“Tống Mật Nhi! Đứng lên đi ra ngoài đừng giống như đà điểu không ra khỏi cửa, chờ tôi tới bắt cậu phơi nắng cho mà xem!”
Mơ mơ màng màng nhận điện thoại, Tống Mật Nhi chỉ nghe thấy bên đầu điện thoại bạn mình giọng như giết heo truyền đến, vội vàng ghét bỏ cầm xa ống nghe cho đến tiếng hô kết thúc, Tống Mật Nhi mới chậm rãi không còn hơi sức nói:
“Hiểu Lê, mình mới vừa xong bản thảo, ngủ một cái có chết đâu”
“Ngủ thế mà là 1 cái? Cậu xác định!”
Được rồi, có lẽ ngủ ba ngày ba đêm không thể gọi làm một, nhưng là nàng cũng không có chuyện gì có thể làm mà.
“Ai ai, cậu tạm thời đừng trông nom mình, mình muốn ngủ tiếp, bái bai.”
Không có chờ Lâm Hiểu Lê nói cái gì nữa, Tống Mật Nhi liền cúp điện thoại, miễn cưỡng nằm ở tiểu phòng của mình không còn hơi sức, không biết ở tại đây nghĩ cái gì.
Chỉ là muốn nghĩ tới mắt to liền ướt, nước mắt một giọt lại một giọt theo gương mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng có chút đắng, nàng thật là một người không có tiền đồ.
Nàng cho là nàng còn không có thương hắn sâu, nàng cho là nàng có thể tiêu sái xoay người rời đi, nàng cho là không có hắn trái đất vẫn là có thể xoay chuyển, hu hu.... Nhưng căn bản cũng không phải là như vậy!
Không có hắn đang bên cạnh, không có hơi thở của hắn vây lượn quanh nàng, nàng giống như không có bất kỳ động lực gì, chuyện gì cũng không muốn làm, gửi bản thảo sau cũng chỉ biết nghỉ ngơi là ngủ, giống như ngủ thiếp đi trong đầu cũng sẽ không còn tựa như nhớ hắn, nhưng vậy cũng chỉ là giống như trong mộng nàng đều sẽ mơ thấy hắn, nụ cười kia, lồng ngực ấm áp kia, hơi thở tê dại kia... Thế nhưng tất cả đều không thuộc về nàng, là thuộc về người khác.
Hu hu hu....Tống Mật Nhi không nhịn được gào khóc, đấm lên khay trà nàng có cái gì không tốt? Người xấu người xấu! Tại sao hắn không thích nàng, còn nói là vật điều hòa sinh hoạt của hắn, còn nói bọn họ là quan hệ 2 bên cùng có lợi, hắn có biết hay không hắn nói như vậy nàng sẽ rất đau lòng đây? Nghe được những lời đó nàng đều mau hít thở không thông, cũng không biết nên làm gì mới phải.
Nước mắt mờ mịch, Tống Mật Nhi càn rỡ khóc lớn nói xằng nói bậy
“Tôi vì cái gì phải cố tình coi trọng anh, tôi không muốn, đồ quỷ sứ chán ghét, tôi muốn đi tìm nam nhân hơn anh 1000 lần, hơn một vạn lần. Hu hu.....”
“Ai cho phép rhả?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc trầm thấp mị hoặc vang lên, Tống Mật Nhi bị sợ hoắc mắt ngẩng đầu nhưng nước mắt làm cặp mắt nàng mờ đi, làm cho nàng căn bản không xem rõ vội vàng lung tung lau nước mắt, rốt cuộc,nàng xem rõ người trước mặt từ từ há to mồm, kinh ngạc muốn rống cũng rống không ra được
“Anh, làm sao anh lại ở chỗ này! Làm sao anh tiến vào được?”
“Tôi tự nhiên có phương pháp xử lí của mình.” Đỗ Vịnh Duy đang cười, nhìn Tống Mật Nhi nụ cười tràn đầy nhưng cặp mắt đen kia tức giận là ngay cả Tống Mật Nhi cũng nhìn ra được, nhìn hắn từng bước một đến gần Tống Mật Nhi khẩn trương nuốt nước miếng lui về phía sau, không khỏi muốn trốn
“A......”
Nhưng trong nháy mắt, nàng tựa như con gà con tựa chim ưng Đỗ Vịnh Duy bắt được, hét lên một tiếng Tống Mật Nhi luống cuống kêu to
“Anh tới làm gì, buông tôi ra, buông tôi ra!”
