• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Xuxu

Rõ ràng là Trọng Uyên biết tất cả, sao không cùng mình tỉ thí một trận tranh tài cao thấp? Thiên đế Hiên Viên chốc chốc vẫn nằm mơ, không lý giải rõ được, đành để chàng đi. Nhưng ngài không buông tha mà hạ nhục chàng bằng thủ đoạn ngày càng sâu cay: giáng chức xuống làm thần thắp đèn trông giữ nhà cửa, cầu phúc cho Thiên cung, như vậy mới tạm yên lòng.

Cái tên Thanh đê này có lẽ hoàn toàn không lợi hại như lời đồn, chắc là do ta đã lo lắng quá.

Trọng Uyên nhếch mép, liếc mắt đã nhìn thấu được tâm can của Hiên Viên, khẽ nói: “Thấy trước được mọi chuyện trên thiên hạ không có ý nghĩa gì. Gây chiến với Trời càng vô vị. Ta đã đáp ứng hết những yêu sách của ngài, chịu để ngài sai vặt, không nhắc lại chuyện xưa. Nhưng riêng lần này ta quyết phải giữ bằng được Phượng hoàng Cửu cô nương”.

“Vậy ngươi muốn đối đầu với ta đến cùng hả?”

“Hiên Viên, giờ là lúc nào mà ông còn ngốc đến vậy?” Trọng Uyên không khách khí nữa, khiến Hiên Viên nghe xong sắc mặt trắng bệch ra.

Hiên Viên tĩnh tâm lại, cân nhắc kỹ nhân quả trước sau. Người này khăng khăng nguyện quy hàng vì nghĩa nữ bạc mệnh Phượng Cẩm của ta, bây giờ lại làm như vậy, lẽ nào…

Trọng Uyên hỏi lại “Nếu đã như thế, ông vẫn nhất quyết ra tay với nàng sao?”.

Đứa con gái kiên trung từng vì mình cả thân trên chiến trường thương tích khổ nhọc; đứa con gái đáng thương từng vì mình mà lựa chọn đối nghênh chiến với người nó yêu thương. Kiếp trước nó đã chẳng được gì, kiếp này ta lại nỡ vì mười sau chữ “phượng trắng… đại hoang” gì đó mà đẩy nó quay về vòng luân hồi đó sao?

Hiên Viên không nói gì.

Ngài sẵn sàng tàn nhẫn với bất kỳ ai, nhưng thực sự không nỡ làm thế với Phượng Cẩm. Thiên hạ này, ít nhất cũng có một nửa nhờ công Phượng Cẩm mới đoạt được.

Thấy Hiên Viên có vẻ dao động, Trọng Uyên lại tiếp tục: “Năm đó ta nhất thời hồ đồ nên đã nói những lời đó. Nếu ông trót tin thì cũng không có lỗi. Còn Tiểu Lạc Tê không phải con bạch phượng xui xẻo kia, mà chính là huyền điểu chuyển kiếp”.

Khuôn mặt Hiên Viên bỗng giãn ra, mới nghe thấy hai chữ “chuyển kiếp” hiển nhiên lòng đã dịu lại.

Trọng Uyên tiếp lời: “Vân Ảnh kể chuyện này với ông nhưng vẫn chưa hé lộ cho người khác 

biết, muốn chờ xem ông có động tĩnh phản ứng gì không. Nếu không thấy gì e rằng nằng ấy sẽ nghi ngờ mất. Nếu đã vậy, xin đẻ ta thay Phượng Cảm chịu phạt, ngài cũng dễ bề ăn nói với Thiên giới”.

Trừng phạt! Mắt Hiên Viên chợt sáng len, lập tức lòng cũng thấy hoan hỉ hẳn.

Ngài nào có biết, chuyến này chính bản thân mới là kẻ bị dắt mũi kéo đi, còn Trọng Uyên đã bất chấp tất cả để đạt được mục đích cuối cùng, rồi hậu quả thế nào cũng chịu.

Ngay người lại, Hiên Viên quay về ngồi chễm chệ trên ngai.

Trọng Uyên cũng về lại chỗ cũ, góc khiêm nhường của Nguyệt Hoa thượng thần Phất Tức. Chàng từ từ quỳ xuống: “Phất Tức nguyện thay Phượng tộc và Lạc Tê chịu phạt ba trăm lôi hình.”

Cửu thiên vô biên, trùng trùng mây trắng, dường như nghe câu nói của Thiên đế Hiên Viên cũng kinh động một phen.

Có điều Lạc Tê đang nằm li bì trong khuê phòng ở Phượng tộc sơn trang nên không nghe thấy gì. Người ra kẻ vào, hỏi thăm hỏi tội đều có cả. Có kẻ lợi dụng dịp này đến để phô trương thanh thế, kẻ thì hóng xem kịch hay. Tất cả càng làm Lạc Tê và cha mẹ thêm sầu não. Tố Phương ở ngoài đón tiếp những kẻ tới quấy rầy đó, Tang Đễ thì sau khi hiểu chuyện này, việc đầu tiên bà làm là đi vào phòng Lạc Tê.

