Không đúng, đây không phải giấc mộng, đây phải là sự thật mới đúng a!
Trong lúc tinh thần có chút hoảng hốt , Cổ Tiểu Lục đã bừng tỉnh lại, cô vội vàng ngồi bật dậy trên giường, sau đó khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh…
Đột nhiên, Cổ Tiểu Lục nhìn thấy ở góc xa nhất của phòng phát hiện Ngự Diễm anh đang ngủ say sưa… May mắn là anh ở đây, nếu không phải ngay lúc này cô nhìn thấy bộ dáng ngủ say của anh thì Cổ Tiểu Lục cô thật ra còn nghĩ đến bản thân cô đang nằm mộng.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, đả hơn hai giờ sáng… trời ạ cô đã ngủ say hơn năm tiếng đồng hồ …
Cảm thấy tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều cô bỗng nhiên nhớ tới kế hoạch của mình lúc chặp tối nên trong lòng rất muốn hoàn thành nhiệm vụ nhưng bất quá, Ngự Diễm anh hình như đang ngủ rất say cô phải làm sao để bắt đầu dụ dỗ anh đây?
Nghĩ là làm, Cổ Tiểu Lục rón ra rón rén bước xuống giường, đi tới bên Ngự Diễm, nhìn gương mặt anh lúc ngủ say rất giống thiên sứ, đột nhiên cô có giác không đành lòng ăn anh.
Bất quá… Hắc hắc, chắc đây là vận mệnh của anh, số mệnh đã an bài để cho Ngự Diễm anh bây giờ ở trong tay cô.
“Ngoan ngoan…chỉ cần một lần là được rồi, tôi rất nhiều thứ không hiểu, có khả năng chúng ta đều có một chút đau đớn, nhưng chúng ta cùng nhau cắn răng nhịn một chút sẽ êm đẹp cả thôi …” vừ khẽ vuốt ve gương mặt anh Cổ Tiểu Lục còn vừa nhẹ nhàng trấn an bên tai Ngự Diễm, sau đó cô mới nhẹ nhàng kéo tấm chắn trên người Ngự Diễm xuống…
Trời ạ! trời ạ,anh trần như nhộng!
Ánh mắt Cổ Tiểu Lục thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi hốc mắt, không nghĩ tới chuyện anh ngay cả quần lót cũng không thèm mặc như thế! Này… hình ảnh đẹp mắt này thật sự là làm cho cô rất kinh hãi !
Thấy thân thể loả lồ tinh tráng của anh, đầu Cổ Tiểu Lục bắt đầu nháo nhào, căn bản cô bây giờ không biết bản thân mình muốn bắt đầu từ đâu.
Anh hoàn toàn khỏa thân, cô cũng nên phải lấy lại công bằng chứ ? Vì thế Cổ Tiểu Lục cô nghĩ tới là làm ngay tự cởi bỏ bộ đồ lót nhỏ xíu còm xót lại trên người, nhìn qua nhìn lại cô bất cười, hai người bọn họ bây giờ nhìn như là trẻ sơ sinh toàn thân không quần không áo.
Dù sao anh cũng đang ngủ say , cũng không thể tự nhìn thấy cô lõa lồ, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng bất quá Cổ Tiểu Lục vẫn ngại ngùng cố ý dùng tay che bộ phận nhạy cảm của cô.
Cô luôn luôn cảm thấy tự ti vì bộ ngực quá lớn của mình, với thân hình nhỏ nhắn của cô thì bộ ngực hùng vĩ như vậy quả là hình ảnh buồn cười, ít nhất trong nhận thức của cô thì thân thể cô nên có da có thịt một chút, còn bây giờ với thân thể gầy gầy thanh mảnh có vẻ rất không hơp với bộ ngực hiện tại.
Nhìn thân hình Ngự Diễm anh cơ bụng rắn chắc, được kết hợp với vùng lông mao che kín căn cứ bí mật nam tính, Cổ Tiểu Lục bất giác mĩm cười rồi nhanh chóng lại lần nữa mặt đỏ lựng.
Cô chưa từng thấy nam nhân nào có khí quan xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được như vậy, nhưng vật nam tính của anh bất quá không giống như trí tưởng tượng của cô giương nanh múa vuốt, Cổ Tiểu Lục vẫn nghĩ rằng tiểu kê kê của nam nhân sẽ giống như là cây lạp xưởng thường được bày bán ven đường , thẳng mà lại thô, nhưng bộ phận trọng yếu của Ngự Diễm rất có mỹ cảm, hồng nhạt, bộ dáng mềm mại thoạt nhìn không có một chút lực sát thương nào cả!
