Khang Dân là bệnh viện hàng đầu của thành phố Mộng Ảo. Môi trường khám chữa bệnh, trang thiết bị y tế và chất lượng phục vụ đều đứng đầu. Tất nhiên, chi phí cũng cắt cổ. Nhà họ Trần giàu có như vậy, họ đưa con tới bệnh viện Khang Dân cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng thành phố Mộng Ảo cách thị trấn Hạnh Phúc khá xa, Nhược Nhược một mình tới đó, làm sao yên tâm được.
“Nhược Nhược, cậu định một mình tới đó tìm Trần Ân Hạo thật sao?” Lệ Lệ cũng chẳng nhớ mình đã hỏi Nhược Nhược câu này bao nhiêu lần rồi.
“Ừ!” Nhược Nhược cương quyết trả lời.
Lệ Lệ chau mày, lo lắng nói: “Nhưng bệnh viện Khang Dân mà Trần Ân Hạo nằm ở tận thành phố Mộng Ảo, chứ không phải ở thị trấn Hạnh Phúc.”
Đó là điều mà Lệ Lệ không yên tâm nhất. Nhược Nhược là con gái, một mình đi xa như vậy, lạ nước lạ cái, nếu lạc đường hay gặp khó khăn gì thì phải làm sao?
“Lệ Lệ, cậu đừng lo, tớ sẽ mang theo điện thoại, nếu có chuyện tớ sẽ gọi điện cho mọi người. Hơn nữa, thành phố Mộng Ảo cũng cách thị trấn của chúng ta đâu có xa lắm, ngồi xe một tiếng đồng hồ là tới, tớ đi rồi về trong ngày luôn.”
“Vậy cậu phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ phải gọi điện về ngay. Nếu còn để xảy ra chuyện tương tự như ở hồ Trăng, tớ quyết không tha cho cậu”, Lệ Lệ dặn đi dặn lại.
“Biết rồi, biết rồi, tớ tự biết lo cho mình mà. Cậu không phải lo.”
Nhược Nhược mỉm cười gật đầu, khoác vai Lệ Lệ, trêu chọc: “Lệ Lệ, cậu có biết cậu ngày càng hay càu nhàu không? Tớ thấy trình độ tụng kinh của cậu sắp vượt qua cả mẹ tớ rồi đó.”
“Con ranh! Cậu chán sống rồi hả?”
Làm xong thủ tục xuất viện, Nhược Nhược lấy mảnh giấy Lệ Lệ đã viết sẵn địa chỉ cụ thể của bệnh viện và tuyến xe buýt tới thành phố Mộng Ảo.
Một giờ sau, xe buýt dừng bánh. Cửa xe vừa mở, hành khách lần lượt xuống xe. Nhược Nhược xốc lại chiếc ba lô nhỏ màu vàng nhạt, hòa vào dòng người xuống xe.
Mặt trời rực rỡ khiến Nhược Nhược nheo mắt. Từng cơn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài đen mượt cùng tà váy trắng muốt của cô.
Bến xe, người đông như mắc cửi, cô đưa mắt nhìn ra xa, dòng người tấp nập, mỗi người một câu ồn ã đến đau tai. May thay bên ngoài bến xe có rất nhiều taxi, Nhược Nhược không cần chen chúc trên xe buýt để tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, taxi đã đưa cô đến đúng nơi cô muốn tới.
Dưới ánh mặt trời chói chang lúc giữa trưa, Nhược Nhược ngước lên, đập vào mắt cô là cánh cổng chính to lớn của bệnh viện Khang Dân, cây cột trụ sơn trắng ánh lên như ngọc. Đi qua cổng chính, ấn tượng đầu tiên đó là hàng cây mát rượi trải dài tít tắp cùng những loài hoa đủ màu sắc. Đối diện cổng chính là một bể phun nước, chính giữa đặt bức tượng Nữ Thần, mặt quay ra phía cổng, mỉm cười chào đón. Cột nước phun lên không trung rồi lại ào ào đổ xuống, những giọt nước ánh lên sắc màu như cầu vồng.
Nếu không phải trên nóc cổng gắn hình chữ thập đỏ to đùng, chắc Nhược Nhược còn tưởng mình đi lạc vào một công viên mỹ lệ nào đó.
Càng đi sâu vào trong, những khu nhà cao tầng, tráng lệ lần lượt hiện ra, những chiếc máy tập thể dục hiện đại, cả khu vườn trẻ nho nhỏ, quả không hổ danh là bệnh viện hàng đầu thành phố. Nhược Nhược nhìn đến hoa cả mắt, nhưng bây giờ cô chỉ mong tìm thấy Trần Ân Hạo thật nhanh, chẳng còn bụng dạ nào mà ngắm cảnh nữa.
Tìm thấy quầy tiếp tân của bệnh viện, Nhược Nhược liền hỏi y tá phòng điều trị của Trần Ân Hạo, lúc đi tìm phòng lại suýt lạc đường, khó khăn lắm mới tìm thấy phòng của anh ấy.
Đứng trước cánh cửa sơn trắng phau, Nhược Nhược hồi hộp không biết Trần Ân Hạo nhìn thấy cô sẽ phản ứng ra sao?
Lâm Nhược Nhược, mày không được nhát gan như vậy, chỉ cần mày mạnh dạn gõ cánh cửa này, mày sẽ có cơ hội bày tỏ tình cảm với Trần Ân Hạo. Nhược Nhược tự cổ vũ mình, đến khi tim không còn đập loạn xạ nữa, cô mới hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, cô chưa kịp gõ thì cánh cửa mở ra từ bên trong.
Lúc nhìn rõ mặt đối phương, cả hai liền kinh ngạc, đồng thanh kêu lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Mạc Uyển Như đứng bên trong cánh cửa ngạc nhiên nhìn Nhược Nhược, hỏi: “Không phải cậu đang nằm trong bệnh viện ở thị trấn Hạnh Phúc sao? Chạy tới đây làm gì?”
“Tôi xuất viện rồi, tôi tới tìm Trần Ân Hạo. Tại sao cậu lại ở đây?” Nhược Nhược cũng hỏi lại. Mạc Uyển Như với Trần Ân Hạo chỉ biết chứ chẳng quen, có gặp nhau cũng chưa chắc đã chào nhau lấy một tiếng, cô ta cần gì phải mất công ngồi xe cả tiếng đồng hồ tới thành phố này để thăm Trần Ân Hạo. Chẳng lẽ... Mạc Uyển Như lại tới để cướp Trần Ân Hạo? Cô còn nhớ, hình như Mạc Uyển Như đã từng nói sẽ cướp anh ấy từ tay cô.
Những lời Mạc Uyển Như nói bên hồ Trăng tối hôm đó cô vẫn nhớ như in.
“Trong từ điển của tôi chỉ có thích hay không thích, chứ không có có thể hay không thể. Chỉ cần tôi thích, thậm chí tôi có thể bảo ba tôi mua hẳn trường De La cho tôi! Thật ra mà nói, Hoàng Lạc Thiên có kết cục ngày hôm nay, hoàn toàn phải trách cậu. Nếu không phải cậu làm tổn thương anh trai tôi trước, tôi cũng sẽ không làm tổn thương anh ta, tất cả đều do cậu mà ra. Tôi khuyên cậu nên nhận lời làm bạn gái của anh trai tôi, bằng không tôi không dám bảo đảm những gì xảy ra với Hoàng Lạc Thiên sẽ không tái diễn với anh chàng bạn trai mới của cậu đâu.”
Có thể lắm chứ! Nhược Nhược cảnh giác chăm chăm nhìn Mạc Uyển Như.
“Này! Cậu nhìn như thế là sao hả?” Mạc Uyển Như bực mình, gắt lên. “Tôi là ân nhân cứu mạng của Trần Ân Hạo, tôi tới thăm người mà tôi đã cứu có gì là lạ? Còn cậu, cậu là gì với Trần Ân Hạo? Người ta đã quên cậu từ lâu rồi, cậu còn chạy tới đây làm gì?”
“Không liên quan gì tới cậu, tránh ra, tôi phải vào trong.”
Nhược Nhược nghiêng người, định lách qua Mạc Uyển Như để đi vào. Nhưng Mạc Uyển Như lại dang hai tay chắn lấy cửa.
“Ai nói cậu được vào?” Mạc Uyển Như làm điệu bộ thách thức. “Mạc Uyển Như này không cho phép thì không ai được vào trong.”
Nhược Nhược trợn mắt lừ cô ta, lạnh lùng nhắc lại: “Tôi cần gặp Trần Ân Hạo.”
“Anh ấy không muốn gặp cậu.”
Mạc Uyển Như đắc ý trước nỗi đau của Nhược Nhược, nói khích: “Cậu quên rồi sao? Bây giờ với Trần Ân Hạo, cậu hoàn toàn là người xa lạ.”
Nhược Nhược chẳng thèm đoái hoài tới cô ta nữa, gằn giọng nhắc lại: “Tôi có chuyện muốn nói với Trần Ân Hạo.”
“Có gì thì đứng ở đây mà nói, không thì cút cho mau.”
Mạc Uyển Như vênh mặt, tức tối nhìn Nhược Nhược.
Nhược Nhược quyết liệt hơn cả cô ta, cô quyết không nhường bước, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Trần Ân Hạo.”
Mạc Uyển Như tức nổ mắt. Thái độ sắt đá của Nhược Nhược khiến cục tức trong cổ cô ta càng lớn, nuốt không trôi, cảm giác như ngạt thở. Sự hiếu thắng, cao ngạo của cô ta nổi lên, cô ta thẳng tay đẩy Nhược Nhược ra ngoài nhưng không tài nào đẩy nổi. Chuyện này đối với Mạc Uyển Như thật mất mặt, cô ta tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, trừng mắt chỉ ra ngoài cửa, nói như ra lệnh: “Hoặc là cậu đứng ngoài này nói, hoặc cậu lập tức biến khỏi mắt tôi.”
Nhược Nhược chau mày định cãi lại thì một giọng nói lạnh nhạt từ trong phòng vọng ra.
“Uyển Như, ai vậy?”
Mạc Uyển Như hơi chần chừ một chút rồi quay lại nói với Trần Ân Hạo: “Là Lâm Nhược Nhược, chính là cô gái ngã xuống nước với anh.”
Lúc Mạc Uyển Như nói, Nhược Nhược lướt qua vai cô ta nhìn Trần Ân Hạo trong phòng.
Mấy ngày không gặp, Trần Ân Hạo có vẻ gầy đi, nhưng ánh mắt đen láy thì vẫn sắc lẹm như trước, anh nhìn cô với ánh mắt xa lạ, lạnh lùng. Nhược Nhược thấy tim mình quặn đau.
Trước đây, người này chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Trước đây, mỗi lần Lâm Tiểu Cáp thấy cô đều dịu dàng gọi “chị Nhược Nhược”. Cậu cũng chẳng bao giờ chọc giận Nhược Nhược, mỗi khi cô có chuyện gì không vui, cậu sẽ nghĩ đủ mọi cách làm cô hết buồn.
Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tại sao Tiểu Cáp đã quên sạch như vậy?
“Để cô ấy vào.”
Giọng Trần Ân Hạo lạnh lùng khiến Nhược Nhược bừng tỉnh.
Mạc Uyển Như liếc xéo Nhược Nhược, hậm hực nói: “Nhưng Ân Hạo... anh phải nghỉ ngơi.”
“Không sao đâu, để cô ấy vào đi. Anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“Thôi được.”
Mạc Uyển Như, trong lòng ấm ức nhưng không thể không để Nhược Nhược vào, không quên cảnh cáo: “Nói ngắn gọn thôi, Ân Hạo phải nghỉ ngơi.”
“Tôi biết rồi.”
Nhược Nhược gật đầu, lướt qua Mạc Uyển Như, đi vào trong.
Căn phòng cao cấp này phải rộng gấp đôi những phòng bệnh thông thường, được trang bị đầy đủ tiện nghi từ đồ gia dụng đến các đồ điện máy, thậm chí còn có phòng vệ sinh riêng. Nhược Nhược thầm nghĩ sống trong phòng này còn thoải mái hơn cả căn phòng nhỏ của cô ở nhà, thảo nào ba mẹ Trần Ân Hạo lại quyết định chuyển cậu con trai quý tử tới đây.
Trần Ân Hạo đang tựa lưng vào gối nửa nằm nửa ngồi, chiếc giường của anh đủ rộng cho ba người cùng nằm. Ánh nắng xuyên qua khung kính cửa sổ chiếu lên bộ đồ bệnh nhân trắng toát của anh. Trước mặt anh là một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt chiếc laptop. Máy tính vẫn mở, Trần Ân Hạo đang ôn tập lại đống bài vở mà anh đã bỏ trong thời gian mất trí nhớ.
Thấy Nhược Nhược vào, anh ngừng tay, ngẩng lên nhìn cô, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường, nói: “Ngồi đó đi.”
Nhược Nhược ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. “Tôi biết lúc mất trí nhớ tôi đã sống ở nhà cô.”
Trần Ân Hạo gập máy tính lại, lạnh nhạt nói tiếp: “Những chuyện đó Uyển Như đã nói hết với tôi rồi.”
Uyển Như? Anh ta và Mạc Uyển Như từ bao giờ đã thân thiết đến độ có thể gọi tên nhau ngọt ngào như vậy? Nhược Nhược thấy trong lòng chua xót.
“Tôi rất cảm ơn cô. Vào lúc tôi khó khăn nhất, cô đã đưa tôi về nhà. Sau sự cố ngày hôm đó, tôi đã hồi phục trí nhớ và liên lạc lại với người thân của mình.”
Nhược Nhược ngây người, Trần Ân Hạo lấy từ trong ngăn kéo tủ một mảnh giấy vuông đưa cho cô. “Đây là tờ séc hai mươi nghìn tệ, mẹ tôi nói đưa cho cô. Bà nhờ tôi chuyển lời tới cô, cảm ơn gia đình cô đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Chút ít này mong cô nhận cho.”
Nhược Nhược đờ đẫn nhìn tấm séc, một lúc sau mới định thần lại, nhìn anh hỏi: “Anh... anh có ý gì vậy?”
“Không có ý gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là muốn cảm ơn cô thôi.”
“Tôi không cần.”
Nhược Nhược hất tay anh ra, tức giận quay ngoắt đi, nói: “Từ trước tới nay gia đình chúng tôi giúp người khác chưa bao giờ cần báo đáp, chỗ tiền đó anh hãy cất đi.”
“Cô Lâm, đây là tấm lòng của mẹ tôi, mong cô không làm tôi khó xử.”
Trần Ân Hạo kiên nhẫn, dúi tờ séc vào tay cô. Nhược Nhược bần thần!
Anh ta... anh ta vừa gọi cô là “cô Lâm” sao? Anh ta gọi Mạc Uyển Như bằng tên, nhưng lại gọi cô là “cô Lâm”? Chẳng lẽ trong lòng anh ta bây giờ, vị trí của cô còn không bằng Mạc Uyển Như?
“Lâm Tiểu Cáp...”
Cô đau buồn nhìn anh, run run nói. “Anh thực sự quên tôi rồi?”
Trần Ân Hạo im lặng nhìn cô, gương mặt tuấn tú của anh hệt như thần Mặt Trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp vậy.
Thật ra khi đối diện với cô gái trước mặt, Trần Ân Hạo không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của anh. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều có cảm giác rất gần gũi, chỉ muốn nhìn thêm một chút. Nhưng từ trước tới giờ anh không bao giờ chủ động làm quen với người khác, đặc biệt là con gái, anh tuyệt đối không bao giờ bắt chuyện trước, bởi anh không biết trong số những người đó, ai thực sự thích anh và ai đến với anh chỉ vì tiền. Nếu như không cần thiết, thậm chí anh còn không dài dòng với con gái, anh không muốn đối phương ngộ nhận mình có ý gì với họ. Đối với Mạc Uyển Như, cô ta đã tới đây mấy lần, nhưng số lần anh nói chuyện với cô ta chỉ tính trên đầu ngón tay. Nếu không phải cô ta lấy thân phận ân nhân cứu mạng ra thì anh tuyệt đối không bao giờ gọi cô ta bằng tên như vậy.
Anh luôn rất bình tĩnh đối diện với các cô gái, nhưng tại sao trước mặt cô gái tên Lâm Nhược Nhược này anh lại tim đập chân run? Chẳng lẽ vì lúc mất trí nhớ anh đã sống cùng cô ấy một thời gian? Hay thực sự như cô ấy nói, trước đây anh từng thích cô ấy?
Anh hoang mang, mơ hồ, không hiểu rõ chính mình nữa.
Nhược Nhược cả mừng, nắm lấy tay anh, nói: “Lâm Tiểu Cáp, anh còn nhớ tôi, đúng không?”
Mạc Uyển Như đứng bên thấy vậy, hơi kinh ngạc, vội xông lên tách tay hai người ra, hằm hè nói với Nhược Nhược: “Lâm Nhược Nhược, tôi thấy cậu lẫn lộn hết rồi, anh ấy không phải Lâm Tiểu Cáp mà là Trần Ân Hạo.”
“Không! Anh ấy là Tiểu Cáp! Anh ấy vẫn nhớ tôi.”
Nhược Nhược nhìn Trần Ân Hạo, cố chấp nói.
Mạc Uyển Như đang định mắng Nhược Nhược một trận tơi tả thì Trần Ân Hạo đột nhiên lên tiếng: “Cô Lâm, tôi tên Trần Ân Hạo.”
Anh nhìn cô, lấy lại vẻ lạnh nhạt.
Nhược Nhược lắc đầu, khẽ cười nói: “Cho dù anh là Lâm Tiểu Cáp hay Trần Ân Hạo đều vậy thôi, trong lòng tôi anh mãi là Lâm Tiểu Cáp. Anh quên tôi cũng không sao, tôi sẽ giúp anh nhớ lại.”
Trần Ân Hạo trầm ngâm nhìn cô.
