Một buổi tối, Lâm Ngạn Lương không lay chuyển được Lâm Quý Anh dây dưa, đưa cô ta đến nhà hát quốc gia nghe ca nhạc cô ta chờ mong đã lâu, gần ba tiếng biểu diễn khiến Lâm Ngạn Lương tích lũy cả một ngày mệt mỏi ở công ty khổ không nói nổi, về nhà tắm rửa sau đó vào phòng, anh dĩ nhiên là buồn ngủ.
“Ngạn Lương, hôm nay em đến bệnh viện thăm ba, ông rất vui vẻ kéo em nói thật nhiều chuyện khi ông còn trẻ!”
Dương Thanh Thanh dựa vào chồng, muốn chia sẻ một chuyện vui vẻ hôm nay của mình.
Nhưng mắt Lâm Ngạn Lương không tự giác nhắm lại, lời Dương Thanh Thanh nói anh căn bản là không có sức nghe vào, cũng đã rơi vào mộng đẹp mệt mỏi.
Dương Thanh Thanh rất thất vọng. Mấy ngày nay Lâm Quý Anh và cô tranh thủ tình cảm, mà rất rõ ràng, cô giống như là người cũ thất sủng bị chồng gác qua một xó.
Cô đương nhiên biết chồng sẽ không làm chuyện gì mờ ám với Lâm Quý Anh, nhưng đáy lòng có một chút u buồn và tịch mịch tích lũy, đã khiến cô thường nếm vị ghen tuông, lan tràn dưới đáy lòng.
Mấy ngày nay, mỗi buổi sáng sau khi tỉnh dậy cô đều cảm thấy rất không thoải mái, nhưng trong nhà ngoại trừ Ngạn Lương ra không có ai thật sự quan tâm cô. Từ khi cô gả vào Lâm gia, người cô thường xuyên tiếp xúc nhất ngược lại là bà Từ lười nhác lại tinh linh kia.
Đây không phải cuộc sống gia đình trong cảm nhận của cô. Bởi vì sớm mất đi người nhà yêu mến, cho nên cô càng khát vọng có thể có được gia đình hoà thuận vui vẻ giống như trước, thế nhưng mọi người ở Lâm gia đều không thể làm cho cô có cảm giác thân thiết.
Ngay cả người chồng thân ái của mình, vài ngày gần đây cũng giống như bố mẹ chồng, đều coi nhà là khách sạn qua đêm bình thường, mệt cực kỳ trở về, nghỉ ngơi đủ thì đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh cúi đầu thở dài một hơi, sau khi đắp chăn cho Lâm Ngạn Lương mới đi xuống phòng khách. Đêm đã khuya, mọi người chắc là đều đi ngủ, sau khi xuống lầu, chắc không có người ở mới đúng.
Bưng cốc ca cao nóng, Dương Thanh Thanh ngồi trên sofa xem phim.
Bỗng nhiên một tiếng động kỳ quái vang lên, thời gian đêm khuya phá lệ rõ ràng. Dương Thanh Thanh hoảng sợ, đứng dậy cẩn thận đi đến xem xét.
Trong tay cô còn bưng cốc ca cao nóng, coi nó vũ khí bình thường đưa đến trước người. Chẳng may tiếng động kia thật sự là tiếng của bọn đạo chích vọng lại, cô sẽ dùng nó hắt lên bọn chúng, lại thưởng bọn chúng một tiếng thét chói tai vang dội.
Dương Thanh Thanh nhón mũi chân, chậm rãi đi đến nhà ăn, cái gì cũng không phát hiện ra. Nhưng phòng bếp vẫn có tạp âm kì quái nho nhỏ liên tục phát ra... Cô chậm rãi đi thong thả đến phòng bếp.
“Bác Từ? Là bác trong phòng bếp sao?” Dương Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi. Có lẽ là bà Từ nửa đêm đã đói bụng làm đồ ăn trong phòng bếp cũng không chừng, nếu hắt ca cao nóng lên trên người bà, vậy hỏng lớn rồi!
Thế nhưng, trong phòng bếp cũng không ai đáp lại.
Mà tạp âm nhỏ còn liên tục phát ra. Dương Thanh Thanh cảm thấy rất kỳ quái, “Có người trong bếp sao?”
Nếu như trong nhà có người, phải đáp lại cho cô an tâm chứ!
Ngay khi Dương Thanh Thanh tới gần cửa phòng bếp, chuẩn bị bật đèn phòng bếp ra, bên trong lao tới hai người, người trước đẩy ngã Dương Thanh Thanh, mà chén ca cao nóng trong tay Dương Thanh Thanh cứ thế hắt lên bóng hình nhỏ nhắn kia.
“A! Đau quá...”
“A! Nóng quá!”
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, Dương Thanh Thanh bị đánh ngã thật mạnh ngã xuống đất, bụng truyền đến từng cơn đau kỳ quái. Nhưng thần trí cô coi như là rất rõ ràng, cô cũng nghe được tiếng hét kia.
Đó là tiếng của Lâm Quý Anh.
Dương Thanh Thanh che bụng đau khác thường của mình, ngẩng đầu nhìn một nam một nữ lao tới.
“Quý Anh, cứu chị... Bụng chị... Đau quá...”
Dương Thanh Thanh chống người lên, lại bị cơn đau truyền đến từ bụng đánh gục, sau đó chầm chậm nằm ngã trên mặt sàn.
“Làm sao bây giờ?” Gã đàn ông tiếng hỏi.
“Mặc kệ chị ta!” Lâm Quý Anh liếc Dương Thanh Thanh một cái, cực kỳ nhẫn tâm xoay người rời đi, ngay cả ý đỡ cô đứng lên cũng không có. “Ai bảo chị ta hắt thứ này lên người tôi”
Hai người nhanh chóng rời đi, phòng bếp lại trở về yên tĩnh vốn có.
*****
Khi Dương Thanh Thanh tỉnh táo lại, cô phát hiện mình nằm trên giường bệnh.
“Ưm...” Thần trí mơ hồ và thể lực suy yếu làm cho Dương Thanh Thanh phải nghĩ mãi mới nhớ mình xảy ra chuyện gì.
“Em tỉnh rồi! Thanh Thanh, em cảm thấy thế nào? Anh đi gọi bác sĩ đến”
“Ngạn Lương... Em làm sao vậy?” Dương Thanh Thanh bắt lấy tay anh, không cho anh rời đi.
“Sáng nay bác Từ phát hiện em nằm ở cửa phòng bếp sợ tới mức đánh thức cả nhà. Thanh Thanh, em biết không? Thiếu chút nữa con của chúng ta cũng không còn! Em làm sao có thể không cẩn thận như vậy chứ? Nếu như không thoải mái thì phải nói sớm cho mọi người biết chứ!”
“Em…” Dương Thanh Thanh nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, trong lòng hiện lên sắc mặt khinh thường của Lâm Quý Anh. “Em cũng không phải cố ý... Em cũng không biết...”
“Em làm sao có thể ngã ở đó chứ? Tối qua anh còn tưởng em an an ổn ổn ngủ bên cạnh anh chứ!”
Lâm Ngạn Lương một bên tự trách một bên lại nhịn không được oán giận. Loại chuyện này cũng không phải là đùa giỡn, chuyện liên quan đến bảo bối quan trọng nhất của anh đó!
“Em vốn muốn nói chuyện với anh, nhưng anh nghe không đến hai câu liền ngủ, em buồn, đi xuống dưới lầu xem TV…”
“Lần sau không thể như vậy. Em bây giờ chuẩn bị làm mẹ đó”
“Em đã biết....” Lúc này Dương Thanh Thanh mới chú ý tới trong phòng bệnh còn có một người thần sắc quái dị. “Mẹ, xin lỗi, đã khiến mọi người kinh hách...”
“Không... Không sao, con cẩn thận dưỡng sức, mẹ đi chuẩn bị một ít thuốc bổ cho con...”
Dấu không được vui mừng trên mặt, Lâm Lan Anh lại vẫn khẩn trương nói những lời này sau đó xoay người ra ngoài.
“Mẹ sao thế?”
Dương Thanh Thanh có phần thụ sủng nhược kinh [được yêu mến mà lo lắng] ngoáy ngoáy lỗ tai. Mẹ chồng vừa nãy nói có ý gì?
“Mẹ nghe được em đã mang thai, vui mừng cười toe tóe thôi mà!” Lâm Ngạn Lương yêu thương nắm tay Dương Thanh Thanh, “Mấy ngày nay thật sự là anh không tốt, anh không chú ý thân thể em có biến hóa, lại khiến em té xỉu... Thật sự rất xin lỗi!”
“Đừng... Đừng nói như vậy. Là em không chú ý tới... Nếu em sớm phát hiện một chút sẽ không xảy ra chuyện này”
Trong đầu Dương Thanh Thanh lại hiện lên vẻ mặt ác độc trong bóng đêm của Lâm Quý Anh, nhưng cô cũng không nói rõ chân tướng sự thật.
“Em nghỉ ngơi đi! Dưỡng thân thể khỏe một chút, làm người mẹ khỏe mạng của con anh nhé! Anh tin mẹ nhất định sẽ nuôi béo em, chuyện này nhất định là sở trường của bà”
“Anh sao lại nói như vậy!”
Dương Thanh Thanh cười. Có thể khiến mẹ chồng vui mừng chính là điều cô muốn nhất.
“Vốn là như thế! Mẹ lúc nào cũng vậy, cố chấp đòi mạng. Trước kia bà còn không có thiện cảm với em, nhưng bây giờ trong bụng em có tấm vương bài này, thử xem bà có hầu hạ em chu toàn hay không!”
Lâm Ngạn Lương nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt của Dương Thanh Thanh, mặt cô bị anh nhéo đến đỏ bừng. “Em hãy ngoan ngoãn hưởng thụ cuộc sống xa hoa “mẹ nhờ con” đi!”
*****
“Khụ! Dì, dì làm mấy thứ này làm gì? Hôi chết đi được!”
Lâm Quý Anh trở lại Lâm gia, toàn bộ phòng bếp tràn ngập mùi thuốc Đông y dày đặc xông lên khiến cô ta nhăn mũi nhíu mày.
“Những thứ này đều là thuốc bổ sắc cho Thanh Thanh uống”
Lâm Lan Anh nhịn không được sự mừng vui dưới đáy lòng, một bên chú ý ấm sắc thuốc, một bên quay đầu giải thích với Lâm Quý Anh.
“Người phụ nữ kia...... Ưm, chị dâu...... làm sao vậy?”
Trên mặt Lâm Quý Anh hiện lên một chút kinh hãi bất an, buồn bực tiếp tục hỏi.
“Sáng nay chị Từ phát hiện nó té xỉu ở phòng bếp, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói nó đã mang thai”
“Hả? Chị ta mang thai?”
Sắc mặt Lâm Quý Anh chuyển từ xanh sang trắng, một bên ghen tị Dương Thanh Thanh đã được Lâm Lan Anh tiếp nhận, một bên lo lắng chuyện đêm qua bị Thanh Thanh nói ra.
“Đúng vậy! Nhà chúng ta cũng sắp có trẻ con rồi! Đến lúc đó rất náo nhiệt. Tốt nhất là sinh một đứa cháu nội cho hai lão già chúng ta ôm một cái... Chú cháu cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài, nếu có cháu nội ở nhà, ông ấy không ở nhà tranh ôm cháu với dì mới là lạ đó!”
“Dì, dì còn nói sao! Chính dì không phải ngày nào cũng chạy ra ngoài đánh bài sao?”
“Cái đó khác nhé! Trong nhà cũng không ai quan tâm đến dì, dì ở nhà làm gì? Chờ con Ngạn Lương ra đời dì mới có việc để làm chứ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Lâm Quý Anh khịt mũi trở lại hướng phòng khách.
“Tiểu Anh, muốn đến bệnh viện đón chị dâu cháu với dì không?” Lâm Lan Anh đổ thuốc Đông y vào cặp lồng.
“Dì, dì và anh họ đi đón chị ấy là được, nhiều người ngược lại vướng chân vướng tay. Hơn nữa cháu có hẹn với bạn trung học, bây giờ cháu phải ra ngoài”
“Vậy à! Hôm nay về sớm một chút, chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh mệnh mới đã đến Lâm gia. Dì bảo chị Từ nấu một bàn ăn ngon. Cháu muốn dẫn bạn học trở về cũng được, càng đông càng vui”
“Đến lúc đó nói sau! Cháu phải đi, tạm biệt dì!”
Hôm qua Lâm Quý Anh ra ngoài vui chơi cả đêm, vừa mới vào nhà lại khịt mũi rời đi.
*****
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mùi khó ngửi quá đi!” Lâm Ngạn Lương vừa ôm Dương Thanh Thanh vào nhà đã ngửi thấy mùi vị gay mũi.
“Là cho Thanh Thanh bổ thân thể, con đừng hỏi nhiều. Đàn ông các con không hiểu!” Lâm Lan Anh bưng một bát thuốc nóng hôi hổi đến trước mặt Dương Thanh Thanh an tọa ở trên sofa, “Đến đây, mau uống hết nhân lúc nóng đi”
“Mẹ, mẹ không cần đặc biệt làm các thứ cho con! Con có thể tự làm” Dương Thanh Thanh cũng không có cách nào tiếp nhận sự thay đổ của mẹ chồng, cô có vẻ chật vật.
“Con hiện tại là thời kì quan trọng nhất, làm gì cũng phải cẩn thận một chút, biết không? Mẹ muốn cháu nội mẹ được bình an, khỏe mạnh sinh ra”
Mặt Lâm Lan Anh cũng là vẻ thẹn thùng.
Thái độ trước đây bà đối xử với con dâu nếu so sánh với bây giờ là một trời một vực! Chính bà cũng biết lý do chuyển biến, nhưng vì con cháu Lâm gia bà quản không được nhiều như vậy.
“Con biết, mẹ, con sẽ cẩn thận” Dương Thanh Thanh xoa bụng bằng phẳng, trên mặt lóe ra vầng sáng tình thương của mẹ.
Đây là đứa con đầu lòng của cô và Ngạn Lương, cô đương nhiên cũng rất yêu thương nó!
“Đúng rồi! Mẹ, Thanh Thanh cũng là phải làm mẹ, cô ấy tự biết chăm sóc mình”
Lâm Ngạn Lương đứng một bên xem náo nhiệt. Tuy rằng rất muốn giễu cợt thái độ trước sau thay đổi của mẹ, nhưng người cha như anh cũng rất vui vẻ! Chuyện gây tổn thương hòa khí gác một bên chậm rãi nói sau!
“Con còn dám nói! Hôm qua vì sao để Dương Thanh Thanh xuống lầu một mình? Vì sao nó cả đêm không về phòng con cũng không biết?” Lâm Lan Anh bây giờ mới hỏi tội con trai.
“Được rồi, được rồi. Mẹ, con biết sai rồi, con về sau tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, con cam đoan, được chưa?” Lâm Ngạn Lương giơ tay phải lên thề với trời. “Thanh Thanh, lần sau nếu anh không ôm chặt em trên giường thì hôm sau em báo cáo với mẹ nhé, , như vậy được chưa!”
“Đáng ghét, anh đang nói gì vậy!”
Mặt Dương Thanh Thanh ửng hồng. Trước mặt mẹ chồng, anh lại không biết xấu hổ nói loại lời này với cô, thể diện của cô sắp bị anh phá hết!
“Con tiểu tử này! Chỉ biết dỗ cho phụ nữ vui vẻ”
Lâm Lan Anh nghe xong lời con nói cũng có chút đỏ mặt, nhưng cô thật sự rất bội phục con dâu có thể bắt con trai về nhà.
Có lẽ trước đây bà đã sai rồi! Từ hôm nay trở đi bà cũng nên nhìn thẳng vào cô gái đã thành người của Lâm gia.
“Bọn con kết hợp trận tuyến như này đã đủ chưa?”
“Ngạn Lương…”
Dương Thanh Thanh bị anh nói cho càng cảm thấy ngượng ngùng, lại vươn tay đấm anh một cái.
“Các con đừng trước đấu võ miệng liên tiếp trước mặt mẹ, nhìn xem mẹ hâm mộ quá rồi này. Ngạn Lương, dỗ Thanh Thanh uống hết bát thuốc này sau đó ôm con bé về phòng nghỉ ngơi, không có việc gì đừng cho phép nó xuống giường, nghe chưa?”
Bộ dáng Lâm Lan Anh ra lệnh không khác với nữ vương bạo chúa là mấy.