Như vậy thì tốt lắm! chút nữa có tiến hành kế hoạch, khẳng định chắc sẽ không làm đau cô như mọi người vẫn nói, bây giờ cô thật sự muốn vụng trộm sờ tiểu tử mềm mại xinh đẹp kia một chút…
Ý nghĩ như vậy vừa mới lướt qua đầu, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục đã lập tức ôm lấy vật nhỏ bé kia…
Oa! xúc cảm đặc biệt rất tuyệt nha,êm như sờ vào tơ lụa, Cổ Tiểu Lục cho tới bây giờ vốn không có kinh nghiệm kỳ lạ đến như vậy, cô rất thích cảm giác được vuốt ve vật trọng yếu của anh!
Nhưng bất quá tại sao nó đột nhiên biến thành lớn như thế này? Không phải là cô đã làm đau nó đấy chứ? Thấy tiểu tử của anh bất giác biến thành to lớn trong tay cô, Cổ Tiểu Lục chợt thấy hơi hoảng loạn.
“Ách…” Chợt nghe Ngự Diễm khẽ cất tiếng rên rỉ, Cổ Tiểu Lục sợ tới mức vội vàng buông tay lui từng bước về phía sau.
Này… cô nên làm cái gì bây giờ? Nếu vật ấy của anh vẫn còn cứng rắn như vậy, chắc Ngự Diễm nhất định sẽ tỉnh lại mất, như vậy không phải kế hoạch của cô sẽ chưa tiến hành đã phải tuyên cáo thất bại sao?
Phải nhanh hành động thôi, động tác phải nhanh một chút, tuyệt đối không thể lại để anh tỉnh dậy rồi đá văng cô ra khỏi cửa được ! cô phải nhanh chóng hiến thân cho anh nếu không thể làm hôm nay khả năng sẽ không còn cơ hội nào khác!
Ngĩ thế Cổ Tiểu Lục lập tức trở nên lớn mật , cô leo lên người Ngự Diễm, cái mông nho nhỏ an vị ở trên thắt lưng anh, nơi nữ tính của cô gần sát với vật nam tính nóng như lữa của anh ,nhưng căn bản cô không phải làm như thế nào để nó đưa vào trong cơ thể cô.
Xem ra, chuyện hiến thân này cũng không phải dễ dàng như cô suy nghĩ!
Cổ Tiểu Lục tả hữu vặn vẹo thân hình, cố thử đem vật dư thừa thật lớn kia để vào thân thể của mình, nhưng loay hoay cả buổi vẫn không thu hoạch được gì, hơn nữa trong chốc lát, cô lại giật mình nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của Ngự Diễm.
“anh đừng có kêu nữa, anh mà cứ như vậy tôi càng cảm thấy khẩn trương…” Cổ Tiểu Lục lắp bắp mẩm bẩm trong miệng nói.
Cổ Tiểu Lục cầm lấy vật tượng trưng nam tính đang cứng rắn giống sắt thép kia loay hoay đưa qua đưa lại tìm cách đưa vào huyệt đạo của mình, nhưng cái chính là cô không có cách đem nó nhét vào trong thân thể, hơn nữa còn cảm thấy hơi đau đớn, cô đang bắt đầu hoài nghi có phải cô đang dùng sai phương pháp chăng?
Ngay lúc Cổ Tiểu Lục tính bỏ cuộc kế hoạch đêm nay thì cảm giác như có một đôi bàn tay đang xoa xoa mông cô… sống lưng Cổ Tiểu Lục chợt lạnh, thân thể cứng ngắc run lên.
Đôi tay kia vuốt ve dọc theo thắt lưng cô rồi hướng về phía trước bắt đầu vuốt ve hai bầu ngực no đầy của cô…
Cổ Tiểu Lục cảm nhận được cảm giác kỳ diệu từ đôi bàn tay ấy truyền tới khiến tay chân cô run rẩy, đầu óc bắt đầu vô lực rung rung lên.
“Ngự Diễm… anh tỉnh rồi sao?” Cổ Tiểu Lục khẽ nho nhỏ giọng rên lên, nhưng bất quá nam nhân đang ở dưới thân cô không lên tiếng trả lời, Cổ Tiểu Lục thấy hai mắt anh vẫn còn nhắm chặt , bèn nghĩ rằng người đàn ông này chắc là đang tưởng anh ta mộng xuân quá?
Trên thực tế Ngự Diễm anh đã tỉnh dậy từ lúc Cổ Tiểu Lục lò mò bước đến gần anh, lúc nha đầu kia ghé vào tai anh thầm thì vài tiếng sau đó liền lấy thân thể anh ra mà “Làm xằng làm bậy” khiến hoả dục của anh lại bùng cháy, vốn anh cũng muốn xem thử xem nha đầu kia gan cô lớn đến đâu, nhưng không ngờ rằng cô cũng nhát gan như vậy, khiến cho dục vọng của anh điên cuồng nhưng không có cách nào được giải tỏa.
Vì thế Ngự Diễm dự định động thủ hưởng thụ tiểu Ngọc thỏ tự dâng lên đến cửa này, mặc kệ thân phận địa vị hai người có khác nhau đến thế nào đi chăng nữa, tối nay ah chỉ muốn có được nữ nhân mà anh đã từ lâu khao khát này!
Tay anh chỉ nắm hai nụ hồng của cô khéo léo vân vê, đem hai bầu ngực tuyệt đẹp của cô mà đuà giỡn khiến càng thêm hồng, Cổ Tiểu Lục cắn thật mạnh môi dưới hô hấp dồn dập , muốn đẩy tay anh ra nhưng lại vô lực, chỉ có thể để anh tùy ý vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại của chính mình hai tay che kín khuôn mặt đang đỏ lựng.
Lần theo hai tay Ngự Diễm ôm đôi bầu vú của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, kế tiếp anh khẽ kéo thân mình Cổ Tiểu Lục đến gần anh hơn, giúp cho đôi mối của anh có thể thuận lợi nhấm nháp đến vị ngọt của đôi nhũ hoa.
Khi bầu ngực của cô bị anh hút vào trong miệng, Cổ Tiểu Lục hơi thở gấp gáp ,âm thanh yêu kiều không tự chủ được của cô làm cho bầu không khí càng thêm mờ ám: “Ư …”
Ngự Diễm dùng đầu lưỡi nhấm nháp hai nụ hồng của cô càng khiến đầu óc Cổ Tiểu Lục mơ hồ chỉ có thể nhuyễn thân mình cùng anh hưởng thụ cảm giác này , quyền chủ đạo từ tay cô cuối cùng cũng đã bị Ngự Diễm anh cướp đi, cô chỉ có thể yên lặng hưởng thụ mà tự an ủi bản thân.
Cổ Tiểu Lục căn bản không thể đoán được là Ngự Diễm đang ở dưới thân cô tỉnh hay vẫn đang say ngủ, chỉ có thể khép hai mắt theo bản năng cảm nhận khoái cảm phập phồng mà anh đem lại.
Cô cũng nhận được nơi dưới của mình bắt đầu ướt át… Loại cảm giác xa lạ này làm cô cảm thấy một chút cảm thấy thèn thẹn nhưng lại vô cùng tốt đẹp…
Tay Ngự Diễmanh cuối cùng cũng đi vào nơi đang vô cùng ướt át giữa hai đùi cô, như là sợ hãi khi chạm vào sẽ làm cô đau nên anh rất nhẹ nhàng … nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi khi tay anh chạm vào nơi trung tâm của cô của bên trong cơ thể cô lại như suối nguốn trào ra yêu dịch, phản ứng kích tình như vậy làm cho Cổ Tiểu Lục cảm thấy hơi ngượng định ngăn động tác đầy khiêu khích của Ngự Diễm lại.
“Em thật là mẫn cảm…” anh đột nhiên kéo vành tai nhạy cảm của cô,đầy khêu gợi nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô.
Lúc này Cổ Tiểu Lục mới phát hiện Ngự Diễm thực sự đã tỉnh , điều này khiến cho tâm Cổ Tiểu Lục càng thêm vui mừng, bởi vì ít nhất anh cùng cô xảy ra chuyện này khi cả hai cùng tự nguyện, anh đang thanh tỉnh tức là ở trạng thái không phải không biết chuyện gì đang xảy ra thì chuyện tối nay sẽ trở thành ký ức vô cùng tốt đẹp của cô, cô cũng thầm hi vọng sau nàu Ngự Diễm có lúc nào đó nghĩ tới cô, cũng hy vọng anh có thể nhớ rõ đêm tình cảm mãnh liệt này.
Cổ Tiểu Lục ôm chặt lấy cổ Ngự Diễm, hai thân thể bây giờ đều thấm đầy mồ hôi. Vào lúc này, Cổ Tiểu Lục cảm thấy Ngự Diễm không hề là một nam nhân luôn xa xôi không thể với tới, lúc này khoảng cách giữa anh và cô rất gần, rất rất gần… Gần đến nỗi cô có thể nghe thấy nhập đập của trái tim anh…
“Thực xin lỗi… nhưng em yêu anh …” Giọng cô rất nhỏ dường như sợ Ngự Diễm đang nằm dưới thân cô nghe thấy, Cổ Tiểu Lục hiểu được tối nay nếu cô không nói ra bí mật trong lòng, ngày mai sau khi hai người mỗi người đi một ngả thì sẽ không còn có cơ hội thổ lộ như vậy nữa.
Thân thể Ngự Diễm khẽ khẽ run lên, nhưng anh cũng không nói gì thêm, Cổ Tiểu Lục thoáng nghĩ chắc anh cũng không thể nghe thấy lời bày tỏ tình cảm của cô, căn bản cô tưởng nam nhân một khi đã đắm chìm trong nhục dục cái gì cũng không thể nghe thấy.
