thứ xảy ra ở đây sẽ bị bụi bặm bao phủ, bị phủ kín mãi mãi.
Rạng sáng, sương mù dày đặc ẩm ướt, anh em tôi không dám nghỉ chân, chúng tôi cũng không thấy mệt mỏi. Lúc cổng ra cách chúng tôi ngày càng gần, gương mặt chúng tôi hưng phấn đỏ ửng – Chúng tôi đã chờ giây phút này rất lâu rồi! Thật là khó tin, đây là tự do mà chúng tôi đã mất từ lâu, cuối cùng anh em tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng. Rốt cuộc chúng tôi có thể bước đi dưới ánh mặt trời, không cần sợ bị xua đuổi, bị dằn vặt, cả linh hồn và cơ thể của chúng tôi hoàn toàn được tự do.
Có lẽ trong tương lai, anh em tôi sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng chúng tôi có thể tìm được một chỗ che gió che mưa, tôi có thể làm việc, dùng đồng lương ít ỏi nuôi hai em gái, hai em tôi sẽ bình an lớn lên, sau đó tìm được đối tượng thích hợp, bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi thầm nghĩ về tương lai tươi sáng sau này, nhưng tôi đã quên, ước muốn sắp thành hiện thực ngay trước mắt thường dễ vỡ như hạt thủy tinh, giờ phút nào cũng có thể dễ dàng vỡ nát.
Tiếng súng vang lên.
Tất cả dường như trở nên yên tĩnh, tôi cảm nhận được cơ thể từ từ chúi về phía trước. Tôi thấy Emma, cô che miệng, đôi mắt màu xanh đầy hoảng sợ, có lẽ cô đang kêu tên tôi, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm nhận được linh hồn mình đang sa xuống, hai chân như mất đi sức lực_____
Tôi ngã xuống.
Gương mặt tôi mài xuống hòn đá bén nhọn, thủy triều dâng cao nhẹ nhàng đánh vào người tôi. Chân trái tôi xuất hiện một lỗ thủng, máu ồ ạt chảy ra, hòa vào nước biển. Kỳ quái là, tôi không thấy đau, nó như tách rời khỏi cơ thể tôi, cũng có thể do tôi nhìn thấy chiếc xe ngựa phía sau cách chúng tôi không xa.
Ông quản gia già cầm dây cương, gương mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, giống như đã nói, không có chuyện gì có thể làm ông kinh ngạc, ông giống như một thành viên trong những bức tượng điêu khắc trong trang viên, cứng nhắc gần như lạnh lùng.
Điều chân chính khiến tôi quên đi đau đớn chính là bóng dáng kia.
Norman Broward bước xuống khỏi xe ngựa, khẩu súng trong tay hắn vẫn đang bốc khói, hắn đưa súng cho người hầu trung thành nhất, động tác lưu loát tự nhiên, lộ ra vẻ ưu nhã mỹ lệ mà tàn nhẫn.
“Người đời nghĩ những gì họ tận mắt nhìn thấy chính là chân tướng, tự cho là thông minh mà tùy tiện nhận định.” Norman đi từng bước đến gần, không cần bất cứ thứ gì trợ giúp, mỗi bước chân đều chuẩn xác. “Họ cho rằng có thể lấy được lợi ích từ một người mù giàu có, giống như bầy linh cẩu đang đói bụng thấy một con sư tử lạc đàn, chúng chỉ thấy nó suy yếu mà không để ý đến móng vuốt sắc bén ẩn trong bóng tối của nó.”
Nghe Norman nói vậy, tôi như bị tắc mạch máu, cơ thể không khống chế mà run rẩy kịch liệt.
Norman Broward không bị mù!
Hắn không bị mù! Hắn luôn nhìn thấy tất cả!
Như trả lời cho nghi vấn của tôi, Norman giơ tay xoa mắt, dùng giọng điệu như kể chuyện xưa nói: “Thời niên thiếu, anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, xe ngựa bị lật, cha mẹ chết tại chỗ, còn anh may mắn sống sót. Lúc đầu, đúng là anh không nhìn thấy gì cả, ngay cả bác sĩ cũng xác định anh sẽ không còn thấy ánh sáng suốt cuộc đời còn lại. Nhưng cũng vì thế mà anh may mắn thấy được những bộ mặt kinh tởm, họ nghĩ không cần phải che giấu trước mặt một người mù, mà anh cũng phát hiện ra, tai nạn ngoài ý muốn kia không đơn giản, đó là một âm mưu được lên kế hoạch rõ ràng, để những người đó có được tài sản khổng lồ.”
Tôi phát hiện, hai mắt trong suốt như thủy tinh kia trong sáng thanh minh, nhưng sâu trong đôi mắt đó lại tối tăm âm trầm. Hắn như con sư tử lạc đàn, che đậy nanh vuốt sắc bén, hắn chính là con nhện giăng lưới, chờ đợi con mồi sa vào, lẳng lặng nhìn họ giãy giụa trong lưới, từ từ bị trói chặt rồi tự nhấn chìm bản thân đến chết đuối trong cạm bẫy.
Tôi phảng phất như trông thấy thiếu niên Broward ngồi trên sô pha màu đỏ đậm, nhìn những người cùng máu mủ, thu hết vào tầm mắt vẻ nghi kỵ, sợ hãi và tham lam của họ. Mỗi người đều cho là họ nắm chặt cơ hội, lại không ngờ rằng trên cổ họ đang có một cây rìu. Mà Norman chỉ cần nhìn xem tất cả, thậm chí không cần làm gì nhiều, hắn chỉ cần mỉm cười với người nào đó, những người còn lại sẽ hướng mũi tên về phía người đó.
______ Đây là bí mật của gia tộc Broward tàn lụi.
“Anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ tiện lợi như vậy, anh không cần cố gắng ngụy trang, người đời đã tin là thật. Nguyên nhân vì họ đầy tự tin vào cặp mắt của họ, điều đó khiến họ bị lừa.” Norman chậm rãi nói: “Nhưng rốt cuộc anh cần một người vợ. Một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giao tiếp và không quá thông minh.”
“Gặp mẹ em là chuyện ngoài ý muốn, cô ta thận trọng, không ngừng tự tạo cơ hội cho bản thân, khơi dậy hứng thú của anh.” Có lẽ vì hắn nhận ra hơi thở tương tự hắn trên người bà, người phụ nữ kia cho là bản thân có thể điều khiển đàn ông khác, đồng dạng có thể đùa giỡn người mù này. Nhưng bà không ngờ, bà mới là người bị săn, mà khi hắn sắp chán, bà lại mang đến cho hắn một kinh hỉ khác____
Norman đứng trước mặt tôi, sóng nước nhẹ nhàng đánh vào người tôi. Emma và Lily bị bắt lại, tôi đã hiểu, chúng tôi chẳng qua chỉ là con mồi trong lưới, mà hắn biết rõ tất cả, tựa như hắn đối xử với những người khác, hắn không cần làm gì nhiều, chỉ cần lửa cháy thêm dầu, mọi thứ sẽ tiến triển theo chiều hướng mà hắn muốn.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, chúng tôi đã bước vào khu săn bắn của hắn. Chúng tôi là quân cờ trong tay hắn, hắn làm mọi thứ, bao gồm cả việc khiến chúng tôi hy vọng, tất cả chỉ vì hắn muốn chúng tôi nhận ra vào phút cuối, chúng tôi vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Norman từ từ cúi xuống, áo khoác đắt tiền bị nước biển thấm ướt. Hắn niết mặt tôi, bắt tôi quay lại nhìn hắn. Chúng tôi gần trong gang tấc, thậm chí tôi còn có thể thấy được dấu vết hoang đường đêm qua trên môi hắn, lòng bàn tay hắn kiên nhẫn vuốt ve mặt tôi. Tôi phảng phất thấy một tia thương hại trong mắt hắn.
Norman thành kính hôn lên môi tôi: “Rốt cuộc anh bắt được cưng rồi.”
___________________
Tưởng tượng cảnh em nó lượn qua lượn lại trước mặt anh, mà anh thì tỉnh bơ giả mù, anh xứng đáng được trao giải Oscar.