Cố Tư Ức lại đưa mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, bất kể lúc nào thì cậu cũng vẫn là người nổi bật nhất, đẹp trai nhất trong đám đông, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.
một người tài giỏi xuất chúng lại thanh cao như vậy, sao có thể cùng cô yêu đương cơ chứ?
Hai người họ bây giờ thân nhau thế này, cũng là nhờ mối quan hệ của bố mẹ hai bên thôi.
Hạ Chi Tuyển cuối cùng cũng lên đến đầu hàng, đây là lần đầu tiên cậu đi làm cái chuyện khổ sở thế này, lại còn chỉ vì một cốc nước.
…Con gái đúng là phiền phức thật.
Cậu cầm cốc trà sữa đưa tới, Cố Tư Ức vui vẻ nhận lấy, ngọt ngào nói “Cảm ơn anh”, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô uống trà sữa ngon lành, cảm giác không vui khi phải xếp hàng lập tức tan biến.
“Để em chụp ảnh.” Cố Tư Ức lấy điện thoại ra, để cốc trà sữa của mình kề sát cạnh cốc mà Hạ Chi Tuyển cầm rồi chụp lại hình hai cốc trà sữa.
cô đăng bức ảnh lên trang cá nhân, ghi là: Kết thúc tuần đầu tiên của năm cấp ba, vui quá ~
Hạ Chi Tuyển liếc qua, nhận ra cô đang đăng cái gì, liền thờ ơ hút một ngụm trà sữa, khóe môi nhếch lên.
Lúc đi ngang qua khu Games City, Cố Tư Ức hăng hái nói: “Bọn mình vào đây chơi nhé?”
Hạ Chi Tuyển đã không vào mấy khu game này từ mấy năm nay rồi, nhưng thấy hai mắt Cố Tư Ức đang trông đợi nhìn mình, cậu đành gật đầu đồng ý, coi như là đưa cônhóc này trải qua một ngày nghỉ trọn vẹn đi.
Cố Tư Ức muốn cùng Hạ Chi Tuyển chơi trò nhảy, nhưng Hạ Chi Tuyển phải xin cô thứ lỗi cho kẻ bất tài, nói: “anh không biết chơi, em tự chơi đi.”
Học thức làm cho người ta thông tuệ, nhưng cũng khiến cho người ta trưởng thành sớm.
Hạ Chi Tuyển thật sự không có hứng thú với mấy trò này.
Cố Tư Ức đứng trên máy nhảy nhót, Hạ Chi Tuyển thì buồn chán đứng một góc chơi trò bóng rổ.
“anh Siêu, nhìn cô bé kia đi, cánh tay mảnh khảnh, cặp chân vừa trắng vừa thẳng lại mịn nữa, ngon phết!
“Chậc…”
“Ra dụ tí đi anh! anh Siêu đã ra tay thì dễ như trở bàn tay.”
Tiếng nói chuyện của hai thanh niên truyền vào tai, Hạ Chi Tuyển dừng động tác ném bóng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người được gọi là anh Siêu đang đi về phía máy nhảy, Hạ Chi Tuyển vung tay ném bóng đi, quả bóng thẳng hướng đập trúng gáy của anh ta.
Người kia bị choáng đứng không vững, xoay người trợn mắt quát: “Mẹ nó…Thằng chó nào…”
Hạ Chi Tuyển lạnh lùng đứng trước mặt anh ta, thân hình cao lớn nhưng không gầy yếu, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc lạnh.
“Mày có ý gì?” Người đàn ông đó trông khá trẻ, chỉ vào mặt cậu nói.
Nhưng dù là ngoại hình hay khí chất thì cũng thua xa một trời một vực với Hạ Chi Tuyển.
Tên bạn đi cùng anh ta quan sát Hạ Chi Tuyển, ánh mắt có phần sợ sệt, nói: “Bạn gáicậu đấy à? thật ngại quá, bọn anh không biết.” nói xong liền dùng hết sức lực lôi anhSiêu đang tức giận đi.
Lúc đi xa rồi anh ta mới nói: “Tên đó lai lịch không đơn giản đâu, trước em thấy cục trưởng La đi bên cạnh nó còn phải khúm núm đấy.”
“Mày dọa tao đấy à?”
“Cái thằng đẹp trai đấy em không nhận lầm được đâu.”
Hạ Chi Tuyển không chơi bóng rổ nữa mà đi đến chỗ máy nhảy nhìn Cố Tư Ức chơi.
cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng cộc tay và váy dài màu lam, trên áo còn in hình gấu trúc.
Hai bàn chân đi đôi giày trắng nhỏ đang giẫm lên những phím mũi tên một cách rất nhịp nhàng, cô bé trắng trẻo cao gầy vui vẻ nở nụ cười, nhìn ngọt ngào hơn cả trà sữa.
Thế này không được rồi, Hạ Chi Tuyển vẫy tay với cô.
