Cậu xuống giường, nhặt lên quần áo của mình mặc vào, sau đó đến phòng tắm rửa mặt qua một chút, rồi rời phòng cấp trên.
Ngày hôm ấy là ngày nghỉ, không phải đi làm, cậu vì thế về nhà, thay quần áo, tắm rửa một cái.
Hàn Qúy Bắc biết bản thân còn cần suy nghĩ thêm, vô luận thế nào, về cấp trên, cậu còn muốn nhiều hơn thế.
“Em đang làm gì thế?”
“A?” Hàn Qúy Bắc ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Trọng Nam đang huơ tay trước mặt cậu.
“Làm trò ngốc gì đó” Hàn Trọng Nam tức giận lắc đầu, vẻ mặt lại không có chút giận.” Còn chút thời gian thôi, rốt cuộc phải mua cái gì?”
Hàn Quý Bắc phục hồi lại tinh thần, mới nhớ mình đang cùng anh trai đứng trong công ty bách hóa với mục đích là mua quà cho sinh nhật sắp tới của đứa cháu nhỏ.
“Mua cái gì đây?” Hàn Trọng Nam dòm khắp nơi, vẻ nôn nóng.
“Vội như vậy làm gì, năm trước cũng đâu thấy anh quan tâm đến sinh nhật Thời Anh như vậy đâu.” Hàn Quý Bắc không quan tâm nói.
“Em biết cái gì? Anh năm nay cẩn thận như thế vì năm nay nó đã sang tuổi mười bốn rồi.” Tuy ở ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng có người đã nói trên thực tế đó lại là quá cưng chiều con.
“Mười ba với mười bốn khác gì nhau?”
“Gì thì cũng rất quan trọng!” Hàn Trọng Nam thẹn quá mà gào lên tức giận, nhưng tất nhiên đã phải hạ âm lượng xuống rồi.
“Được rồi, được rồi.” Hàn Qúy Bắc hưởng ứng cho có lệ.” Mua laptop nhá?”
“Năm ngoái tặng rồi.” Hàn Trọng Nam chán nản nhìn thằng em nhà mình.
“Chúng ta cứ đi dạo trước rồi tính sau.” Hàn Quý Bắc đề nghị.
“Cũng được.” Hàn Trọng Nam đồng ý, vì thế hai anh đàn ông tiện thể lượn khắp các quầy trong công ty bách háo.
Nhưng sau khi lượn phượn hết các nơi, bọn họ vẫn không thể mua nổi quà cho đứa nhỏ nhà mình.
“Làm sao giờ?”
“Không biết.” Hàn Trọng Nam vò tóc, hướng ra cửa.
Hàn Quý Bắc bỗng đưa tay kéo anh ta lại.” Anh chờ chút.”
“Làm gì?’
“Mình qua bên kia xem.” Cậu tiện tay chỉ vào một quầy đồ hiệu.
“Em muốn mua túi hàng hiệu cho nó hả?” Hàn Trọng Nam vẻ mặt hồ nghi.
“Dù sao cũng có nhiều kiểu cho con trai, có thể mua ví da hay cái gì đó cho nó.”
Hai người đi qua, chia nhau đi xem các thứ trong quầy.
“Anh Hàn?”
Chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hàn Qúy Bắc trong đầu trống rỗng.
Người con trai trước mắt khuôn mặt vẫn thanh tú, nhã nhặn như cũ.
“Em sao lại ở đây?” Không thể nói là không ngạc nhiên, Hàn Qúy Bắc vẫn cố gắng trấn định tâm tình của mình.
“Em theo bạn đến đây mua đồ.” Thạch Quân Cận đưa ngón tay chỉ, mấy cô cậu trẻ tuổi đang đứng gần đó nói chuyện vui vẻ.
“Như vậy sao…” Hàn Qúy Bắc chỉ nói ba chữ này, liền không biết nói gì tiếp.
Nhìn tình nhân trước kia, cậu cũng không còn xấu hổ, ngay cả cảm giác đau lòng khi chia tay cũng đã biến mất. Vì vậy lâu sau đó, cậu mới phát giác mình kì thật hiếm khi nghĩ về tình nhân cũ.
“Lúc ấy, thật sự xin lỗi.” Cậu trai vẻ áy náy, hơi cúi đầu.
“Không cần giải thích, chuyện này là quá khứ rồi.” Hàn Qúy Bắc cười, đưa tay nhẹ vò tóc đối phương.
Đôi phương lại nghiêng đầu, cụp mắt, vẻ mặt có chút đau thương.
“Không, em vẫn chưa cùng anh nói rõ ràng, thật sự xin lỗi… Khi đó…”
“Đã không sao nữa rồi.” Hàn Qúy Bắc đáp.
Thạch Quân Cận trên mặt giống như sắp khóc: “Người ấy… Thật sự đã nhiều năm. Em ở quán bar lúc nhìn thấy anh thật sự đã bị dọa một phen… Hai người, thật sự giống nhau…”
Hàn Qúy Bắc trầm mặc, không nói một câu.
“Kì thật người ấy chỉ là bạn cùng phòng với em mà thôi, bọn em căn bản không có kết giao. Em thầm yêu anh ấy đã lâu, chính là anh ấy… Anh ấy vốn có bạn gái…” Thạch Quân Cận nén giọng, chau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Chuyện này không cần nói với anh.” Hàn Qúy Bắc thờ ơ nói, trên mặt vẫn bình tĩnh.
“Em thật sự rất hối hận… Đã không nhân lúc anh ấy còn sống nói là em yêu anh ấy…” Thạch Quân Cận mở mắt nhìn Hàn Qúy Bắc, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Hàn Quý Bắc chần chờ, rốt cuộc đưa tay kéo đối phương qua, nhẹ ôm lấy đối phương, bàn tay vỗ vỗ an ủi trên lưng đối phương.
“Đừng khóc.”
“Vâng, thật xin lỗi…”
“Cũng đừng quá ân hận.”
“Ô…”
Hàn Qúy Bắc bất đắc dĩ an ủi đối phương, cho đến khi đối phương ngừng nức nở. Nhưng không biết từ khi nào, người đi ngang qua đều nhìn qua phía bọn họ, thì thầm với nhau còn có vẻ mặt hoài nghi.
Đợi cho hình bóng đối phương đi xa, Hàn Qúy Bắc lần đầu cảm thấy mình thật là người tốt, cư nhiên có thể tỏ thái độ hiền lành đến vậy với tình nhân cũ.
“Yo!”
“Anh, anh đứng đó lúc nào vậy?” Hàn Qúy Bắc không phủ nhận mình có bị hù chút ít. Vốn lúc chưa chia tay đã định dẫn Thạch Quân Cận về gặp anh trai, nhưng không ngờ lần đầu tiên anh trai thấy đối phương lại trong trường hợp này.
“Lúc em kêu cậu kia đừng khóc.” Hàn Trọng Nam cười cười, hướng về phía Hàn Quý Bắc một gói to.
“Anh mua xong rồi?”
“Ừ, đi thôi.”
“Em với cậu kia chia tay lâu chưa?” Hàn Trọng Nam thắt dây an toàn, khởi động xe.
“Ba tháng… Sao lại hỏi vậy?”
“Giờ không có bạn trai à?” Hàn Trọng Nam không buông tha mà truy vấn.
“Để làm gì, anh giới thiệu giúp em à?” Hàn Qúy Bắc đùa.
“Đúng vậy.” Hàn Trọng Nam không chút do dự trả lời.
Trong xe thoáng chốc trầm xuống.
Sau một lúc lâu, vẫn là Hàn Qúy Bắc mở miệng trước: “Như thế nào đột nhiên muốn giới thiệu giúp bạn trai cho em?”
“Anh gần đây có quen một người đồng tính, hình thức cũng không tệ, tuy cá tính có chút vấn đề, nhưng là người tốt.” Hàn Trọng Nam điềm nhiên nói, vẫn ổn định lái xe.
“Ông anh trai lần đầu tiên lại nói muốn giới thiệu bạn trai cho em nha…” Hàn Qúy Bắc trợn mắt.
“Em cũng phải nghĩ xem mình bao tuổi rồi, nên ổn định cho tốt đi, nếu không em nói sau này anh làm thế nào đi gặp cha mẹ đã mất đây?” Hàn Trọng Nam bất lực nhìn cậu.
“Sao giờ đã nói đi gặp cha mẹ, anh mới có ba mấy…” Hàn Qúy Bắc nói xong bỗng nhiên ngừng lại.
Không biết có phải cậu nghĩ nhiều hay không, chính là lúc Hàn Trọng Nam nói những lời này, hình như là… nghiêm túc.
“Anh rất không yên lòng chính là em cùng Thời Anh, nó thì ổn rồi, ít nhất không thích đàn ông, chỉ còn em… Thật sự làm anh lo lắng.” Hàn Trọng Nam không chút đổi sắc nói, tay cầm lái nắm chặt, ngay cả các đốt ngón tay đều trắng bệch.
“Anh trai, anh…” Hàn Qúy Bắc trong lòng sinh sự cảm bất an.
Anh trai nói mấy câu ấy như thế nào cũng giống như dặn dò trăng trối…
“Thế nào, muốn ăn cơm với người kia một lần không? Anh giúp em hẹn.”
“Không cần.” Hàn Quý Bắc thản nhiên từ chối: “Giờ có người theo đuổi em rồi.”
“Ai?”
“Ông chủ em.”
“Là anh ta à…” Hàn Trọng Nam hình như thở dài.
“Anh rốt cuộc sao vậy, nói đi nói lại mãi chuyện này…” Hàn Quý Bắc lo lắng hỏi.
“Con người họa phúc sớm tối, những lời này em chưa từng nghe sao?”
“Nghe rồi.” Hàn Quý Bắc thấy mi mắt giật một cái, nhịn không được mà nắm tay lại.
“Chuyện gì tới lúc của nó thì vẫn phải đối mặt thôi.” Hàn Trọng Nam vẻ mặt hờ hững.
Hàn Quý Bắc trầm mặc, không nói nữa.
Cậu một chút cũng không muốn nghe anh trai nói những lời như vậy.
“Sao thế?” Giọng cấp trên vang lên.
“Không sao.” Hàn Quý Bắc miễn cưỡng cười: “Nhanh ăn đi thôi, đồ ăn nguội rồi.”
Âu Dương Kính buông đũa: “Nếu em có chuyện muốn nói, anh là một người đủ yên lặng để lắng nghe.”
Hàn Qúy Bắc vẻ mặt hôm nay không thoải mái, giống như tâm tư hứơng về chuyện khác, không ngừng thất thần…
“Em…” Hàn Qúy Bắc dừng một chút, đành mở miệng: “Anh trai của em… Gần đây rất kì lạ…”
“Nếu cần giúp, cứ tìm anh.” Âu Dương Kính bình tĩnh hỏi han, vẻ mặt cùng lời nói đều ung dung, trong nháy mắt thôi nhưng lại khiến Hàn Quý Bắc an tâm khó nói lên lời.
“Cảm ơn anh, Tổng giám đốc. Nhưng mà không cần đâu, em có thể tự giải quyết.” Hàn Quý Bắc cười.
“Lúc này đừng gọi anh là Tổng giám đóc, kêu tên hay họ anh là được rồi.” Âu Dương Kính bất đắc dĩ nói.
Mặc kệ bảo bao lần, Hàn Qúy Bắc vẫn quen gọi anh ta chức danh khi làm việc… Không biết như thế có phải là thú vui của nhân viên, hay người ta không thích gọi tên mình?
“Xin lỗi.” Hàn Quý Bắc áy náy, trên mặt vẫn có ý cười.
Từ đêm hôm đó, bọn họ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới như cũ.
Khi cậu còn chưa biết nên đối mặt thế nào với cấp trên, đối phương lại nói chờ câu trả lời của cậu, nhưng từ lúc ấy cũng một tháng rồi.
Hàn Qúy Bắc cảm thấy trước tiên nên điều chỉnh cho tốt tâm tình của mình rồi mới đi gặp đối phương, thì Âu Dương Kính tựa hồ thực sự quyết tâm đợi câu trả lời của cậu, từ lúc ấy đã nén vẻ cao ngạo vốn cố, cố gắng tiếp cận cậu.
Cậu tự nhận thấy mình không phải thánh nhân, sao lại không xao lòng vì cố gắng của đối phương chứ? Nhưng xao lòng là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.
Hàn Qúy Bắc không rõ mình có yêu đối phương thật không, cho nên tuy tâm tình đã ổn định, vẫn từ từ chưa có câu trả lời thỏa đáng cho đối phương.
Cậu chỉ biết, lòng mình không muốn tổn thương đối phương, không muốn biến Âu Dương Kính lại giống như với Trần tiên sinh lúc trước, giống như đứa trẻ trơ trọi trong đêm mà khóc lóc, cũng không muốn Âu Dương Kính khổ sở vì cậu mà uống say.
Cậu còn chưa nhận ra, nỗi yêu thương và xót xa của bản thân với Âu Dương Kính, đã sớm vượt qua sự đồng cảm của người bình thường.
“A…” Môi bỗng nhiên bị lấp đầy, Hàn Qúy Bắc thở ra, nhắm mắt lại.
Gần đây thường bị cấp trên đánh lén, mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, đối phương sẽ không do dự hôn trộm cậu, có khi là hôn phớt, có khi là hôn lưỡi cuồng nhiệt.
Tuy chưa được hỏi đã bị hôn, nhưng Hàn Qúy Bắc lại không chán ghét.
Hôn xong, đối phương lộ ra vẻ mặt ngại ngùng làm cậu xao lòng. Cấp trên vốn lãnh đạm tuy vẫn không đổi sắc, nhưng dần dần trước mặt cậu đã lộ ra nhiều loại biểu ình, dù là tốt hay xấu, quả thực giống như hoàn toàn tin cậy cậu.
Cảm giác tin cậy này khiến cậu không tự chủ được mà thấy vui mừng.
Môi, lại cảm nhận đầu lưỡi mềm ấm nhẹ quét qua, khẽ đặt một nụ hôn phớt.
Chuyên tâm một chút.” Người đàn ông biểu tình không thay đổi nhiều, chính là Hàn Qúy Bắc tinh tường nhận thấy đối phương có chút không tự nhiên.
Vào lúc này lại mải nghĩ việc khác, hẳn là bản thân không đúng rồi.
Nhưng không khống chế được suy nghĩ của mình.
Rõ ràng ban đầu là làm việc, nhưng bất tri bất giác, trong đầu đều là chuyện của người kia, đối phương nói hay làm việc, thậm chí là một nụ cười hờ hững, trong đầu chất đầy mấy thứ ấy, bởi vì thế mà làm chậm trễ công việc, vẫn là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ.
Cậu không thể khắc chế mình đừng nghĩ đến đối phương.
Đột nhiên, Hàn Quý Bắc cảm thấy bên hông mát lạnh, không khỏi mở mắt, nhìn đến người còn đang hôn mình đang kéo áo sơmi của cậu xuống dưới, lộ ra phần eo. Mà ngón tay anh ta đang lượn trên lưng, có chút như vô tình mà chuyển động, mang đến chút nhồn nhột.
Miệng Hàn Quý Bắc bị anh ta nhiệt tình mút, nhưng cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn đang từ từ nhắm mắt lại kia, trong đầu choáng váng, ngực truyền đến cảm giác hơi đau.
Cho tới bây giờ vẫn không hiểu, lúc Âu Dương Kính hôn cậu, thường có vẻ mặt bất an và nghiêm túc như vậy. Là cậu khiến đối phương có vẻ mặt ấy sao? Bởi vì cậu xảo quyệt lần lữa không đưa ra câu trả lời thuyết phục, cho nên lúc người kia ôm cậu thì trên mặt cũng là biểu tình này…
Hàn Qúy Bắc không dám thừa nhận chính mình vì sợ hãi nên chưa đưa cho Âu Dương Kính câu trả lời.
Tuy đáy lòng bởi vì không biết có thật sự yêu đối phương hay không nên chậm đưa ra đáp án, nhưng kì thật cũng không phải như thế.
Cậu sợ bản thân yêu Âu Dương Kính sâu sắc quá mức. Nếu thật sự yêu đối phương, lại bị đối phương vứt bỏ, cậu làm thế nào để sống đây? Sống ba mươi năm rồi, vẫn là lần đầu tiên, có loại tâm tình không lúc nào là không nghĩ đến đối phương.
Cho dù Âu Dương Kính bây giờ yêu cậu thì sao? Không ai dám chắc tình yêu ấy có thể duy trì bao lâu… Nhưng Hàn Qúy Bắc sớm biết, chính mình là một kẻ tham lam, nếu bọn họ thực sự bên nhau, thứ cậu muốn không phải là một phút chốc ngắn ngủi, mà là cả đời, tồn tại vĩnh viễn suốt quãng đời còn lại của cậu…
Nói vậy, bởi cậu sợ mình bị tổn thương, sợ chính mình phải trả giá, cuối cùng là phải sống lẻ loi một mình.
Cô đơn như vậy, hiu quạnh đến vậy… Cậu không muốn lại phải trải qua.
“Sao vậy?” Âu Dương Kính tựa hồ phát hiện vẻ mặt khác thường của cậu,nên dừng nụ hôn lại.
Hàn Qúy Bắc không trả lời, chỉ kéo tay đối phương, bình tĩnh hỏi: “Anh yêu em không?”
“Em biết rất rõ câu trả lời mà.” Âu Dương Kính luôn lạnh nhạt, vẻ mặt lại có chút tức giận.
“Anh yêu em không?” Cậu không để ý mà hỏi lần nữa, nhưng lúc này sắc mặt đối phương thực sự thay đổi.
“…Anh yêu em.” Âu Dương Kính vẻ mặt lãnh đạm, đồng thời nhìn thẳng: “Mặc kệ em có yêu anh không, dù sao thì anh cũng yêu em… Nói anh mặt dày theo đuôi cũng được, dù sao, dù sao anh…”
Hàn Quý Bắc trong nháy mắt giật mình.
Người đàn ông trước mặt trán đã hơi nổi gân xanh, cư nhiên lại dùng giọng chả ngọt ngào gì nói ra câu “Anh yêu em”.
Bản thân có lẽ đã bắt đối phương chờ lâu quá rồi…
“Anh sẽ yêu em bao lâu?”
“A?” Âu Dương Kính còn chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy đối phương hỏi.
“Anh sẽ yêu em bao lâu? Anh sẽ ở bên em bao lâu?” Hàn Qúy Bắc nâng cao giọng, bình tĩnh nhìn ánh mắt đối phương.
Âu Dương Kính ngỡ ngàng vài giây, lập tức mở miệng:” Nếu có một ngày em bắt đầu không còn thích anh, anh sẽ không quẩn bên em thêm nữa.”
Hàn Qúy Bắc nghi hoặc nhướn mày: “Quẩn bên em?”
Âu Dương Kính hình như cảm thấy mất mặt mà quay đầu đi.
“Nếu em không thích anh, anh sẽ không miễn cưỡng ở bên cạnh em.” Chính là, vẫn sẽ tiếp tục yêu em, nhớ mong em.
“Cho nên, nếu em không thích anh, thì anh cũng không thích em nữa?”Hàn Qúy Bắc cất tiếng hỏi.
“…Không, cho dù em không thích anh, anh vẫn sẽ yêu em.”
“Vì cái gì?” Hàn Qúy Bắc hỏi, cảm giác trên mặt bắt đầu nóng lên.
Cậu biết bản thân chờ mong câu trả lời của đối phương.
Âu Dương Kính nhìn cậu, thật sâu, khiến Hàn Quý Bắc trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt người đàn ông này tuyệt đối có khả năng mê hoặc lòng người.
“Bởi vì… Anh thấy vui thôi.” Âu Dương Kính hờ hừng nói.
Hàn Qúy Bắc ngẩn ra một lúc lâu, bên tai nóng như lửa đốt.
Cậu nhớ đến lời đối phương nói sẽ không miễn cưỡng ở bên cậu, rốt cuộc hiểu đối phương vì sao lại nói thế.
Âu Dương Kính không muốn cậu nghĩ tình cảm của anh ta chính là một loại gánh nặng. Bất luận có phải là thật sự yêu hay không, cũng không phải chuyện Hàn Qúy Bắc phải bận tâm, vì căn nguyên vốn là “Anh ta thấy vui” mà thôi.
Âu Dương Kính không cần Hàn Quý Bắc chịu trách nhiệm với tình cảm của anh ta, cũng không định hoàn trả cho tình cảm ấy.
Người kia cái gì cũng không cần, cũng không định đòi hỏi gì ở cậu, anh ta nói yêu cậu chính bởi vì “Anh ta thấy vui”, hiểu cách khác, cho dù Hàn Qúy Bắc không yêu anh ta, anh ta cũng vẫn như cũ mà yêu Hàn Qúy Bắc.
Đó không phải đòi hỏi được đáp lại, chỉ thuần túy là yêu, không có mục đích gì, không có rắp tâm gì, không phải vì muốn cùng cậu lên giường, cũng không phải muốn có được thứ gì từ cậu, càng không phải muốn giữ lấy cậu… Cấp trên của cậu, người đàn ông từ trước đến giờ luôn lãnh đạm, vốn vẫn ngây thơ như thế.
Hàn Qúy Bắc cắn môi, cố áp chế cảm xúc đang dâng đầy trong lòng.
Tình cảm đến như hồ nước sâu, chỉ cần thảy xuống viên đá nhỏ, là sẽ gợn sóng… Chỉ cần châm chút lửa, liên tục tăng nhiệt độ, cuối cùng sẽ có một ngày nhờ đó mà sôi trào.
Âu Dương Kính không suy nghĩ nhiều đến thái độ của cậu, cũng không hề nghĩ đến một con đừơng để lui, khiến cõi lòng vốn cô quạnh lạnh lẽo của Hàn Qúy Bắc chợt ấm lên, cơ hồ không thể nói nên lời.
Lần đầu tiên có người đối đãi như vậy với cậu.
Đối đãi cẩn thận như vậy, yêu thương như vậy… Với cậu.
Trong đầu trống rỗng, Hàn Qúy Bắc chỉ biết mình lại bị hôn, lại bị ôm chặt.
Con người rất trân trọng cậu ấy ở ngay trước mắt, dùng vẻ mặt tựa như thương yêu mà nhìn cậu.
Hàn Qúy Bắc biết Âu Dương Kính luôn không nói dối, không phải vì không thể, mà bởi vì anh ta coi thường. Người ấy chính là như thế đấy, so với lừa gạt không đứng đắn, chi bằng tự tin mà nói ra sự thật, sau đó kiêu ngạo mà đối mặt với sự thật ấy.
Người như thế… Nói ra câu “Anh yêu em” như thế.
Hàn Qúy Bắc không biết nên định nghĩa luồng nhiệt đang cuộn trong ngực mình là gì, nhưng tận đáy lòng rất rõ ràng, bản thân thực sự rất yêu Âu Dương Kính.
Không phải vì đối phương để cậu ôm, cũng không phải vì đối phương rất tuấn tú tao nhã, lại càng không phải vì đối phương yêu cậu.
Chỉ bởi vì, người ấy là Âu Dương Kính, trời sinh đã lãnh đạm, luôn coi mình là trung tâm, nói chuyện thẳng tưng chính là Âu Dương Kính. Chỉ bởi thế mà thôi.
“Thật sự quá kiêu ngạo… Cái gì mà “Bởi vì anh thấy vui thôi” hả?” Hàn Qúy Bắc cúi đầu, không nhìn đối phương.
Âu Dương Kính vẫn lãnh đạm như cũ, trong mắt lại là tia bất đắc dĩ. Anh ta vươn tay, nâng cằm đối phương, lại nhận ra đối phương kì thật đang cười.
Cười đến mức khóe mắt trở nên ướt át, mà khóe môi vẫn cong lên hạnh phúc, anh ta chưa bao giờ thấy Hàn Qúy Bắc cười như vậy.
“… Anh rốt cuộc muốn gì ở em?” Lúc hỏi như vậy, Hàn Qúy Bắc thấy tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất trong mắt đối phương, rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
“Anh cũng không rõ.” Âu Dương Kính thận trọng nói.” Chỉ là muốn biết một chuyện…”
“Muốn biết cái gì?” Hàn Qúy Bắc khó hiểu.
“Anh muốn biết, những điều em suy nghĩ.”
“…Là ý gì?”
“Trong lòng em, mong muốn nhất điều gì?”
…Mong muốn nhất điều gì? Cho dù đối phương biết đáp án đích thực, cũng không có ý nghĩa gì.
Biết đến thì sao? Không biết đến thì thế nào? Cái gì không phải của mình thì vĩnh viễn sẽ không có được.
“Anh vì sao lại múôn biết?” Hàn Qúy Bắc khàn giọng hỏi.
Âu Dương Kính nhìn có vẻ bình tĩnh lạ thường:” Anh đoán được em muốn cái gì.”
Trải qua mấy tháng ở chung, anh ta tựa hồ dần dần nhìn thấu đối phương. Anh ta rốt cuộc biết, đối phương không đòi hỏi gì, kì thật là do khó xử sợ đã mở miệng mà lại không có được, chính là sợ bị cự tuyệt bị đẩy ra, cứ bất an cùng trống trải gánh lấy loại sợ hãi khó xác định này.
Hàn Qúy Bắc cắn môi, ở trong mắt đối phương thấy được sự dao động của chính mình.
“Là thế ư? Vậy thì sao?” Hàn Quý Bắc bắt đầu không kiềm chế được:” Chẳng lẽ anh muốn nói anh nguyện cả đời ở bên em cho đến ngày anh chết sao? Loại chuyện này anh có làm được không?” Cho đến cuối, cậu hình như chỉ có thể gào lên.
Âu Dương Kính chính là nhẹ xoa gò má cậu, sau đó rút tay về.
“Chuyện này muốn để em quyết định.”
“Cái gì?” Hàn Qúy Bắc hơi trừng mắt.
“Muốn hay không muốn anh cả đời ở bên em, quyền quyết định là ở em.” Âu Dương Kính kiên định nói, ánh mắt sắc như muốn nhìn sâu vào cõi lòng Hàn Qúy Bắc.”… Muốn, hay không muốn?”
“Em…” Hàn Qúy Bắc chỉ nói được một từ “Em” liền ngậm miệng lại.
Cậu không biết nên trả lời đối phương như nào. Trả lời “muốn” hay “không muốn” thật ra rất đơn giản, nhưng câu hỏi của Âu Dương Kính tuyệt đối không đơn thuần chỉ là hỏi.
“Nhưng trước khi trả lời, anh muốn em nhớ kĩ một chuyện.” Âu Dương Kính giọng thật hờ hững, nhưng đồng thời cũng thật rõ ràng: “Nếu em thật sự hy vọng anh cả đời ở bên em, thì em cả đời cũng phải yêu anh.”
Hàn Qúy Bắc nhìn đối phương, cảm giác lông tơ sau gáy nháy mắt dựng hết lên. Loại khí thế đáng sợ này thích hợp để thông báo như thế này à?
“Nhưng mà, anh không phải yêu em sao?”
“Đúng thế, nhưng đây với đó là hai việc khác nhau. Nếu em không yêu anh, thì anh cũng không miễn cưỡng ở bên em.”
“Anh…” Hàn Qúy Bắc nghẹn lời.
Cậu có ngu đến đâu cũng nghe ra, đối phương đang ép cậu tỏ thái độ.
Âu Dương Kính cũng không thèm để ý xem có ở bên cậu hay không, chính là vẫn yêu cậu. Nhưng bản thân biết đối phương yêu mình đến vậy, làm sao lại không muốn đối phương ở bên mình đây?
Việc đã đến nước này, chỉ còn vấn đề duy nhất: Hàn Qúy Bắc rốt cuộc có yêu Âu Dương Kính hay không?
“Hiểu rõ thì hãy trả lời.” Âu Dương Kính nhẹ nhàng buông một câu.
Hàn Qúy Bắc sửng sốt một chút, lộ ra nụ cười khổ.
“Anh thật sự không biết sao? Đương nhiên là em yêu anh.”
Không biết có nên nghi ngờ bản thân nghe nhầm hay không, nhưng ba chữ “Em yêu anh” trong nháy mắt vẫn khiến Âu Dương Kính lộ ra vẻ không thể tin nổi, vài giây sau thì trong lòng vui mừng đến nỗi không nói nên lời.
Anh ta vẫn nghĩ, Hàn Qúy Bắc bình thường giống như hồ ly xảo quyệt ấy, sẽ không khinh địch mà tự thừa nhận tình cảm, xét ở khía cạnh khác, kỳ thật Âu Dương Kính đã quên mất trong lòng Hàn Qúy Bắc vốn cô đơn cùng bất an, quên mất đối phương kì thật rất muốn được yêu.
“Kia là vẻ mặt gì? Không tin sao?” Hàn Qúy Bắc cười cười.
“Không phải. Chỉ là không nghĩ, em lại thừa nhận thật.” Âu Dương Kính thẳng thắn nói.
“Nếu em yêu anh, thì anh sẽ không bỏ đi?”
“Đúng. Nếu em không tin, muốn kết hôn cùng đăng kí cũng không vấn đề gì, muốn tới Hà Lan làm lễ cưới cũng có thể, để cho toàn thế giới biết cũng không sao.” Có lẽ là rất vui, Âu Dương Kính hiếm khi nói nhiều đến vậy, trên mặt còn mang theo hăng hái cùng sốt ruột không che giấu.
Hàn Qúy Bắc bỗng dưng muốn cười.
Bắt đầu từ khi nào, mà cấp trên lại thành người có thể nói ra “Kết hôn”, “Đăng kí” các kiểu như thế?
Biến đổi không thể che giấu này, tựa hồ như đều vì cậu. Để cậu không còn vì chuyện này mà ngầm bất an nữa.
Theo cá tính của Âu Dương Kính mà nói, nguyện ý đưa ra đề nghị này, cũng nguyện ý cùng cậu lấy thân phận đồng tính mà đứng trong lễ đường, nhận chúc phúc cùng thóa mạ của người đời, đồng thời cũng đem chuyện bọn họ ở bên nhau công bố đến nhiều đời sau.
Phải cần bao nhiêu dũng khí cùng giác ngộ, mới có thể khiến Âu Dương Kính nói ra chuyện như thế với cậu?
Hàn Qúy Bắc suy đoán, không khỏi trầm mặc, trong lòng vẫn vui mừng vì mấy câu của đối phương.
Cứ thế mà kết luận, Âu Dương Kính nguyện ý “cả đời” hoàn thành mong muốn của Hàn Qúy Bắc.
Anh ta biết Hàn Qúy Bắc múôn không phải là lén lút mà là quang minh chính đại, không phải vui vẻ chốc lát mà là cả một đời.
Không phải chỉ có phụ nữ mới cần hứa hẹn, đàn ông cũng cần không kém. Âu Dương Kính rất rõ chuyện này, cho nên mới nguyện ý nói vậy.
Anh ta không muốn đối phương bất an, cũng không múôn đối phương tủi phận.
Hàn Qúy Bắc là người anh ta yêu nhất, mà anh ta luôn muốn cậu vui vẻ. Nếu kết hôn hay đăng kí có thể khiến đối phương an tâm, công bố quan hệ của bọn họ có thể khiến đối phương cảm thấy yên ổn, như vậy Âu Dương Kính đương nhiên rất vui vẻ mà làm.
“Em vừa nghĩ, anh có phải yêu ai liền biến thành chàng ngốc luôn không?” Hàn Qúy Bắc mỉm cười, nói chọc ngoáy.
Với ý tưởng của Âu Dương Kính Hàn Qúy Bắc rất cảm động, nhưng đối phương căn bản không có lo gì đến hoàn cảnh bản thân, vạn nhất nhận lấy kết cục thân bại danh liệt, chẳng lẽ vẫn nghĩ là anh ta thấy vui thôi sao?
“Không có.” Âu Dương Kính bình tĩnh phản bác, trong lòng cũng đại khái hiểu được Hàn Qúy Bắc nói đúng.
Anh ta vốn là thế, từ nhỏ đã thế, chỉ có thể thích duy nhất một thứ gì đó, cũng chỉ có thể thích một người, kiểu cố chấp quá đáng đến mức này cũng không phải điều Hàn Qúy Bắc có thể nghĩ ra.
“Nhưng mà, ngốc nghếch đến quá ư là đáng yêu.” Hàn Qúy Bắc nói rất khẽ, lại hàm chứa ý cười không che giấu.
Âu Dương Kính nhất thời trợn mắt.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha me, thật đúng là chưa có ai dám nói anh ta đáng yêu.
Nhưng cũng không giật mình bao lâu, sau một lúc, Âu Dương Kính đã bị đối phương hôn nhiệt tình.
Sau đó môi lưỡi quấn lấy nhau, thật lâu, không thể cưỡng lại.