Ngự Diễm cũng không nói gì nhưng trong lòng anh rất để ý tơí những lời cô nói, anh dường như cũng cố chấp để ý cô, nhưng trước mắt bây giờ hoàn toàn không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, lúc này anh chỉ muốn làm sao cho anh và cô đạt tới dục vọng cao nhất, chuyện tình yêu này, đợi cho khi mọi chuyện lắng đọng xuống nói đến cũng không muộn.
Tay Ngự Diễm trực tiếp lọt vào huyệt đạo ẩm ướt của cô, cũng trực tiếp tiến vào trong cơ thể vùng chật ấy, chưa bao giờ bị dị vật xâm nhập Cổ Tiểu Lục đau đớn khẽ kêu lên.
“Đau…” khóe mắt cô ứa lệ, không nghĩ tới chỉ là ngón tay dài nhỏ của anh mà đã có thể làm cô khó chịu như vậy, nếu anh đưa vật nam tính to lớn của anh vào cơ thể cô không phải sẽ xé rách cơ thể cô ra làm hai sao?
“Ngoan… Đây là quá trình bất cứ nữ nhân cũng phải trãi qua, đau đớn cũng sẽ không lâu lắm đâu.” Ngự Diễm kiên nhẫn an ủi bên tai cô.
Trên thực tế Ngự Diễm anh cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm qua xử nữ, anh luôn cho rằng đó là điều vô cùng phiền toái,nhưng bất quá hôm nay anh cũng rất vui vẻ vì sắp trở thành người đàn ông đầu tiên của Cổ Tiểu Lục cô, thân thể cô anh chỉ muốn mình anh độc chiếm, cũng không phải vì cô là xử nữ, mà là tận sâu trong lòng anh đã có chỗ nào đó cho hình bóng của cô.
Bất quá nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều nhỏ nhắn của Cổ Tiểu Lục khẽ nhăn vì đau trong lòng anh có chút phân vân không nỡ, chỉ mới là ngón tay thon dài của anh đã khiến cô đau đớn như vậy, Ngự Diễm thực sự sợ cô không thể chịu nỗi vật nam tính to lớn của anh.
“Ngự Diễm… em cảm giác không đến nỗi đau như vậy …” Cô dường như là sợ hãi Ngự Diễm anh sẽ ngưng hành động yêu đương lại ,Cổ Tiểu Lục vội vàng cố lấy dũng khí nho nhỏ giọng khẽ nói vào tai anh.
Lúc này ngón tay Ngự Diễm mới bắt đầu trượt nhè nhẹ ra vô nơi huyệt đạo của cô, mỗi khi anh tiến vào cơ thể cô nhất thời co rúm một chút, có thể cảm giác được nơi ấy của cô vô cùng ướt át.
Ngự Diễm lại thử để vào hai ngón tay, nhưng Cổ Tiểu Lục lại thở dốc vì kinh ngạc, hai tay bấu chắt vào vai anh cố gắng chịu đựng đau đớn.
“em rất đau sao?” Ngự Diễm vội vàng rút một ngón tay ra, thấy Cổ Tiểu Lục bộ dáng đang chịu đau đớn, trong lòng anh xót xa muốn kết thúc chuyện này để tránh cho cô càng thêm đau đớn.
“có một chút…” Cổ Tiểu Lục cố chịu đựng sự không thoải mái khẽ nói.
Kỳ thật loại đau đớn này cũng không đến nỗi là không thể chịu được, mà vì cảm giác tới rất đột nhiên, rất xa lạ, làm Cổ Tiểu Lục có chút không chịu nổi.
“Thả lỏng, em cố thả lỏng đi , anh sẽ nhẹ nhàng hơn …” Ngự kiên nhẫn an ủi cô.
Ngự Diễm thật sự là một nam nhân rất ôn nhu, Cổ Tiểu Lục cô không chút hối hận vì đã quyết định dâng hiến cho anh, hồi ức tốt đẹp tối nay cô sẽ dùng cả đời để nhớ đến cho dù ngày nào đó anh có rời xa cô vĩnh viễn thì lúc ấy cô cũng sẽ không hối tiếc!
Sauk hi cảm giác thân thể Cổ Tiểu Lục đã ướt át như có thể chấp nhận vật nam tính của anh, Ngự Diễm nhẹ nhàng đem tiểu đệ của anh đặt trước huyệt khẩu của cô rồi nhẹ nhàng chuẩn bị tiến vào bên trong thân thể cô trước khi tiến vào anh còn ôn nhu nói: “có khả năng em sẽ đau đớn một chút, nhưng hãy tin anh đau đớn đó sẽ qua rất nhanh l… em chuẩn bị tốt chưa?”
Cổ Tiểu Lục nhất thời không thể tiếp thu những lời anh nói cô nghĩ cái loại đau đớn này so với anh để hai ngón tay xâm nhập vào cơ thể cô còn có khả năng làm cho thần trí của cô có chút sợ hãi, vì thế cô cố lấy hết dũng khí gật đầu cắn môi nói: “dạ.”
Bất quá lời của cô mới vừa thoát ra khỏi miệng, vật nam tính của anh đã ngay lập tức xâm nhập vảo huyệt đạo nhỏ hẹp của cô, đâm xuyên qua màng trinh tiết hai mươi năm qua cô vẫn giữ gìn, nhanh chóng hung hăng công chiếm cô.
“A… Đau quá…” Cổ Tiểu Lục lập tức khóc ra tiếng.
Làm sao có thể đau đến như vậy… mọi thứ trong đầu cô bây giờ đều trôi đi đâu mất chỉ còn lại cảm giác đau đơn, rất đau a … Ô… Ô…
Tiếng hét của Cổ Tiểu Lục cắt đi không khí yên tĩnh trong phòng, Ngự Diễm vội vàng dừng động tác đẩy vào, đau lòng nhìn cô hai mắt đẫm lệ loang lổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, anh cũng biết được rằng lần đầu tiên của xử nữ đều có vẻ rất khó khăn , nhưng không ngờ tới lại làm cho cô đau đến thế, nếu hắn anh biết đau đớn nhiều như vậy, anh khẳng định sẽ nhẹ nhàng ôn nhu hơn nữa.
“Xin lỗi em , anh đã làm đau em.” Giọng anh đầy thành xin lỗi, rồi anh ôn nhu hôn lên vầng trán đang đổ mồ hôi lạnh của cô.
“Không, không sao.” nội tâm Cổ Tiểu Lục kích động đã sớm áp đảo sự đau đớn đó, bởi vì trong lòng cô thật sự muốn trở thành nữ nhân của Ngự Diễm, mà cô cũng muốn anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.
Nhìn vẻ mặt anh vì cô mà đau lòng, Cổ Tiểu Lục tận trong thâm tâm cãm thấy sự đau đớn đó đều thật đáng giá …
Đến khi anh cảm nhận thân thể cô có chút thả lỏng, tay chân cũng khôi phục lại sự mềm mại, Ngự Diễm mới nhẹ giọng hỏi: “em còn cảm thấy đau nhiều không?”
Cổ Tiểu Lục trong ánh mắt long lanh lệ, nhưng lần này là nước mắt cảm động, đau đớn bây giờ cũng chỉ là tượng trưng.
“chắc … không…” khoé miệng cô bất giác hiện lên nét tươi cười hạnh phúc.
Ngự Diễm lại khẽ hôn cô, sau đó ôm chặt thắt lưng rồi nhẹ nhàng đưa tòan bộ vật nam tính của anh vào trong cơ thể cô một lần nữa…
Lại một lần nữa vật lạ lọt vào nhưng không hề có cảm giác không thể chịu được, Cổ Tiểu Lục cắn môi dưới cảm nhận anh bên trong thật to lớn.
Đau đớn mang theo một chút khoái cảm khiến Cổ Tiểu Lục cảm thấy có chút kỳ dị, cơ thể cô gần như nuốt trọn anh vào trong, vật nam tính của anh lại bắt đầu tăng tốc tiến vào lui ra, một lần rồi lại một lần đem cơ bắp của cô chống đỡ đến cực hạn, muốn cơ thể mềm mại của cô đón chịu nó một cách toàn diện.
Cô nhanh chóng không kềm chế đưưọc gọi tên Ngự Diễm điên cuồng, không nghĩ tới anh và Cổ Tiểu Lục cô trong lúc đó lại có thể phù hợp như thế, lúc này càng khiến Ngự Diễm càng khẳng định lựa chọn của anh là đúng, … cô làm anh vừa bồi hồi muốn ôm chặt lại vừa muốn dứt bỏ!
Mỗi khi anh rút vật nam tính ra cơ thể chật hẹp của cô rồi lại mạnh mẽ tiến vào thật sâu, cơ thể cô chặt chẽ ôm lấy vật tinh tráng của anh khiến anh đạt tới khoái cảm chưa từng có, đối với cả hai người bọn họ mà nói, chuyện này tất cả đều là điều mới mẻ, tốt đẹp.
Lúc Ngự Diễm anh tấn công cao độ,Cổ Tiểu Lục không thể khống chế được cảm xúc khẽ rên lên đầy gợi cảm càng vô tình khiến anh thêm khoái cảm, khiến anh càng muốn thêm sức khiến cho cô cũng có khoái cảm sung sướng tốt đẹp như anh.
Cổ Tiểu Lục trân trọng cùng cùng anh hưởng thụ cao trào, bởi vì cô hiểu rằng sau đêm nay khi hai người bọn họ không còn liên quan đến nhau nữa thì cô vẫn muốn nhớ đến dư vị ngọt ngào của đêm nay.
Đến khi dục vọng của Ngự Diễm đã lên đến đỉnh điểm, bản thân anh cũng cảm nhận được rằng cô cũng không kém phần thỏa mãn, anh không hề giữ lại toàn bộ nguyên thủy nhất tinh hoa trào phun trong cơ thể cô…
Sau khi duc vọng có phần dịu cuống, hai người bọn họ ôm nhau thở phì phò, không ai mở miệng nói câu nào nhưng cả hai đều theo đuổi niềm hạnh phúc mãn nguyện riêng của mình.
Cổ Tiểu Lục nhanh chóng từ từ nhắm hai mắt, cô không có dũng khí nhìn nam nhân mới cùng cô hoan ái, cho đến tận khi nghe tiếng thở dốc của anh chuyển sang tiếng hít thở sâu, Cổ Tiểu Lục mới dám mở mắt ra vụng trôm liếc nhìn bộ dáng ngủ say của Ngự Diễm.
Cổ Tiểu Lục âm thầm rơi lệ, đêm nay thật khiến cô hông thể nào quên, cuối cùng cô cũng quyết định dâng hiến cho người đàn ông cô thực sự yêu thương cho dù ngày mai bản thân bọn họ không thể ở bên nhau đi nữa cô cũng không bao giờ hối hận …
Ngự Diễm thỏa mãn vươn tay, muốn ôm người bên cạnh vào lòng để cảm thụ hương thơm từ cơ thể cô , nhưng bất chợt anh nhận ra bên cạnh mình chỉ là khoảng trống lạnh lẽo.
Ngự Diễm còn bị vây Hỗn Độn trạng thái đầu mã Thượng Thanh tỉnh, hắn vội vàng từ trên sô pha ngồi dậy, ở trống rỗng phòng nội tìm kiếm Cổ Tiểu Lục thân ảnh, xác định trong phòng còn sót lại hạ hắn một người sau, một cỗ bị đùa bỡn phẫn nộ nảy lên hắn trong lòng.
Nha đầu chết tiệt này cô lại còn dám sau khi trãi qua tình cảm mãnh liệt với anh như vậy lại dám bỏ mặc anh ở đây mà rời? Đêm qua không phải cô luôn miệng nói yêu thương anh sao? Làm sao khi anh còn chưa kịp biểu đạt tâm ý của anh cô đã dám người đi nhà trống ?
Khỏang nêm kế bên anh đã lạnh như băng khiến anh biết được Cổ Tiểu Lục đã rời đi rất lâu rồi, nghĩ đến hình ảnh cô vẫn còn đau đớn sau chuyện đêm qua một mình rời đi, trong lòng Ngự Diễm anh cảm thấy nhói đau, nhưng khi nghĩ lại chuyện cô dám bất cáo ly biệt, sự phẫn nộ rất nhanh chóng được thay thế cho sự đau lòng kia.
Nữ nhân chết tiện này, Ngự Diễm đấm mạnh vào sô pha, không ngờ rằng Cổ Tiểu Lục lại dám bỏ đi không nói tiếng nào như vậy, cô tột cùng là coi tình cảm thân mật của bọn họ trong lúc đó là cái gì? Chẳng lẽ là tình một đêm thôi sao?
Ngự Diễm tức giận nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, lòng tự tôn cao ngạo đã ngăn anh không đi tìm Cổ Tiểu Lục.
Tốt lắm! cô đã dám tiêu sái rời đi như vậy, không chút luyến tiếc tình cảnh vô cùng thân thiết của bọn họ tối qua, nếu cô thực sự mong muốn như vậy , được anh sẽ để cô mãn nguyện!
“Tiểu Lục, con có tâm sự gì à ? Nhìn con gần đây trông như bị thất hồn lạc phách …” Trang Mỹ Chi đau lòng vuốt ve mấy sợi tóc trên trán cô, sờ sờ ảm nhận gần đây cô gầy đi không ít.
Một tuần trước, Cổ Tiểu Lục cô trắng đêm không về, đến tận gần sáng mới xuất hiện trước cửa nhà, vẻ mặt cô đơn đau khổ của cô khiến Trang Mỹ Chi bà lo lắng không yên, muốn quan tâm nhưng lại hỏi không ra nguyên cớ gì, kỳ thật không cần Cổ Tiểu Lục phải mở miệng Trang Mỹ Chi bà cũng có thể đoán biết tiểu cô nương nhà bà đang yêu đương , bà không muốn làm đau vết sẹo của cô, dù gì đi nữa cứ chớ cô chịu mở miệng đã rồi nói sau.
“Con không sao…” Cổ Tiểu Lục lắc đầu khẽ nhếch môi gượng cười so với khóc còn khó coi hơn nói.
“mẹ nhỏ biết con không muốn nói nhiều, nhưng con đang trốn tránh ai vậy? Xem coi còn gần đây ngoài quán cây cau ra con nhất định không bước ra ngoài, con thực sự làm cho mẹ và cha con g lo lắng a!” Trang Mỹ Chi thở dài khẽ than.
