" Bà nội» Ngoài ý muốn, Thượng Thái Lăng nhìn thấy cha mẹ anh và bà nội vẫn ngồi ở phòng khách. Đã trễ thế này mà họn còn chưa ngủ, hiển nhiên là ngồi chờ anh, mà lý do rõ ràng là vì đứa bé chưa ra đời của nhà họ Thượng.
" Con với Vi Băng nói chuyện sao rồi». Thượng phu nhân hưng phấn hỏi, cả ngày nay bà bận rộn tìm khách sạn để tổ chức đính hôn nhưng không biết nên tìm như thế nào cho phù hợp.
«Vi Băng thích ăn cháo bí đỏ ở «Thịnh Phong Long» sao?". Thượng Lâm Thải Hà mỉm cười, «Lúc mẹ cháu mang thai cũng không ăn được gì, chỉ ăn được cháo bí đỏ ở Thịnh Phong Long, bà nghĩ Vi Băng chắc sẽ thích bởi vì trong bụng nó là cốt nhục của cháu. Các cháu có chung huyết thống, khẩu vị giống nhau là đương nhiên. "
Nghe bà nội nói thế, trong lòng anh dấy lên cỗ cảm xúc khó hình dung được.
Khang Vi Băng thích ăn cháo bí đỏ, như vậy đứa nhỏ cũng thích, cha con anh khẩu vị thật giống nhau. Mối liên hệ thân mật này làm lòng anh rung động nhưng đồng thời cũng đau đớn.
Con, ba thật sự xin lỗi con………. Không làm gì được nữa, anh sợ mình sẽ quyết định sai lầm. Nếu giữ đứa bé thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm giữa anh và Cung Kỳ, anh không thể làm như thế được.
“ Khụ!” Anh thanh thanh gọng nói với cả nhà: “Bà nội, ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người”.
Thượng Đạt Nhân mỉm cười khuyến khích anh “Nói đi, chúng ta đang nghe đây.”
Ông đang nghĩ tới chuyện của con trai và Tạ Cung Kỳ, cô gái kia chỉ chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp mà không chịu kết hôn, nhưng không nghĩ tới con trai mình với con gái Khang gia lại nên chuyện, như vậy cũng tốt, môn đăng hộ đối, mối lương duyên lý tưởng, ông cực kỳ tán thành.
“ Mọi người…….” Suy nghĩ trong đầu nhưng anh không biết nói ra như thế nào.
Biết rằng mọi người đang muốn nghe tin tức tốt đẹp, nhưng anh không thể không nói cho họ biết kết quả, vừa nghĩ tới lời nói của anh sẽ tạo nên chấn động, mày rậm của anh không nhịn được nhíu chặt lại.
“ Cháu mau nói đi, bà nội thực sự muốn nghe đây.” Thượng Lâm Thải Hà khẩn cấp muốn nghe xem cháu mình quyết định hôn lễ như thế nào?
Thượng Thái Lăng tạm dừng một chút, “Bà nội, ba, me, mọi người phải chuẩn bị tâm lý, lời con sắp nói không phải là đáp án mà mọi người muốn nghe”.
Ba người đồng thời sửng sốt nhìn anh, “Đây là ý gì?”
Anh kéo khóe miệng, rút cục nói “Cháu với Vi Băng không muốn giữ lại đứa bé này, chúng cháu sẽ không kết hôn.”
“ Cái gì?” Thượng phu nhân hít sâu một hơi, mặt không còn tí máu nào.
Không cần đứa nhỏ, không kết hôn………..Sao lại thế này?
“ Cháu đang đùa cợt tình cảm với Vi Băng sao?” Thượng Lâm Thải Hà trầm mặt xuống “Bà tuyệt đối không cho phép cháu của bà làm việc mà không chịu trách nhiệm như vậy được?”
Thượng Đạt Nhân trầm ngâm một chút, hỏi: “ Sao hai đứa lại muốn bỏ đứa bé? Là do các con muốn sống thế giới hai người trước sao?”
“ Cái gì thế giới hai người?” Thượng phu nhân vội la lên “ Ông không nghe thấy nó nói bọn nó không kết hôn sao?
Thượng Lâm Thải Hà nâng mắt nhìn chằm chằm cháu nội, không nhịn được nói: “Hai đứa đang tìm hiểu yêu đương, nếu Vi Băng mang thai, nhất định phải kết hôn, chuyện này không phải một mình cháu có thể quyết định, cũng không phải chỉ hai đứa quyết định được”.
Thượng Thái Lăng quyết định nói hết sự thật “Bà nội, cháu với Khang Vi Băng không phải yêu nhau thực sự mà bởi vì muốn cho bà và ông Khang hết hy vọng nên chúng cháu mới giả vờ yêu nhau, bọn cháu tính giả vờ một thời gian rồi tuyên bố chia tay”.
“ Con nói…………cái gì?” Thượng phu nhận nhìn con, cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
“Nếu các con giả vờ yêu nhau thì Vi Băng sao lại có thể mang thai?” Thượng Đạt Nhân hỏi.
“ Chuyện nói ra thì dài dòng, nhưng nói đơn giản thì đó là kết quả của tình một đêm. Bởi vì con tâm tình không tốt, uống rượu say mà đem cô ấy trở thành Cung Kỳ, còn cô ấy vì đánh cược với bạn đi tìm tình một đêm, chúng con như vậy ngẫu nhiên lên giường, sau đó mới biết về nhau……..”
“Đây chính là nhân duyên trời định”. Thượng Phu nhân kích động nói: “Đây là ông trời an bài vợ con cho con đó, nếu không tại sau chỉ có một lần Vi Băng đã có thai. Thái Lăng con phải suy nghĩ kỹ đó”.
Anh lắc đầu: “Mẹ, con không yêu Vi Băng, người con yêu là Cung Kỳ, cho nên chúng con sẽ không kết hôn, cũng không giữ lại đứa bé”.
“ Cháu có biết khả năng Vi Băng có thai là rất thấp, cơ hồ bằng không không?” Thượng Lâm Thải Hà thình lình nói.
Thượng Thái Lăng hơi hơi sửng sốt “Bà nội, cháu không hiểu ý của bà”.
Bà chậm rãi nói: “ Bà đã nói chuyện với mẹ của Vi Băng qua điện thoại, cô ấy rất vui vì việc Vi Băng có thai. Cô ấy nói cho bà biết, lần đầu tiên Vi Băng bị* thì con bé đã phải chịu việc dạ con ứ rất nhiều máu, sau đó lại càng không dễ dàng gì. Do máu tụ nhiều nên con bé rất đau bụng, cộng thêm với thể chất của Vi Băng, bác sỹ đã chuẩn đoán, khả năng mang thai của Vi Băng rất nhỏ, nếu mà bây giờ nó bỏ đứa con đi, cháu cho rằng điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cơ thể của Vi Băng?”
Nói xong, bà hạ đôi con ngươi tinh nhuệ, không chớp mắt nhìn cháu trai.
Thượng Thái Lăng hoàn toàn khiếp sợ.
So với bất kỳ ai thì Khang Vi Băng là người hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình nhất, nhưng tại sao cô ấy lại không nói, còn quyết định bỏ đứa bé?
Rốt cuộc là tại sao?
Chín giờ sáng, Thượng Thái Lăng đứng lặng bên cửa sổ sát đất, anh nhìn dòng xe cộ đi lại bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cơn mưa đã rửa sạch tường cao ốc cùng với đường đi lại, cơn mưa dầm dề kéo dài giống như tâm trạng của anh, cảm giác tội ác cứ chiếm giữ mãnh liệt trong lòng anh.
Khang Vi Băng đã đến bệnh viện rồi sao ?
Hôm qua, sau khi nghe bà nội nói về tình trạng cơ thể của cô, đã nhiều lần anh muốn gọi điện ngăn cản cô làm tổn thương thân thể mình, anh lo lắng nếu như cô bỏ đi đứa bé sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô sau này hoặc tệ hơn nữa làm ảnh hưởng đến tử cung của cô, đó cũng không phải là điều anh mong muốn.
Nhưng mà chung quy anh là người ích kỷ, một đêm trằn trọc không thể ngủ được nhưng anh không có gọi điện cho cô, mặc cho buồn phiền cứ ở trong lòng thẳng cho đến lúc trời sáng.
Kỳ lạ là, sau khi bà nội nói về tình trạng của Vi Băng xong thì cả bà lẫn cha mẹ đều không nói gì với anh, cũng không ai bắt anh phải quyết định thế nào, điều này thật khác thường.
Mọi người muốn chính anh đưa ra quyết định sao?
Anh nhìn cơn mưa tầm tã, khóe môi hơi nhếch lên, cười khổ một cái.
Tại sao lúc này anh lại hy vọng mọi người gây áp lực cho anh. Có lẽ lòng anh đã dao động ư?
Mặc kệ thế nào, anh là cha đứa bé trong bụng Vi Băng, anh không nên chẳng quan tâm đến cô mà ít nhất anh nên ở bên cạnh chăm sóc cô.
Rốt cuộc anh cũng cầm lấy điện thoại gọi cho cô, tảng đá nặng trong lòng cũng rơi xuống, anh kiên định hơn.
«Alo…….. "
" Là tôi, Thượng Thái Lăng ". Anh cảm thấy âm thanh của cô thật yếu ớt, cô đang ở trong bệnh viện sao ?
Hay là đang làm giải phẫu?
Nghĩ đến khả năng này làm cho anh thêm căng thẳng.
Anh gọi điện tới quá muộn sao?
" Anh gọi tới hỏi kết quả phẫu thuật sao?" Hơi thở của cô mỏng manh nhưng vẫn duy trì sự kiêu căng: «Thật xin lỗi, thân thể tôi không thoải mái nên tôi còn chưa đi đến bệnh viện».
" Tôi cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, tim đập rất nhanh, tôi nghĩ đến tám phần cục cưng biết tôi không cần nó nên nó mới chỉnh tôi. "
Đáng chết. Cách cô nói chuyện làm anh không thoải mái! Anh nhíu mi hỏi: " Cô lại chưa ăn cái gì hả?".
Bởi vì anh nói sẽ không kết hôn nữa cho nên bà nội không cho người mang cháo bí đỏ cho cô sao? Cô gái này, chiều qua cùng anh ăn cháo bí đỏ xong sau đó cũng không ăn cơm nữa à ?
" Tôi không muốn ăn, đồ ăn nào cũng làm cho tôi thấy buồn nôn, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa mà đi làm phẫu thuật, chỉ cần tôi khá hơn một chút sẽ đến bệnh viện luôn».
" Đáng chết! Ai để ý việc cô có đi giải phẫu hay không?". Anh tức giận hỏi: «Trong nhà cô không có ai hả? Sao không bảo bọn họ đưa cô đi bệnh viện?".
" Sao anh lại kích động vậy ?" Cô thấy anh thật kỳ quái, «Tôi đang ở phòng làm việc, hơn nữa tôi cũng không muốn cho người nhà biết tình trạng của tôi».
Ngày hôm qua, sau khi về nhà, cô cố ý đi tìm ông nội để nói chuyện, trách ông nội nghe lầm, làm hại danh dự của cô, rồi cô cười to nói không quan trọng, cuối cùng cường điệu nói cô không có mang thai, mọi người bị cô hù dọa cho sửng sốt, muốn hỏi nhưng không biết hỏi từ đâu, cũng không biết có nên tin tưởng lời nói của cô hay không ?
Cô hy vọng chuyện này sớm kết thức, đứa bé chỉnh cô đến phát điên rồi, tựa hồ như lời cô nói, đứa bé hình như cảm giác được cô không cần nói cho nên nó mới buồn bực, cô ngửi thấy cái gì đều buồn nôn, ngay cả uống nước cũng không uống được.
Cô biết cô phải xin lỗi đứa bé này, đều là do sự tùy hứng của cô tạo thành, nhưng nếu giữ nó lại sẽ làm thay đổi mối quan hệ của Thái Lăng cùng bạn gái anh, dựa vào cái gì mà cô thay đổi mối quan hệ của hai người họ.
Cục cưng, kiếp sau lại đầu thai làm con của mẹ đi, mẹ thực xin lỗi ……….
" Cô chờ ở đó, tôi qua tìm cô ".
Thượng Thái Lăng không hiểu mình gấp cái gì, cúp điện thoại liền đi đến địa chỉ mà lúc trước hai người có trao đổi qua danh thiếp.
Nơi cô làm việc là văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Bách Hóa, cách văn phòng anh không xa, lái xe đi khoảng 20 phút.
Anh không có cách nào mặc kệ cô, đứa bé còn tồn tại, điều duy nhất anh có thể làm là phải có trách nhiệm với cô.
Khang Vi Băng đang nằm trong phòng bệnh của khoa phụ sản truyền nước biển.
Thượng Thái Lăng ở phòng bệnh chăm sóc cô, mới giữa trưa nhưng bên ngoài trời u ám, tiếng sấm ù ù, mưa rất to, trận mưa này giống như long trời lở đất.
" Dù sao thì cũng không sinh đứa bé này, cho nên căn bản không cần thiết phải truyền dinh dưỡng». Khang Vi Băng tự nói, giọng điệu có chút tiêu cực.
Cô không biết vì sao lại làm điều thừa thãi là truyền nước biển, nếu đã đến khoa phụ sản, trực tiếp làm giải phẫu sinh non có phải hơn không ?
«Vì sao cô không nói cho tôi biết ?" Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, không bỏ qua thời điểm cô giả vời, nhìn thấy cô thế này, trong lòng anh lại cảng khổ sở.
" Nói cho anh biết cái gì?" Cô không rõ liền hỏi lại.
«Tình trạng sức khỏe của cô».
Cô mở to đôi mắt nhìn anh.
Không, không biết anh đã biết được điều gì ?
Vẻ mặt cô khẩn trương, phòng bị hỏi : «Tình trạng sức khỏe của tôi làm sao ?".
Thượng Thái Lăng nháy nháy đôi mắt, «Cô không dễ thụ thai, nói đơn giản, bởi vì tử cung của cô có tật làm cho khả năng mang thai rất khó, nếu mà bỏ đứa bé này thì sẽ ảnh hưởng lớn đến khả năng sinh sản của cô ".
Anh vừa mới lén hỏi bác sỹ, tình trạng cơ thể của cô như thế muốn có thai rất khó, mà nếu làm giải phẫu bỏ đứa bé kia thì sẽ để lại di chứng lớn cho cô, mà bác sỹ cũng nói với anh rằng di chứng kia có thể là cả đời, khả năng từ nay về sau cô sẽ không thể mang thai.
" Là ai nói cho anh?" Cô kích động hỏi, cô phát điên mất, thế nhưng anh lại biết được điều đó.
" Điều đó không quan trọng». Anh nhìn cô «Cô anh nên nói sớm cho tôi biết, chúng ta có thể thương lượng ".
Cô ngạc nhiên, «Chẳng lẽ vì nguyên nhân đó anh muốn giữ lại chưa bé?".