Kiều Thương đương ngồi bên giường săn sóc cho tiểu muội, thấy mẹ vào, không biết vì sao bà lại hùng hổ sôi sục như vậy. Dù ngày thường bà vẫn là người ghê gớm chuyên át vía người khác, nhưng hôm nay dùng cách thức có phần thô bạo đó để cư xử với Lạc Tê còn thiêm thiếp chưa tỉnh thì đáng sợ quá. Kiều Thương vội vàng bật dậy, né qua một bên, sợ mình bị liên lụy.

Quả nhiên không có gì lạ, Tang Đễ xắn váy lên, hùng hùng hổ hổ giậm chân nhảy lên giường Lạc Tê, làm cho cậu bé Phượng Hề hốt hoảng giật bắn mình. Mắt long lanh ngơ ngác nhìn chủ mẫu Tang Đễ, cậu lập tức cuộn mình lăn tới bên Kiều Thương. Hai người đứng đó như đang xem một màn diễn trò.

Tang Đễ nắm lấy vạt áo Lạc Tê, lôi nàng dậy, mắng nhiếc xối xả: “Ta từ khi gả cho Phượng tộc, tám đời nay vô phúc sinh ra một đứa thối tha bán đứng tỉ muội đã phiền lòng lắm rồi. Bây giờ lại mọc thêm ra ngươi, cái con bé hồng nhan họa thủy nhiễu hương, còn chưa chịu thức dậy cho ta, có nghe thấy không hả?”.

Kiều Thương “hừm” một tiếng, vừa muốn nói đỡ một câu đã bị Tang Đễ ném cho một cái lườm cháy mặt, đành cam phận ngồi yên trong một góc uống trà.

“Nói cho ngươi biết, nữ nhân Phượng tộc ra không thể nợ tình kẻ khác. Nếu ngươi không chịu tỉnh dậy, lỡ cái kẻ si tình cuồng điên ấy bỏ mạng, thì cả đời này người không gả cho ai được đâu.”

Phượng Hề ôm cổ Kiều Thương, chỉ thấy Tang Đễ quả là đáng sợ, thật không hổ danh là người đàn bà hung hãn nhất Phượng Hoàng sơn trang.

“Dậy dậy dậy! Tức chết ta mất!! Hôm qua ta vừa đoạn tình tuyệt nghĩa với bố con Đỗ Trạch xong, vốn đã muốn đánh nó một trận tơi bời cho hả giận, nhưng bị cha người cảm lại. Chuyện này kể ra vẫn cần đến ngươi”

Kiều Thương rất muốn nói: “Mẫu thân, người lắc như thế Tê Tê đến rã xương mất. Chẳng qua con bé chỉ là đứa trẻ lớn lên trong tủi nhục dày vò”. Nhưng chàng đành lòng ngậm miệng, chỉ giữ lấy khuôn mặt mềm mại của Phượng Hề rồi dùng mỏ gõ nhẹ lên.

Phượng Hề len lén kêu lên: “Ôi trời ơi, ghê quá!”.

Kiều Thương “ừm” một tiếng, nhìn tiểu muội Tiểu Lão Cửu đang bị tóm cổ lay qua lay lại đầy tàn nhẫn.

Co kéo mệt nhoài, Tang Đễ quẳng Lạc Tê trở về giường, quay đi giận dữ nói: “Không chịu dậy thì thôi. Hai người các ngươi cứ ở đó mà làm đôi uyên ương dưới âm ty địa phủ, chết là hết, càng bình yên”.

Ba trăm lôi hình… ai có thể vượt qua kiếp nạn này.

Chết là hết, càng bình yên.

Tang Đễ hận là không thể vác đao lên Thiên giới đánh cho kẻ đã hạ lệnh gây lên oan nghiệt là Hiên Viên một trận tơi tả. Thế nên bà chỉ có thể rút giận bằng cách cho Đỗ Trạch ăn mấy cái bạt tai. Chuyện riêng của Phượng tộc lại để cho kẻ ngoài cuộc lo à? Còn kẻ duy nhất có thể hóa giải món nợ này là Lạc Tê lại mãi không chịu tình dậy. Cắn răng nuốt giận, bà quay lại đưa tay vuốt nhẹ lên làn da trắng mịn của cô con gái út, nhẹ giọng: “Tê Tê đừng trách ta nhẫn tâm với con. Nếu lỡ Nguyệt Hoa không chịu được hình phạt, chẳng may bỏ mạng, mẹ cũng sẽ tiễn con cùng đi, không để cho hắn xuống đó một mình đâu. Trước sau gì kiếp này người của sơn trang đều xá nhận Nguyệt Hoa là con rể thứ chín của Phượng tộc rồi, con chớ có nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa”.

