Vào đông sơn gian bốn bề cô quạnh tĩnh lặng, Tần Kính qua hai ngày nhàm chán, dưỡng về vài phần nguyên khí liền rời núi đi tới thôn trấn gần đó đánh bạc thử vận may, còn tìm ông chủ hiệu thuốc có vài phần giao tình uống vài chung rượu ôn chuyện, tới giờ Tuất mang hai phần men say trở về dược lư, vừa đẩy ra cửa viện, đã thấy trong phòng mình phát ra ánh nến, trong đêm vắng lặng ánh sáng vàng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ mông lung mà khiến tâm chợt bình yên.
Tần Kính tưởng sư phụ đến thăm mình, chỉ sợ mang men say vào phòng ít nhiều cũng bị trách mắng hai câu, liền đứng ở trong sân cho thanh tỉnh đầu óc. Nào biết một lát sau, có người từ bên trong mở cửa phòng, ngược sáng đứng ở ngưỡng cửa, hóa ra là Trầm Lương Sinh.
“Ngươi tới làm gì?”
Tần Kính ngạc nhiên thốt lên, thần sắc kinh ngạc không chút giả bộ. Y vốn tưởng rằng gặp lại người này hẳn là lúc trần ai lạc định, hắn đến áp mình tới Hình giáo chịu chết, thật sự nghĩ không ra còn có nguyên do gì làm cho hắn hiện tại tới đây tìm người.
“Tiện đường ngang qua.”
Trầm Lương Sinh thản nhiên đáp, Tần Kính lại sửng sốt —- kỳ thật miễn cưỡng muốn nói nguyên do cũng không phải không có, tỷ như giao tình đêm hôm đó nếu như đối phương đem mình để ở trong lòng, tự nhiên sẽ đến.
Chính là Trầm hộ pháp đem mình đặt trong lòng, lời này nghe cùng heo mẹ leo cây đều hoang đường như nhau, Tần Kính tròn mắt nhìn, “À” một tiếng, trong đầu đã có chút hoài nghi, không rõ có phải là mình uống nhiều quá nên hoa mắt hay không.
Đáng tiếc đối mắt qua lại nửa ngày, bóng dáng Trầm Lương Sinh cũng không thấy biến mất, vẫn êm đẹp đứng ở đằng kia, lần này mặc dù đổi thành một thân hắc y nhưng vẫn là gương mặt lạnh lùng sát khí kia, cũng chỉ như từ bạch vô thường biến thành hắc vô thường mà thôi.
“Mặc thành như vậy là muốn vào nhà cướp của?” nói là đi ngang qua thì cho là đi ngang qua đi, Tần Kính nghĩ thông suốt, không hỏi nhiều về nguyên do, thuận miệng mở câu vui đùa.
“Đúng vậy vào nhà cướp của xong thuận tiện tới thăm ngươi.”
“Phốc….” Tần Kính nhịn không được cười lắc lắc đầu thầm nghĩ sao đã quên vị này cũng không phải kiểu người sẽ không múa mép khua môi, cười xong lại khách khí một câu, “Vậy làm phiền ngươi chờ lâu.”
Vừa nói chuyện vừa bước vào phòng, Tần Kính khép cánh cửa, trong mũi lại bất chợt nghe thấy mùi máu tanh, liền hiểu được Trầm Lương Sinh mới rồi không phải nói giỡn, cũng là thật sự đi “Hành sự”.
Việc gấp trước mặt của Hình giáo hẳn không gì khác ngoài chuyện nơi nơi tìm kiếm tung tích tàn bản còn thiếu. Tần Kính trở lại nhìn về phía Trầm Lương Sinh cũng không giống như bộ dáng bị thương, như vậy….
Ánh nến lan tỏa, Trầm Lương Sinh đảo khách thành chủ, không đợi tiếp đón mà tự mình cầm lấy nửa chén trà dư trên bàn chậm rãi uống, bởi vì y phục màu đen nhìn không ra vết máu trên áo, Tần Kính lại cảm thấy trong mũi mùi máu càng lúc càng nặng, khóe mắt quét đến dưới vạt áo hắn, ánh mắt chợt phát lạnh.
….Như vậy, chính là một hồi giết hại đơn phương.
Trầm Lương Sinh uống xong chén trà nâng mắt lại thấy Tần Kính bình tĩnh nhìn mình, trong mắt là thần sắc chán ghét mặc dù lúc mình ngẩng đầu đã giấu hơn phân nửa nhưng vẫn chạy không khỏi mắt của hắn.
Trầm hộ pháp thuận theo ánh mắt của y chăm chú nhìn vạt áo của mình, vạt áo ngoại bào chỉnh tề dùng ngân tuyến thêu một vòng hoa văn sát viền, nhưng vì giết nhiều người, đi qua núi thây biển máu, sợi tơ sớm sũng nước máu tươi, máu tươi sau khi khô biến thành màu đỏ tím, nếu không nhìn kỹ chỉ cho là áo choàng thuần một màu đen.
“Tần đại phu đang suy nghĩ cái gì?” Hai bên sau một lúc lâu lặng yên, Trầm Lương Sinh từng bước một đến gần Tần Kính, mặc dù sát khí đã tan vẫn làm người ta thấy rùng mình.
“Nghĩ xem ngươi giết bao nhiêu người.” Tần Kính cũng không giấu giếm thẳng thắn đáp ra suy tư trong lòng.
“Chỉ sợ so với ngươi tưởng tượng phải hơn nhiều.” Trầm Lương Sinh đưa tay xoa cổ y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết, thân mật tựa như nói lời âu yếm riêng tư, mà không phải đàm luận chuyện sinh tử giết chóc.
“Không may tại hạ hôm nay không có tâm tình này.” Tần Kính lui từng bước né tránh tay hắn, khách khí cười nói, “Đêm khuya không lưu khách, Trầm hộ pháp xin mời đi.”
“Hửm? Vì sao không có tâm tình?” Trầm Lương Sinh lại ung dung, vẫn như cũ khoanh tay đứng ở trước người y, hơi hơi rũ mắt nhìn y.
“Đánh bạc thua thôi, lần sau ngươi chọn lúc ta thắng lại đến.” Tần Kính mặt không đổi sắc lui xuống từng bước, nháy mắt tiếp theo lại đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, không thấy động tác Trầm Lương Sinh như thế nào nhưng đã bị ném cả người lên giường, tuy rằng đệm giường mềm mại vẫn là rơi đến choáng váng.
“Làm phiền Trầm hộ pháp, nếu muốn làm trước hết đem y phục cởi được không?” Tần Kính nghĩ mình có lẽ thật sự là uống nhiều quá rồi, nếu không tất nhiên chẳng có can đảm cùng người phía trên nói chuyện như thế, “Nhìn chướng mắt.”
“Tần Kính, ngươi sớm biết ta là người như thế nào.” Ngữ khí Trầm Lương Sinh không thấy tức giận, ra tay cũng không chút lưu tình nào, chân lực nhẹ xuất, y phục mùa đông dày ba tầng của Tần Kính lập tức toàn bộ bị xé rách, “Hiện tại mới hối hận, ngươi không cảm thấy đã muộn?”
Tần Kính so với tu vi nội lực của Trầm Lương Sinh cách một trời một vực, kèm thêm bệnh cũ phát tác tổn thương nguyên khí, ngay cả một phần chân lực này của hắn đều chịu không nổi, trong đầu tức khắc tối sầm, lại bị đau nhức dưới thân sinh sôi gọi thần trí trở về, cũng bởi Trầm Lương Sinh không làm nửa phần bôi trơn mà đánh thẳng một mạch, huyệt khẩu dưới thân nhất thời nứt ra, máu tươi theo khe mông chảy xuống, chốc lát liền nhiễm đỏ một mảnh đệm giường.
“Tần Kính, ngươi sở cầu không phải là cái này sao?” Lúc này đây Trầm Lương Sinh vẫn chưa cho y đường lui, đem cự vật từ trong quần xuất ra, lưỡi đao thô dài từng cái từng cái đâm vào thật sâu, lại cố ý lúc rút ra dùng quy đầu cực đại kìm kẹp huyệt khẩu, chỗ vỡ toang kia dĩ nhiên không thể co rút, nhìn vào tựa như huyệt máu.
Tần Kính đau đến mức căn bản nghe không rõ Trầm Lương Sinh nói gì, đau nhức đã muốn ngất đi lại bị cơn đau một lần lại một lần thức tỉnh, khổ hình gia tăng không ngừng nghỉ.
“À, ta thật ra quên mất, ngươi muốn không phải cái này mà là khoái hoạt dục tiên dục tử.” Ngữ khí Trầm Lương Sinh vẫn là bình thản, cùng động tác dưới thân toàn bộ không chút phù hợp, “Liền thỏa mãn ngươi được không?”
Giữa lúc sắp hôn mê, Tần Kính cảm thấy được dưới thân đau nhức đã tạm dừng, nỗ lực mở mắt ra, thấy Trầm Lương Sinh đứng dậy xuống giường, đứng ở tủ thuốc lục tìm một lát, cầm lấy từng bình dược ngửi qua, cuối cùng mang một bình sứ màu xanh trở về, chính là dược trị thương ngày đó mình đã cho hắn dùng qua.
Trầm Lương Sinh mở bình dược, một tay nâng lên mông Tần Kính một tay đem dược dịch nồng đặc đổ xuống, tiện tay ném bỏ bình không, đem dược dịch từ từ thoa lên, chờ giây lát, quả nhiên công hiệu rất mạnh, miệng vết thương đã ngừng chảy máu, liền cầm hai đùi y kéo cao mở rộng, động thân đâm vào, lại đổi thành tuần tự tiến vào từng tấc từng tấc một, ý muốn không làm nứt ra miệng vết thương.
Tần Kính trong lòng cười khổ, cảm thấy được huyệt khẩu sau người dần dần mất đi tri giác, chỉ còn hai phần đau đớn mỏng manh, thầm nghĩ mình phối dược cầm máu trị thương thật ra công dụng rất tốt, chỉ là dùng ở cái việc này không khỏi có chút châm biếm.
Thống khổ qua đi, đối phương đã thả chậm tiết tấu, nhẹ nhàng đưa đẩy, dương v*t ở trong cốc đạo tinh tế cọ sát, lặp đi lặp lại cọ qua nơi mẫn cảm, đằng trước Tần Kính rốt cục không khỏi nổi lên phản ứng, trước ánh mắt chăm chú của đối phương lại từng chút một đứng lên.
Trầm Lương Sinh đưa ra một tay, cầm vật xinh đẹp dần dần bành trướng đứng thẳng kia, tay cẩn thận xoa nắn, đợi tới lúc vật trong tay toàn bộ cứng ngạnh, đưa tay xả hạ dây cột tóc của Tần Kính, dưới thân lại tiếp tục đỉnh đưa, tay cũng từ từ đem dây quấn từ đỉnh vật nhỏ cho tới hai âm nang phía dưới, mỗi một vòng quấn đều nén chặt, phần dây cột tóc dư ra lại vòng qua phần gốc từng vòng từng vòng trói chặt.
Tần Kính muốn đưa tay chống cự, lại lập tức rõ có đẩy cũng vô dụng, đơn giản không hề giãy giụa, trong lòng thở dài một câu đêm này sợ là không dễ chịu.
“Tần Kính, cầu người được người, có phải rất hài lòng?”
Một hồi tính sự, Trầm Lương Sinh ý muốn giày vò y, cự vật tựa như giao long dưới biển, tự do quay cuồng, thẳng đem nước biển khuấy đảo ba trượng sóng lớn, bùn đất nơi đáy biển tĩnh lặng ngàn năm cũng bị kinh động, thuận theo mạch nước ngầm chảy xiết không chỗ nương tựa mà quay cuồng trôi nổi.
Trong đêm đông băng lãnh, Tần Kính cảm nhận được cả người mình đều hóa thành một bể dục đục ngầu, tay trái uể oải buông thõng bên giường, tay phải hư nhược khoát lên trên bụng mình, cách làn da huyết nhục cũng có thể giác ra cái vật thô dài kia trong cơ thể không ngừng mạnh mẽ đỉnh đưa, thâm nhập thâm nhập, giống như muốn xuyên thủng y.
Mà mình nơi đó lại vẫn cứng rắn phát đau, nhưng đều bị trói buộc, không được vểnh cao không được phát tiết, tất cả khoái ý đều tích lại trong bụng dưới, thời thời khắc khắc càng không ngừng lên men bành trướng, cơ hồ muốn đối phương thật sự đâm xuyên cái bụng nhỏ của mình, làm cho khoái ý kia có thể xuất ra mới có thể thống khoái.
“Trầm hộ pháp… Ta sớm nói qua… Thứ ta thật sự muốn… Ngươi cho không được… Cầu người được người… Chính là.. dùng sai rồi…”
Tần Kính chống đỡ một tia thanh minh cuối cùng, đứt quãng khó nhọc nói xong một câu liền giống bị rút cạn toàn bộ không khí, tê liệt trên đệm giường, tùy ý Trầm Lương Sinh tiếp tục động tác, ngay cả khí lực nhắm mắt lại cũng không còn, hai mắt vô thần nhìn màn trướng, ánh mắt trống rỗng mờ mịt không còn tiêu cự, rồi lại trần trụi tràn ngập dục vọng giống như toàn bộ thế gian không hề tồn tại, có lẽ toàn bộ thế gian trong mắt y đều biến thành một hồi dục vọng, người với người, thú với thú, người cùng thú, chỉ có thân thể trần trụi nặng nề thở dốc, phóng đãng giao hợp.
Lúc đầu Tần Kính không muốn rên rỉ ra tiếng, hiện giờ thì là muốn kêu cũng kêu không được, miệng vô lực mở lớn nước miếng không ngừng tràn ra khóe miệng, từng dòng từng dòng chảy xuống, cổ họng xương quai xanh đều đã bị nước miếng thấm ướt, ánh nến chợt khiêu động hiện rõ cảnh dâm mỹ trước mặt.
Không biết tra tấn như vậy đến tột cùng kéo dài bao lâu, Trầm Lương Sinh cuối cùng vươn tay mở sợi dây đang trói chặt dương v*t trướng đỏ, đột nhiên được giải thoát hành thân co rút rồi lại nhảy dựng tựa hồ lập tức sẽ tiết ra.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Trầm Lương Sinh liền dùng ngón tay đè xuống lỗ nhỏ trên đỉnh, chỉ thấy người dưới thân đột nhiên căng cứng thân mình, cuối cùng từ miệng phát ra một tiếng tựa như rên rỉ thảm thiết, khóe mắt có lệ chậm rãi trượt xuống.
Tần Kính cũng không biết mình khóc, cũng không biết đối phương làm cái gì, chỉ cảm thấy hạ thân giống như lửa nóng thiêu đốt, một cỗ tinh dịch nóng bỏng đã xông lên sắp sửa xuất ra, rồi lại bị ngăn cản dội trở về, một cổ trọc tinh ngược trở lại từ trên xuống dưới, dương v*t tựa như muốn nổ tung khó chịu, thế gian không một chữ nào có thể hình dung ra tư vị khổ sở như vậy.
Trầm Lương Sinh lạnh lùng nhìn y, ngón tay không mở ra, hạ thân vẫn động không ngừng, nhìn y đã không chịu nổi, cảm thấy vật nắm trong tay khẽ run rẩy, sợi tóc tán loạn trải ra trên giường, khuôn mặt giữa suối tóc không giống của người tràn đầy khí huyết chìm đắm trong tình dục chỉ mang theo một mảnh tử khí trắng bệch trầm trầm.
Trầm Lương Sinh dừng một, chút cuối cùng buông ra giam cầm, lập tức vài đạo nùng tinh bắn nhanh, làm bẩn toàn thân Tần Kính.
Ước chừng nín nghẹn quá lâu, dương v*t bắn tinh xong cũng chưa nhuyễn xuống vẫn dựng thẳng đứng. Trầm Lương Sinh không nhanh không chậm tiếp tục đĩnh động hạ thân, một lát sau lại có tinh dịch từ đỉnh lổ nhỏ ứa ra, không giống phun tinh mà giống như nước tiểu sau cùng, chút xíu chút xíu khi ngừng khi tiếp tục rỉ ra, người đã có chút huyết sắc, nước mắt lại vẫn chưa dừng, từng giọt ngọc lẳng lặng chảy xuống.
Trầm Lương Sinh hiếm thấy được nhếch mày, trong mắt mang theo một tia hứng thú nhìn y, đưa tay xoa lồng ngực của y, ngón tay xẹt qua nhũ thủ, cùng với tinh dịch Tần Kính bắn tới trên ngực ấn vào nhũ đầu nhẹ nhàng vân vê, cúi người kề bên tai y thấp giọng hỏi:
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“… …”
“Thoải mái không?”
“… …”
“Thoải mái cũng đừng khóc.”
“Hả?” Tần Kính lại giống như mới vừa lấy lại tinh thần kinh ngạc thấp giọng nói, “Ta khóc ư?”
Trầm Lương Sinh không đáp, chỉ hôn lên khóe mắt của y, liếm đi vài giọt nước mắt, trở lại cùng y trao đổi một cái hôn nhẹ.
“… Nếm không ra vị mặn.” Tần Kính cười, đưa tay vòng quanh cổ Trầm Lương Sinh, cùng hắn vành tai tóc mai cận kề nói, “Nhưng thực ra đã rất lâu rồi không khóc.”
Trầm Lương Sinh vẫn lặng yên không nói, một tay chạm lên sườn mặt Tần Kính một tay len xuống giữa thân thể hai người giao triền, nắm lấy vật đã không còn tiết ra được nữa của y, tay phủ lên nhẹ nhàng vuốt ve, dưới thân tiếp tục chậm rãi luật động, ngón tay thỉnh thoảng cọ sát quy đầu ướt át, lau đi tinh dịch chảy ra, đợi cho đến khi không còn gì chảy ra mới ghé sát bên tai Tần Kính hỏi:
“Đủ rồi sao?”
Tần Kính khẽ gật đầu, lại thấy đối phương đâm vào thật sâu, lần này cũng không quản hắn song tu bảo dương chi đạo gì đó, cứ vậy bắn vào tận sâu bên trong huyệt đạo.
Trên bàn ngọn nến cháy tới đáy, ngọn lửa mạnh mẽ nhảy bùng lên rồi vụt tắt.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Tần Kính cảm thấy dưới thân nhẹ bẫng, cái vật tra tấn mình hồi lâu kia cuối cùng rút ra, người phía trên cũng rời đi, y liền thả lỏng thân thể nhắm mắt lại.
Y lười quản Trầm Lương Sinh là đi hay ở, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị hàng ngàn con ngựa nghiền qua, tìm không thấy một khối xương nào còn hoàn chỉnh.
Đáng tiếc rõ ràng mệt mỏi cực độ, nhưng y không sao ngủ được, trong đầu nghĩ đến mới vừa rồi mình đúng là khóc, lẳng lặng mà nhếch khóe miệng cười nhạt.
Thời khắc đó mình đang nghĩ tới cái gì vậy? Tần Kính lẳng lặng nhớ lại, hình như cũng không nghĩ tới việc gì khổ sở.
Chẳng qua nghĩ đến hoan ái tầm thường, chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên hai thân thể quấn quýt giao triền, vô luận người hay vật, đều có một nửa biến thành gương mặt của mình.
Nhưng một nửa khác lại không phải Trầm Lương Sinh mà nhìn thì không ra dáng hình, cũng không biết là người nào đã từng gặp qua hay chưa.
Lại có lẽ căn bản không phải người, không phải thú, không phải vật còn sống, không phải bất cứ sự vật hữu hình nào —- chỉ giống như đang giao hợp cùng số mệnh, giao hợp cùng với tử vong.
Trầm Lương Sinh, Trầm hộ pháp, Tần Kính yên lặng thầm nghĩ, ngươi cũng biết mỗi lần nhìn đến ngươi, ta cũng giống như đang nhìn đến tử mệnh của ta. Nhưng chính bởi vì như thế, ta trái lại không nghĩ buông tay.
Tư vị cùng tử vong mệnh sổ giao hoan này… haha.
Tham niệm, tâm ma, không buông bỏ được, thì chỉ có gánh chịu.
Lời ấy quả nhiên không sai.
Chính là Trầm Lương Sinh, ngươi cho rằng ta thật tâm muốn cái gì?
Hoàn