“Tôi tới làm gì? Hỏi em đó.” Đỗ Vịnh Duy cười khẽ, cười đến tà ác mà cợt nhã, mang theo ý lạnh
“Cái gì gọi là tôi xong bản thảo rồi, tôi đi? Ai cho phép em tùy ý, tôi đã đồng ý sao?”
“Cái gì sao!” Tống Mật Nhi mau bị hắn toàn thân nhiệt độ tức giận bị lan nóng đến, mặt đỏ sợ run
“Rõ ràng là anh nói, anh chỉ là trợ giúp tôi xong bản thảo, xong bản thảo tôi sẽ đi, cho nên tôi đi cái này thì có cái gì là không đúng!”
Không đúng! Dĩ nhiên không đúng! Đỗ Vịnh Duy trong lúc nhất thời tăng cao tức giận mau bao phủ tất cả lý trí, hắn chuyển qua thân thể nhón của Tống Mật Nhi, tay hung hăng giữ lại cằm của nàng nâng lên mang theo tức giận hôn lên môi Tống Mật Nhi, hắn giống như là cố ý muốn cho nàng nhớ hắn đang làm tất cả những gì, không chút dịu dàng nào cưỡng chế hôn nàng, hôn mang theo gặm cắn để cho nàng môi rất nhanh sưng lên, bá đạo đẩy ra lưỡi của nàng cùng với nàng quấn quít, nghe nàng hỗn loạn thở dốc, hơi thở của hắn cũng bắt đầu rối loạn.
“Tôi tìm em toàn bộ ba ngày em biết không, em lại dám chạy đi, em có biết hay không tôi về đến nhà mọi thứ của em đều không thấy là tâm trạng thế nào không? Tống Mật Nhi, em rất đáng chết, em chán sống phải không?”
Hắn rất tức giận, thật rất tức giận.
Đúng vậy, hắn thừa nhận trước hắn vẫn cho rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng lợi dụng hắn tìm linh cảm, hắn lợi dụng thân thể của nàng thỏa mãn cái mình cần, hắn lại không cho là mình sẽ yêu một nữ nhân để giam cầm mình, càng không thể nào là 1 cô nàng ngốc như thế.
Nhưng là kể khi từ Vịnh Tâm nói chuyện Tống Mật Nhi, hắn bắt đầu từ từ tìm được cảm giác chân thật của lòng mình, hắn chưa từng có yêu một người đích xác là phải cần một khoảng thời gian tiêu hóa, thế nhưng cái cô gái này thế nhưng chạy trốn làm cho hắn thần không biết quỷ không hay cứ như vậy tiêu sái nói nàng đi? Đáng ghét!
Tìm nàng mấy ngày nay hắn cơ hồ vẫn trong trạng thái nóng nảy lo lắng, ngồi ở trong phòng trống rỗng không có tiếng nàng gõ bàn phím, không có ánh mắt nàng hoa si rình coi, không có lời nàng líu ríu om sòm, không có tiếng cười của nàng, không có hương vị tươi mát thậm chí không có mùi thơm thức ăn nàng làm...
Đây tất cả tất cả quả thật làm cho hắn không cách nào nhẫn nại!
Hắn không thể lừa gạt cảm giác của mình nữa, hắn tình nguyện không cần tự do, không cần không gian gì hết, hắn tình nguyện bị nàng trói buộc, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi, hắn có thể không cần là Đỗ Vịnh Duy không gì không làm được nhưng hắn chỉ muốn ở trước mặt nàng làm một cái gì đó, hắn thói quen sự ấm áp của nàng, thói quen ở trong lòng nàng nghỉ ngơi, hắn cũng cần có người tới bảo vệ khi hắn yếu ớt, hắn không thể lừa gạt trái tim mình nữa.
Hắn muốn nữ nhân này, hắn yêu nàng...
Bị hắn hôn cuồng loạn như thế thần chí mơ hồ, thở gấp vô lực ở trong lòng hắn, mặc hắn nói, nghe lời của hắn, Tống Mật Nhi uất ức bắt đầu phát điên
“Tôi đi có cái gì không đúng? Anh tìm tôi làm gì, tôi đi không phải là anh kỳ vọng sao? Dù sao taôi chỉ là sinh vật điều hòa sinh hoạt của anh, chúng ta là quan hệ 2 bên cùng có lợi, anh một chút cũng không quan tâm tôi, tôi đi anh mới có thể cùng An Vịnh Tâm cùng nhau không phải sao? Tôi đây vì anh suy nghĩ, anh còn có cái gì không hài lòng?”
Nhìn nàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận của hắn một chút yếu bớt, nàng quả nhiên là nhìn đến động tác hắn và Vịnh Tâm, nghe được đối thoại của bọn họ, hiểu lầm nhưng đó không phải là ý trong lòng hắn....
Cau mày có chút không chịu nổi nàng khổ sở như vậy, lau đi nước mắt trên mặt nàng, hắn vụng về nói
“Không cho phép khóc.”
“Tôi muốn khóc thì khóc, anh tại sao không để cho tôi khóc!” Tống Mật Nhi một cái khóc lớn lên
“Cái gì chứ, tại sao anh luôn có thể vì cái gì mà cứ khi dễ tôi, là tôi đần như vậy, ngu như vậy phải không? Anh không phải chính là biết tôi thích anh, tôi yêu anh cho nên anh mới như vậy....”
Trong lúc nhất thời, hắn im lặng trong lòng vỡ nát thành từng mảnh, thì ra là Vịnh Tâm nói là thật, có lẽ.... ngay từ lúc trước khi Vịnh Tâm nói hắn liền ý thức được nàng là thương hắn, cho nên hắn mới có thể càn rỡ lệ thuộc vào nàng như vậy, cảm thấy hạnh phúc, chỉ là không chịu đối mặt với tình cảm chân thật, thì ra hắn hư hỏng như vậy.
“Hu hu hu!” Tống Mật Nhi nức nở giãy giụa
“Bắt đầu từ bây giờ tôi không thích anh, không thương anh, anh liền không bắt nạt tôi, không được khi dễ tôi.”
“Ai cho phép!” Đỗ Vịnh Duy lần nữa tức giận dâng cao, nghe nàng nói không thương hắn nữa, hắn liền khắc chế không được giận dữ.
“Em chỉ có thể yêu một người là anh, bắt đầu từ bây giờ chỉ có thể ở bên cạnh anh.” Nói xong, hắn bá đạo nhào tới Tống Mật Nhi ở trên ghế, hắn sẽ dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, nàng chỉ có thể thuộc về hắn hoàn toàn thuộc về 1 mình hắn.
“Hả? Không cần không muốn..tôi không muốn.” Tống Mật Nhi giãy giụa
“Anh không thể đụng tôi.”
Hắn rõ ràng không thương nàng, tại sao muốn một lần lại một lần như vậy đối với nàng.
Nâng lên khuôn mặt nghiêm túc chỉ là tà mị cười, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm Tống Mật Nhi ở dưới.
“Em tốt nhất nhớ câu này, bởi vì anh sẽ làm cho em cầu xin anh đụng em.”
“Tôi mới sẽ không....Ưm.....” Lời nói nhanh chóng bị hắn nuốt vào trong miệng, nàng chỉ có thể giãy giụa nhưng cùng sức lực của hắn so sánh, nàng căn bản cũng không có phần thắng.
Đỗ Vịnh Duy chỉ cần một động tác, liền từ trên xuống dưới thoát đi quần áo của Tống Mật Nhi, hắn tròng mắt đen lủa nóng nhìn thân thể trắng nõn dưới thân hắn không mảnh vải che thân, phía dưới dục vọng lập tức bắt đầu đau đớn, hắn thở gấp thật sâu nhìn nàng, để cho nàng trong lúc nhất thời quên giãy giụa cùng thét chói tai, chỉ có thể bị hắn đầu độc
“Không nên nhìn tôi, anh muốn làm gì?”
Cứ như vậy bị hắn nhìn chằm chằm, nàng đều mau xấu hổ đến tự thiêu rồi.
“Anh muốn làm gì em không phải rõ sao?” Đỗ Vịnh Duy thở gấp, ánh mắt lại nghiêng mắt nhìn đến bên bàn trà một chai đựng gì đó, nhếch môi.
“Xem ra chúng ta hôm nay lại có thể chơi đồ mới.”
Theo ánh mắt hắn, nàng xem thấy hắn lấy được một chai mật ong, Tống Mật Nhi cơ hồ muốn cắn đầu lưỡi nguyền rủa mình, nàng không có việc gì uống nước mật ong làm gì, uống tại sao lại không cất đi?
“A, anh làm gì…dừng tay!”
“Tin tưởng anh, anh nếu là hiện tại dừng tay em cũng sẽ tiếc nuối.” Hắn cười khẽ mấy tiếng, một tay kiềm chặt 2 tay của Tống Mật Nhi, một tay đem nút chai mật ong mở ra, chậm rãi dổ theo cổ của nàng chảy chảy xuống.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Tống Mật Nhi mất khống chế kinh hô một tiếng
“Đỗ Vịnh Duy, anh nhất định là điên rồi!”