Thời gian này mọi chuyện đối với Cổ Tiểu Lục mà nói có quá nhiều chuyển biến, trước kia cô luốn là một cô gái tinh lực dư thừa, nhưng bây giờ nhìn cô với dán vẻ mệt mỏi đau lòng như thế hỏi sao bà không cảm thấy đau lòng.
“mẹ nhỏ , con trước kia chẳng phải cũng luôn như vậy sao? Vẫn luôn đặt quán cây cau lên làm trọng tâm nha… Tóm lại là con không sao , mẹ đừng lo lắng nữa.” Cổ Tiểu Lục cô một chút cũng không muốn cha mẹ phải quan tâm lo lắng, vì thế cố dùng mọi khả năng trấn an mẹ nhỏ.
“Ai, được rồi, đợi cho đến khi nào con muốn nói cho mẹ là được rồi … Đúng rồi, đây là tour du lịch mẹ dùng tiền riêng đăng ký cho con đó, năm ngày bốn đêm đi Hongkong, con xuất ngoại một chuyến để giải sầu đi ,có lẽ sau khi con trở về con sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.” Trang Mỹ Chi bà đoán rằng nguyên nhân khiến thái độ Tiểu Lục khác hẳn với bình thường có thể liên quan đến cái tên nhà thiết kế Ngụ Diễm gì đấy nhưng bà lại không muốn vạch trần, chỉ sợ nói ra sẽ làm cho Tiểu Lục càng thương tâm, vì thế đành phải nghĩ ra biện pháp khác để giúp cho Tiểu Lục thoát khỏi tình trạng tâm phiền ý loạn này.
“mẹ…” Nhìn mẹ nhỏ đưa vé máy bay cùng hành trình, dặn dò cô kỹ luỡng phải biết tự chăm sóc bản thân mình, Cổ Tiểu Lục tự trong đáy lòng cảm kích không nói nên lời.
“được rồi, được rồi …con cứ đi chơi một chút đi, ba con sẽ do mẹ phụ trách thuyết phục .” Trang Mỹ Chi vỗ về bàn tay nhỏ bé của Cổ Tiểu Lục, giọng bà đầy sủng ái nói.
“Dạ, cám ơn mẹ.” Cổ Tiểu Lục ôm chặt bà vào lòng, cảm động đến nỗi nước mắt chảy xuống lăn dài trên đôi gò má.
Từ sau đêm cô rời đi, Ngự Diễm anh cho tới tận bây giờ cũng chưa từng đến tìm cô, có lẽ đêm đó tình cảm mãnh liệt đối với anh mà nói cũng chỉ là một đêm phong lưu mà thôi … Nhưng trong thâm tâm cô chỉ muốn biết là anh có ổn không ? … Cổ Tiểu Lục hiểu được rằng đây chỉ là một ý nghĩ ngốc nghếch, Ngự thiếu gia như anh làm sao có thể không ổn cơ chứ ? Không chứng anh bây giờ còn cảm thấy đắc ý vì đã thoát khỏi sự phiền phức do cô đem tới.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn, Cổ Tiểu Lục cố ngăn chặn ý định nung nấu muốn gọi cho Ngự Diễm, cô chỉ muốn bản thân mình hiểu ra cô và anh đã thực sự không còn quan hệ gì cả.
Cổ Tiểu Lục a Cổ Tiểu Lục, trăm ngàn lần đừng làm cái dạng nữ nhân khiến cho anh chán ghét, cho dù anh và cô đã từng thân mật nhưng chuyện đó cũng không đại diện cho bất cứ điều gì cả… cô cố gắng tự thôi miên lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình.
Ai… Thì ra cảm giác thất tình lại đau như vậy, tại sao trước kia cô từng bị Quách Dục An tìm mọi cách cự tuyệt cô cũng chưa từng cảm nhận được đau lòng đến như thế chứ?…
Cổ Tiểu Lục, cô lại thêm một ngày thương tâm, qua ngày hôm nay cô quyết tâm nhất định phải khôi phục lại cảm xúc bình thường, cô đối với chính bản thân phải có sự tin tưởng rằng cô sẽ vượt qua được giai đoạn này.
Tuy rằng tự cảnh cáo mình như vậy, nhưng trong lòng cô lại vẫn là cảm giác đau đớn… Ngực cô bây giờ cứ như bị ai ép, nặng nề đến không buông được …
“Từ khi ta biết chuyện đến nay chưa từng thấy chuyện buồn cười đến như vậy, rõ ràng yêu người ta mà lại dỗi , trốn tránh không gặp mặt! Như vậy có khác gì đang tra tấn lẫn nhau đâu chứ? Đều là người trưởng thành rồi, tại sao còn ở đây làm cái chuyện trẻ con như thế, nguyên lai là một ngươìi có chỉ số IQ cao cũng có lúc cư xử kém như vậy!” Mạnh Nghị cầm bản thiết kế trong tay ném xuống bàn làm việc của Ngự Diễm, nhìn chăm chăm vào con người có thần thái sáng láng khó có thể nhìn thấy bộ dạng thất ý đang che dấu Ngự Diễm, trong lời nói anh không tránh khỏi ý trêu chọc.
