Chương 9
Trong lúc này, Thôi Thiên Tứ bị ăn đủ ở tập đoàn Thiên Nhất.
Vội vã trở về biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách thì thấy Hoàng Lạp Mai đang ngồi trên sofa nói chuyện cùng với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này chính là Thôi Hải Phong – cha của Thôi Thiên Tứ
Chủ tịch tập đoàn Thái An.
Chính ông ta là người cướp mất hạng mục mà Hứa Mộc Tình vất vả mấy tháng trời mới có được.
Vẻ mặt Thôi Hải Phong rất lạnh lùng, đôi mắt thỉnh thoảng lại ánh lên tia lạnh lẽo hiểm ác.
“A, công thần của chúng ta đã về rồi!”
“Thiên Tứ à, nào nào, mau ngồi lại đây với bà nội.”
Hoàng Lạp Mai nhìn Thôi Thiên Tứ bằng ánh mắt hiền từ âu yếm.
“Con đã gặp được chủ tịch Lưu chưa?”
Thôi Thiên Tứ cười giả lả: “Cháu gặp được chủ tịch Lưu rồi bà ạ.”
“Ký hợp đồng rồi chứ?”
Thôi Thiên Tứ ngập ngừng một lát rồi vội nói.
Khi cháu gặp chủ tịch Lưu thì đúng lúc ông ấy có việc, hình như rất vội.
“Nhưng bà nội yên tâm, cháu đã nói chuyện với chủ tịch Lưu rồi, ông ấy nói ngày mai nhất định sẽ ký hợp đồng!”
Hoàng Lạp Mai nhìn Thôi Thiên Tứ: “Cháu không lừa bà đấy chứ?”
Thôi Thiên Tứ vội vã xua tay: “Sao cháu có thể lừa bà được chứ?”
Tuy Hoàng Lạp Mai là phụ nữ, nhưng bà ta cũng là giang hồ gốc.
Khi còn trẻ cùng với chồng là Thôi Thái An bắt đầu từ quầy hàng nhỏ lăn lộn nửa đời người trong xã hội, có loại người nào mà bà ta chưagặp qua?
Thôi Thiên Tứ vừa bước vào, nhìn động tác và nét mặt hắn, Hoàng Lạp Mai đã nhìn ra vấn đề.
Lúc này, bà ta khẽ nheo mắt lại.
Ánh mắt của bà ta với Thôi Hải Phong cạnh bên giống nhau như đúc!
“Con phải biết rằng, cả đời bà nội ghét nhất là lừa gạt.”
“Cho dù con là cháu ruột của ta, nếu con gạt nội…”
Hoàng Lạp Mai vừa nói xong, Thôi Thiên Tử bỗng quỳ “bịch” xuống.
“Bà nội! Tên Lưu Đức Luân đó coi thường tập đoàn chúng ta, không chịu ký hợp đồng với chúng ta!”
Hoàng Lạp Mai cau mày.
“Có chuyện gì thế?”
“Chẳng phải tên Lưu Đức Luân đó đã bàn bạc xong xuôi hết với ba con rồi sao?”
Nói xong, Hoàng Lạp Mai nhìn sang Thôi Hải Phong.
Thôi Hải Phong khá trầm ổn, ông ta thấp giọng hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì, con nói hết xem nào.”
Thôi Thiên Tứ vội vã giải thích.
“Bà nội, ba! Chẳng phải lúc trước hai người luôn nói Hứa Mộc Tình là hồng nhan họa thủy sao?”
“Người phụ nữ này chính là một con hồ ly tinh!”
“Chắc chắn cô ta đã lên giường với tên Lưu Đức Luân đó rồi!”
Hoàng Lạp mai cau mày giận giữ: “Con nói mau!”
“Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Thôi Thiên Tứ nói hết tất cả những gì gặp phải tập đoàn Thiên Nhất ra.
Thì ra, hắn bị tập đoàn Thiên Nhất cho nguyên cái cửa vào mặt.
Hắn còn không cả được bước vào cửa lớn của tập đoàn Thiên Nhất.
Thôi Thiên Tứ nghi ngờ Hứa Mộc Tình nhất định đã lên giường với Lưu Đức Luân.
Bởi vì đây cũng là thủ đoạn mà tập đoàn Thái An nhà hắn thường dùng.
Thôi Thiên Tứ thấy sắc mặt Hoàng Lạp Mai không tốt, hắn đảo mắt.
“Bà nội, Lưu Đức Luân nói dự án này ông ta chỉ giao cho công ty của Hứa Mộc Tình làm, ông ta còn nói, còn nói…”
Chân mày Hoàng Lạp mai càng lúc càng cau có.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta trông rất hung ác!
“Ông ta nói gì?”
Giọng của Hoàng Lạp Mai lạnh như gió mùa đông.
Buốt xương!
Lạnh lẽo!
Thôi Thiên Tứ đảo mắt nói: “Ông ta nói tập đoàn Thái An của chúng ta chỉ là một cái xưởng bé tí, ông ta không thèm quan tâm!”
“Hừ!”
Thôi Hải Phong hừ lạnh một tiếng.
“Khẩu khí lớn quá đấy!”
“Lưu Đức Luân cũng chỉ bắt đầu bằng gánh hàng rong, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió quá nên không xem gia tộc Thôi thị chúng ta ra gì!”
“Ở Ninh Châu này, cũng không có mấy nhà dám huênh hoang như thế với gia tộc Thôi thị nhà ta.”
Hoàng Lạp Mai lạnh giọng.
“Trước tiên không quan tâm tập đoàn Thiên Nhất ngang ngược đến mức nào.”
“Trước khi trở mặt với bọn họ, bất kể ra sao, nhất định phải lấy được hạng mục bến tàu này!”
Thôi Hải Phong cười tự tin nói: “Mẹ, việc này cứ giao cho con đi!”
Nói xong, Thôi Hải Phong cầm điện thoại bấm gọi đi.
“Chủ tịch Hồng, là tôi, ha ha ha, lâu quá không gặp!”
“Tôi nghe nói anh rất thân thiết với chủ tịch Lưu Đức Luân của tập đoàn Thiên Nhất.”
Nói đến đây, Thôi Hải Phong cố ý mở loa ngoài.
Ông ta muốn thể hiện năng lực và bản lĩnh của mình trước mặt mẹ và con trai.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Đâu chỉ là thân thiết! Tôi với ông ta ở cùng một ngõ đấy!”
Thôi Hải Phong cười lớn.
“Chủ tịch Hồng, chỗ tôi có một dự án vốn đã bàn bạc xong hết với chủ tịch Lưu rồi.”
“Nhưng hình như chủ tịch Lưu bị người ta nói ngọt bên tai nên đã giao dự án này cho người khác làm rồi.”
“Anh có thể nói giúp tôi vài câu được không?”
“Dễ ợt! Chủ tịch Thôi đã mở miệng, Hồng Hải Lượng tôi nhất định sẽ nể mặt, việc này giao cho tôi là được!”
Cúp điện thoại, Thôi Hải Phong mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Tính sẵn trong lòng.
Hoàng Lạp Mai cũng vui vẻ gật đầu.
“Thiên Tứ à, con vẫn còn trẻ, bất cứ việc gì cũng phải học tập ba con.”
“Vâng thưa bà, cháu nhất định sẽ học theo ba cháu!”
“Ba, có thời gian ba cho con đi theo gặp chủ tịch Hồng với nhé.”
Thôi Hải Phong tự tin tràn trề nói: “Chủ tịch Hồng ra mặt việc này chắc chắn sẽ xong xuôi.”
“Ngày mai ba mời ông ấy đi massage chân ở “Bến cảng vàng”, đến lúc đó con đi theo mà xem.”
“Vâng!”
Thôi Thiên Tử hưng phấn gật đầu.
Tiếp đó, hắn lại khẽ đảo mắt hỏi: “Ba, công ty nhà họ Hứa chúng ta xử lý thế nào đây?”
“Hừ!”
“Đợi ký xong dự án này, ta kêu Diệp đại sư ra tay, diệt hết cả nhà nó!”
Cuối cùng Hứa Mộc Tình cũng được xuất viện, khác với lúc nhập viện.
Lần này về nhà, ngoài quần áo và đồ dùng cá nhân, cô còn mang thêm một người nữa.
Lý Hàng thực hiện danh hiệu ở rể một cách triệt để, mặt dày nhất quyết theo Hứa Mộc Tình về đến tận nhà.
Tiểu khu Dương Quang.
Một tiểu khu cũ đã có mười mấy năm lịch sử.
Trong nhà Hứa Mộc Tình rất đơn giản.
Ba phòng ngủ hai phòng khách, trong nhà cũng không có đồ đạc gì quá đắt tiền.
Sau bữa tối, một vấn đề vô cùng nghiêm trọng bày ra trước mắt.
Lý Hàng sẽ ngủ ở đâu?
Liễu Ngọc Phần và Hứa Mộc Tình rửa bát trong bếp, bà nói nhỏ với con gái.
“Tình Tình, hay là để cậu ấy ngủ với em trai con.”
Hứa Mộc Tình đang định nói, thì Hứa Hạo Nhiên thò đầu vào nói.
“Mẹ, phòng của con như cái ổ chó, sao có thể để anh rể ở được chứ?”
“Làm tổn hại hình tượng của anh rể.”
Liễu Ngọc Phần tức giận đi lấy dao.
Ăn cây táo rào cây sung!
Hứa Mộc Tình vội ngăn lại: “Mẹ, không sao đâu, anh ấy là người tốt.”
Liễu Ngọc Phần vẫn không yên tâm: “Nhưng bất kể thế nào, hai đứa con ở chung một phòng.”
“Buổi tối nhân lúc con ngủ say, cậu ta làm mấy việc cầm thú thì phải làm sao?”
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh nói thêm vào: “Mẹ, mẹ phải tin tưởng con người anh rể chứ!”
“Nam tử hán đường đường chính chính giống như anh rể, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Mẹ, có gì từ từ nói, đừng cầm dao chứ!”