Vì Mộc Trừng kiên trì không cho về nên Lâm Quyết Cảnh phải ở bệnh viện hai tuần mới trở lại Mộc gia. Trong nhà bây giờ đã có một cái tiểu bảo bảo, mỗi ngày tiếng khóc tiếng cười đều nhiều hơn trước.
“Trừng đại ca, ngươi xem cục cưng rất giống Quyết Hàn ca ca a” có hai mắt thật to, cái mũi cao thẳng, cả cái miệng nhỏ nhắn nữa.
“Ta thấy khi nó lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống ngươi” Mộc Trừng nựng nựng má cục cưng, làm nó nhoẻn miệng cười.
“Quyết Hàn ca ca nhìn thấy chắc sẽ rất vui” dù sao đây cũng là đứa con đầu của Quyết Hàn ca ca.
“Ngươi muốn trở về sao?” Mộc Trừng vẫn luôn suy nghĩ về vần đề này, nhưng Lâm Quyết Cảnh lại chưa bao giờ đề cập qua nên cũng không có hỏi. Nhưng hôm nay cứ mãi nghe nhắc đến ‘Quyết Hàn ca ca’ nên nghĩ cũng đến lúc hỏi.
Lâm Quyết Cảnh nghe được câu hỏi liền cúi đầu. Hắn làm sao không muốn trở về? Không có đêm nào hắn không mơ thấy Quyết Hàn ca ca. Mỗi khi tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là giấc mơ.
“Làm sao trở về?” hắn như thế nào cũng không biết cách để quay về.
“Tiểu Cảnh ngốc!” Mộc Trừng ôm lấy Tiểu Cảnh, xoa xoa đầu hắn, nói “Giờ ngươi đã có cục cưng”
“Đúng vậy” Lâm Quyết Cảnh hắn có cục cưng của mình cùng Quyết Hàn ca ca, như vậy cũng là đủ lắm rồi.
“Ngươi ở nhà đi, ta đi mua sữa bột cho cho cục cưng” Mộc Trừng trên trán Lâm Quyết Cảnh nhẹ nhàng in lại dấu hôn, cười cười rồi ra ngoài.
Lâm Quyết Cảnh ôm cục cưng nhìn cái chậu cá lớn trong phòng khách, bên trong có một con cá nhỏ màu đen, hình như là cá chép.
“Cục cưng, ngươi cũng nhớ Quyết Hàn phụ thân sao?” Lâm Quyết Cảnh một bên cho cá chép ăn, một bên thì đùa với cục cưng. Hắn thật sự thật sự muốn gặp lại Quyết Hàn ca ca, dù một lần cũng được.
Đột nhiên, trong phòng có sấm chớp nổi lên, trước mắt là một mảnh hắc ám. Lâm Quyết Cảnh ôm chặt cục cưng ngất xỉu.
Khi tỉnh lại Lâm Quyết Cảnh thấy căn phòng quen thuộc của mình.
“Tiểu Duệ, ta đến thăm ngươi” ngoài cửa truyền đến thanh âm của Quyết Hàn ca ca.
Lâm Quyết Cảnh không thể tin được, nhìn nhìn khắp phòng, nghe lại thanh âm mà bấy lâu nay mình vẫn hằng nhưng nhớ, nhìn lại trong lòng, vẫn là đang ôm cục cưng. Hắn – chẳng lẽ đã trở lại Lâm Vương phủ?!
“Tiểu Duệ, ngươi không trả lời, ta vào nha” cửa phòng vừa mở, Lâm Quyết Cảnh thấy được bóng dáng mình vẫn hay tưởng niệm.
“Quyết Hàn ca ca!” Quyết Cảnh vội chạy đến, nhào vào lòng Lâm Quyết Hàn.
Lâm Quyết Hàn ánh mắt lạnh lùng lại hiện lên một tia kinh ngạc, bắt lấy tay Lâm Quyết Cảnh đẩy ra “Cảnh nhi? Sao ngươi lại ở đây? Tiểu Duệ đâu?”
“Tiểu Duệ?” chẳng lẽ đệ đệ của Trừng đại ca lại đến đây?
“Nói! Ngươi đem dấu Tiểu Duệ ở đâu?” Lâm Quyết Hàn hung hăng nắm lấy cánh tay Lâm Quyết Cảnh, thanh âm sắc lạnh không mang theo chút cảm tình.
“Quyết Hàn ca ca, ngươi bắt tay ta đau quá” Lâm Quyết Cảnh lắc lắc cánh tay, cục cưng trong lòng khó chịu liền khóc ré lên.
“Đứa nhỏ này từ đâu tới đây?” Lâm Quyết Hàn buông tay ra, hung tợn hỏi.
“Quyết Hàn ca ca … ” Cảnh nhi lập tức đỏ mặt, cúi đầu “Cục cưng là … của ngươi cùng ta …”
“Ngươi đang nói cái gì?” Lâm Quyết Hàn hù lạnh một tiếng “Ngươi ở nơi nào đó lêu lỏng suốt mười tháng, trở về có nghiệt chủng thì lại đổ lên đầu ta? Lâm Quyết Cảnh, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng đem tạp chủng ngươi câu dẫn nam nhân bên ngoài vào Vương phủ! Cút đi, đem cái tạp chủng này đi đi, ngay cả ngươi cũng đừng trở về đây nữa”
Vừa vào đã không thấy Mộc Duệ đã đủ làm hắn sinh khí rồi, hiện tại thấy được Lâm Quyết Cảnh nhưng lại còn có ‘con hắn’!