Con người này bắt đầu từ nửa tháng trước đã trở nên kỳ dị, cả người lúc nào cũng như cái xác mất hồn , cứ suy nghĩ vu vơ không tập trung, Mạnh Nghị anh cũng đoán rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Cổ Tiểu Lục, bởi vì đã một thời gian anh không hề thấy cô xuất hiện ở công ty, lúc trước anh đã từng đoán Ngự Diễm đối với cô gái này chắc chắn có cảm tình đặc biệt, đến giờ phút này anh càng quả quyết những gì anh đoán là có cơ sở!
Ngự Diễm trừng mắt liếc bạn tốt một cái, nhưng không cách nào trả lời lại câu nói mỉa mai kia, bởi vì tất cả những gì Mạnh Nghị nói đều là sự thật!
Đúng vậy! Anh đã làm tổn thương Cổ Tiểu Lục cũng đồng thời tra tấn chính bản thân mình, sau khi quyết định cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, Ngự Diễm anh cũng đã từng nghĩ mình có thể lấy thái độ bàng quang ra mà đối diện với sự không hiện diện của cô , nhưng anh cũng thực sự không nghĩ tới cảm xúc bản thân lại phập phồng bất an đến như vậy, anh phát hiện ra chính bản thân mình vô cùng nhớ đến cô,toàn bộ đầu óc chỉ toàn lướt qua bóng dáng của nha đầu kia, từ cái nhăn mày hay nụ cười không hề mang dáng dấp thục nữ đều khắc sau trong đầu anh, có muốn gạt bỏ cũng không cách nào làm được.
“Đầu hàng đi, cứ tiếp tục như vậy ngươi căn bản không thể tiếp tục công tác, nếu ngươi cảm thấy khó có thể quên được cô ấy như vậy thì phải đi tìm cô ấy đi , cứ như vậy mà làm đau khổ cô ấy và bản thân mình thì liệu có ích gì chứ? Chỉ là tra tấn nhau mà thôi!” Mạnh Nghị đã sớm đoán ra Ngự Diễm sớm hay muộn cũng đã yêu thương Cổ Tiểu Lục, nhưng điều mà anh không ngờ tới là phải nhìn thấy tình yêu bị kẻ ngốc ngếch như Ngự Diễm biến thành kiểi tình yêu của kẻ phàm phu tục tử bình thường, yêu mà lại dùng đến hình phạt lăng trì đối với người mình yêu, xem ra cách yêu một người không phải ai cũng gống nhau!”
“Ngươi đừng xem vào chuyện của ta, đi lo giải quyết công việc của ngươi đi.” Đúng vậy,thật ra anh đã rất mềm lòng , anh ước gì bây giờ đang trên đường đi tìm nữ nhân chất tiệt kia, hung hăng ôm cô vào lòng… Nhưng sự kiêu hãnh trong một góc khác của nội tâm lại cao ngạo phản đối điều đó.
“Ngươi muốn ta mặc kệ ngươi? Ngươi gần đây không giúp model ‘anns’ huấn luyện tư thế trình diễn, mọi người xung quanh đều đang lo lắng cho ngươi, còn nữa tuần sau bên công ty trang điểm ‘Á Tư ni’ trang điểm mời ngươi làm khánh quý để tham dự, ngươi sẽ phải lên bục đọc diễn văn… Ngươi bây giờ bộ dạng mềm nhũn thất thần như thế này hỏi người ta làm sao mà phục đây chứ , ngươi vứt phong cách và năng lực chuyên nghiệp của ngươi đi đâu rồi ?” Nhìn thấy Ngự Diễm suốt ngày bộ dạng tâm không yên Mạnh Nghị anh bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Ta sẽ có phương án xử lý.” Ngự Diễm uể oải nói.
“Tùy ngươi thôi, cái chính là ta hi vọng ngươi đừng cứ cố chấp như vậy! Yêu thương một người cũng không phải là gì là sai trái cả , ngươi đừng lợi dụng tình cảm của Cổ Tiểu Lục đối với ngươi mà tra tấn cô ấy như thế , có lẽ cô ấy cũng đang thực sự khổ sở, có thể hai người các ngươi có hiểu lầm gì đó…”
Ngự Diễm nhăn mày, trong lòng anh hiểu được chuyện của Cổ Tiểu Lục nếu một ngày mà anh vẫn còn chưa giải quyết, thì vĩnh viễn anh vẫn tâm phiền ý loạn như vậy, không cách nào thoát ra…