Trải qua biến cố lần này, tôi không dám tự tiện tham gia tiệc rượu nữa.
Thế mới biết mình vô dụng đến tận cỡ này đây.
Nếu nói đến âm mưu thương trường, thủ đoạn làm ăn của Dữ Tương bản thân tôi đã được lĩnh giáo, sao có thể là đối thủ của anh ta chứ, chỉ có thể dựa dẫm vào mấy chục năm kinh nghiệm của ba, may ra ép được anh ta khoảng ba phần.
Trốn tránh ở nhà rầu rĩ mãi một tháng, phát hiện sắc mặt ông già càng lúc càng khó coi, sụt cân nghiêm trọng. Tôi biết do chuyện công ty không thuận lợi rồi, mà lại không thể giúp gì được.
Tự nhìn vào gương, người trong gương trên trán lồ lộ một vết sẹo kệch cỡm, mặt mũi uể oải, không còn lấy một chút thần thái vui vẻ của trước kia.
Thế nên ba nói với tôi, “Cứ nghệch ra ở nhà mãi cũng vô ích. Con đi hoàn thành nốt chương trình học đi.”
Tôi biết Hoàng thị giờ đang nguy cơ chất chồng, cổ phiếu tuy rằng ba đã rất chống đỡ, nhưng vẫn cứ như một tổ kiến trên bờ cát thôi, không ngừng rồi lại không ngừng phải chịu những trận ồ ập do sóng biển đánh tới.
Đã có nhiều danh môn thế gia, hiển hách dương dương tự đắc suốt cả trăm năm, vẫn bị diệt vong trở tay không kịp.
Nếu đã không có sức chiến đấu, thì tận lực đừng gây phiền toái là tốt rồi.
Tôi gom hành lý, trở lại Harvard học nốt năm cuối chuyên ngành kinh tế của tôi.
Vẫn những sinh viên nhà giàu, quần áo thời trang hàng hiệu, túi lúc nào cũng rủng roẻng là tiền.
Tụ vạ với lũ bạn, mà lại không còn nhiệt huyết phong độ ngút trời được như trước nữa.
Bạn tôi bảo, “Này Sinh Sinh, nghỉ cả một kỳ dài xong, cậu thay đổi nhiều lắm đấy.”
Tôi cười, “Nói thay đổi, chẳng thà nói trưởng thành còn hơn.”
“Chúc mừng chúc mừng, trăm phần trăm trải qua đại sự gì nên mới được khí chất chín chắn trầm ổn đến thế. Ngày xưa điểm hơn người của cậu rất là nhiều, nhưng mà rất biểu hiện ra ngoài, giờ thì thêm thành thục, càng phát ra duyên ngầm hơn đấy.”
Tôi có thể nói được gì chứ? Điều duy nhất có thể làm chính là cười khổ.
Gượng gạo cười nhận lấy lời nịnh nọt của họ, “Quá khen rồi, về sau các cậu cũng trưởng thành cơ mà, có gì để mà hâm mộ?”
Câu này là nói thật tâm.
Họ nào có thể biết tôi đã dùng tâm tình ra sao nói ra được lời này?
Làm mới chả ăn, có lo bao nhiêu cũng chỉ là vô dụng, không màng để ý đến những việc ngoài việc học nữa.
Loáng thoáng biết bên ngoài gió thổi hạc kêu[1], gió mây biến ảo[2], giới kinh tế tài chính thì cứ thăng trầm liên tục, hạ rồi lại lên luân phiên không ngừng.
Sự biến đối của thế giới, thực làm cho lòng người thấy kinh.
Ngày nào cũng nhận được điện thoại của mẹ, nói mãi, cuối cùng vẫn chốt lại bằng vài ba câu dặn dò.
Tôi kiên nhẫn lắng nghe, đợi đến buồn ngủ rồi, mới cúp điện thoại.
Ngày hôm đó, điện thoại lại reo, tới khi nghe thì thoáng bị ngỡ ngàng.
Thế mà lại là ông già nhà tôi.
“Sinh Sinh, con về đây đi.” Có vẻ như ba rất mệt mỏi, giọng nói đậm đặc sự nua già.
Tim trĩu hẳn xuống.
Cảm giác không đặt tên nổi, phủ chụp toàn thân.
Tôi chỉ ngắn gọn đáp, “Vâng, con về ngay.”
Cúp điện thoại, không nói hai lời, lập tức lên đường.
Lên máy bay rồi, liền miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng sốt ruột, như thể bị lửa thiêu.
Nếu Hoàng thị xảy ra việc gì, tuyệt đối không khỏi có dính líu tới Dữ Tương.
Cũng tuyệt đối không khỏi có dính líu tới cả tôi nữa.
Ôi trời ạ! Tôi chỉ ước chưa bao giờ bị gặp phải người này.
Về đến nhà, bốn bề yên lặng, đến một người làm cũng biệt tăm bóng dáng.
Một mình mẹ ngồi trong sảnh, trên ghế salon.
Bàn mạt chược cô liêu nằm ở một bên, mạt chược ở trên còn rải lộn xộn hết cả.
“Mẹ.”
“Sinh Sinh!” Mẹ như người bị vỗ một cái, quay người lại, nhân từ nhìn tôi, chỉ chỉ về gian phòng đọc sách.
Tôi gật với mẹ, thảy tạm hành lý xuống, đi thẳng vào phòng.
Trong phòng, bài trí vẫn như cũ, chỉ là khói thuốc đậm nồng hơn, nét ưu sầu hờ hững vấn vít cả không gian.
Ba ngồi trên ghế, ánh mắt dõi thẳng màn hình trên bàn.
Mà trên màn hình, là đồ thị thế hiện sự thay đổi tùy thời của cổ phiếu.
Không cần nhìn, tôi cũng biết đồ thị ấy hiện tại đã trở nên đáng sợ đến ngần nào, có thể hại biết bao nhiêu kẻ phải khuynh gia bại sản.
“Ba, con về rồi nè.”
Ông ngẩng lên nhìn tôi, chầm chậm gật đầu, lại nói, “Gọi cả mẹ con vào đi. Hôm nay cả nhà chúng ta cùng nói chuyện.”
Tôi buồn bã, bước ra đỡ mẹ đi vào.
Ngồi xuống, chờ ba nói.
Lời sắp nói ra thật khó khăn, ba hé miệng vài lần, càng làm cho lời sắp nói bị nghẹn xuống.
Im lìm không biết bao lâu, mới nói nhỏ, “Binh gia thắng bại là chuyện thường. Nhưng lần này ba đại bại, chỉ sợ không có ngày ngóc nổi đầu lên. Con và mẹ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Tôi mở to hai mắt, ai ngờ sự tình sẽ thê thảm đến tận như thế?
Ba thấy tôi thất kinh, chỉ bình thản cười, “Sinh Sinh, con còn nhỏ. Binh bại như núi lật, một kẻ sa cơ, là cả bầy sẽ hùa vào đạp giẫm. Đây không phải là cuộc đấu một chọi một, đây là cuộc đấu một chọi tất cả. Hơi lộ chút suy thế thôi, liền có thể gây ra đòn công kích trí mạng, con sẽ chết luôn.”
Thời điểm vậy rồi, ba còn có thể từ tốn nói, thật kiên cường, tôi thực bội phục.
Chỉ có tới những lúc như này, mới biết được thì ra ông già nhà tôi đáng kính biết bao nhiêu.
Nhưng, tôi không cam lòng.
“Chí ít cũng chưa tuyên bố phá sản mà, nếu vẫn còn hy vọng, sao có thể buông lỡ. Bên cha nuôi…”
Ba gạt phắt đi, “Gì thì cũng chỉ là cha nuôi, không phải cha ruột. Dệt hoa trên gấm thì còn có thể, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thì khó lắm con ơi. Kể cả bàn về thể diện, thì việc lớn như vậy, ông ấy cũng không giúp được. Ba đã xem nhẹ đối thủ, tham lam muốn thâu tóm Vinh thị, cũng coi như bị trừng phạt đáng tội lắm. Ài, chỉ thương mẹ con… Bà cứ khuyên ba tham vọng ít thôi, gia nghiệp giờ là tốt lắm rồi, tiếc là ba không nghe bà ấy. Vợ chồng đã hơn chục năm, đến khi về già lại làm khổ bà.”
Mẹ thường ngày vẫn hay khóc, hôm nay lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, “Mấy chục năm vợ chồng, được bao nhiêu lần mình nghe tôi đây? Có điều đi theo mình hưởng cũng nhiều phúc rồi, chuyện cho tới giờ, tôi cũng không có gì để mà oán trách.” Mẹ ngoảnh qua nhìn tôi, con mắt nhuốm đầy vẻ đau lòng, “Chỉ khổ cho Sinh Sinh thôi.”
Đúng là chỉ khi đến tuyệt cảnh, mới thấu được phong độ của một người.
Mẹ bình tĩnh vui vẻ, ung dung rộng lượng, nhìn tôi vẫn còn ngốc trân.
Hồi xưa cứ ngỡ thế hệ trước kém cỏi hơn so với thế hệ chúng tôi, chỉ biết lo lợi thu tiền, đâm đầu làm ăn kinh doanh, hoặc không thì cũng huyên tha huyên thuyên với một đống ông bác bà bác nhà giàu bên bàn mạt chược, cứ thế trải hết một kiếp người.
Làm sao có thể bằng được quan niệm sống mới mẻ hào hứng của chúng tôi?
Vướng phải đại nạn rồi, không thể nhìn ra nhất, không thể chấp nhận nhất, thế mà lại là tôi – kẻ luôn luôn cho mình là hứng khởi không bộn bề bất cứ chuyện rối ren nào.
Tôi tủi hổ, ôm chầm lấy mẹ.
“Ba, phương diện tài chính, nếu có ngân hàng chịu hỗ trợ, có thể qua khỏi nguy nan không?
Ba nói, “Kinh tế bấp bênh, ngân hàng lớn cũng không dám nhúng tay vào, mà có năng lực nhúng tay thì lại…” Ông khẽ liếc sang tôi, nhẹ nhàng thở dài.
Guide.
Tôi cực kỳ áy náy, không ngờ mình đã đá bay cái phao cứu mạng của nhà tôi.
Chả lẽ cứ như vậy chờ chết?
Không được.
Có hai cách, hoặc là nhờ vả Dữ Tương, hoặc là nhờ vả Nello.
Chỉ có nước đi tìm Nello.
Thật vất vả mới dò được tin tức của hắn, đêm nay lại tổ chức vũ hội.
Nghiến răng nghiến lợi tự thề, coi như tự trói mình trên giường, tuyệt đối không được gây ra hành động gì thất lễ.
Nhưng, không biết Nello có chịu hay không.
Lần trước tham dự tiệc rượu đã rất lo lắng, lần này so với lần trước còn lo lắng hơn gấp vạn lần.
Lần trước dù trên trán có tồn tại vết thương, vinh hoa phú quý vẫn như cũ.
Lần này Hoàng thị đại nạn, ai cũng hiểu lý do tôi có mặt.
Quá sức chịu đựng nổi.
. / .
1. Gió thổi hạc kêu, chỉ sự sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, bắt nguồn từ tích thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi.
cám ơn A Sannie đã giúp em đoạn này :”> (thỉnh thoảng anh cũng nên có ích như vậy =)))
2. Gió mây biến ảo, chỉ thời cuộc thay đổi bất ngờ, nhanh chóng như gió mây.