Qua đi đau thương...tôi cùng em đứng dậy..
Bắc Kinh, 2 giờ sáng.
Tuyết rơi.
Những bông tuyết sáu cạnh như giọt nước mắt len lỏi vào làn tóc rối của nam nhân....
Trong ánh đèn đường leo lét, thân mình to lớn của y bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, nhìn qua không khỏi làm người ta cảm thấy thê lương. Thời điểm hiện tại đã là quá nửa đêm, trên đường không có một ai, họa chăng cũng chỉ có vài con ma men thất thểu bước qua, không tiếc lời lẽ thô tục để chửi nam nhân. Nam nhân cơ hồ cũng không thèm để ý đến, đồng tử cương nghị trong bóng đêm dâng lên một tầng anh khí, thủy chung hướng về cánh cửa gỗ im lìm phía trước.
Càng về khuya nhiệt độ càng lạnh, mỗi một nhịp thở của nam nhân đều để lại một mảng sương mù lãng đãng. Mặc cho những trận gió buốt táp vào gương mặt hoàn mỹ đơ cứng vì lạnh, nam nhân không hề nao núng, hai đầu gối kiên cường chống đỡ thân thể trên thềm nhà bê tông cứng rắn, một khắc cũng không lung lạc.
Nam nhân đã quỳ trong tuyết gần ba tiếng, mái tóc lấm tấm sợi bạc giờ đây đã nhuốm màu tinh khôi của tuyết, hàng lông mày thanh thoát hình lưỡi kiếm cũng bị sương giá bao phủ hình thành những tinh thể li ti. Dẫu bộ dáng hiện tại của y có tồi tệ thế nào, y cũng chẳng đủ lực để quản nữa, ý chí của y đã chiến thắng tất cả những khó khăn của ngoại cảnh, truyền cho y thêm sinh khí để tiếp tục quỳ ở đây. Nam nhân tin rằng người trong nhà nhất định sẽ ra ngoài đối diện với y, vậy nên y vẫn sẽ đợi.
Điện thoại reo trong túi áo của nam nhân, y nhanh chóng lấy nó ra, bàn tay cứng đờ suýt nữa đã làm rớt chiếc điện thoại xuống nền tuyết. Tiếng đàn ông ở đầu dây bên kia làm y khẩn trương:
-Đã tra được chưa?
-Thật xin lỗi Trạch Tổng,...
-Đã hai tuần rồi, tại sao vẫn không tìm ra...
-Rất nhiều khả năng cậu ấy đi bằng xe bus đường dài nên chúng tôi không thể điều tra được lộ trình. Ba người của Thẩm gia khi đi không mang theo đồ đạc gì, thậm chí từ đêm hôm trước cậu ấy rời đi, Thẩm Ninh Viễn cũng đã rút toàn bộ tiền mặt trong tài khoản ngân hàng, có vẻ như bọn họ đều đã có tính toán cẩn thận không để lại chút dấu vết nào nên hiện tại rất khó có thể định vị được vị trí của bọn họ, kể cả có huy động thêm nhân lực thì cũng phải mất rất lâu.
-Ông chắc chắn người cuối cùng tiếp xúc với Thẩm phu nhân là dì của Ninh Dương?
-Đúng vậy, bọn họ hình như còn to tiếng với nhau vì vấn đề gì đó, Thẩm phu nhân khi rời đi rất tức giận.
-Tôi hiểu rồi, tiếp tục đi.... không được phép từ bỏ...Bằng mọi giá phải đưa được em ấy về cho tôi...
-Dạ vâng thưa Trạch Tổng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..
Nam nhân cúp điện thoại, tiếp tục quỳ trước ngôi nhà mặc gió rét và tuyết lạnh đến thấu xương. Không biết qua bao lâu, ông trời cũng không phụ lòng người, đèn trước thềm nhà đã sáng lên cùng tiếng lạch cạch của cánh cửa, thật mau một người phụ nữ lao ra ngoài đỡ lấy y.
-Trạch Tổng, xin ngài đừng cố chấp nữa, tôi thực sự không biết gia đình chị tôi đang ở đâu, ngài quỳ ở đây cũng vô ích thôi.
Nhìn thấy nam nhân si tình đến mất đi lí trí bên cạnh mình, người phụ nữ trung niên vừa cảm động vừa tức giận, sau cùng vẫn ngồi xuống an ủi y.
-Chị tôi là người đã muốn làm thì sẽ làm đến cùng, nếu chị ấy muốn đem Ninh Dương đi, chị ấy sẵn sàng cắt đứt liên lạc với người thân ở Bắc Kinh. Tôi hiểu cảm giác bây giờ của ngài, Ninh Dương là cháu tôi, tôi thương nó như con của mình vậy, nó rời đi giống như một phần máu thịt của tôi bị cắt lìa, làm sao tôi không đau lòng cho được. Nhưng một khi chị tôi đã muốn, tôi là em gái cũng không làm được gì.
Nam nhân hướng ánh mắt của mình về phía người dì của Ninh Dương, đáy mắt lộ ra bao nhiêu mệt mỏi cùng bi thương khiến đối phương xúc động đến rơi nước mắt. Y khẽ mấp máy môi thốt ra vài từ, cổ họng khô khốc nên giọng nói cũng lạc cả đi, ấy vậy mà vẻ quyết tâm trên mặt không có một chút suy suyển.
-Tại sao..tại sao em ấy lại rời đi...Nói cho tôi..
Những giọt nước mắt ấm nóng tràn ra nơi khóe mắt đầy vết chân chim của người phụ nữ, nhiều đến nỗi bà phải lấy tay gạt đi. Từ lúc sinh ra trên đời, bà chưa thấy người nào si tình như Trạch Vũ. Trong xã hội hiện đại này, một mối tình như vậy lại có thể tồn tại sao? Là kiếp trước y mặc nợ Ninh Dương hay là Ninh Dương mắc nợ y, mà kiếp này người đàn ông ấy sẵn sàng bỏ đi tự tôn của mình để làm một việc người đời cho là ngu xuẩn? Tấm chân tình của Trạch Vũ dành cho Ninh Dương có là kẻ ngốc cũng nhận ra, thế nhưng thực sự lúc này bà không thể nói cho y biết lí do Ninh Dương không thể ở bên y, sự khó xử lúc này đã biểu lộ cả trên gương mặt bà.
-Làm ơn...nói cho tôi biết.. Tôi không thể...để mất em ấy...- Trạch Vũ khẽ chớp mắt, chân mày nhíu chặt tố cáo tình trạng của y lúc này. Quỳ trong điều kiện thời tiết như vậy, lại còn ngấm biết bao nhiêu sương lạnh, y có là lực sĩ cũng không thể duy trì được quá lâu, hiện tại y chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để có thể tiếp tục chịu đựng, hơi thở cứ ngày một nặng đi...
Ở một bên, dì của Ninh Dương nắm bàn tay lại thành một nắm đấm, móng tay khảm vào da thịt nóng rát. Hai luồng suy nghĩ đấu tranh mạnh mẽ trong đầu khiến bà quên đi cả đau đớn, chìm đắm trong nội tâm của chính mình...
Nên nói hay không nói? Câu hỏi này cứ dội đi dội lại trong tâm trí bà... Bà không đành lòng khi Trạch Vũ cố chấp như vậy, nhưng lại càng không muốn tiết lộ bí mật của Ninh Dương. Bà không can tâm nhìn cháu trai của mình đau khổ, bởi suốt hơn mười sáu năm cuộc đời cậu đã phải đối mặt với quá nhiều tổn thương vì thân thế của mình. Dù Trạch Vũ có dốc tâm bảo vệ cho Ninh Dương, y cũng không phải là thánh thần, thà tuyệt tình một lần còn hơn là tất cả đều phải đau khổ. Bí mật này...rốt cuộc vẫn là nên đem xuống mồ...
-Xin Ngài về đi, tôi thành thực khuyên ngài đấy. Cháu của tôi thật sự có phúc khi nhận được tấm chân tình của ngài...nhưng e rằng đời này, nó không thể trả lại cho ngài rồi...
Người dì nhất quyết đứng dậy, vẻ quyết tâm hiện lên nơi đáy mắt như tạt một gáo nước lạnh vào ý chí của Trạch Vũ. Y lúc này không còn trụ được thêm bao lâu nữa, chút sức lực cuối cùng đổ dồn lại nói ra những lời y muốn nói nhất:
-Bản thân tôi không hoàn hảo, tôi biết điều đó. Mặc dù tôi không biết mình đã sai ở chỗ nào để đến mức em ấy rời đi như thế này, nhưng tôi nhất định sẽ sửa sai..làm ơn.. hãy cho tôi biết tôi sai ở điểm nào...Nếu là chuyện của con trai tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa. Hãy tin tôi..tôi thực sự không thể để mất em ấy..
Nam nhân vì cơn gió lạnh tạt bất thình lình run lên một chút nhưng cả thân người y giống như ghim xuống tuyết, bất cứ tác động nào cũng không thể làm nó lung lay. Dẫu vậy, đối phương cũng không chịu nhún nhường, xoay người định bước vào nhà, trước khi đi còn nói:
-Mọi chuyện còn vượt xa tưởng tượng của ngài nhiều, nó không đơn giản là điều tôi có thể nói ra, điểm mấu chốt nằm ở chính bản thân ngài và Ninh Dương. Những điều chị tôi làm đều là vì tương lai của cả hai người, mong ngài hãy hiểu cho.
Trận gió rít lên một hồi đau thương, hòa cùng với thanh âm của người phụ nữ như một mũi dao đâm vào điểm trọng yếu nhất trong tim. Trạch Vũ cảm thấy như lồng ngực mình có hàng vạn tấn đá đè nặng, mỗi một nhịp hô hấp đau đến tâm thần phế liệt. Y cắn răng hướng đến người kia, đem tất cả hi vọng đánh cược một lần.
-Cô...đã từng... yêu ai hơn sinh mệnh của mình chưa? -Khi nói những lời này, tròng mắt màu đen huyền của Trạch Vũ không có lấy một rung động. Y không có nửa phần gian dối.
-Ngài nhất định phải làm đến mức này sao? - Người phụ nữ đứng quay lưng với Trạch Vũ nên y không thể thấy được biểu lộ của bà lúc này, nhưng qua ngữ khí nghèn nghẹn y biết y đã thành công rồi. Giọng nói của người kia dù có cố gắng che dấu vẫn lộ ra chút khẩn khoản và bi thương...
-Xin ngài đừng chân thành như vậy..
Nếu không phải thật lòng, sao có thể tùy tiện nói ra những lời như thế? Người dì trong giây phút chợt hiểu thấu được cái người ta gọi là chân tình. Sau tất cả, thì ra nó cũng chỉ đơn giản như vậy thôi. Bà chợt cảm thấy lo lắng, có phải những điều mình đang làm là đúng không? Nhẫn tâm cắt đứt Trạch Vũ và Ninh Dương là đúng đắn hay sai lầm? Hạnh phúc cả một đời của Ninh Dương, hiện tại đang nằm trong tay bà..chỉ cần một câu nói tiếp theo của bà thôi, số mệnh của tất cả những người trong cuộc sẽ bước đến một ngã rẽ mới...
Trạch Vũ cố gắng thu thập hơi thở, nhất mực hướng về đối phương nói ra những điều mình nghĩ ở trong lòng:
-Đời người có được mấy chân tình, nếu lúc này không chân thành thì còn là khi nào nữa? Hai mươi năm qua tôi luôn mải miết kiếm tìm một tấm chân tình, một người yêu tôi và tôi cũng yêu lại người đó. Cuộc đời con người thử hỏi có mấy lần hai mươi năm? Tôi đã đánh mất quá nhiều, vậy nên bây giờ thứ quý giá nhất đối với tôi tôi càng không thể để tuột mất...
Không gian nhanh chóng chìm vào khoảng lặng. Hai người đều đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió rít gào và những bông tuyết linh động trong không khí. Thật lâu sau, khi Trạch Vũ gần như đã không còn thể duy trì tiếp được nữa, người phụ nữ mới quay lại, trong đôi mắt hiện ra một tia sáng rõ ràng đến mức Trạch Vũ ở bên này cũng có thể nhận ra. Ánh nhìn của bà xoáy sâu vào đồng tử đen huyền của y, không khỏi khiến y hít sâu một hơi:
-Trạch Tổng, ngài thật sự chắn chắn mình sẽ yêu Ninh Dương dù bất kì chuyện gì xảy ra, một đời hết lòng chăm sóc bảo vệ cho nó chứ?
$$$
Thiên Tân, 8 giờ sáng
Trời lạnh.
Trong căn hộ nhỏ nằm biệt lập ở khu vực thưa thớt dân cư nhất của thành phố, thời điểm này đã có tiếng bếp núc tất bật. Trên bệ cửa sổ hướng ra ngoài sân, thiếu niên mệt mỏi dựa vào tấm kính nhìn vào khoảng không vô định. Trên tay cậu cầm theo chiếc điện thoại với hình nền bật sáng, hình ảnh nam nhân nằm ngủ hiền hòa hiện lên theo cái di tay của cậu. Hàng giờ liền cậu đã ngồi ngắm hình ảnh này, ấy vậy mà chưa bao giờ cảm thấy chán. Ngược lại, cậu càng ngắm lại càng nhớ, càng cố gắng buông xuống lại càng cảm thấy nhớ cồn cào. Thời gian cứ thế trôi đi nhưng cậu chẳng hề bận tâm, bản thân cậu hiện tại cũng chẳng đủ hứng thú để làm những việc khác.
Gần một tháng qua, bất cứ khi nào cậu cũng nhớ đến y, hằng đêm khi nhắm mắt lại, gương mặt bi thương của y lại hiện lên trong giấc mộng. Y oán trách cậu, y đau lòng vì cậu, y nhớ nhung cậu, ấy vậy mà cậu lại không thể làm được gì. Trong cơn mơ, không biết bao nhiêu lần cậu đã chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy y, thế nhưng tất cả rốt cục cũng chỉ là ảo ảnh. Bắc Kinh và Thiên Tân tưởng gần mà lại xa, lòng người những tưởng chỉ cách nhau một giấc mộng hóa ra lại xa vời đến thế. Mỗi sáng thức giấc cậu đều khóc, bản thân cậu cũng không cắt nghĩa nổi mình khóc vì cái gì, vì chính cậu hay là vì y. Mỗi ngày mở mắt ra đều là mệt mỏi và đau đớn, nhưng còn đứa nhỏ trong bụng, còn cha mẹ, cậu phải cố gắng sống tiếp..
So với bản thân mình, thiếu niên còn lo cho người kia hơn cả. Ngày hôm đó khi trở về, trong lòng y là loại cảm xúc gì? Y còn yêu cậu hay là hận cậu? Y có ăn uống đầy đủ không hay vùi đầu vào công việc? Y còn cố gắng thức đêm để giải quyết công việc hay không?...
Cậu biết y vẫn đang tìm kiếm cậu, ít nhất là trong lúc này y cũng sẽ không từ bỏ. Trạch Vũ là người như thế nào cậu lại không hiểu sao? Y yêu cậu như thế nào cậu lại không thấu ư? Vậy mà cậu không thể làm gì hơn là cắt đứt tình cảm với y, đem tình cảm chôn sâu trong một góc trái tim, ôm nỗi ăn năn đi vào giấc ngủ rồi lại đắm chìm trong ác mộng. Trạch Vũ làm nhiều chuyện cho cậu như vậy mà những gì y nhận lại được lại là sự phản bội, đến một lúc nào đó khi trái tim mệt mỏi, y còn có thể yêu cậu như thế nữa hay không?
Chỉ cần nghĩ đến Trạch Vũ ở cùng người khác, thiếu niên lại không tự chủ được nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Cậu yêu y, con của cậu cũng là con y, cậu biết như thế là ích kỷ nhưng tình yêu mà không có sự ích kỷ thì thứ tình cảm ấy cũng chẳng thể lâu bền. Càng chân thành thì lại càng muốn nắm người kia trong tay, để người ấy vĩnh viễn thuộc về mình, Ninh Dương qua bao nhiêu thời gian mới hiểu đạo lí này, lại càng thấy chua xót.
Thứ không có được mới là thứ đáng khao khát nhất. Không chỉ tuổi tác, định kiến về giới tính, thân phận, địa vị xã hội và rất nhiều điều khác giống như những viên gạch chồng lên nhau thành một bức tường ngăn cách giữa hai người. Ninh Dương cảm thấy mình thật giống một chú bé đứng ở bên kia mặt kính nhìn vào những viên kẹo đường đủ màu mà trong tay không có lấy một xu, vốn chỉ cách chúng một lớp kính mà vĩnh viễn không thể có được. Không biết từ lúc nào, cậu đã sinh ra ảo tưởng có thể cùng Trạch Vũ sống một cuộc đời an an ổn ổn, cùng nhau già đi, cùng nhau dõi theo quá trình trưởng thành của các con, mỗi tối ôm nhau ngủ, sáng dậy cùng nhau tập thể dục, ngày qua ngày yêu thương nhau rồi cho đến khi cả hai nhắm mắt trên chiếc giường kia, có thể cùng nhau đi trên cây cầu Nại Hà kết thúc một kiếp êm đẹp.. Viễn cảnh ấy đẹp đẽ nhưng mãi mãi vẫn chỉ là viễn cảnh, còn thực cảnh có bao giờ được bằng nửa phần trong mơ?
Ninh Dương chợt nghĩ đến tương lai không có bóng dáng Trạch Vũ sao lại dài rộng đến thế? Cuộc đời cậu vốn không có sự tồn tại của y, cậu còn không nghĩ tới sẽ có một nam nhân tên là Trạch Vũ xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Không biết từ lúc nào hai sợi chỉ vốn tưởng là song song lại quấn lấy nhau, rồi hai con người vì định mệnh gắn kết mà tìm thấy nhau trong cái thế giới bảy tỷ người này.
Anh không là một phần trong quá khứ cũng không là một phần trong tương lai của em, anh là thực tại ngọt ngào và tàn khốc, là một thế giới mà em hằng ao ước... Một ngày em chợt nhận ra sự thật rằng, hóa ra đã từng có một người là cả dòng thời gian của mình..màkhi đắm chìm trong tình yêu của người ấy, thời gian cứ ngỡ là vô tận....
Giá như mọi chuyện chưa từng bắt đầu, giá như cả hai đều không si tình đến thế... Sẽ không có khổ đau và day dứt như bây giờ...
Ninh Dương thần người nhìn ra cửa sổ, khung cảnh trong đôi mắt nhạt nhoà đi
Trong đầu cậu lúc nào chỉ quẩn quanh một ý nghĩ duy nhất. Thậm chí ngay tại thời điểm này, cậu hoàn toàn có thể chủ động gọi một cú điện thoại và chấm dứt mọi nhớ nhung và day dứt trong lòng, thế nhưng cho đến cùng cậu vẫn không đủ can đảm để làm vậy. Thiếu niên lặng lẽ đặt tay lên vùng bụng đã nhô lên rõ ràng, chốc chốc lại thở dài một hơi. Thẳng cho đến khi mùi cháo thơm nức truyền đến cánh mũi, lực chú ý của cậu mới rời đi:
-Mẹ.
-Ninh Dương này, ăn cháo đi con. Những lúc ít cảm thấy nôn nao nhất hãy cố ăn thêm một chút.
-Cảm ơn mẹ.
Ninh Dương nhận lấy bát cháo nóng hổi từ tay mẹ, sống mũi chợt cảm thấy cay cay. Những lúc như thế này, chỉ có gia đình là thứ duy nhất cậu có thể nương tựa vào. Thời điểm hiện tại là thời điểm khó khăn nhất đối với cả Thẩm gia, nhưng người vất vả nhất vẫn luôn là mẹ. Bọn họ chuyển đến đây với một cuộc sống hoàn toàn đảo lộn, Thẩm phu nhân hết phải lo toan về sinh hoạt của cả nhà rồi lại đến sinh hoạt của Ninh Dương, mỗi ngày đều không có chút thời gian ngơi nghỉ. Cuộc sống bắt đầu ổn định rồi thì bà lại quay sang dồn toàn bộ sức lực chăm sóc Ninh Dương và đứa nhỏ trong bụng, đảm bảo rằng cả hai đều ở trạng thái tốt nhất, sống không phải thiếu thốn cái gì. Ninh Dương bình thường đã ăn ít, khi bị nghén lại càng khó nuốt xuống, thành ra cả cậu và mẹ đều mệt mỏi. Thế nhưng mẹ lại chẳng bao giờ thể hiện điều đó ra, không khỏi làm Ninh Dương cảm thấy xúc động.
-Sóng điện thoại không tốt cho đứa bé đâu- Thẩm phu nhân cầm chiếc điện thoại đặt ra xa, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng. Ninh Dương không có ý phản đối, lặng lẽ ăn vài thìa. Thẩm phu nhân khẽ xoa xoa mái đầu nhỏ nhắn của con trai, dịu giọng nói, trên mặt là bao nhiêu yêu thương chân thành...
-Mẹ biết là tình cảm không phải muốn cắt đứt là có thể cắt đứt được nhưng mẹ không muốn nhìn thấy con đau khổ như thế này nữa. Hiện tại sức khỏe của con và đứa nhỏ mới là quan trọng, đừng quá bi lụy, bản thân con cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
-Vâng ạ.
Ninh Dương nhẹ nhàng gật đầu. Mẹ đã vất vả vì cậu nhiều, sao cậu nỡ làm mẹ phiền lòng thêm chứ? Mọi chuyện đi đến bước đường này là do cậu, cậu làm gì có tư cách để phản kháng? Chừng đó thời gian để suy nghĩ cũng đủ để cậu hiểu thấu rồi.... Ninh Dương cố gắng ghìm xuống cảm giác nôn nao trong cổ họng để ăn hết bát cháo. Cháo rất ngon nhưng trong miệng lại là một mảng đắng ngắt...
$$$
Bắc Kinh, 4 giờ chiều..
Không khí Tết Nguyên Đán đã tràn về trong từng con ngõ nhỏ. Hàng loạt các cửa hàng cửa hiệu trưng ra những chiếc biển hiệu màu đỏ tươi, một số còn treo cả đèn lồng truyền thống. Người người đổ ra đường tiến đến các khu trung tâm thương mại mua sắm Tết, tiếng cười nói râm ran vang lên rộn ràng truyền đến ấn tượng sung túc đủ đầy.
Thời tiết bây giờ đã ấm áp hơn, vài nơi tuyết đã tan hoàn toàn, trả lại thành phố xinh đẹp sầm uất. Hàng trăm chiếc xe lưu thông thuận lợi trên đường vì hiện tại vẫn chưa là thời điểm đông đúc nhất, màu sắc hòa quyện thành một bức tranh nhộn nhạo. Trong làn xe cộ tấp nập ấy, chiếc siêu xe luồn lách như một u linh lao vun vút về phía trước, chẳng mấy chốc đã tiến được vào trung tâm thành phố. Mặc dù không khí bên ngoài ồn ã náo nhiệt bao nhiêu, bên trong xe vẫn là một màu u ám, hai người ngồi trong xe không ai nói với ai một lời nào, một người tập trung lái xe, người kia nhìn ra ngoài cửa sổ. Ai cũng có những tâm sự trong lòng nhưng đều ngại mở lời trước, mãi cho đến khi thông báo có cuộc gọi đến, người ở ghế phụ lái mới nhếch mắt sang nhìn, biểu lộ có vài phần khó chịu.
-Em ấy chắc chắn không thể rời khỏi Trung Quốc được, chỉ cần còn ở đây ngày nào chúng ta nhất định sẽ tìm được. Liên hệ bên Thiểm Tây, Tứ Xuyên và Hồ Nam đi, tôi không tin chúng ta không tìm ra em ấy.
Tiếng tút dài không khỏi làm cho Trạch Vũ thở dài một hơi. Y nhìn về con đường phía trước, không biết trong lòng là loại cảm xúc gì. Nếu không thử tìm kiếm một người sẽ không biết thế giới này dài rộng cỡ nào, chỉ trong địa phận của đại lục thôi cũng đủ làm y lao lực. Chưa bao giờ y thấy danh sách các tỉnh thành của Trung Quốc lại dài đến thế, mỗi một ngày y đều cẩn thận kiểm tra tin tức báo về nhưng rốt cuộc cũng chẳng thu được gì. Ông trời dường như vẫn muốn thử thách tình yêu và sự kiên trì của y, y lại càng không bỏ cuộc, một tháng không thấy thì tìm một năm, một năm không thấy thì năm năm, tìm đến khi nào thấy thì thôi. Trạch Vũ thực sự quyết tâm, chỉ cần đem vợ và con trở về, tiền bạc, thời gian y đều không tiếc lấy một phân.
-Người đã muốn rời đi, ba còn cố chấp như vậy làm gì? Trung Quốc đại lục rộng lớn như thế, tìm một thiếu niên đâu phải dễ? Đừng làm chuyện vô ích nữa.
-Ba tìm vợ của ba, em của con, cớ gì nó lại là chuyện vô ích?
Trạch Vũ không nhìn sang người bên cạnh nhưng qua ngữ khí của y, tất cả quyết tâm và tha thiết đều hiện lên cả, chọc đối phương tức giận đến mức cả mặt và tai đều đỏ, hậm hực nhìn ra bên ngoài.
-Tại sao ngày đó ba không dành một chút nỗ lực thế này thôi để yêu mẹ?
-Chuyện của mẹ con..- Trạch Vũ thở dài, nơi đáy mắt có chút rung động khó thấy- ba còn có thể làm gì hơn là nói một lời xin lỗi? Bao nhiêu năm nay ba luôn day dứt, tại sao ngày đó cái tôi của ba lại lớn như vậy...Ba đã làm tổn thương mẹ con, đó là lỗi lầm lớn nhất trong cả cuộc đời này của ba. Khi bế con trên tay, nhìn mẹ con nằm đó với hơi thở yếu ớt, ba biết là ba đã sai rồi, ba rất muốn làm lại từ đầu... thế nhưng kiếp này, tấm chân tình của mẹ con ba không có cơ hội trả lại... Ba đã hứa với bà ấy sẽ chăm sóc yêu thương con bằng cả tình yêu của bà ấy nữa...
-Ba biết mẹ đã yêu ba rất nhiều.... -Thiếu niên nói bằng giọng nghèn nghẹn, vành mắt bất giác đỏ lên.
Trạch Vũ cũng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, bàn tay trên vô lăng vô thức siết lại đến đỏ rát:
-Ba biết lỗi lầm của ba là không thể tha thứ được nhưng ba phải là người chịu toàn bộ trách nhiệm, Ninh Dương.. em ấy không có lỗi gì cả, ngay từ đầu cũng là ba chủ động tiếp cận em ấy.
Trạch Nghi chợt cảm thấy như cả thế giới xoay mòng mòng, phút chốc lồng ngực như có tảng đá đè nặng không hô hấp nổi. Cậu tựa đầu vào cửa kính xe trầm mặc, đồng tử màu nâu sữa mờ mịt hoàn toàn không thể nhìn ra ý nghĩ của cậu lúc này. Người bên cạnh liếc nhìn biểu lộ của cậu, chớp chớp mắt vài cái rồi lại tiếp tục nói:
-Con hiểu mà Trạch Nghi, trên đời này nặng nhất chính là tình cảm, khi mang trên vai tình cảm của một người mình không thể đáp trả sẽ thống khổ đến nhường nào. Chuyện của con và Nhật Hạ cũng giống ba và mẹ ngày trước. Mẹ và Nhật Hạ cùng si tình như nhau, dù có nhận bao nhiêu đau khổ về mình cũng vẫn yêu đối phương vô điều kiện. Cảm xúc của con bây giờ giống như của ba ngày đó, cách con trốn tránh Nhật Hạ cũng giống như ba vậy. Nhưng không giống như con, ba không còn cơ hội để làm lại nữa... Cuộc đời ba có được mẹ và Ninh Dương yêu ba như vậy ba thật sự hạnh phúc và cảm thấy may mắn, dù ba không thể trả lại tấm chân tình cho mẹ con nhưng lúc nào sự tôn trọng của ba với bà ấy vẫn không thể nào thay đổi.
-Trong lòng ba có mẹ không, dù chỉ là trong một khoảnh khắc?- Thiếu niên không đối diện trực tiếp với ba mình, thủy chung nhìn ra đường phố bên ngoài nhưng thực chất trong lòng đã chẳng còn chút hứng thú ngắm cảnh nào. Cảnh sắc vụt qua cùng với mối tơ vò dâng lên trong tâm trí, lấy đi hết can đảm để đối diện với sự thật. Dẫu vậy, cậu vẫn muốn nghe câu trả lời dứt khoát của ba, dù điều đó có thể làm cậu đau lòng đến thế nào
Trạch Vũ suy nghĩ một chút, sau đó kiên quyết kết thúc bi kịch của mười sáu năm trước ngay tại thời điểm này. Quá nhiều người đã phải chịu đau khổ, y không muốn bi kịch này tiếp diễn nữa...
-Một góc trong tim ba vẫn tồn tại hình bóng của bà ấy, với tư cách là người bạn thân thiết nhất của ba những ngày chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây dại. Ba sẽ không bao giờ quên ngày mẹ con bước xuống từ lễ đài với tấm bằng tốt nghiệp trên tay, mỉm cười nói với ba cả đời này bà sẽ chỉ yêu một mình ba thôi. Chúng ta khi ấy còn quá trẻ và bồng bột, tất cả sai lầm đều bắt nguồn từ những ích kỷ ngày trẻ.. Đến bây giờ khi đã sống gần nửa đời người, ba đã hiểu ra rất nhiều điều... Những điều ba đã đánh mất có hối tiếc cũng không lấy lại được, chỉ có hiện tại cố gắng nắm thật chặt những gì có trong tay mới là cách tôn trọng quá khứ. Mẹ con là người phụ nữ tuyệt vời, bà ấy xứng đáng một người tốt hơn ba...
-Ba...- Thiếu niên nhìn sang ba của mình, quan sát gương mặt điển trai nhìn nghiêng tỏa sáng trong nắng chiều không có lấy nửa phần gian dối. Cậu không nói gì và cũng chẳng thể nói gì lúc này cả...có lẽ sự im lặng mới là cách xử trí tôt đẹp nhất cho cả hai. Cậu và Trạch Vũ đều cần thời gian để tiếp nhận sự thật.... Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà cao tầng, nơi sảnh chính có một thiếu niên xinh xắn như búp bê đứng đợi với ánh mắt chờ mong. Trạch Vũ nhìn người kia mỉm cười, quay sang vỗ vỗ vai con trai mình đầy khích lệ.
-Ba tin tưởng con sẽ không lặp lại sai lầm của ba, Trạch Nghi.
$$$
Bắc Kinh, 8 giờ tối
Căn nhà gần hai tháng chìm trong bóng tối lần đầu tiên được thắp sáng một lần nữa. Đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, giống như khi y rời đi ngày hôm ấy. Trong không gian dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười đùa cùng tiếng lách cách xoong chảo của một ngày đã xa, khiến cho bao nhiêu kí ức ùa về trong tâm trí.
Trạch Vũ không có đủ dũng khí để tiếp tục ở trong căn nhà nơi có quá nhiều kỷ niệm giữa hai người nên y đã tạm chuyển lại về biệt thự của Trạch Gia, cho đến tận hôm nay y mới quay trở lại, ngắm nhìn một chút cảnh vật. Vợ của y đã rời đi gần ba tháng rồi, ba tháng qua mà cứ ngỡ là ba năm vậy, mỗi ngày mở mắt ra nhìn khoảng trống bên cạnh mình y đều cảm thấy ngột ngạt. Hằng đêm y đều mơ thấy những ngày tháng ngọt ngào bên vợ yêu, trong căn nhà không có nơi nào lại không có dấu vết hoan ái. Bọn họ đã yêu nhau cuồng nhiệt như thế, chân thành đến như thế...Trạch Vũ đều không quên.... Ninh Dương là một phần trong cuộc sống của y, là người y muốn dành cả đời yêu thương, mất đi Ninh Dương y giống như một đi một giác quan, so với một kẻ vô dụng y còn thấy mình vô dụng hơn gấp trăm lần.
Y nhớ Ninh Dương, cả trong mơ hay lúc tỉnh đều nhớ, y nhớ cảm giác mỗi sáng thức dậy được thấy cậu tựa mặt vào ngực mình cọ cọ, y nhớ những nụ hôn dài như cả thế kỉ trước khi y đi làm mỗi sáng, y nhớ cái cách vợ tức y lại nhe răng ra cắn y đến tím cả người, dù rằng y chẳng hề bận tâm đến điều đó. Mùi hương sữa tắm Ninh Dương dùng vẫn phảng phất trong không khí, vừa như dòng nước ấm vuốt ve nội tâm đau đớn của y, vừa giống như con dao sắc bén nhắm trúng vào điểm yếu ớt nhất trong tim từ từ khảm sâu vào. Trạch Vũ đi vào phòng ngủ nhẹ nhàng thả mình lên tấm nệm vương lại mùi hương đặc trưng của Ninh Dương, vòng tay ôm khoảng trống bên cạnh mình như đang ôm cậu vào lòng. Trong cơn mơ màng, không hiểu sao y lại nhớ lại một ngày xa lắm..
-Lí Nhã này, tự nhiên một ngày nhìn thấy một người lạ lại cảm thấy nhớ nhung, điên cuồng tìm hiểu về người đó, mỗi ngày ngắm hình của người đó không biết chán, mỗi một hành động dù nhỏ nhất cũng cảm thấy đáng yêu, đó là loại cảm xúc gì?
-Sếp Tổng nói làm tôi nhớ đến em gái học cao trung của tôi ở nhà, một ngày nó nhìn thấy "oppa" nào đó rồi thích mê thích mệt, ngày nào cũng mê man ngắm thần tượng, đến cả gia phả mấy đời của cậu ta nó cũng thuộc, cậu ta uống nước hay chớp mắt cũng đều phát cuồng cả lên, đi khoe hết người này đến người khác "oppa" của nó đáng yêu thế nào. Suốt bao nhiêu năm trời cho đến khi cậu ta giải nghệ nó vẫn không ngừng yêu thích, cả nhà đều hết sức mệt vì nó.
-Ý cô là đó là cảm xúc khi thần tượng một ai đó?
-Hiện tại tôi chỉ có thể nói vậy.
"Thần tượng"? Trạch Vũ ôm bọc chăn bất giác mỉm cười. Thật sự ban đầu tình cảm y dành cho Ninh Dương là tình cảm giành cho "thần tượng" ư? Một thiếu niên ăn mặc giản dị xinh xắn đứng cạnh bến chờ xe bus, nhìn thấy một ông lão vô gia cư ngồi bên góc đường liền chạy vọt đi mua bánh ngọt cùng chút tiền mặt tặng cho ông lão, không nề hà bụi bẩn ngồi xuống cùng nói chuyện với ông. Nụ cười thanh thuần khi ấy của cậu đã để lại ấn tượng rất mạnh trong y, giống như nụ cười của một thiên thần vậy.
Một ngày có bao nhiêu người làm chuyện tốt? Bản thân y cũng đã thấy qua rất nhiều nhưng tại sao chỉ có mình Ninh Dương làm y rung động? Liệu có phải là vì y đã quá mệt mỏi với thương trường khốc liệt, mỗi con người đều phải đạp lên trên kẻ khác mà sống, không có ai giúp đỡ người khác mà không vì mục đích nào đó nên mới cảm thấy rung động trước một thiếu niên thuần khiết? Liệu có phải Ninh Dương chính là khoảng lặng trong tâm hồn mà y tìm kiếm bấy lâu nay nên chỉ mới nhìn qua đã cảm thấy hòa hợp? Không biết từ bao giờ y bắt đầu điên cuồng tìm hiểu về Ninh Dương, bất cứ những điều nhỏ nhặt nhất của cậu đều làm y cảm thấy yêu thích.. Rồi Ninh Dương bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ của y, hình bóng của cậu cứ choán đầy trong tâm trí y đến mức y không thể kiểm soát nổi. Những lần đích thân đi đón Trạch Nghi, y đều cố ý kiếm tìm bóng dáng của cậu, và chỉ cần một ánh nhìn lướt qua của người ấy thôi, y cũng đã cảm thấy không thể thở nổi.
Y đã tìm hiểu qua, thực sự tình cảm của y cũng không hẳn giống như cô bé kia, thế nhưng nó cũng có điểm xuất phát vô cùng chóng vánh và gần như là vô điều kiện. Đôi lúc thích một người cũng chẳng cần lí do gì to tát, đơn giản chỉ là vì thích. Ninh Dương cho đến cùng có bao giờ không phải là "nam thần" trong lòng y? Đến khi y thực sự nói lời yêu với Ninh Dương, y biết tình cảm của mình đã phát triền vượt xa khỏi cái cột mốc ban đầu rồi. Một người có thể dành mười năm thanh xuân để yêu quý một người thậm chí họ không bao giờ chạm tới, yêu thương một cách vô điệu kiện không đòi hỏi lại một thứ gì... Điều đó tưởng chừng như vô lí mà lại thật có lí, suy cho cùng tất cả cũng chỉ vì một chữ "yêu" mà dù khởi điểm của nó là bằng cách nào, trái tim của con người đều không thể làm chủ được. Bởi vì trong tình yêu, mọi lí thuyết thông thường đều trở nên vô nghĩa.
Ninh Dương bước vào cuộc sống của y, khiến tất cả thế giới quan mà y xây dựng sụp đổ. Một người đàn ông gần năm mươi tuổi lại cảm thấy mình như trẻ lại, cảm thấy hạnh phúc chỉ vì một điều nhỏ nhặt nhất. Y ngỡ rằng thời gian đã xoay ngược lại về cái ngày y còn trẻ, trái tim chưa một lần rung động vì ai lại vì cậu mà ôm theo biết bao cung bậc cảm xúc. Bất cứ lúc nào ở bên cạnh cậu, y đều muốn ôm cậu, hôn cậu, nói lời yêu thương với cậu. Y biết cách yêu như vậy thật chẳng người lớn chút nào nhưng y mặc kệ, chỉ cần cậu đáp trả lại tình cảm của y thì bất kì điều gì y cũng dám làm.
Cách mà y tôn sùng Ninh Dương, tình yêu của y dành cho Ninh Dương, chính bản thân y cũng không hiểu hết... Chỉ biết rằng hiện giờ, Ninh Dương chính là chân ái của y, từ cái đêm ở TJDalax hay rất lâu về trước, khi bọn họ nhận ra mình sinh ra là để gắn kết với người kia, y đã thề rằng cả đời sẽ chăm sóc Ninh Dương, đem lại hạnh phúc cho em ấy. Ngay tại thời điểm này y dù cách xa Ninh Dương bao nhiêu, tình cảm của y cũng không thay đổi. Bao nhiêu khó khăn cũng không làm y nhụt chí.
-Ninh Dương, tôi sẽ tìm được em... Dù em đang ở nơi đâu, tôi nhất định sẽ tìm được em...
Trạch Vũ thì thầm rồi đi vào giấc mộng, trong tâm ôm lấy người mà y yêu thương nhất...
Đêm đó là đêm duy nhất trong vòng gần chín mươi ngày liên tiếp, Trạch Vũ mới có được giấc ngủ trọn vẹn. Trong mơ y vẫn không ngừng gọi tên vợ yêu, vòng tay bao lấy bọc chăn cứ thế siết chặt lại, hận không thể đem nó khảm lên người mình.....
-Tôi yêu em...
$$$
Thiên Tân, 8 giờ sáng.
-Này, người ta là hoa đã có chủ rồi đấy, đừng có mà tăm tia.
-Biết rồi! Nhưng mà tôi thật không ngờ bà bầu lại có thể xinh đẹp đến thế, còn hấp dẫn hơn cả thiếu nữ ấy chứ!
Hai thanh niên cười khúc khích đẩy xe đẩy hàng, vừa đi vừa nói chuyện châm chọc, đôi mắt như lang sói tăm tia "mẹ bầu xinh đẹp" bọn họ vừa đi lướt qua. Đối tượng trong cuộc đối thoại của hai nam thanh niên vội vã kéo chiếc mũ xuống che bớt đi gương mặt của mình, nhanh chóng đi đến gian hàng sữa ở cuối dãy. Cậu cố gắng để người khác ít chú ý đến mình, lựa hàng thật nhanh chuẩn bị ra ngoài thanh toán, nhưng cái bụng lớn đã khiến cử động bớt linh hoạt đi rất nhiều. Dù cơ thể nặng nề, Ninh dương so với ngày trước còn quyến rũ hơn rất nhiều lần, gương mặt lại mang thêm nét nữ tính hài hòa nên có đi ra ngoài cũng chẳng ai nghĩ cậu là con trai, hết người này đến người nhầm tưởng, còn bị không ít nam thanh niên trêu ghẹo. Cậu bỏ hết ngoài tai những lời bàn tán, cẩn trọng để bản thân mình không bị phát hiện. Ở nhà mãi cũng không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng Ninh Dương vẫn ra ngoài mua đồ để tăng cường vận động, thật may là không bị ai nhận ra.
Khi đến quầy thanh toán, Ninh Dương chợt nhớ ra mình cần mua thêm trứng liền miễn cưỡng vòng lại, lúi húi tìm gian trứng. Cậu cũng đã mệt lắm rồi, vác cái bụng bầu đi lại thật sự quá bất tiện, chân thì sưng phù thắt lưng cũng đau, cực khổ đủ đường. Từ phía xa có một cặp vợ chồng đi ngược lại, người chồng nâng niu người vợ đang có bầu, không khí gia đình nhỏ thật hạnh phúc. Ninh Dương không hiểu sao lại thấy sống mũi cay cay, vội vàng rẽ qua đường khác. Cậu không muốn bật khóc ở chốn đông người thế này....
.....
-Lâu lắm con mới về đây chơi, ở lại với thím ít bữa nữa rồi hãy về.
-Con sắp thi đại học mà, con phải tranh thủ ôn thi nữa. Thi xong con về chơi với thím cả tháng luôn.
-Con học giỏi như vậy ba mẹ với thím đều mát lòng mát dạ. Con chỉ cần mang đươc đứa cháu dâu ngoan hiền hiếu thảo về đây nữ thôi thì có nhắm mắt thím cũng yên lòng.
-Thím đừng làm con ngại mà!
Nam thanh niên cao lớn đẩy xe đẩy hàng cùng người phụ nữ lớn tuổi đi đến quầy trứng, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Chiều cao cùng dung mạo của anh nổi bần bật giữa đám đông, thật sự khiến người ta phải ganh tị. Người phụ nữ đi bên cạnh vẻ mặt đầy tự hào, miệng không tiếc lời khen ngợi cháu trai của mình. Ba mẹ đều ở bên nước ngoài làm việc, một mình thằng bé lo toan việc nhà rồi cả chuyện học hành, chưa bao giờ làm bố mẹ bận tâm. Bà thay bố mẹ quan tâm nhắn nhủ nó cũng chẳng bao giờ phải lo lắng, bà cưng thằng bé hơn cả con ruột của mình, mỗi khi nó từ Bắc kinh về tới Thiên Tân là bà vui hơn cả con mình đỗ đại học, thằng bé muốn ăn gì mua gì bà cũng đáp ứng, miễn sao nó cảm thấy thoải mái là được. Hôm nay bà tranh thủ cùng đứa cháu cưng đi siêu thị, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của người ngoài mà mát hết cả lòng.
-Con thích ăn trứng mà nhỉ, tối thím làm cho con nha. Con phải ăn thật nhiều đó, Ninh Viễn.
Thanh niên ngại ngùng gãi đầu, cười cười nói với người kia.
-Thím nói thím muốn qua coi hàng đồ khô mà, để con qua quầy trứng cho, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.
-Vậy con đi đi, nhớ lần trước thím dạy con lựa trứng không?
-Dạ nhớ!
Bóng dáng cao lớn thoăn thoắt của nam thanh niên lách qua các quầy hàng chẳng mấy chốc đã vô ảnh vô tung, anh thường xuyên luyện tập bóng rổ nên cơ thể vô cùng linh hoạt, chẳng mất bao lâu đã đi đến gian hàng cần tìm. Gian hàng vắng tanh, chỉ có một mẹ bầu đang lựa trứng, dáng vẻ có vẻ rất khổ sở, có lẽ vì người đó phải đầy theo xe đẩy hàng quá nặng. Anh vội vàng đỡ lấy người kia, mỉm cười ngỏ ý giúp đỡ. Ngay giây phút anh nhìn thấy gương mặt của đối phương, anh giống như bị chết lặng trong một khoảnh khắc. Người đó cư nhiên lại là....
-Ninh Dương, sao em lại ở đây...