Bàn tay trên giường bỗng động đậy.

Chàng… Ba trăm lôi hình…

Vì mình sao?...

Từ từ mở mắt, đôi môi nhợt nhạt, một giọt lệ tuôn rơi xuống gối gấm. Nàng rên rỉ cất tiếng gọi: “Mẹ…”.

Thấy Lạc Tê tỉnh lại, Tang Đễ vội vàng lau nước mắt, cúi xuống dìu con ra ngoài.

Kiều Thương rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hét lên: “Mẹ, Tê Tê vẫn chưa khỏe hẳn mà!”.

“Cần ngươi phải nhiều lời à, giờ không đi, đợi đến lúc hốt xác nó sao?”

Lạ Tê bị lôi đi xềnh xệch khỏi phòng, toàn thân mềm oặt không nhấc nổi chân. Nàng vừa gắng sức gồng mình loạng choạng được mấy bước ra cửa thì đã thấy cảnh sơn trang hôm nay náo nhiệt lạ thường, có bao người lạ đang xúm đông xúm đỏ.

Tố Phương đứng giữa đám đông, dịu giọng nói: “Tu Tê Tê là bạch phượng, nhưng cũng đâu có liên lụy gì đến Phượng tộc, đúng không? Các ngươi đến đây tra hỏi cũng chẳng có ích gì, chúng ta nhất quyết không được sát hại con gái của mình, phải biết đạo nghĩa chứ phải không?”.

Họ cớ sao đều biết rõ thân phận của mình như thế?

Lẽ nào Trọng Uyên vì chuyện này đã thay ta chịu phạt?

Lạc Tê cắn răng, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay nâng đỡ của Tang Đễ, yếu ớt bảo: “Mẹ… Con tự đi được…”.

Lôi Trạch ở đâu, nàng phải đi đường nào mới tới? Còn kịp không? Trời sáng mây quang, mà sao trong lòng lại thấy sầu thương giá buốt…? Là vì những ánh mắt đề phòng của những kẻ xung quanh ư? Hay là bởi họ xúm đông xúm đỏ chắn lối nàng đi? Hay là… lần này đi, lòng sẽ nhức nhối khi không còn được thấy lại chàng nữa?

Trường Cầm đi rồi, lẽ nào ngay cả Trọng Uyên cũng sắp phải ra đi?

Cứ bước một bước lại cảm thấy như có người đang cản mình lại. Nàng hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: “Trước mắt hãy để ta đến Lôi Trạch”.

Người trước mặt hóa ra là Kỳ ha thúc thúc. Còn nhớ ngày nàng còn nhỏ ông từng bế nàng tới khóm hoa phượng hoàng chơi đùa. Nàng sớm đã hiểu mọi người đều sợ họa tinh diệt thế, và sợ một ngày Thiên đế sẽ đối đầu với Phượng tộc.

“Kỳ Nha thúc thúc, co sẽ quay về. Lúc đó thì dù là lửa thiêu hay bùa nguyền đều tùy các vị xử trí. Bây giờ xin đừng cản con… Cầu xin các người đấy…”

Trái ngược với lúc trước nói năng mềm mỏng, Tố Phương bỗng gầm lên: “Tất cả vây lấy chỗ này làm gì hả? Có còn coi ta là tộc trưởng nữa hay không? Có chuyện gì cứ để ta lo liệu! Ta ra lệnh cho các ngươi lui hết cả đi”.

Thường ngày Tố Phương không bao giờ nổi giận. Tang Đễ cũng không ngờ nổi, chỉ thấy phu quân mặt mũi hiền lành bỗng chốc cao đầu ưỡn ngực hiên ngang, uy nghiêm. “Nếu Thiên giới hỏi tội, mình Tố Phương này sẽ đưa Tê Tê lên đó chịu tội, không phiền các ngươi đâu. Cút hét đi cho ta!”

Một tiếng u u kéo dài. một luồng ánh sáng vụt hiện lên trên vòm trời. Ra là một chú chim thanh loan đang vỗ cánh bay ngợp không trung.

Ánh mắt như làn nước trong dịu dàng, giọng nói bình tĩnh điềm nhiên quen thuộc: “Tê Tê, lên đây nào, để nhị ca đưa muội đến Lôi Trạch”.

Tang Đễ đẩy hết những kẻ cản đường ra, đưa Lạc Tê toàn thân đang mềm nhũn lên lưng Kiều Thương.

Lạc Tê ngồi trên lưng Kiều Thương, khóc như đứt ruột đứt gan.

Cầu xin huynh hãy nhanh hơn…

Kiều Thương gật đầu, lại cảm thấy Tiểu Lão Cửu muội muội mình vẫn yêu chiều bao lâu nay quá tội nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK