Nàng cảm thấy một hồi lại một hồi choáng váng, hỗn loạn, trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có một ý nghĩ .
Hắn hôn ta? Hắn muốn hôn ta? Hắn vậy mà muốn hôn ta!
Con ngươi Thẩm Hoài Bích mở to như chuông đồng, nàng nín thở nhìn chăm chú ở chính giữa, Lý Văn Chinh hạ xuống nụ hôn mềm mại, bờ môi của hắn chạm được môi của nàng.
Ngay trong khoảnh khắc vô cùng kinh ngạc này, nàng đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, có lực lượng thần bí nào đó đánh về phía nàng .
Nàng không biết xảy ra chuyện gì, trong lúc đang hoang mang, âm thanh Diêm vương bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, "Hừ! Suy Tinh lúc này không trở về trần gian, còn đợi đến khi nào!"
Nàng còn chưa kịp quay đầu lại xác nhận, Diêm vương đã dùng hành động chứng minh sự tồn tại của hắn.
Hắn đá một cước vào trên mông nàng, đầu nàng lập tức cắm xuống tiến vào bên trong thân thể.
"Khụ khụ khụ khụ. . ."
Đã lâu mới có cảm giác hô hấp, Thẩm Hoài Bích bị sặc nước bọt của chính mình, đau đớn ôm cổ họng , bắt đầu ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ. . . Mẹ kiếp, tên lão nhân hỗn đản nào, đá cái mông của ta đau muốn chết! Khụ khụ ôi. . ."
Cố sức ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt hơi tiều tụy của Lý Văn Chinh ở đối diện đang lúc thần sắc mờ mịt, môi khẽ nhếch, ngẩn người nhìn nàng chòng chọc.
Lý Văn Chinh, người này trong mắt mọi người là Khang vương gia tỉnh táo biết kiềm chế, vô cùng trầm ổn . Từ lúc gặp Thẩm Hoài Bích, cũng thường xuyên có biểu hiện khó tin, trợn mắt há hốc mồm, tựa như hiện tại.
Thế này, đây là có chuyện gì?
Nàng, nàng như thế nào vừa mở miệng là nói lời thô tục?
Đợi chút! Nàng mở miệng nói chuyện !
Ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, thử đưa tay dò xét, quơ quơ ở trước mắt nàng .
Con mắt Thẩm Hoài Bích chuyển động theo tay của hắn, nghiêng trái rồi đến phải, nghiêng phải rồi đến trái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt của hắn, lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
Tay hắn giống như điện giật bỗng lùi về, "Nàng . . ."
Nàng cười hì hì, đưa tay chào hỏi, "Hi, ta đã tỉnh."
Hắn mạnh mẽ che dấu tâm tình chấn động mãnh liệt, cố gắng trấn tĩnh tâm tình , "Nàng , thật sự tỉnh lại rồi?"
Nàng gật đầu, "Uh, vốn là không tỉnh. Thế nhưng Diêm vương hắn nói bề bộn nhiều việc, không có thời gian trông nom ta, cũng không có những người khác để ý ta, ta cũng không biết như thế nào. . . Liền tỉnh dậy."
Hắn tràn ngập hoài nghi sờ sờ tay nàng, gò má của nàng ửng đỏ, lại véo mặt của nàng, nàng đau đến kêu to, "Đau đau đau!"
Hắn có chút tin, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Ngươi có phải đã đột nhiên ngu dại, ai cũng không nhận biết?"
Nàng ngẩn người, ảo não nói: "Cái này ta cũng không biết. . ."
Lý Văn Chinh không nhịn được mỉm cười. Bộ dáng nàng buồn phiền thật sự rất dễ thương.
Nói lâu như vậy, hắn rốt cục cũng tin tưởng, nàng thật sự đã tỉnh lại .
Hắn nhắm mắt. Chẳng lẽ là trong lúc mơ mơ màng màng, có thần tiên nghe được tiếng lòng hắn, rủ lòng thương xót cho bọn hắn, làm cho nàng khôi phục thần trí?
Cảm giác vui sướng mãnh liệt, khóe miệng của hắn không nhịn được cong cong về phía trước, lại cong cong. Hắn khống chế xúc động cười to, hắn vươn cánh tay, đỡ thân thể của hắn.
"Nếu đã tỉnh lại, cũng đừng nằm đó nữa, đứng lên đi!"
Thẩm Hoài Bích mở trừng hai mắt, “Việc ấy, lại đỡ ta ngồi dậy trước. . ."
"Ừ?"
"Có thể hôn ta lại một lần hay không?"
Lý Văn Chinh ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ, lúng túng.
"Nàng, chẳng lẽ nàng . . ."
"Ta đều thấy được." Nàng cười hì hì, ánh mắt híp lại cong cong như vầng trăng non.
Phương Tiểu Hầu sáng sớm mới vừa rời giường, liền nghe nói đêm qua xảy ra chuyện lớn.
Đường đường là Khang vương gia, Đại Tư Mã, Nhất Đẳng Uy Quốc Công, hắn lại không để ý thể diện hoàng gia, mang theo thị vệ vương phủ tiến vào Thẩm tướng phủ, cướp đi Thẩm tiểu thư bị si ngốc!
Phương Tiểu Hầu trễ cằm đến muốn rớt xuống.
Khang vương gia mà hắn biết có khả năng làm ra chuyện như vậy sao? Không có khả năng! Hắn không tin, tuyệt đối không tin!
Hắn lập tức sai người chuẩn bị kiệu, đi Khang Vương phủ xem xét tình hình.
Vào vương phủ, nghe được Lý Văn Chinh tại tẩm phòng*, hắn chạy thẳng tới .
*tẩm phòng: phòng ngủ
Nghênh Thuần đang khóc lóc thảm thiết canh giữ ở cửa tẩm phòng. Thấy Phương Tiểu Hầu tới, mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng bật thốt lên: "Tiểu Hầu gia! Mau tới khuyên nhủ Vương gia đi!"
Hắn kinh sợ hỏi: "Vương gia làm sao vậy?"
Âm thanh Nghênh Thuần uể oải, "Đêm qua sau khi Vương gia ôm Thẩm tiểu thư quay về tẩm phòng, đuổi chúng ta ra ngoài. Trong phòng đốt nến cả đêm, Vương gia một đêm không ngủ, nói cả đêm cùng Thẩm tiểu thư si ngốc!"
Cằm Phương Tiểu Hầu lại rớt xuống.
Thì ra là. . . Thật sự đã cướp người về!
Hắn buồn rầu đến cực điểm, ở ngoài cửa do dự một hồi lâu. Rồi đuổi toàn bộ hạ nhân ra xa mười trượng, tự mình dũng cảm đâm thủng giấy dán trên cửa sổ, trước ghé một con mắt tới, nhìn vào bên trong .
A? Thẩm tiểu thư không phải trở thành ngu ngốc sao? Như thế nào nàng, nàng lại có thể cười với Vương gia?
A? Đây là có chuyện gì? Thẩm tiểu thư ngu ngốc lại nói chuyện với Vương gia!
A? Bọn họ lại có thể ôm nhau ở một chỗ!
A? ! Phương Tiểu Hầu quá sợ hãi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi ở trên cỏ.
Hắn nhìn thấy gì? Kia, đó là Khang vương gia sao? Là Khang vương gia trước sau như một điềm tĩnh thong dong?
Làm sao lại ôm Thẩm tiểu thư ngu ngốc, cười đến mức giống như kẻ ngu!
Nghênh Thuần đang ở ngoài mười trượng gấp đến độ dậm chân, không ngừng nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hầu gia? Tiểu Hầu gia người nhìn thấy cái gì ?"
Hắn run rẩy chống tay đứng từ trên mặt đất đứng lên, một câu cũng không nói, xoay người chạy ra bên ngoài.
Toàn thân hắn phát run, chạy như điên, vừa chạy vừa thầm kêu hỏng bét. Xong, xong rồi! Hắn đến chậm một bước, Khang Vương đã bị nữ nhân kia phá hủy hoàn toàn!
Vừa mới đi qua chổ ngoặt, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, hình như đụng vào người nào, rồi lảo đảo lùi lại vài bước, ngã xuống đất.
Lập tức có người xông đến, xách cổ áo hắn giữ trên mặt đất, một âm thanh chói tai mắng to: "Hỗn trướng! Ngươi là ai, dám xúc phạm thánh giá!"
Thánh giá? !
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đập vào tầm mắt là nam nhân mặc long bào cửu trảo, khuôn mặt anh tuấn, khí thế bức người, không cần tỏ ra mạnh mẽ mà vẫn lại oai phong.