“Tuân mệnh!”
Lâm Ngạn Lương khoa trương làm kiểu chào quân đội, lúc này Lâm Lan Anh mới vừa lòng rời khỏi phòng khách.
“Cuối cùng em cũng biết...” Dương Thanh Thanh ngã vào sofa vô lực thì thào.
“Biết cái gì?”
“Biết anh vì sao luôn bá đạo như vậy”
“Ha ha...” Lâm Ngạn Lương ngồi xuống sofa ôm Thanh Thanh vào trong lòng, “Bây giờ em biết đã quá muộn! Em đã lên thuyền giặc, không có cách nào nhảy xuống!”
“Người ta cũng không muốn nhảy xuống! Thế nào!?”
Dương Thanh Thanh cảm thấy hiện tại cô thật sự rất hạnh phúc, từng mất đi cảm giác gia đình ấm áp, hiện tại cũng đã có đủ. Cô thật sự rất vui vẻ!
“Vậy được rồi, bởi vì anh cũng không tính thả em đi. Nói em yêu anh đi” Lâm Ngạn Lương cắn vành tai mềm mại của Dương Thanh Thanh, nhẹ nhàng thổ lộ lời yêu thương.
“Em yêu anh”
Dương Thanh Thanh gắt gao ôm anh, e lệ đáp lại yêu cầu bá đạo của anh.
Một tiếng nho nhỏ kia, sự nhiệt tình đáng yêu làm cho cả người Lâm Ngạn Lương đều nóng như lửa, vốn chỉ là trêu đùa mà gặm cắn, dần dần biến chất thành dục vọng cuồng nhiệt.
Hai tay anh vòng qua eo nhỏ của cô, đưa đỉnh lửa nóng dục vọng tới bên đùi cô, “Chúng ta lên phòng được không? Anh rất muốn...”
“Nhưng người ta còn chưa uống xong…”
Dương Thanh Thanh phát giác ra chồng đang khát vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng lên. May mà mẹ chồng đã đi khỏi phòng khách, nếu bị bà nhìn thấy một màn này, cô thật sự sẽ không có mặt mũi làm người.
“Chúng ta lên phòng trước đi! Chút nữa em uống cũng được. Anh cũng không muốn khi hôn đôi môi ngọt ngào của em phải nếm hương vị quỷ dị này”
Lâm Ngạn Lương bế Dương Thanh Thanh dậy.
“Đi thôi! Vợ yêu dấu của anh, chúng ta trở về phòng đi làm chuyện nên làm đi!”
“Anh nói nhỏ thôi! Nếu mẹ nghe được, người ta sẽ xấu hổ!”
“Em xấu hổ cái gì? Mẹ và ba nếu không “làm” làm sao sinh ra anh chứ! Em ấy! Đừng luôn mỏng da mặt như thế, em càng thẹn thùng, anh ngược lại càng muốn khi bắt nạt em”
Lâm Ngạn Lương khẩn cấp ôm Dương Thanh Thanh trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn mềm mại.
“Bác sĩ chắc không có cấm chúng ta “yêu” chứ?” Lâm Ngạn Lương xấu xa tiếp tục truy vấn.
“Đáng ghét ! Người ta làm sao mà biết...”
Dương Thanh Thanh quay mặt đi, ngượng ngùng trả lời.
Thật ra bác sĩ nói qua với cô, cô bây giờ còn trong giai đoạn đầu mang thai, vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng, chỉ là không thể làm động tác kỳ quái, kịch liệt, miễn cho tiểu bảo bối bị kích động lớn.
“Đừng kịch liệt quá nha! Phải dịu dàng một chút...”
Nhìn thấy Lâm Ngạn Lương đã cởi quần áo, Dương Thanh Thanh đành phải hẹn trước với anh ba điều. “Còn nữa, một lần thôi nhé! Người ta bây giờ chịu không nổi yêu cầu vô độ của anh”
“Được, thì một lần, anh sẽ khiến em hoàn toàn thỏa mãn...”
Lâm Ngạn Lương cúi người mềm nhẹ ngăn lại thân mình Dương Thanh Thanh, hôn môi đỏ mọng không chỗ né tránh của Dương Thanh Thanh, bắt đầu tuân thủ hiệp ước tình yêu đêm nay.
Bọn họ dịu dàng hôn nhau, cũng tiến hành động tác kịch liệt nhất. Sau khi hôn đủ môi cô, Lâm Ngạn Lương bắt đầu liếm cắn da thịt nhẵn bóng của cô.
Hơi thở cực nóng quẩn quanh trên da thịt trần trụi, Lâm Ngạn Lương dây dưa, trêu đùa mỗi một tấc da thịt trơn mềm anh có thể nhìn thấy.
Không khí thân mật như thế làm cho hạ thân Lâm Ngạn Lương sưng nhanh hơn. Anh cố nén dục vọng cứng rắn của mình, chỉ hy vọng vợ có thể nhận được cảm giác thỏa mãn nhiều nhất.
“Ngạn Lương...”
Bị đùa đủ lâu, Dương Thanh Thanh vặn vẹo thân hình muốn tiến thêm một bước thân mật.
“Đừng nóng lòng...” Lâm Ngạn Lương há miệng ngậm nụ hoa đã hé nở, còn thật sự dùng lưỡi và răng hiểm ác liếm cắn bầu ngực mẫn cảm của cô.
“Oh…” Dương Thanh Thanh ngẩng đầu lên, để ngực mình tới sát miệng anh hơn.
Cô không có cách nào chịu được kích động chính là khi lưỡi anh chạm vào nụ hoa bé nhỏ kia ...
“Cô bé đáng yêu... Sắp làm mẹ người ta, thân thể còn mẫn cảm như vậy...”
Lâm Ngạn Lương cảm giác được nhiệt độ dưới hạ thân bốc lên, tay phải đã chậm rãi tìm được xuân triều tràn giữa hai chân.
Anh thật sự không muốn nhanh như vậy, nhưng anh đã không có cách nào đợi thêm lát nữa.
Sau vài lần thâm nhập dò xét u huyệt của cô, anh dùng khuỷu tay chống nửa thân trên của mình, miễn sao vợ yêu không bị đè đến khó chịu.
Dương Thanh Thanh tự nhiên mở hai chân ra, khát khao Lâm Ngạn Lương thẳng tiến.
Lâm Ngạn Lương dùng đầu gối tách hai chân cô ra, cầm dục vọng của mình, tìm được nơi nguồn nhiệt quen thuộc để tiến vào.
“A… Ư...”
Chốn tư mật chật hẹp làm cho hạ thân anh co rúm, một chút đau thêm một chút vui thích nhanh chóng truyền tới toàn thân Dương Thanh Thanh, cô hưởng thụ rên rỉ lên tiếng.
Lâm Ngạn Lương do dự nhẹ nhàng tiến tới, anh không dám để động tác của mình quá mức kịch liệt. Nhưng bọn họ đều rất không hài lòng lực đạo trước mắt như vậy.
“Ngạn Lương... Lại...... Đi vào một chút...” Loại buồn bực ngứa ngáy thống khổ này làm cho Dương Thanh Thanh nhịn không được mà mở miệng yêu cầu.
“Như vậy... Có sao không?”
Lâm Ngạn Lương cúi đầu nhìn kỹ biểu tình của Dương Thanh Thanh, sợ mình làm cô bị thươnng.
“Ưm... Muốn sâu một chút...”
Cắn môi, Dương Thanh Thanh ôm vai Lâm Ngạn Lương, chờ mong sự tiến tới ma sát mãnh liệt hơn.
Lâm Ngạn Lương thỏa mãn tăng thêm tốc độ, cũng tăng thêm chút lực đạo.
“Thích không? Kiểu này...” Lâm Ngạn Lương nhìn chăm chú khuôn mặt cô, chậm rãi tiến vào sâu hơn.
“Thích… Ư… A a...”
Dương Thanh Thanh đong đưa thân thể mềm mại của mình theo sự xâm nhập của anh, từng đợt khoái cảm lan vào mỗi tế bào trong cơ thể.
Khi môi anh hôn lên cánh môi cô, Dương Thanh Thanh bị khoái cảm dâng cao rung động, ngã xuống gắt gao bao phủ dục vọng trong cơ thể, một cỗ cao trào như sóng triều đưa bọn họ lên một tầng cao hơn.