“Quyết Hàn ca ca, cục cưng là của ngươi thật mà. Ta không có cùng nam nhân khác, chỉ có mình ngươi thôi! Quyết Hàn ca ca, cầu ngươi tin tưởng ta.”
“Cút đi! Đừng bắt ta nói lại lần nữa”
“Quyết Hàn ca ca …”
“Ngươi luyến tiếc tạp chủng này sao?” Lâm Quyết Hàn hừ lạnh, bỗng nhiên đoạt lấy đứa nhỏ “Ta giúp ngươi giết nó coi ngươi có đi hay không”
Lâm Quyết Hàn giơ đứa nhỏ lên cao, một cước đá văng đến chỗ Lâm Quyết Cảnh, nhẫn tâm đem đứa nhỏ quăng xuống đất.
“Không …” Lâm Quyết Cảnh tê tâm liệt phế kêu một tiếng, chỉ có thể khóc lóc nhìn tiểu bảo bảo nằm yên không tiếng động. Máu từ từ chảy ra nhiễm đỏ cả sàn nhà lạnh băng.
“Không …” chỉ có thể phát ra những tiếng kêu như thế, rồi ngã xuống ngất đi.
“Cảnh nhi, uống chút nước đi”
Mơ mơ màng màng, có người nhẹ nhàng gọi tên hắn. Là ai? Âm thanh thật ôn nhu.
“Thực xin lỗi Cảnh nhi, Quyết Lệ đại ca chỉ có thể làm vậy thôi”
Đột nhiên, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, rồi chậm rãi một dòng chất lỏng ngọt ngào tiến vào. Là ai? Thật ấm áp.
“Cảnh nhi, Quyết Lệ đại ca van cầu ngươi tỉnh lại đi”
Trên mặt, có cảm giác ẩm ướt, là có cái gì nhẹ nhàng lướt qua hai má hắn?
“Cảnh nhi, cầu ngươi mở mắt ra đi, ngươi cứ tiếp tục hôn mê như thế thì ta cũng không muốn ở lại thế gian này nữa”
Ôm cánh tay hắn thật hữu lực, an tâm làm ngươi khác tưởng như được ôm trọn trong lòng. Người này là ai vậy? Người gọi tên hắn thân thiết như vậy là ai?
“Cảnh nhi, tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, Quyết Lệ đại ca liền mang ngươi rời đi”
Nam nhân ôn nhu này là Quyết Lệ đại ca sao? Quyết Lệ đại ca vì cái gì lại khóc thương tâm như thế? Là hắn đang ôm chính mình sao? Hắn muốn dẫn chính mình rời đi? Vì cái gì?
Lâm Quyết Cảnh chậm rãi mở mắt ra, gương mặt nam tử thành thục vẫn còn lưu lại hai hàng lệ, đang dùng sức mà ôm lấy chính mình như muốn đem chính mình tiến nhập vào lòng.
“Quyết Lệ … đại ca … “
“Cảnh nhi, thật tốt quá, ngươi cuối cùng cũng tỉnh” Lâm Quyết Lệ kích động buông Lâm Quyết Cảnh ra, vì hắn rót nước, bưng cơm.
“Quyết Lệ đại ca, sao ngươi lại ở đây?” hắn sao lại trở về?
“Ngươi … đã quên rồi sao?”
“Đã quên?” Lâm Quyết Cảnh cố gắng nhớ lại, hắn nhớ rõ chính mình đang ở nhà ôm cục cưng chờ Trừng đại ca … Cục cưng, cục cưng của hắn đâu? Lâm Quyết Cảnh kích động nhìn xung quanh tìm cục cưng.
“Quyết Hàn … “
Quyết Hàn ca ca? Cục cưng? Quyết Hàn ca ca đem cục cưng … “Không … ” đã cố quên đi cảnh tượng khủng khiếp kia nhưng lần nữa lại hiện ra trong đầu.
Cục cưng không còn! Cục cưng của hắn không còn! “Cục cưng … cục cưng của ta … ” Lâm Quyết Cảnh đột nhiên chạy khỏi giường, mở cửa liền lao thẳng ra ngoài.
“Cảnh nhi, không cần a… “
Trước khi nhảy xuống hồ nước hắn chỉ nghe Quyết Lệ đại ca tê tâm liệt phế mà gọi tên hắn. Không cần phiền não nữa, cục cưng của hắn không còn, Quyết Hàn ca ca cũng không cần hắn, hắn có thể yên yên ổn ổn mà chết đi rồi…
Sao hắn lại nghe Quyết Lệ đại ca kêu lên đau lòng như thế? Đau lòng đến muốn quay lại bên Quyết Lệ đại ca, ôm hắn, mãi mãi không rời bở hắn…
Nước hồ lạnh như băng vẫn là rất nhanh bao phủ lấy hắn…