Còn chưa hết một ván mà, Cố Tư Ức do dự một chút rồi đi xuống chạy tới chỗ Hạ Chi Tuyển: “Sao vậy?”
Hạ Chi Tuyển nói: “anh muốn đi mua mấy cuốn sách, theo anh đến nhà sách đi.”
Tuy rằng Cố Tư Ức còn chưa chơi đã, nhưng dù gì Hạ Chi Tuyển cũng chiều cô mà vào đây rồi, giờ cậu ấy muốn đi hiệu sách, theo phép lịch sự thì cô nên vui vẻ đồng ý mới đúng.
Thế là hai người lại đi vào nhà sách trong khu thương mại.
Cố Tư Ức tưởng là Hạ Chi Tuyển muốn mua sách tham khảo, không ngờ là cậu ấy lạiđi đến quầy sách khoa học.
cô chỉ biết đi theo sau, buồn chán lấy di động ra xem, thấy các bạn bè đã bình luận rất nhiều vào bức ảnh cô mới đăng.
Bạn cấp hai A: “Có vẻ chuyển sang trường mới vui lắm đây ~”
Bạn cấp hai B: “Heytea chỗ nào vậy? Ngày nghỉ mày có về nhà chơi không?”
Bạn cấp hai C: “Cái tao đang quan tâm là người đi cùng mày là ai đấy?”
Bạn cấp hai D: “Với kinh nghiệm của một đứa cuồng ngắm tay như tao thì chắc chắn cái tay kia là của trai đẹp rồi, chuẩn chưa?”
Hướng Lê: “Aaaa, ngày nghỉ cậu đi với Hạ Chi Tuyển đấy à?”
Trương Hân Dịch: “Gato quá đi, mình cũng muốn uống ~”
Mẹ: “anh trai dẫn con đi uống trà sữa đấy à? Đừng có chỉ biết chơi không thôi đấy, phải hỏi han anh trai chuyện bài vở nhiều vào.”
Bố: “Mẹ con nói phải đó.”
Bây giờ mới chỉ tập quân sự thôi, đã bắt đầu đi học đâu mà vội học làm gì, Cố Tư Ức nghĩ thầm.
Nhưng mà…Quay đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, người takhông những giỏi các môn trên lớp mà còn hiểu biết rất nhiều kiến thức bên ngoài nữa, đem ra so sánh thì cô chẳng khác nào dân mù chữ.
“Em ra quầy sách tham khảo xem tí nhé.” Cố Tư Ức nói với Hạ Chi Tuyển một câu rồiđi.
Mù chữ không khóc, phải cố lên!
Cố Tư Ức cầm giỏ lên, tự chọn cho mình sáu bảy quyển sách tham khảo rồi mà vẫn chưa thấy đủ, cô vừa chọn sách vừa bừng bừng khí thế lên kế hoạch học hành nghiêm túc.
Cố Tư Ức với tay cố lấy được cuốn sách toán để ở hàng trên cùng, hơi cao một chút,cô kiễng chân lên, đang định cố lấy thì dáng người cao lớn của Hạ Chi Tuyển đã ở ngay sau lưng, cậu chỉ cần giơ tay là có thể dễ dàng cầm được cuốn sách mà cô muốn, lại hỏi: “Quyển này à?”
“Đúng rồi ạ!” Cố Tư Ức gật đầu lia lịa đáp.
Hạ Chi Tuyển cầm lấy cuốn sách, cúi đầu, cùng Cố Tư Ức bốn mắt nhìn nhau.
cô nhóc đang nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn ngập nước, cặp lông mi dài chớp chớp như cánh bướm, gương mặt hơi ửng hồng.
Cậu đưa tay ấn nhẹ lên đầu cô, che đi dáng vẻ khiến cho người ta mất hồn này rồi mới đưa sách cho cô, nói: “Của em đây.”
“Cảm ơn anh!” Cố Tư Ức để vào trong giỏ, hỏi: “anh chọn xong chưa?”
“Xong rồi.” Ánh mắt cậu lại nhìn xuống cái giỏ cô cầm, “Em định mua hết đống này đấy à?”
“Vâng!” Cố Tư Ức gật đầu đáp.
Hạ Chi Tuyển cầm lấy cái giỏ rồi để lên cái bàn cạnh đó, lấy từng cuốn ra xem, mấy phút sau kết luận một câu: “Mấy cuốn này chẳng có ích gì cả.”
“Sao lại thế? Tất cả đều là những quyển sách tham khảo mà em đã lựa chọn rất kĩ đấy.”
“Đừng có mua cho có, chọn hai ba quyển là được rồi, mua nhiều chỉ chật chỗ thôi.”
Giọng điệu của Hạ Chi Tuyển rất bình thản, nét mặt cũng hờ hững, ra vẻ mình chỉđang nói đúng sự thật thôi.
Nào biết chính điều này lại khiến Cố Tư Ức tức giận, cô nói: “Học thần các anh toàn coi thường dân chúng như vậy à? Cái gì mà mua cho có chứ, em sẽ dựa vào tất cả chỗ sách này để làm việc lớn, em muốn từ một học sinh kém vùng lên trở thành học sinh giỏi!”
Hạ Chi Tuyển nhướn mày nói: “Em là học sinh kém à?” Cậu không biết điều này đâu đấy.
Nhưng mà qua cách chọn sách học của cô thì cậu cũng có thể đoán ra được rồi.
“Em…” Đúng thật, hai người họ chưa từng học cùng nhau bao giờ, cậu ấy làm sao mà biết được là cô học hành thế nào chứ, tự dưng lại nói ra mất rồi.
Mất mặt chết đi được, Cố Tư Ức vô cùng hối hận, nhưng không thể không đối mặt với thực tại, tự bao biện cho mình: “Trước đây có thể coi là thế, nhưng dù sao bố mẹ cũng có yêu cầu cao với em lắm, sau này em sẽ không còn là học sinh kém nữa!”
Hạ Chi Tuyển thì chẳng quan tâm là cô học có kém hay không, cậu chỉ thấy bộ dạng vừa xấu hổ vừa rụt rè này của cô…thật sự rất đáng yêu.
“Được, cố gắng lên.” Cậu khẽ cười, giơ tay xoa đầu cô.
“…” Cố Tư Ức tự dưng không thích ứng kịp với sự dịu dàng này của Hạ Chi Tuyển, cảm giác thế nào nhỉ, giống như chủ nhân đang dỗ dành con mèo nhỏ của mình ý.
cô nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ kì quái đó đi, cầm cái giỏ sách lên để khẳng định chủ quyền, nói: “Tóm lại là chỗ sách này em sẽ mua hết.”
“Tùy em thôi.” Hạ Chi Tuyển không muốn nói thêm những lời vô ích.
Hai người đi tới quầy thu ngân, Cố Tư Ức nói: “Vừa nãy anh mua trà sữa cho em, bây giờ em trả tiền sách cho anh.” nói xong liền lấy tiền ra trả.
Hạ Chi Tuyển không ngăn cản, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô.
Cố Tư Ức xách hai túi sách to đi ra, Hạ Chi Tuyển nói: “Đưa anh xách.”
Cố Tư Ức đưa cho Hạ Chi Tuyển chỗ sách của cậu, cũng hơi nặng thật, vì cô mua hơi nhiều.
“Đưa cả túi của em cho anh.” Hạ Chi Tuyển lại nói.
“Thôi được rồi, em tự xách được mà.” Ở nhà Cố Tư Ức chính là nữ hán tử, thường ngày đi dạo phố với mẹ toàn là cô xách đồ thôi, lâu dần cũng thành thói quen luôn, đivới bạn bè cô cũng nhận việc xách đồ, đồ càng nặng thì cô lại càng hăng hái xung phong.
Hạ Chi Tuyển cau mày, giật luôn cái túi trong tay cô, nói: “Đừng tự coi mình là đàn ông.”
Ơ…
Cố Tư Ức đi tay không bên cạnh Hạ Chi Tuyển, nhìn đống đồ trên tay cậu mà ngượng ngùng, mấy lần lên tiếng hỏi: “Để em xách giúp anh một túi nhé? Cái túi đựng sách của em ý?”
Hạ Chi Tuyển nghe xong chỉ toàn lờ đi chẳng buồn để ý đến cô, mãi sau cô mới đành thôi.
Cậu nói: “Chơi cũng đủ rồi, bọn mình chuẩn bị về thôi.”
“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu.
Lúc hai người đi ra chỗ thang cuốn thì Cố Tư Ức bất ngờ trông thấy Lục Gia Diệp, Tô Hàn và Chu Kiêu, ba người đó đã bước lên thang để xuống tầng.
Ôi mẹ ơi…Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển lại: “Qua đây qua đây!”
cô ôm cánh tay cậu, kéo cậu trốn ra đằng sau bức tượng.
“Mấy người Lục Gia Diệp đang ở đằng kia đó, tuyệt đối không thể để họ phát hiện ra,không thì lúng túng lắm.” Cố Tư Ức rón rén như ăn trộm, cẩn thận thò đầu ra quan sát tình hình.
Hạ Chi Tuyển thì thế nào cũng được, mà Cố Tư Ức tuy đứng ngoài cuộc nhưng lại sợ lời nói dối bị vạch trần còn hơn cả cậu nữa.
“Ngồi xuống ngồi xuống mau! Cẩn thận họ nhìn thấy đấy!” Cố Tư Ức lại kéo tay lôi Hạ Chi Tuyển ngồi xuống.
Hạ Chi Tuyển bỗng cảm thấy cánh tay mình hình như vừa mới chạm phải thứ gì đó rất mềm…
Ánh mắt cậu nhìn xuống người Cố Tư Ức, phát hiện ra thứ mình đụng vào chính là ngực của người con gái…
Gương mặt trắng trẻo của Hạ Chi Tuyển lập tức bị bao phủ bởi sắc hồng.