Mạc Uyển Như thấy Trần Ân Hạo như vậy thì ngạc nhiên, liền quay sang nói như tát nước vào mặt Nhược Nhược: “Lâm Nhược Nhược, người ta đã nói không phải Lâm Tiểu Cáp rồi, cậu còn lằng nhằng gì chứ? Cậu không cần thể diện nhưng người ta thấy phiền phức.”
Nhược Nhược chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta, tiếp tục nói với Trần Ân Hạo: “Tôi phải về rồi, anh nghỉ ngơi đi. Tờ séc này anh đưa lại cho bác gái giùm tôi, gửi lời cảm ơn của tôi tới bác ấy. Tôi về đây, ngày mai tôi lại tới thăm anh.”
Cô dúi trả tờ séc vào tay Trần Ân Hạo rồi ra về.
“Này! Cậu có còn biết liêm sỉ là gì không hả?” Mạc Uyển Như nghiến răng ken két, giận dữ đuổi theo cô.
Hai cô gái vừa đi khỏi, căn phòng yên tĩnh trở lại. Trần Ân Hạo nhìn theo hướng Nhược Nhược vừa đi, đôi mắt đen láy chất chứa biết bao điều.
Nhược Nhược đã nói là làm, chiều hôm sau, vừa tan học cô liền tới ngay bệnh viện của Trần Ân Hạo.
“Cậu lại tới làm gì?” Mạc Uyển Như mở cửa, tức tối nói.
“Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, hôm nay tôi lại tới.”
Nhược Nhược đẩy cô ta ra, bước vào phòng. “Ngày nào cậu cũng ở đây, chẳng lẽ cậu bỏ học luôn rồi sao?”
“Ai nói tôi không đi học? Tôi cũng tan học rồi mới tới.”
Mạc Uyển Như đóng cửa lại rồi theo sau cô, vênh váo nói: “Nhưng mà tôi đi xe riêng nên nhanh hơn cậu ngồi xe buýt.”
Nhược Nhược làm thinh, vừa đi vừa nói: “Tôi tới để giúp Trần Ân Hạo nhớ lại quãng thời gian trước đây, tôi có mục đích của tôi. Còn cậu, khi Trần Ân Hạo bị mất trí nhớ, hai người chẳng thân thiết gì, bây giờ anh ấy hồi phục trí nhớ rồi cũng chẳng hơn là bao, vậy ngày nào cậu cũng chạy tới đây làm gì?”
Mạc Uyển Như liếc nhìn Trần Ân Hạo, ghé vào tai Nhược Nhược thì thầm: “Cậu quên rồi sao? Tôi đã nói rồi, nếu cậu không nhận lời làm bạn gái của anh trai tôi, tôi sẽ cướp tất cả những người con trai ở bên cậu.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nhược Nhược. Nghe vậy, cô vừa giận vừa tức cười.
Nhưng không sao, cô hôm nay đã không còn là cô ngày hôm qua nữa rồi. Sau một đêm tâm sự với mẹ, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, cô sẽ không để trúng kế của Mạc Uyển Như.
Nghĩ vậy, Nhược Nhược mỉm cười, bắt chước ghé vào tai cô ta thì thầm: “Tôi không để cậu được như ý đâu.”
Nói xong, trong lúc Mạc Uyển Như còn chưa hết kinh ngạc, Nhược Nhược tự tin đi vào phòng.
“Trần Ân Hạo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhược Nhược đứng bên giường, mỉm cười chào.
Trần Ân Hạo rời mắt khỏi chiếc laptop, ngẩng lên nhìn Nhược Nhược, làm như bây giờ mới biết cô tới.
Thật ra, khi Nhược Nhược vào đến cửa, anh đã chú ý rồi, chỉ là anh vốn lạnh lùng không bao giờ lên tiếng chào hỏi trước. Anh dán mắt vào máy tính, nhưng kỳ thực anh vẫn thầm quan sát cô.
Anh phát hiện Nhược Nhược hôm nay có gì đó hơi khác, tinh thần cô rất tốt, vẻ mặt đầy tự tin, nhất là lúc cô thì thầm với Mạc Uyển Như, ánh mắt như tóe lửa, cảm giác có thể đốt cháy mọi thứ xung quanh.
Chỉ một đêm thôi, điều gì đã khiến tinh thần cô trở nên phấn chấn đến vậy? Điều gì đã biến đôi mắt cô trở nên tự tin khiến người khác không thể xem thường như thế?
Trần Ân Hạo trong lòng rất tò mò nhưng bề ngoài lại tỏ ra thờ ơ: “Có chuyện gì?”
“Tôi mang đồ tới cho anh đây.”
Nhược Nhược vừa nói vừa rút từ ba lô ra một chai nước táo ép, đưa cho Trần Ân Hạo.
“Vậy là sao?” Trần Ân Hạo nhìn chai nước trong tay cô vẻ khó hiểu, không hiểu cô định giở trò gì đây.
Nhược Nhược dúi chai nước vào tay anh, giải thích: “Đây là quà ra mắt, nước trái cây này là tự tay tôi làm, rất tươi ngon, rất tốt cho sức khỏe của anh.”
“Quà ra mắt?” Trần Ân Hạo vẫn ngạc nhiên không rời mắt khỏi chai nước.
“Đúng thế, quà ra mắt, hôm qua tôi đi gấp quá nên không kịp chuẩn bị, hôm nay bù vậy. Món quà hôm nay cũng giống món quà mà lần đầu tiên gặp tôi đã tặng anh, nước táo ép.”
Nhược Nhược cười tít, nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau. “Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vào đúng dịp lễ Tình nhân, tôi mới chia tay bạn trai, trong lòng rất buồn phiền, trên đường về liền gặp anh. Anh cứ bám riết lấy tôi, mong tôi giúp đỡ, tôi chẳng có cách nào đành dỗ dành rồi lừa anh vào đồn cảnh sát. Sau khi giao anh cho một chú cảnh sát, tôi mới yên tâm trở về nhà. Ai ngờ, tôi vừa ra khỏi đồn cảnh sát anh cũng theo ngay sau, đúng lúc tôi đang mua nước trái cây, anh từ đâu chui ra, đòi uống nước táo ép. Cho nên tôi nghĩ chắc anh thích uống thứ nước này.”
Trần Ân Hạo phát hiện khi cô kể chuyện, trên môi cô luôn nở nụ cười, ánh mắt cũng ngời lên vẻ hạnh phúc, rất xinh đẹp.
“Cảm ơn món quà của cô.”
Trần Ân Hạo chỉ nhìn chai nước, nhưng không hề uống, anh đặt nó lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Xem ra món quà của ai đó không hấp dẫn cho lắm”, Mạc Uyển Như đứng bên cạnh chế nhạo.
Nhược Nhược không thèm đôi co với cô ta, cười trừ, chẳng có vẻ gì là không vui cả.
Cả Trần Ân Hạo và Mạc Uyển Như đều nhìn cô, chờ cô nói tiếp. Không ngờ, Nhược Nhược không nói gì nữa, đi tới chiếc sofa cách giường bệnh không xa, lôi sách vở ra lẳng lặng làm bài tập. Làm xong, cô lại lấy vở ghi, ôn tập hết một lượt bài thầy giáo giảng hôm nay. Tiếp đó, cô lôi ra một quyển bài tập toán dày cộp, bắt đầu làm.
Đến tận lúc ra về, ngoài mấy câu tạm biệt và dặn dò Trần Ân Hạo nghỉ ngơi, Nhược Nhược không nói thêm câu nào nữa.
Ngày thứ ba, vẫn như hai hôm trước, vừa tan học Nhược Nhược liền bắt xe buýt tới bệnh viện Khang Dân, người mở cửa cho cô vẫn là Mạc Uyển Như.
“Trời ơi! Nhược Nhược hôm nay bị muộn mất mười bảy phút năm mươi ba giây rồi. Xe buýt trễ giờ sao? Tôi đã nói rồi mà, nhà không có xe thì làm gì cũng bất tiện. Nhược Nhược nếu cảm thấy phiền phức, lần sau có thể không đến cũng được. Có tôi chăm sóc Trần Ân Hạo là được rồi”, Mạc Uyển Như tựa cửa, liếc nhìn đồng hồ trên tay, nói khích.
Nhược Nhược cũng không chịu lép vế: “Biết làm thế nào được, xe buýt tất nhiên không thể bằng được xe Toyota của Mạc đại tiểu thư nhà ta. Nhưng dạo này tôi nghe nói xe Toyota không được an toàn lắm, Mạc tiểu thư nên để ý một chút, kẻo lại ngồi một mạch xuống thẳng điện Diêm La thì nguy.”
Mạc Uyển Như nghe thế, tức đến nổ mắt, quát: “Lâm Nhược Nhược! Cậu trù ẻo tôi đấy hả?”
“Đâu có, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi mà, quý trọng tính mạng, tẩy chay Toyota.”
Nhược Nhược làm bộ nhún vai, theo thói quen ngửa tay ra.
Mạc Uyển Như phát hiện Nhược Nhược đang cầm một chiếc túi rất đẹp, dường như nghĩ ngay ra điều gì đó, liền hỏi: “Lâm Nhược Nhược, tay cậu cầm cái gì vậy? Đừng nói lại là quà cho Ân Hạo.”
“Có phải cậu rất muốn biết bên trong đựng cái gì không?” Nhược Nhược liếc xéo Mạc Uyển Như, gạ gẫm hỏi. Đợi cô ta gật đầu, Nhược Nhược bèn chìa ngón trỏ móc móc ra hiệu cho cô ta lại gần. Mạc Uyển Như lập tức ghé tai lại. Biết cô ta đang rất háo hức chờ đợi, Nhược Nhược bèn tinh nghịch nói: “Cậu rất muốn biết nhưng tôi nhất định không nói.”
Bị Nhược Nhược bỡn cợt, Mạc Uyển Như tức điên lên, chỉ thẳng vào mặt Nhược Nhược quát tháo: “Lâm Nhược Nhược, cậu chán sống rồi hay sao mà dám bỡn cợt tôi!”
“Chỉ là đùa chút cho vui thôi mà, làm gì phải nổi đóa lên thế? Thật ra thì nói cho cậu biết cũng chẳng sao, bên trong đựng quà tặng cho Tiểu Cáp... À không... là quà cho Trần Ân Hạo.”
Mạc Uyển Như nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Cậu định dùng quà mua chuộc Ân Hạo sao?”
Nhược Nhược mỉm cười, chẳng nói câu nào, lách người đi vào phòng.
Bị phớt lờ, Mạc uyển nổi cơn tam bành: “Lâm Nhược Nhược, cậu chớ vội đắc ý. Nhà Ân Hạo giàu có như vậy, anh ấy sẽ để ý đến mấy thứ rác rưởi của cậu chắc? Tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích nữa.”
Nhược Nhược không tức giận, trái lại còn quay đầu lại, cố tình nháy mắt mấy cái, nói: “Cậu đang lo sợ hay ghen tị?”
“Cậu!” Mạc Uyển Như trừng mắt, tức nghẹn lời. Vừa vào trong phòng, Nhược Nhược đã thấy Trần Ân Hạo ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, lạnh nhạt nhìn cô.
“Sao rảnh rỗi vậy? Hôm nay anh không học bài sao?” Nhược Nhược đi tới đầu giường.
Trần Ân Hạo không trả lời mà hỏi: “Cô cãi nhau với Uyển Như sao?”
“Đâu có, chúng tôi chỉ đùa chút cho vui thôi.”
Nhược Nhược thản nhiên nói, đưa chiếc túi trong tay cho anh. “Này.”
Trần Ân Hạo nhìn chiếc túi, hoài nghi hỏi: “Cái gì đây? Lại là quà ra mắt sao?”
“Không phải, đây là thứ mà tôi nợ anh, bây giờ trả lại cho anh, mau cầm lấy đi.”
“Nợ tôi?” Trần Ân Hạo chau mày nghi ngờ, thấy Nhược Nhược giục liền đưa tay ra cầm lấy chiếc túi. “Không phải chuột chết đấy chứ?” Mạc Uyển Như liếc xéo chiếc túi, giọng mỉa mai: “Ân Hạo, em nghĩ anh đừng nên mở ra. Đưa nó cho em, em sẽ vứt đi giúp anh.”
Nhược Nhược trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Cậu tưởng tôi cũng như cậu chắc? Người bình thường làm gì có ai lại đặt chuột chết bên trong.”
Rồi cô quay sang Trần Ân Hạo: “Trần Ân Hạo, mặc kệ cô ta, mau mở ra xem đi.”
Trần Ân Hạo nghe Nhược Nhược giục liền lôi chiếc hộp giấy từ trong túi ra, bàn tay trắng muốt của anh nhè nhẹ rút chiếc dây lụa rồi mở nắp hộp.
Bên trong là một thứ hình tam giác đen sì, lớp vỏ ngoài phủ chất gì đó sánh lỏng, đáng tiếc không lấp kín được những lỗ hổng trên mặt, phía trên đó còn rải thêm mấy miếng trái cây, mùi sôcôla thơm phức bay lên.
Ai có thể nói cho anh biết, cái thứ hình tam giác này rốt cuộc là cái gì? Anh ngạc nhiên nhìn thứ đen sì trong hộp, lòng đầy nghi ngờ.
Mạc Uyển Như cũng tròn mắt nhìn thứ trong hộp giấy: “Trời ơi! Cái quái gì thế này?”
Nhược Nhược tức giận trừng mắt lườm cô ta, nói: “Này... này, Mạc Uyển Như, cậu nói cái gì thế hả? Đó là bánh ga tô.”
Hả? Bánh ga tô? Trần Ân Hạo, miệng méo xệch, nhìn “chiếc bánh ga tô” không chớp mắt, ngạc nhiên đến mức không nói nổi câu nào.
Mạc Uyển Như chỉ vào thứ đen sì trong hộp, kêu lên: “Trời ơi! Cái này mà gọi là bánh ga tô sao? Thứ đen sì bên ngoài đó là gì? Không phải than đấy chứ?” Mạc Uyển Như sốc nặng.
Nhược Nhược lừ cô ta, dõng dạc nói: “Đó là sôcôla.”
“Trời ơi! Đây là thứ sôcôla khủng khiếp nhất mà tôi từng thấy.”
Mạc Uyển Như la trời, rồi lại chỉ vào những chỗ lồi lõm không đều trên chiếc bánh, hỏi tiếp: “Thế sao bánh lại lỗ chỗ thế kia? Đây là bánh tổ ong hả?”
“Đó là bánh kem sôcôla mà. Chẳng lẽ cậu chưa ăn bánh đó bao giờ sao?” Thấy chiếc bánh tự tay mình làm bị phê bình, moi móc, Nhược Nhược rất tức giận, cô nhìn Mạc Uyển Như như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
Mạc Uyển Như chẳng nao núng trước vẻ hung dữ của Nhược Nhược, tiếp tục kêu la: “Tôi chưa từng thấy chiếc bánh sôcôla nào thế này. Là tổ ong đất thì đúng hơn. Lâm Nhược Nhược, không phải cậu tìm bừa một tổ ong rồi phủ lên ít sôcôla để đùa bỡn chúng tôi đấy chứ?”
Trần Ân Hạo cũng đồng tình gật đầu.
Nhược Nhược thấy vậy, ấm ức nói: “Đó không phải lỗi của tôi, tôi hoàn toàn làm theo sách hướng dẫn, nhưng làm xong lại thành ra thế này.”
Trần Ân Hạo nhìn mấy lỗ hổng trên chiếc bánh, ngẫm nghĩ mấy giây, rồi quay sang Nhược Nhược hỏi: “Cô cho rất nhiều bột nở đúng không?”
“Bột nở?” Nhược Nhược chau mày, cố nghĩ lại, lát sau mới nghĩ ra điều gì đó, trợn tròn mắt hỏi: “Có phải thứ bột trắng trắng, mịn mịn không?”
Trần Ân Hạo gật đầu, nói: “Đúng, bột nở đó.”
“À! Đó là bột nở sao?”
Nhược Nhược vỗ trán, ngượng ngập nói: “Tôi cứ tưởng nó là đường kính cơ. Tôi còn nghĩ, sao đường kính gì mà mịn vậy. Thì ra là bột nở.”
Trần Ân Hạo miệng méo xệch, chẳng còn gì để nói.
Mạc Uyển Như như sực nhớ ra điều gì, nhìn vẻ buồn bã của Nhược Nhược, hỏi: “Vừa rồi cậu nói, đây là thứ mà cậu nợ Ân Hạo, vậy là sao? Chẳng lẽ trước đây cậu từng hứa sẽ làm thứ của nợ này cho anh ấy?”
Nhược Nhược lắc đầu, vừa nhớ lại quãng thời gian vui vẻ đó vừa nói: “Hồi đó mỗi lần tôi có chuyện gì không vui, Lâm Tiểu Cáp... không Trần Ân Hạo đều làm bánh sôcôla cho tôi, anh ấy nói sôcôla sẽ giúp cho tinh thần thoải mái. Bây giờ Trần Ân Hạo đã quên tôi, tôi mới quyết định làm bánh kem sôcôla cho anh ấy. Trước đây anh ấy làm cho tôi bao nhiêu bánh sôcôla, bây giờ tôi sẽ làm cho anh ấy bấy nhiêu cái. Biết đâu khi anh ấy ăn hết số bánh đó rồi sẽ nhớ ra tôi.”
Chỉ sợ ăn hết số bánh đó sẽ chẳng tỉnh lại nổi nữa... Trần Ân Hạo thầm nghĩ, khóc không thành tiếng.
Mạc Uyển Như nhìn anh với ánh mắt thông cảm, quay sang Nhược Nhược hỏi tiếp: “Thế trước đây Lâm Tiểu Cáp làm cho cậu bao nhiêu chiếc bánh sôcôla?”
Nhược Nhược nhanh nhảu trả lời: “Ba mươi hai chiếc bánh sôcôla, các loại khác là bốn mươi ba.”
Trần Ân Hạo nghe xong, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Ngày thứ tư, Nhược Nhược tới trễ hơn Mạc Uyển Như mười phút, người mở cửa cho cô như thường lệ vẫn là Mạc Uyển Như.
Hai người vào phòng bệnh, Mạc Uyển Như khoanh tay trước ngực, nhìn Nhược Nhược hai tay ôm ba lô, mỉa mai: “Hôm nay cậu lại đem gì tới cho Ân Hạo đây?”
Trần Ân Hạo cũng nhìn cô chờ đợi, anh không nhận ra mình đang sốt ruột đến thế.
Trước ánh mắt của hai người, Nhược Nhược chỉ cười nhạt, khẽ lắc đầu: “Không, hôm nay tôi tới để đòi nợ.”
“Đòi nợ?” Cả hai đồng thanh kêu lên kinh ngạc. “Đòi nợ gì?”
Nhược Nhược liếc nhìn Mạc Uyển Như, nói ý: “Chuyện này liên quan đến người thứ ba, tôi chỉ nói với người trong cuộc.”
Trần Ân Hạo hiểu ý, liền nói: “Uyển Như, em ra ngoài một chút được không? Anh có vài chuyện muốn nói riêng với Nhược Nhược.”
“Nhưng em muốn ở lại đây”, Mạc Uyển Như nghiến răng, không vừa lòng nói. “Em cũng muốn nghe, em muốn biết mọi chuyện về anh.”
“Uyển Như!” Trần Ân Hạo hơi chau mày, nét mặt bình tĩnh nhưng giọng nói có phần hơi bực mình.
Anh đã không còn là Lâm Tiểu Cáp dễ bị lừa như ngày nào nữa. Mạc Uyển Như có khó chịu đến đâu cũng chẳng dám ho he, đành quay sang lừ Nhược Nhược một cái, ôm bực tức trong lòng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mạc Uyển Như đi khỏi, Nhược Nhược lập tức kéo khóa ba lô, lấy từ trong ra một mẩu giấy cắt rất vuông vắn, đưa cho Trần Ân Hạo: “Đây là giấy ghi nợ, anh tự xem đi.”
Trần Ân Hạo đón lấy mẩu giấy, xem thật kỹ.
Trên mảnh giấy viết đầy chữ mực đen, nét chữ mạnh mẽ, rắn rỏi, chắc chắn là chữ của con trai.
Nội dung như sau:
Giấy ghi nợ
Người cho vay: Triệu Lệ Lệ.
Tổng số tiền cho vay: 46000 nhân dân tệ. Theo thỏa thuận của hai bên, người vay sẽ phải trả nợ đúng ngày 31 tháng 4 năm 2010.
Giấy này làm chứng.
Ngày 22 tháng 2 năm 2010
Người vay: Lâm Tiểu Cáp
Trần Ân Hạo nhận ra nét chữ của mình, trên đó còn có cả chữ ký của anh. Giấy ghi nợ này đúng là do anh viết, nhưng anh viết khi nào vậy? Anh vay số tiền đó làm gì? Sao anh chẳng nhớ gì cả?
Đọc được những suy nghĩ trong đầu anh, Nhược Nhược thỏ thẻ kể lại cho anh nghe về buổi hẹn hò ấm áp, lãng mạn đó: “Anh sống ở nhà tôi một thời gian, không biết vì sao lại thích tôi, lúc đó tôi còn chưa biết anh có tình cảm với tôi. Lúc anh biết tôi rất thích ăn bánh kem, muốn hẹn tôi tới Nhã Đằng Các nổi tiếng số một về bánh kem để tỏ tình. Nhã Đằng Các rất đắt đỏ, anh lại không có tiền. Khi anh mới bị mất trí nhớ, cả ví tiền và điện thoại đều bị mất, trên người không có lấy một đồng. Lệ Lệ biết được, liền đưa hết số tiền tiêu vặt cho anh. Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, Lệ Lệ là bạn thân nhất của tôi. Anh đã gặp cô ấy rồi, lúc anh mới hồi phục trí nhớ, cô ấy đã đi cùng tôi tới tìm anh. Lệ Lệ nói với tôi, hồi đó cũng không định đòi anh số tiền này, chỉ là muốn giúp anh. Cô ấy biết tôi cũng thích anh nên chỉ mong tôi được hạnh phúc.”
“Cô nói tôi mượn số tiền này là để mời cô đi ăn bánh ngọt sao?”
“Đúng thế.”
Nhược Nhược nói tiếp: “Lúc đó Lệ Lệ không định bắt anh trả số tiền đó, nên cũng không bắt anh phải viết giấy ghi nợ làm gì. Tờ giấy này là do anh tự viết rồi một mực đưa cho cô ấy. Hôm sau, cô ấy đưa tờ giấy cho tôi. Đến tận hôm nay cô ấy cũng không định đòi lại số tiền đó. Nhưng tôi nghĩ, bây giờ anh đã không còn là Lâm Tiểu Cáp tay trắng nữa rồi, anh nên trả số tiền đó cho Lệ Lệ, dù gì gia đình cô ấy cũng không khá giả lắm.”
“Ừ! Cô nói cũng có lý, lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô trả lại cho bạn cô giúp tôi.”
“Được lắm! Cảm ơn anh đã hợp tác.”
Nhược Nhược cố tình nói rất khách sáo, rồi lại chẳng nói chẳng rằng, ra sofa làm bài tập.
Trần Ân Hạo nhìn cô từ phía sau, không nhịn được nữa nói: “Cô không còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa sao?”
Tốt lắm! Cuối cùng anh đã có hứng thú với những câu chuyện của cô. Vì theo đuổi Lâm Tiểu Cáp, không, phải nói là Trần Ân Hạo, Nhược Nhược đã mua hẳn một cuốn sách về tình yêu để tham khảo. Quả nhiên chiêu “thả con săn sắt bắt con cá rô”, “muốn hút trước hết phải đẩy” trong cuốn sách đã phát huy tác dụng. Nỗ lực bao nhiêu ngày của cô cuối cùng đã không uổng phí.
Nhược Nhược mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tạnh. Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh nói: “Chuyện khác? Tôi có chuyện gì mà nói nữa đâu. Anh cũng biết đấy, bài vở lớp mười hai rất nhiều, lơ là một chút sẽ tụt lại ngay. Nhất là tôi lại học lệch, càng phải cố gắng học môn toán hơn các bạn khác.”
Cô thở dài, cố tình nhìn thẳng vào anh. “Nếu có một người học toán thật đỉnh kèm cặp thì tốt biết mấy, như vậy thành tích môn toán của tôi nhất định sẽ được nâng cao.”
Nhược Nhược thấy rõ Trần Ân Hạo phân vân đôi chút, đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn chẳng hé răng, chỉ lạnh nhạt buông một câu cụt lủn: “Vậy cô học bài đi” rồi làm việc của mình.
Nhược Nhược hơi thất vọng, nhưng cô cũng vui lên nhiều.
Cô tự khích lệ bản thân: Không sao, anh ấy đã muốn nói chuyện với mình, khởi đầu như vậy là tốt rồi. Nhược Nhược, mày phải cố gắng lên!
Ngày thứ năm, chắc Mạc Uyển Như bận chuyện gì đó nên không tới. Trong căn phòng rộng thênh thang chỉ có Nhược Nhược và Trần Ân Hạo.
Hôm đó, Nhược Nhược kể cho Trần Ân Hạo nghe rất nhiều chuyện về ngày tháng trước đây của hai người. Tuy Trần Ân Hạo vẫn tỏ ra không mấy hào hứng với những câu chuyện đó, nhưng thực ra anh chăm chú lắng nghe, không bỏ sót một từ, nghe tới những tình tiết hài hước, anh cũng cười mỉm, chứ không làm bộ mặt lạnh tanh, khó gần như mọi ngày nữa.
Ngày thứ sáu, Nhược Nhược vấp phải một bài toán hóc búa, cô đang nhíu mày nhăn mặt, cắn bút thì Trần Ân Hạo đã chủ động hỏi cô có cần giúp đỡ không. Mạc Uyển Như thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên, cứ nhìn trân trân.
Trần Ân Hạo ngâm mình trong nước khá lâu, thêm nữa trước đó đầu anh bị chấn thương nên phải nằm viện khá lâu. Trong suốt thời gian đó, ngày nào Nhược Nhược cũng tới bệnh viện, Trần Ân Hạo và cô cũng tỏ ra khá hợp nhau. Anh chủ động chào cô trước, thỉnh thoảng còn chủ động bắt chuyện với cô. Nhược Nhược cũng thường đem tới những thứ khá kỳ quặc, mong anh nhớ lại những tháng ngày trước đây. Thời gian hai người nói chuyện ngày càng nhiều, đề tài cũng mỗi lúc một phong phú, thỉnh thoảng Trần Ân Hạo còn kể cho cô nghe về cuộc sống của anh trước khi anh mất trí nhớ.
Nhược Nhược đã hiểu hơn về con người của Trần Ân Hạo trước đây. Anh là sinh viên trường đại học hạng nhất của thành phố Mộng Ảo, chuyên ngành tài chính ngân hàng, nhưng lại rất thích làm bánh ngọt. Hôm đó, chính vì vội vã đi gặp một bậc thầy làm bánh ngọt, không cẩn thận mới bị xe đâm phải rồi mất trí nhớ. Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin một chàng trai lạnh lùng như Trần Ân Hạo lại thích làm bánh ngọt, mà tay nghề cũng không kém gì dân chuyên nghiệp.
Cô còn biết, bố mẹ Trần Ân Hạo rất bận. Trước khi anh gặp tai nạn, bố mẹ anh đều bận làm ăn, rất ít gặp mặt con, thỉnh thoảng mới về nhà một lần, nhưng họ rất yêu thương cậu con trai độc nhất ngoan ngoãn của mình. Mỗi lần về nhà họ đều mua cho anh rất nhiều quà và để lại cho anh rất nhiều tiền bạc.
Sau khi Trần Ân Hạo bị tai nạn, ông bà Trần lo lắng đến nỗi không thiết cả việc làm ăn, giao công ty cho người bạn thân quản lý giúp, chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhờ bạn bè giúp đỡ, đăng tin tìm người lên cả báo đài, ti vi, nghĩ đủ mọi cách để tìm con. Bà Trần còn vì chuyện này mà ốm nặng. Sau khi tìm được con, ông bà Trần mới hiểu ra một điều, kiếm tiền quan trọng nhưng con cái còn quan trọng hơn nhiều.
Cho nên trong thời gian Trần Ân Hạo nằm viện, tuy công việc rất bận nhưng tuần nào ông bà Trần cũng dành thời gian tới thăm con một lần. Điều khiến Nhược Nhược cảm thấy đáng tiếc là, cô tới viện nhiều lần như vậy nhưng chưa bao giờ được gặp ông bà Trần.
Người duy nhất chẳng vui vẻ gì là Mạc Uyển Như, mỗi lần thấy hai người ngồi nói chuyện, cô ta lại nghĩ cách tách hai người ra.
Lúc chỉ có cô ta với Nhược Nhược, cô ta mỉa mai, xỉa xói Nhược Nhược, toàn những câu khó nghe. Đến trường, cô ta cũng không bỏ qua cơ hội nào để sỉ nhục Nhược Nhược. Biết được chuyện này, Lệ Lệ bèn tới tìm Mạc Uyển Như. Nhưng sau đó, cô ta không những không chùn bước, mà còn bắt nạt Nhược Nhược nhiều hơn.
Nhược Nhược cũng không phải mẫu con gái dễ bắt nạt. Mỗi lần Mạc Uyển Như gây chuyện, cô đều không chịu lép vế, trận cãi lộn nào của hai người cũng quyết liệt, không ai chịu kém ai. Mạc Uyển Như biết rõ cô ta hoàn toàn không nắm được đằng chuôi, nhưng vẫn không hề nao núng, quyết đấu với Nhược Nhược tới cùng.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.