- Đừng lo, em cùng anh sẽ đi taxi.
- Gary, nếu em được…
- Em cứ ở nhà anh sẽ về tới.
- Thôi vậy.
***
Cuộc sống của Lois một phần dựa vô người anh trai. Những năm tháng thơ ấu tại thành phố Kelowna nhớ lại như một cơn ác mộng. Từ nhỏ Lois nghĩ là mình bị xã hội ruồng bỏ: xấu hổ vì những hình ảnh hào nhoáng trên tạp chí, người mẫu thời trang, phim ảnh trò tiêu khiển của phụ nữ… hơn nữa nàng là con bé mập ú béo tròn. Nàng muốn tìm hiểu vì sao những đứa mập béo trông không được xinh đẹp như mấy đứa gầy hơn?
Lois Reynolds lắm lúc đứng ngắm mình trong gương.
Tóc nàng vàng, mắt xanh, nước da mịn màng, Lois bận tâm nhất vì cái thân hình nặng nề quá cỡ. Đàn ông bụng phệ thì chả ai thèm để ý nói năng, còn đàn bà thì lên vài cân là thiên hạ xầm xì, bàn tán. Có tay đàn ông vô tích sự nào muốn đề xướng mẫu người phụ nữ lý tưởng phải đạt tới con số 36-26-36, nàng nghĩ. Lois nhớ như in trong đầu, bọn học sinh cùng lớp nói xấu sau lưng nàng"
- Con bé mông to, béo như lợn. Nàng cảm thấy xẩu hổ.
Nhưng lúc đó Gary biết đối đáp bênh vực cho đứa em.
Ngày Lois tốt nghiệp trường đại học Toronto nàng cảm thấy mình bị trêu chọc đã đời. Nếu ông Thần Tài muốn đi tìm một mẫu đàn bà đích thực thì có đây, nàng nghĩ.
Một hôm, Thần Tài xuất hiện. Tên ông là Henry Lawson, nàng gặp ông tại buổi sinh hoạt ở nhà thờ, Lois bị cuốn hút ngay. Ông dáng người cao lớn, gầy, tóc vàng, gương mặt tươi cười, tính tình dễ dung hoà. Cha ông là mục sư nhà thờ. Từ đó Lois thường hay đến dự buổi sinh hoạt nhà thờ với Henry, về sau nầy môi biết ông làm chủ một cơ sở vườn ươm, là một người thích vui thú với thiên nhiên.
- Nếu tối mai em không bận bịu, - ông nói - Tôi sẽ mời em đi ăn cơm.
Lois không chần chờ nói ngay:
- Vâng, cám ơn ông.
Henry mời nàng đến nhà hàng Sassafraz có tiếng ở Toronto. Nhìn món ăn thấy thèm, Lois không muốn để cho Hery nghĩ mình háu ăn, nàng gọi một món ăn xoàng.
Henry nhìn nàng ăn món salad, ông nói:
- Em ăn vậy chưa no.
- Em đang muốn giảm cân, - Lois nói bịa.
Ông đặt tay lên người nàng.
- Em không nên làm cho giảm cân Lois, cứ giữ nguyên như cũ.
Nàng cảm thấy vui sướng, lần đầu tiên được nghe một người đàn ông nhắc tới nàng.
- Tôi sẽ gọi cho em một món bít tết, khoai tây, món salad. - Henry nói.
Càng thích thú hơn gặp được người biết khẩu vị nàng thích.
***
Mấy tuần lễ thoáng qua, ông và nàng gặp nhau luôn không đầy một tháng sau lần gặp gỡ đầu tiên.
Henry mở lời:
- Lois, anh yêu em, anh muốn lấy em lảm vợ.
Lời nói tự dưng đến nàng chưa một lần dám buột miệng. Nàng vòng tay qua người ông:
- Em cũng yêu anh, Henry. Em muốn được làm vợ anh.
**
Năm bữa sau, lễ cưới tổ chức tại nhà thờ nơi lần đầu gặp gỡ. Có mấy người bạn và Gary cùng đến dự lễ cưới, cha của Henry đứng ra làm chủ lễ. Lois cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Con định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu? Cha của Lawson hỏi.
- Đến hồ Lake Louise! - Henry nói - Nơi ấy phong cảnh hữu tình.
- Tuyệt lắm nhỉ.
Hennry vòng tay qua Lois:
- Anh ước gì những ngày còn lại hôm nào cũng là ngày trăng mật.
Lois như đang ở trên mây.
***
Sau lễ cưới chàng và nàng đi hưởng tuần trăng mật bên hồ Lake Louise. Một vùng phong cảnh hùng vĩ công viên Banff Wational Park giữa vùng đồi núi Canadian Rockies.
Đến xế trưa những tia nắng còn đọng lại long lanh trên mặt hồ:
Henry nắm tay Lois:
- Em thấy đói chưa?
Nàng nhìn sâu vô mắt chàng:
- Chưa.
- Anh cũng chưa đói. Mà sao ta không thay quần áo ra?
- Ôi em làm theo ý anh.
Hai phút sau nằm trên giường, Henry vừa mang lại cho nàng những giây phút hoan lạc tuyệt diệu tưởng chừng như bất tận.
- Ôi anh yêu, em yêu anh vô cùng.
- Anh cũng yêu em, Lois. - Henry nói. gã đứng lên - Nào ta phải xua tan cho hết dấu tích tội lỗi xác thịt.
Lois ngỡ ngàng ngước nhìn.
- Sao?
- Quỳ xuống.
Nàng nhếch mép cười:
- Anh có mệt không?
- Quỳ gối xuống.
Vẫn nụ cười trên môi.
- Em nghe theo anh đây.
Nàng quỳ xuống nhìn theo lóng ngóng.
Henry rút sợi dây nịt trong lưng quần ra. Gã bước tới nàng chưa kịp nghĩ ra tức thì tay giơ lên vung sợi dây nịt quất vô sau mông… trần trụi.
Lois rên la nàng vụt đứng ngay dậy.
- Anh định làm…?
Tay gã níu nàng xuống:
- Anh đã nói cho em nghe. Ta phải xua hết mọi xấu xa tội lỗi xác thịt, gã vung tay lên quất xuống.
- Thôi! Thôi!
- Ở yên đó? Gã nói trong cơn điên cuồng.
Lois gượng đứng lên chạm phải cánh tay gân guốc ghì xuống quất vô người nàng túi bụi.
Lois cảm thấy mông nàng vừa bong ra từng mảng da.
- Henry! Lạy chúa! Dừng tay lại!
Henry dừng tay thở ra một hơi rùng mình:
- Vậy là xong!
Lois khó khăn lắm mới nhích người lên được, nàng cảm thấy những vết thương đang rỉ máu. Lời nào cho hết. Nàng chỉ còn biết trố mắt nhìn chồng khiếp đảm.
- Ái ân là chuyện tội lỗi. Ta phải xua tan mọi cám dỗ.
Nàng lắc đầu, miệng mồm khô khốc, nàng chưa hiểu là gì.
Nhớ lại chuyện Adam và Eva cội nguồn của tội lỗi loài người. Gã lên tiếng dạy đời.
Lois bật khóc thành tiếng, nấc lên từng hồi.
- Thôi được rồi, - gã nắm tay Lois - Thôi được rồi. Anh yêu em.
Lois nửa tin nửa ngờ:
- Em cũng yêu anh, nhưng mà…
- Em đừng lo. Ta đã vượt qua được.
Nó nghĩa là một lần cuối cùng, Lois nghĩ. Anh chàng chắc là có vấn đề gì đó. Lạy chúa mọi chuyện cũng đã qua.
Henry ôm chặt lấy nàng:
- Anh yêu em lắm lắm. Thôi ta đi ăn.
***
Đến nhà hàng, Lois chỉ muốn ngồi một chỗ. Vết thương đau nhức nhối kinh khủng, nàng không dám hé môi hỏi nhờ một tấm nệm lót.
Để anh gọi món ăn, Henry vừa nói. Gã gọi một món salad, một món đặc biệt cho Lois:
- Em cần phải giữ sức!
Ngồi vô bàn ăn Lois còn nhớ lại những gì đã qua. Henry là một người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời.
Nàng chỉ ngạc nhiên vì sao gã lại - nên gọi như thế nào - thích sùng bái món linh vật. Thôi chuyện đã qua.
Những ngày sắp tới nàng phải biết đề phòng tự biết tự giữ lấy mình.
Món ăn đã hết, Henry gọi món tráng miệng đủ thứ dành cho Lois, gã nói:
- Ta chỉ thích một món đàn bà.
Nàng nhếch mép cười:
- Em sẽ chiều ý anh.
Xong bữa ăn, Henry nói:
- Thôi ta về lại phòng đi!
- Vâng.
Về đến nơi vừa bước vô phòng leo lên giường Henry ôm ghì Lois vào lòng, nhức nhối nàng còn thấy đau. Lối ân ái nhẹ nhàng êm ái khiến nàng cảm thấy sung sướng hơn lúc ban đầu, nằm trong vòng tay gã.
Lois níu chặt lấy thì thầm:
- Anh thật là tuyệt vời!
- Vậy sao? - gã gật đầu - Nào ta phải đền tội sau cuộc mây mưa. Quỳ xuống.
***
Chờ lúc nửa đêm, Henry đang chìm sâu vô giấc ngủ, Lois lặng lẽ xếp quần áo vô vali chuồn êm. Nàng ra sân bay đáp chuyến đến Vancouver gọi cho anh trai Gary. Gặp nhau trong buổi ăn trưa, nàng kể lể hết mọi chuyện.
- Em làm đơn ly dị, Lois kể - Chờ đến ngày đi khỏi đây.
Gary nghĩ lại:
- Anh có một người bạn làm chủ hãng bảo hiểm ở Denver xa cách đây cả ngàn cây số.
- Được vậy càng hay.
Ông nói ngay:
- Để đó rồi tính.
***
Hai tuần sau, Lois được nhận vô làm hãng bảo hiểm, giữ một chân quản lý.
Gary liên lạc mỗi ngày với Lois. Nàng tậu được một căn nhà Bungalow nhìn qua dãy núi Rockies phía đằng xa, người anh trai đôi lúc có đến thăm rủ nhau đi chơi trượt tuyết, câu cá, có khi thì ngồi nhà chuyện trò.
- Em gái của anh khá lắm, người anh trai thường nói với nàng. Những lúc đó Lois cảm thấy hoan hỉ. Anh nàng lấy được bằng Ph. D, ngành khoa học phục vụ trong một Tập đoàn quốc tế, thường xuyên di chuyển bằng máy bay.
***
Lois ngồi nhà vừa nhắc tới Gary thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng nhìn qua cửa sổ coi thử đó là ai. Tom Huebner, một phi công bạn của Gary.
Lois mở cửa mời Huebner vô nhà.
- Chào Tom.
- Kìa Lois!
- Gary chưa về tới, tôi nghe thấy tiếng máy bay mới ban nãy đây chắc là sắp về tới nơi cậu. Vô nhà ngồi chờ hay là…
Tom nhìn theo ngỡ ngàng.
- Cậu chưa hay gì sao?
Lois lắc đầu:
- Chưa. Chuyện gì vậy? Miễn sao đừng có xảy ra chiến tranh hơn nữa…
- Lois, tôi muốn nói là tin buồn. Tin buồn thật đấy! - Anh chàng nghiêm giọng nói - Tin về Gary.
Nàng đứng ngây người ra.
- Anh ấy, sao?
- Anh ấy đã gặp tai nạn trên đường tới đây. - Gã nhìn thấy ánh mắt nàng tối sầm lại. - Tôi lấy làm tiếc, tôi biết hai anh em cậu thương nhau lắm.
Lois muốn nói, mà sao cổ họng nàng nghẹn lại.
- Sao. . sao… sao?
Tom Huebner nhẹ tay dìu nàng tới bên chiếc ghế. Lois ngồi xuống lấy, hơi:
- Chuyện… chuyện gì vậy?
- Máy bay Gary đụng vô núi khi còn mấy dặm đường bay gần tới Denver.
Lois muốn điếng người.
- Tom, tôi muốn được yên một mình.
Tom nhìn theo nàng, lo lắng:
- Được chứ, Lois?
- Tôi có thể ở lại đây mà…
- Cám ơn, cậu cứ về đi!
Tom Huebner chần chờ rồi gật đầu:
- Cậu có số máy, nếu cần gọi cho tôi.
Lois không hay người bạn đã ra về, nàng ngồi lại đó bàng hoàng. Nàng cảm thấy như ai vừa mới nói chính nàng đã chết. Nàng thấy lại hình ảnh thuở nhỏ, người anh trai Gary luôn luôn ở bên cạnh lo đối phó với bọn con trai trêu chọc, ngày lớn lên anh nàng đưa đến sân chơi bóng chày, đi xem phim, dự tiệc. Nhớ tuần lễ trước hai anh em còn có nhau, nàng ngồi nhớ lại trong đầu như một chuỗi hình ảnh nhạt nhoà lẫn với nước mắt. Hai anh em ngồi bên bàn ăn:
- Anh không ăn sao, Gary?
- Món ăn ngon, anh thấy chưa đói.
Nàng nhìn theo người anh:
- Anh muốn nói gì nữa không?
- Cái gì em cũng biết, phải không?
- Về công việc của anh.
- Ờ… - Anh đưa tay đẩy đĩa món ăn qua một bên. Anh cảm thấy tính mạng đang bị đe doạ.
Lois bàng hoàng nhìn anh.
- Sao?
- Nầy em, chỉ có một nửa số người biết là mình sẽ gặp chuyện gì sắp tới. Thứ hai anh phải bay về đây ở lại qua đêm. Sáng thứ ba lại trở về Washington.
Lois chưa hiểu gì:
- Sao lại về Washington?
- Để báo cáo về cỗ máy Prima.
Thế rồi Gary kể lể mọi thứ.
Gary giờ đã ra người thiên cổ.
Anh cảm thấy tính mạng bị đe doạ, anh đợi nói ra một lần. Người anh trai của nàng không phải chết do tai nạn. Anh đã bị âm mưu giết chết.
Lois liếc nhìn đồng hồ. Đã khuya không thể bày việc ra chờ, sáng sớm ngày mai nàng gọi máy để báo thù cho anh. Nàng phải kết thúc công việc Gary đang làm dở dang. Lois cảm thấy toàn thân kiệt quệ.
Nàng gượng đứng dậy. Dù đã quá bữa nghĩ tới món ăn khiến nàng buồn nôn. Lois bước vô buồng ngã lăn xuống giường không còn sức lực để thay quần áo. Nàng nằm lăn ra đó choáng váng rồi vùi sâu vô giấc ngủ.
Lois mơ thấy đang đáp chuyến tàu tốc hành cùng với Gary, hành khách ngồi hút thuốc. Hơi nóng tràn ngập khoang, toàn khói thuốc làm cho nàng ho. Cơn ho đánh thức nàng dậy mở choàng mắt ra. Nàng nhìn quanh hoảng hốt. Căn buồng ngủ bốc cháy, lửa ăn lan tới màn che, bên trong khói mịt mù. Lois bước chệnh choạng xuống giường, nấc nghẹn. Cố ghìm lại hơi thở lê bước qua phòng khách, lửa tràn ngập khắp nơi, khói dày đặc. Chỉ cần lê bước thêm vài bước nữa ra tới cửa, nàng lết chân ra bên ngoài ngã nhào xuống.
Lois Reynolds còn nhớ: lúc ngọn lửa vừa liếm tới gót chân.