• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Kỷ là người đầu tiên thấy Kỷ Thư về, nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại, mỉm cười gọi tiếng "Con trai", ra hiệu cậu nhanh chóng lại ngồi bên cạnh mình.

Kỷ Thư kinh ngạc kêu một tiếng "Ba", lại nói: "Ba, sao ba mẹ đột nhiên về nhà?"

"Ba với mẹ con gần đây có kì nghỉ ngắn, nghĩ muốn giành thời gian cho con." Ba Kỷ ôn văn nho nhã, thân hình cao lớn, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu tuổi tác, tầm mắt ông nhìn chằm chằm túi thuốc trong tay Kỷ Thư, dừng một chút hỏi, "Thư Thư, con bị bệnh sao?"

Tim Kỷ Thư giật nảy căng thẳng, giấu đầu hở đuôi đem thuốc để sau lưng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm mạo thông thường thôi, uống ít thuốc là ổn."

Ba Kỷ còn muốn hỏi nhiều một chút, dù sao bản thân cũng là bác sĩ, nhưng mẹ Kỷ đã gọi ăn cơm, đành thôi.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy Kỷ Thư có gì không đúng lắm, cuối cùng chỉ đổ cho đứa nhỏ này không muốn để bọn họ lo lắng.

Trên bàn cơm, mẹ Kỷ liên tục gấp rau vào chén con trai, Kỷ Thư là ăn cơm rồi mới về nhà, thực sự không có khẩu vị.



Mẹ Kỷ nghĩ đến cái gì, ôn hòa nói: "Thư Thư, hôm nay con đi nơi nào chơi sao? Cả ngày đều không ở nhà."

Kỷ Thư xiết chặt đũa, gật đầu nói: "Con đi nhà bạn học... Học bài."

Mẹ Kỷ nở nụ cười: "Khó khăn lắm mới thấy con qua nhà bạn, tuổi con còn nhỏ đừng chỉ nghĩ đến việc học nên đi chơi nhiều chút."

"Mẹ -" Kỷ Thư bất đắc dĩ nói, lo sợ bất an trong lòng rốt cục giảm xuống, "Người khác mỗi ngày đều mong con mình chăm chỉ học đâu như mẹ cứ kêu con mình đi chơi."

Mẹ Kỷ lại nói: "Chúng ta chỉ hy vọng con có thể vui vẻ."

Bọn họ cũng biết bản thân không xứng chức cha mẹ, không có cách nào yêu cầu cậu quá nhiều, chỉ có tâm nguyện là Kỷ Thư có thể thuận lợi lớn lên, vĩnh viễn thật vui vẻ.

Kỷ Thư cảm thấy trong lòng ấm áp, sau khi ăn xong chủ động xin đi rửa bát, lại cùng ba mẹ xem TV trong phòng khách.

Sau khi hoạt động gia đình kết thúc, mọi người liền về phòng mình.

Ba Kỷ gọi Kỷ Thư lại: "Nhớ đúng giờ uống thuốc, nếu vẫn còn khó chịu thì nói ba xem cho con."

Kỷ Thư gật đầu lia lịa, thấy mẹ Kỷ còn muốn dò hỏi tình hình chi tiết, liền bị chồng đẩy trở về phòng.

Kỷ Thư tắm xong chuẩn bị bôi thuốc, nhưng ngồi trên giường nửa ngày cũng không bắt đầu được.



Loại địa phương bí ẩn kia...

Điện thoại rung lên mấy lần, Kỷ Thư cầm lấy xem, là Bùi Tẫn muốn gọi video.

Ấn nhận video, Bùi Tẫn liền thấy nam sinh bên kia đỏ mặt, mặc bộ đồ ngủ trắng tinh, xoắn xuýt ngồi trên giường.

Kỷ Thư thấy hắn trong lòng liền bốc lên một luồng oan ức, nơi kia vẫn luôn ẩn ẩn đau, làm sao cũng không ngưng được.

"Bé cưng, " Bùi Tẫn gọi cậu, màn đêm làm cho hắn thêm mấy phần ám muội, âm thanh càng thêm gợi cảm, "Còn chưa thoa thuốc?"

Kỷ Thư bị danh xưng này làm mặt đỏ tim đập, cậu còn nhớ rõ tối hôm qua Bùi Tẫn vẫn luôn gọi cậu là "Bé cưng".

Kỷ Thư yên lặng hồi lâu mới áp chế được nhịp tim của mình, lắp bắp nói: "Em... Không biết nên làm gì, cái nơi đó, em..."

Âm thanh như đang khóc nức nở, thật giống như trải qua đêm đó làm cho cậu có nhiều sức lực hơn, có thể một hai lần tỏ ra thân mật với Bùi Tẫn như thế, thậm chí càng muốn được hắn nuông chiều.

Con ngươi Bùi Tẫn bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: "Trong nhà có người không?"

"Hả?" Kỷ Thư sững sờ.

"Nói cho anh nghe bé cưng, " Bùi Tẫn dụ dỗ, "Trong nhà chỉ có mình em sao?"

Kỷ Thư thành thật lắc đầu: "Có ba mẹ em nữa."

"Thế à, " Bùi Tẫn suy tư, "Vậy em chờ anh một chút được không?"

Kỷ Thư không phản ứng lại, video call cũng đã tắt.

Cho nên ý Bùi Tẫn là...

Muốn đến nhà tìm mình sao?

Kỷ Thư bật khỏi giường, nghĩ tỉ lệ mình lén lút đem người mang vào phòng mà không kinh động đến ba mẹ được bao nhiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK