• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Lỗi đi rồi, Lý Nhai Tiết không có ai quản thúc nên lại khôi phục thái độ ban đầu, không phải do cậu muốn vậy mà bởi vì đã sớm thành thói quen. Cậu biết mình nói như thế là không đúng, nhưng tâm lý vặn vẹo khó hiểu của trẻ con làm cậu căn bản không có cách nào mở miệng xin lỗi.

Liễu Xuân Oánh cảm thấy khả năng nhẫn nại của mình cao lên không ít, đối mặt với Lý Nhai Tiết vô cớ gây rối mà cô còn có thể cười được. Nếu thực sự không thể nhịn được, cô sẽ làm cho cậu mấy món ăn vô cùng dinh dưỡng như gan heo, mướp đắng, cà rốt, rau cần, đều là thứ cậu không thích ăn.

Liên tục vài lần như thế, Lý Nhai Tiết dần có chút kiềm chế.

Không phải cậu không nói chuyện này với người ngoài giống như trước kia, chỉ là mỗi khi được hỏi nguyên nhân vì sao thì ai cũng tận tình khuyên bảo cậu rằng trẻ con không nên kén ăn, người lớn làm vậy là muốn tốt cho cậu.

Thậm chí bởi vì chuyện này, hình ảnh của Liễu Xuân Oánh trong mắt nhiều bà bác tốt lên không ít. Một người bỏ tâm tư nấu ăn cho trẻ con, tâm địa sẽ không quá ngoan độc.

Liễu Xuân Oánh còn không kịp vì chút thành tựu này mà đắc chí, thì lại có chuyện xảy ra.

Lần trước mẹ chồng Trương Quế Hoa thấy Lý Lỗi ngoan ngoãn đi gặp Dịch Nguyệt Mai, bà ta liền cảm thấy chuyện mình hy vọng sẽ rất nhanh thành hiện thức, nhưng bà ta chờ mãi, chờ đến khi con trai nhà mình lại đi công tác, cũng không có phát sinh chuyện gì.

Bà ta gọi điện thoại cho Dịch Nguyệt Mai. Dịch Nguyệt Mai khóc sướt mướt, đảo qua đảo lại chỉ có mỗi câu hối hận, không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà ta nóng vội, nhờ hàng xóm để ý người bạn già của mình một chút, rồi vô cùng lo lắng chạy vào nội thành, tìm Liễu Xuân Oánh hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải cô nói gì với Lý Lỗi không.

Cô không biết nói gì nữa. Rốt cuộc bà mẹ chồng này của cô chán ghét cô đến cỡ nào mới có thể đem mọi vấn đề đổ hết lên đầu cô. Cô rất tức giận, nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối, ưu thế rất lớn. Bà ta có thể gây chuyện lớn nhỏ với cô, nhưng cô lại không thể, đặc biệt cô lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Cô bỗng hiểu ra vì sao ở thế giới thực, bố cô vẫn luôn luyến tiếc không muốn cô ở xa.

Cô nén giận, loại chuyện này không thể gấp được, "Mẹ, con không biết mẹ nói cái gì. Mẹ uống cốc trà, nghỉ ngơi một chút. Nói nhiều như thế, mẹ cũng mệt mỏi rồi."

Thái độ hòa nhã làm Trương Quế Hoa cảm thấy mình trút giận lên người Liễu Xuân Oánh giống như mẹ chồng xấu xa trên phim truyền hình lúc 8 giờ, rõ ràng biết mình không đúng nhưng vẫn cứ làm.

Trương Quế Hoa ở góc độ nào đó cũng có thể coi là người tốt, nếu không đã không dạy dỗ nên một Lý Lỗi tốt như thế, tuy rằng phần lớn đều là công lao của bố Lý Lỗi. Bà ta chỉ có tật xấu là quá ngoan cố, một khi đã ấn tượng về một việc nào đó thì cơ bản sẽ không dễ dàng thay đổi. Bà ta cảm thấy Dịch Nguyệt Mai không tồi, thì có chết vẫn thấy Dịch Nguyệt Mai tốt, mọi lúc mọi nơi nói chuyện giúp cô ta, không đúng cũng bị bà ta bẻ lại thành đúng. Hơn nữa, bà ta độc miệng, lại quen cách giải quyết vấn đề của phụ nữ nông thôn, ồn ào nhốn nháo, người bình thường thực sự không chịu đựng nổi.

Nhưng "Liễu Xuân Oánh" không giống vậy. Ngay từ ánh mắt đầu tiên cô ấy đã để lại cho bà ta ấn tượng quá kém, làm bà ta ngay từ ban đầu đã không vui, nên cô ấy thua ngay từ vạch xuất phát. Liễu Xuân Oánh phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thay đổi tình thế này.

Bà ta uống trà, miệng không còn khát nữa, thái độ đối với Liễu Xuân Oánh rất không tự nhiên, căn bản hỏa khí không biết phát ở đâu, đành kìm lạ một chút, "Hôm nay tôi muốn mang Nhai Tiết ra ngoài chơi."

Liễu Xuân Oánh gật đầu, "Mẹ là bà nội của Nhai Tiết, tất nhiên là có thể." Thấy Liễu Xuân Oánh thức thời như thế, Trương Quế Hao rất vừa lòng, ánh mắt nhìn Liễu Xuân Oánh cũng không còn lạnh lẽo như trước, "Có điều, con phải đi cùng mẹ. Lúc đi Lý Lỗi có bảo con phải chăm sóc Nhai Tiết thật tốt, con đã đáp ứng rồi."

Trương Quế Hoa tất nhiên không muốn Liễu Xuân Oánh đi cùng. Bà ta muốn đưa cháu trai đi gặp Dịch Nguyệt Mai, mang theo cô đi làm gì. "Cô ở nhà quét dọn vệ sinh là được."

Điều này làm sao lòng tự trọng cực mạnh của Liễu Xuân Oánh có thể chịu nổi, chẳng lẽ cô thực sự chỉ biết dọn dẹp vệ sinh thôi sao? Cô không đồng ý, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, xoay người hỏi Lý Nhai Tiết, "Con có muốn ăn cà rốt không? Ăn nhiều cà rốt có thể phát triển trí thông minh."

Thân thể Lý Nhai Tiết cứng đờ. Vốn dĩ cậu ngồi một bên không liên quan gì, lập tức tỏ thái độ, "Bà nội, để mẹ kế đi cùng chúng ta được không? Lần trước ba ba đưa con đi công viên giải trí, mẹ kế đã giúp con chụp ảnh, rất đẹp đó."

"Đinh, cảnh cáo nghiêm trọng, thỉnh không được sử dụng thủ đoạn uy hiếp. Lần sau phát hiện, điện giật một giờ." Hệ thống lập tức nhảy ra, dùng lời lẽ chính đáng cảnh cáo Liễu Xuân Oánh.

Cũng không biết có phải ảo giác không, nó cảm thấy hành động của Liễu Xuân Oánh có chút lệch khỏi quỹ đạo nó dự tính, nó muốn sửa lại cho đúng.

Liễu Xuân Oánh rất bất đắc dĩ, mở miệng phản bác, "Tôi không phục! Rõ ràng tôi chỉ đang quan tâm đến cậu ta, muốn làm cho cậu thích ăn loại đồ ăn này, hoàn toàn phù hợp với với hình tượng mẹ kế nhẫn nại!" Cô phỉ nhổ, vì muốn biểu hiện càng ôn nhu, cô còn cố ý dùng giọng nói dịu dàng của thân thể này.

Hệ thống nghiêm túc nghiên cứu một phen, đồng ý với ý kiến không phục của Liễu Xuân Oánh. Ngược lại, Liễu Xuân Oánh nhờ thế mà nhận thêm hai điểm, có thể đây chính là cảm giác có bánh trên trời rơi xuống.

Tổng cộng hai mươi hai điểm, cô có thể làm rất nhiều chuyện.

Trương Quế Hoa thấy lần này cháu trai không phối hợp hành động với mình, cho rằng cháu trai không hiểu chuyện, trộm nói thầm bên tai cậu một chút, ai ngời cháu trai không chỉ không vui mà còn nói thẳng ra cậu không muốn đi.

Trước đây chưa từng có chuyện này, mọi việc chuyển biến lớn như vậy làm Trương Quế Hoa lần nữa khẳng định đã xảy ra việc gì đó, nên càng thêm sốt ruột.

Bà ta khuyên Lý Nhai Tiết hơn nửa giờ, cậu vẫn không dao động. Không có biện pháp, Trương Quế Hoa đành một mình đi tìm Dịch Nguyệt Mai trước hỏi cho rõ ràng, tìm đúng nguyên nhân mới giải quyết tốt vấn đề.

Trương Quế Hoa rời đi, Lý Nhai Tiết yên lặng đứng trước mặt Liễu Xuân Oánh. Cậu không nói lời nào, cứ đứng như vậy. Liễu Xuân Oánh đi đâu, cậu nhất định phải đi lên phía trước, sao cho Liễu Xuân Oánh có thể nhìn thấy cậu.

Lúc đầu, Liễu Xuân Oánh còn không biết nguyên nhân vì sao, lúc sau mới hiểu ra một chút. Cô cảm thấy buồn cười, thằng nhóc "gấu con" này nói vài câu khen ngời cô thì rất mệt sao?

Nhóc không nói, ta cũng làm bộ như không biết, xem ai nhẫn nại được.

Tâm tình Lý Nhai Tiết thực khó chịu. Mẹ kế sao lại ngốc như vậy, không biết cậu muốn được khen ngợi sao? Thời gian càng dài, cậu càng nóng nảy, lại không biết làm thế nào. Cứ như này cậu không thể ăn đồ mình thích nha.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã bị trù nghệ của Liễu Xuân Oánh hoàn toàn chinh phục, chẳng qua cậu không muốn thừa nhận mà thôi.

"Dì đi nấu cơm!" Liễu Xuân Oánh trộm liếc mắt nhìn Lý Nhai Tiết một cái, thấy vẻ mình rối rắm của cậu, tâm tình cô vô cùng tốt. Cô yên lặng phỉ nhổ bản thân, khi nào cô lại keo kiệt đến mức tính toán chi li với với một thằng nhóc "gấu con".

Thôi được rồi, cô luôn mềm lòng, tiến đến xoa đầu Lý Nhai Tiết, "Hôm nay con làm không tồi, cho nên dì sẽ thưởng con món sườn xào chua ngọt." Phần lớn trẻ con đều thích mấy món chua chua ngọt ngọt, Lý Nhai Tiết cũng không ngoại lệ.

Mắt Lý Nhai Tiết lập tức sáng lên. Tuy cậu cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn khó thoát được đôi mắt của Liễu Xuân Oánh. Cậu cứ như vậy ngoan hơn nhiều.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, không có Dịch Nguyệt Mai giáo dục tư tưởng, Lý Nhai Tiết hoàn toàn thay đổi. Tuy cậu vẫn còn một chút vấn đề, nhưng so với ban đầu đã tốt lên không chỉ một chút, điều này làm Liễu Xuân Oánh vô cùng tự tin.

Trương Quế Hoa chạy đến công ty của Dịch Nguyệt Mai thì nhận được thông báo là Dịch Nguyệt Mai đã bị sa thải, không rõ nguyên nhân.

Bà ta không rõ, con dâu trước của mình ưu tú như thế mà cũng bị sa thải sao?Chẳng lẽ do đắc tội với người nào đó?

Câu trả lời chính xác. Là đắc tội với chính con trai bà nha.

Hôm đó, Lý Lỗi gặp Dịch Nguyệt Mai, trực tiếp cùng cô ta ngả bài, ép cô ta tuân thủ lời hứa của mình. Nếu không, cô ta đừng trách anh không khách khí, anh đã không còn kiên nhẫn.

Dịch Nguyệt Mai tất nhiên không tin Lý Lỗi sẽ thật sự xuống tay với mình. Cô ta luôn nghĩ rằng, tuy cô ta chủ động theo đuổi Lý Lỗi, nhưng cuối cùng không phải Lý Lỗi giống như chó quấn lấy cô ta hay sao. Lúc ly hôn, thận chí anh ta còn khóc. Nếu anh ta muốn xuống tay thì đã xuống tay từ sớm, việc gì phải chờ đến bây giờ.

Cô ta không hề để ý, trước sau như một nói ra mục đích của mình, "Anh cùng em phục hôn, mọi người đều vui vẻ."

Lý Lỗi thật sự không biết vì sao trước kia mình lại coi trọng cô ta, còn khăng khăng một mực với cô ta. Anh có chút hoài nghi những gì mình trả giá trước kia có đáng giá không, còn cả việc anh hoàn toàn phủ định bản thân trong quá khứ nữa. Bất kể có đúng hay không, hiện tại anh vô cùng khẳng định mình tuyệt đối sẽ không phục hôn với cô ta.

Không ngờ tới là mình vẫn nhận được đáp án như cũ, Dịch Nguyệt Mai cũng không nhụt chí. Cô ta bình tĩnh trực tiếp cởi quần áo của mình ra, lỗ ra dáng người hấp dẫn, "Anh có muốn không? Vị kia nhà anh nhất định làm anh ăn không nổi đi!"

Dịch Nguyệt Mai rất tự tin với dáng người của mình, "Em nhớ là trước đây anh thích nó nhất mà." Cô ta ái muội nắm bóp, lộ vẻ dụ hoặc, lại làm Lý Lỗi cảm thấy vô cùng ghê tởm. Có phải cô ta dựa vào cái này để bò lên giường của tên cao phú soái kia?

Lấy được câu trả lời vô cũng chắc chắn, anh còn vì ả đàn bà này mà phạm sai lầm, mới là hành vi ngu ngốc nhất. Nói tạm biệt với ả đàn bà này, khiến cho cô ta không có ý tưởng gì khác với anh, đó mới là cách thức chính xác nhất.

Anh không chút do dự đứng dậy rời đi. Ngày hôm sau, anh gọi điện thoại nhờ người quen hỗ trợ, khiến cho Dịch Nguyệt Mai lần nữa bị sa thải. Không phải anh nhẫn tâm, chỉ cần cô ta dành tâm tư suy nghĩ chuyện khác mới không quấn lấy người nhà của anh.

Nhưng anh lại xem nhẹ Dịch Nguyệt Mai. Anh biểu hiện càng ưu tú, Dịch Nguyệt Mai càng cảm thấy mình nhất định phải cùng anh phục hôn. Cuộc sống có tiền, có địa vị mới là điều cô ta vẫn luôn theo đuổi. Mặc kệ là người đàn ông nào, chỉ cần người đó có thể cho cô ta một cuộc sống như vậy là được, mà hiện tại trong số "tài nguyên" cô ta sở hữu thì Lý Lỗi là phù hợp nhất.

Sau khi bị công ty sa thải, cô ta cố ý nén nhịn một thời gian không liên lạc với Trương Quế Hoa, chờ bà ta chủ động liên lạc với mình. Có điều, cô không ngờ tới, cô ta chờ đến nóng này mới nhận được điện thoại của Trương Quế Hoa.

Sở dĩ cô ta tự tin rằng Trương Quế Hoa nhất định sẽ tìm đến cô ta như vậy là bởi vì cô ta biết Lý Lỗi là đứa con có hiếu, anh sẽ không nói cái chuyện xấu hổ này cho Trương Quế Hoa. Anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Sau khi cúp điện thoại của Trương Quế Hoa, Dịch Nguyệt Mai lập tức hóa trang bản thân sao cho càng thêm tiều tụy, chậm rãi từ tốn đi đến công ty cũ.

Cùng lúc đó, Liễu Xuân Oánh đang vui vẻ ăn cơm với Lý Nhai Tiết thì nhận được nhắc nhở, "Đinh, đối thủ Dịch Nguyệt Mai đang nhanh chóng đi tới đây. Thình làm tốt công tác chuẩn bị tác chiến!"

-----------------------------


Dù không ngoan như Lý Á Kiệt, Lý Nhai Tiết lại dễ thương theo kiểu ngạo kiều nha ( ̄▽ ̄)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK