“Cái này...” Ô Tiểu Mạn lộ vẻ mặt khó xử. “Quản lí, tôi có thể nói cho ông biết hôm đó chúng tôi đã nói những gì, nhưng người bạn của tôi mới sinh xong, còn đang trong thời gian ở cữ, có lẽ không tiện ra ngoài.
Dứt lời, cô kể qua những nội dung ngày đó mình và Nhạc Vô Mỹ nói chuyện.
Sau khi nghe xong, giám đốc Trần có chút nhức đầu. Tiểu Mạn nói những lời này không có vấn đề gì, lúc ăn uống bọn họ cũng thường lén trò chuyện về quan sát của mình với nghề nghiệp. Nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, rất dễ bị người khác hiểu lầm.
“Thật sự không thể mời bạn cô tới công ty một chuyến sao?”
“Chắc là không có cách nào.” Cô cười khổ lắc đầu. Đừng nói là cô ngại, ăn cơm trưa mà cũng khiến Vô Mỹ bị hiểu lầm, riêng nói, Hoàng đế nhà cô ấy cũng không dễ thương lượng, Vô Mỹ vừa sinh được một tuần, lúc này ai có thể tới quấy rầy.
“Vậy điện thoại thì sao? Cấp trên ít nhất sẽ điện thoại kiểm chứng...” Giám đốc Trần tiếp tục hỏi.
“Trước tiên tôi sẽ thử liên lạc cùng bạn xem sao? Chuyện hiểu lầm này tôi sợ sẽ dọa cô ấy, xấu hổ với cô ấy, tôi cũng không thể tùy tiện đưa điện thoại của cô ấy cho người khác.” Cô tỉnh táo nói.
“Ừ... Vậy trước hết thông báo cho bạn của cô, nếu như cô ấy có thể tự đến là tốt nhất, nếu thật sự không thể tới, ít nhất cũng gọi điện thoại.”
“Được.”
“Cô cứ về công tác. Tôi sẽ báo chuyện này lên đây, mấy ngày nữa có thể sẽ còn tìm cô.”
“Vâng.” Ô Tiểu Mạn tâm loạn như ma rời khỏi văn phòng.
Sau khi liên lạc với Nhạc Vô Mỹ, cô gửi số điện thoại của bạn tốt cho cấp trê,
Lần sau cô bị gọi lên hỏi, không còn là giám đốc Trần, mà là giống như hội thẩm, ngoại trừ giám đốc Trần, còn có pháp vụ của ngành luật sự, cùng với những cán bộ cấp cao hơn.
Mặc dù không bị định tội, nhưng cảm giác bị người khác nghi ngờ cũng không hay.
Khi chuyện còn chưa điều tra ra manh môi, không biết sao lại truyền ra, công ty có người bắt đầu thuật lại là, chính Ô Tiểu Mạn của bộ phận hành chính bán đứng cơ mật của công ty, nhân lúc cơm trưa mỗi ngày, ở bên ngoài gặp mặt cùng những nhân viên của công ty khác, vụng trộm bán tư liệu cho những công ty khác.
Trong thời gian ngắn, trong tổng công ty lưu truyền câu chuyện này, không ít người chỉ trỏ với cô.
Lớn tới bằng này, lần đầu Ô Tiểu Mạn cảm nhận được áp lực lớn như thế, từ trước đến nay cô luôn lạnh nhạt mà cũng bị việc này khiến cho vài ngày ăn ngủ không ngon, mới một tuần mà người đã gầy đi một vòng.
Một thời gian Thang Hằng không tới Mỹ Xan Ẩm, từ đầu không rõ bạn gái bị làm sao, hỏi cô thì cô cũng không đáp, anh đành lén đi thăm dò. Khi anh biết được chuyện gì xảy ra, cả người phát giận.
“Mẹ nó, nhất định là Trình Vi An!”
Sau khi hiểu rõ tình huống, anh ép hỏi được một vài chi tiết từ trong miệng bạn gái, biết rõ ngày cô và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau ăn cơm thì chỉ gặp Trình Vi An và Triệu Tuấn Dũng, với biểu hiện của Trình Vi An, anh chắc chắn.
Ô Tiểu Mạn chỉ có thể cười khổ.
Đó cũng chỉ là suy đoán, cô khó mà nói được, hiện tại cô chỉ hy vọng mau chóng tra ra manh mối, trả lại sự trong sạch cho cô.
“Gọi Vô Mỹ giải thích!” Người trong cuộc kia chết ở đâu rồi!
“Em có cho công ty điện thoại của Vô Mỹ. Vô Mỹ còn đang ở cữ, không thể gọi cô ấy ra ngoài được.” Theo truyền thống, sản phũ ở cữ cấm ra ngoài, sao cô có thể vì chuyện hiểu lầm này mà gọi Vô Mỹ ra ngoài. Nếu bởi vậy hại thân thể cô ấy xảy ra vấn đề gì, không phải xin lỗi đơn giản như vậy.
Huống chi, dựa vào tư cách, địa vị và Hoàng đế nhà Vô Mỹ chính là siêu cấp chú trọng, chắc chắn không thể loạn được.
“X, cái công ty nát! Đừng làm nữa, công ty của anh tùy thời đều thiếu chức, đến chỗ anh, phúc lợi không kém hơn Mỹ Xan Ẩm, có chồng bảo vệ em!” Thang Hằng tức nói thô tục.
Ô Tiểu Mạn lắc đầu. Gặp chuyện thì trốn tránh không phải là phong cách của cô, hơn nữa chuyện còn chưa tra ra manh mối, trả lại sự trong sạch của cô, nói cái gì cô cũng sẽ rời đi vào lúc này.
Thang Hằng tính tình lớn, nhưng bạn gái kiên trì không ké, cô không chịu nhượng bộ, anh cũng không thể không để ý tới nguyện vọng của cô, bắt buộc cô từ chức hoặc chạy tới đại náo Mỹ Xan Ẩm, anh dù sao cũng là đại diện công ty đối tác. Mặc dù quan hệ lợi ích, anh có năng lực tạo thành áp lực và ảnh hưởng nhất định với Mỹ Xan Ẩm, nhưng còn trong sạch của bạn gái, cũng không phải tạo áp lực là có thể giải quyết, muốn giải quyết thì vẫn phải bắt được hung thủ thật sự.
Tiểu Mạn cũng sẽ không vui nếu anh làm chuyện ngu xuẩn, ở phương diện này tính cô cũng rất bướng bỉnh. Cho nên anh chỉ có thể ở đây phát điên, cố gắng tính toán trong lòng xem xử lý chuyện này thế nào, lại khuyên cô ăn nhiều một chút.
Mới một tuần lễ mà bụng nhỏ của cô bị tiêu mất rồi, thậm chí vì áp lực, giấc ngủ không đủ mà gò má cô hóp lại, thấy thế Thang Hằng đau lòng không thôi.
“Tiểu Mạn, em mới ăn hai miệng, như vậy người sẽ xấu... Em phải ăn hiều một chút!” Anh như con gà mái xoay xung quanh cô, lải nhải không ngừng, nhưng chỉ đối lại cái lắc đầu từ chối của bạn gái.
Lửa giận bùng nổ trong lòng anh.
Không được, ngày mai nhất định anh phải giải quyết chuyện này! Thang Hằng hạ quyết định trong lòng.
“Ôi, gián điệp buôn bán....”
“Sao còn mặt mũi tới làm chứ.”
Tiếng nói chuyện bên ngoài phòng làm việc truyền tới, dạ dày Ô Tiểu Mạn hơi rút rút, cô yên lặng hít sâu, cố gắng bảo trì tâm bình khí hòa.
“Các cô phiền quá! Có vấn đề thì công ty làm gì cho người ta tiếp tục công việc, các cô đừng có nghe lời nói loạn có được không! Không có phẩm chất!” Phương Tĩnh Văn cá tính trực tiếp, mắng ra ngoài.
“Lời đồn dừng ở trí giả, chắc không biết dùng đầu nghĩ! Lại ồn ào với mọi người!” Lâm Di Nhu tức giận mắng.
“Tiểu Mạn, em đừng để ý tới những người kia.” Thạch Mỹ Tĩnh động viên cô.
Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, miễn cưỡi mỉm cười.
“Em không sao.”
Trong này chỉ có Trình Vi An bất động. Trong lòng cô ta hiểu được, cùng ngày ở chỗ đó, nhân viên trong Mỹ Xan Ẩm chỉ có cô ta và Triệu Tuấn Dũng, lời này truyền ra ngoài thì hiềm nghi của cô ta rất cao. Dù sao mục đích của cô ta đã đạt được. Có lẽ không bao lâu nữa, Ô Tiểu Mạn sẽ tự động chào từ giã vì áp lực lớn, cô ta cũng không cần làm những việc khác.
May mắn Ô Tiểu Mạn không nói chuyện ngày đó thấy cô và Triệu Tuấn Dũng, cô ta tính cách quái gở, cá tính lại im lặng, có bị hại cũng không biết giải thích, loại tiện nghi này cô ta không chiếm cũng quá uổng, rơi tới mức này chỉ có thể nói đối phương tự mình nhận.
Ba người khác trong văn phòng ít nhiều cũng nhìn ra thái độ của Trình Vi An, nhưng các cô không biết tin tức, chỉ cho rằng vì lời đồn mà Trình Vi An giữ một khoảng cách. Mà ba người các cô thì tin tưởng cách làm người của Ô Tiểu Mạn.
Chuyện còn đang điều tra sơ bộ là loại bỏ hiềm nghi Ô Tiểu Mạn, cho nên công ty không có bất kỳ cử động nào, cho cô tiếp tục làm việc trên cương vị. Nhưng mà trước khi tìm được thủ phạm chính thức, người bạn của cô không lộ mặt, cũng từ chối người của công ty tới hỏi thăm, vẫn có chút nhân tố không xác định như vậy cho nên công ty cũng không làm sáng tỏ giúp cô, chỉ nói trước mắt còn đang điều tra, cứ dừng lại như vậy.
“Tiểu Mạn, em đừng bị những người kia ảnh hưởng. Ăn cơm nhiều vào, em nhìn có vẻ gầy đi, khuôn mặt cũng lõm xuống.”
“Đúng rồi, chờ chuyện được tra rõ sẽ trả trong sạch lại cho em, đên lúc đó những người kia sẽ biết mình ngu xuẩn thế nào, hy vọng những người kia sẽ tự trách đến chết!” Lâm Di Nhu tức giân.
“Chúng ta đều tin tưởng em, em phải kiên trì.” Thạch Mỹ Tĩnh vỗ lưng cô. Chị là người lâu năm nhất trong bộ phận hành chính, cũng là một trong bốn người mà tư liệu qua tay, chị biết rõ muốn tiết lộ đầy đủ những người kia trừ phi nắm toàn bộ những tài liệu của người khác, vô cùng khó khăn, đừng nói chi tới việc Ô Tiểu Mạn ở cùng phòng làm việc với chị, hành động của tất cả mọi người đều ở dưới mí mắt chị, chị tin rằng tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này.
Ô Tiểu Mạn nở nụ cười yếu ớt, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. “Cảm ơn mọi người.” Đột nhiên, cô cảm thấy không khỏe. “Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh.”
Có lẽ vài ngày nay cô ăn ngủ không ngon, tổn thương dạ dày, cô đi vào nhà vệ sinh, nôn ra. Dựa vào bồn rửa tay, cảm giác choáng váng đánh úp lại, cô cảm giác ngay cả đứng cũng không vững, không ngừng nôn ra nước chua, nôn khan, nôn tới nỗi nước mắt cũng chảy ra, khó chịu muốn chết.
Vất vả lắm mới dừng lại một chút, cô từ từ nhắm hai mắt, tựa bên cạnh bồn rửa tay, đợi cơn choáng váng qua đi.