Nghĩ về đêm đó, Lục Cảnh Minh cảm thấy mình điên thật rồi.
Rõ ràng anh ta biết cô đang diễn kịch, vậy mà lại tin rằng người đàn ông trong trái tim cô chính là anh ta, thật đáng xấu hổ.
Trình Ảnh đúng là càng ngày càng giỏi, nói dối thế nào cũng đều xuất khẩu thành thơ.
Điều đáng ghét hơn là, anh ta lại không kiểm soát được, để bị mắc lừa.
Chỉ có điều, thân hình nóng bỏng đó, mỗi khi nghĩ đến lại làm cho anh ta mất kiểm soát, khi đang làm việc cũng không thể ngăn cô xuất hiện liên tục trong đầu anh ta.
Có lẽ, anh ta sẽ thử xác định lại mối quan hệ giữa hai người.
Trước giờ anh ta luôn hành động nhanh chóng, nghĩ vậy, liền cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho cô.
“Đang ở đâu?”
Trình Ảnh không trả lời, cô đang ở trong bệnh viện với ba cô, nhìn thấy tin nhắn của Lục Cảnh Minh, cười gượng một cái rồi xem như không nhìn thấy gì.
Anh ta tìm mình, ngoài việc có cách hay hơn để làm nhục mình, thì không có chuyện gì chính đáng nữa.
“Tối nay chờ tôi.”
Lục Cảnh Minh không chờ câu trả lời của cô, lại gửi thêm một tin nhắn khác.
Trình Ảnh vẫn không có động tĩnh, đến tối lại không kiểm soát con tim của mình, theo bản năng đã ngồi chờ anh ta trong phòng khách. Kim đồng hồ chạy từ 8 giờ đến 12 giờ, rồi đến 2 giờ sáng, người đàn ông đó vẫn không xuất hiện.
Cô không bật đèn, ngồi một mình trong phòng khách tối đen, làm bạn với sự cô đơn, sống chung với bóng tối.
3 giờ, cô không đợi tiếp nữa mà quay về phòng lên giường nằm, nhưng không thể đi vào giấc ngủ.
“Ting...”
Điện thoại vang lên âm thông báo.
Cô mở ra rồi liếc nhìn, đó là một tấm hình.
Lục Cảnh Minh đang để hở ngực nằm trên giường, cô gái bên cạnh là Mạnh Dao Dao, khăn trải giường màu trắng, vỏ chăn màu trắng, vừa nhìn là biết phòng khách sạn.
Ha ha!
Vẫn không từ bỏ à?
Đây chính là hy vọng nực cười của cô, câu chờ thốt lên từ miệng anh ta chẳng qua là một trò đùa. Lần trước anh kêu tôi chờ anh, chờ đến lâu vậy rồi, mà anh vẫn chưa nhớ ra tôi. Lần này, điều tôi chờ được lại là cảnh tượng gần gũi giữa anh với người phụ nữ khác.
Dù biết rằng tất cả đều là kế hoạch của Mạnh Dao Dao, nhưng vẫn cảm thấy con tim đang dần tan vỡ, nỗi đau dần rõ ràng hơn.
Cô không biết mình đã ngủ quên lúc nào, khi thức dậy thì Lục Cảnh Minh đã ngồi trên mép giường, ánh mắt khó hiểu. Cô còn tưởng mình đang nằm mơ, dụi dụi mắt, anh ta vẫn còn đó, còn nói chuyện với cô nữa.
“Dậy rồi thì xuống ăn sáng.”
Anh ta có chút áy náy, tối qua không phải cố ý thất hứa với cô, nhưng chắc cô ấy sẽ không đợi mình mà sẽ đi ngủ trước.
Từ sau đêm hôm đó, anh ta không biết phải đối mặt với Trình Ảnh như thế nào, mối quan hệ giữa hai người dường như trở nên tế nhị hơn.
Trình Ảnh thì không hiểu trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì. Anh ta có thể lạnh lùng từ chối yêu cầu nhờ giúp đỡ của cô, hoặc cũng có thể ghét bỏ và sỉ nhục cô, nhưng tại sao ngoài mặt cứ lặng thinh, không chút dậy sóng nào hết vậy?
“Tôi nghĩ kỹ rồi, dù lời cô nói là thật hay giả, sau này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Khi đang ăn cơm, anh ta đột nhiên nói câu này, cô cũng không hiểu lắm.
Chắc là do ánh mắt nghi ngờ của Trình Ảnh khiến anh ta không hài lòng, hơi nhíu mày lại: “Đây là giới hạn của tôi rồi đó.”
“Vậy thì sao?”
Lục Cảnh Minh hơi tức giận, anh ta đã cho cơ hội rồi, sao người phụ nữ này lại không biết cất nhắc?
“Sau này cô chịu an phận một chút, tôi cũng sẽ cho cô sống thoải mái một chút.”
“Đây xem như là sự bố thí dành cho tôi à?”
Trình Ảnh cảm thấy nực cười, anh ta đang vì đêm đó mà thương hại cô sao?
Xem cô như những người phụ nữ bên ngoài kia, gọi thì đến, đuổi thì đi? Tình yêu mà Trình Ảnh cô cố sống cố chết giữ lấy, trong mắt Lục Cảnh Minh lại rẻ mạt đến vậy?
Lục Cảnh Minh cuối cùng đã biết được chuyện ba Trình Ảnh đang nằm viện.
Anh ta vô cùng tức giận, nhất là sau khi điều tra được Khang Vũ đã rót vốn cho công ty họ, anh ta càng tức giận hơn nữa.
Nếu họ không có quan hệ gì với nhau, tại sao vừa xảy ra chuyện thì Khang Vũ liền ra tay giúp đỡ? Ba vợ nằm viện, anh ta không biết gì cả. Trình Ảnh đúng là giỏi chịu đựng thật, từ đầu đến cuối không hề hé răng nửa lời. Chỉ cần một câu từ miệng cô, anh ta sẽ không rót vốn hay sao?
Hay thật! Anh ta không hề biết gì, nếu không phải Khang Vũ huênh hoang trước mặt anh ta, anh ta vẫn không biết gì như một thằng ngốc.
Rốt cuộc Trình Ảnh xem anh ta là gì?
Người phụ nữ này lúc nào cũng chỉ biết nói dối, hoàn toàn không đáng để lãng phí tình cảm, đã đến lúc anh ta nên lấy lại tất cả.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK