Vệ Tiểu Thảo hơi thắc mắc nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Bởi vì từ lúc bắt đầu cậu đã hạ quyết tâm không thể ở đây mãi được.
Thật ra chỉ là nông nổi nhất thời mà thôi, giờ nghĩ lại sở dĩ lúc đó cậu đi theo ông chủ là vì ba ngày liền không tìm được việc nên mới bị váng đầu.
Vệ Tiểu Thảo không có ý định tìm hiểu tình cảm riêng tư của ông chủ, cậu cảm thấy đây chẳng khác nào tự tìm phiền phức, nhưng cậu và người kia gặp nhau ngày đêm nên thật sự rất dễ nhìn ra manh mối.
Mỗi ngày chỉ cần ngồi xâu gà vào que cũng được nghe dì giúp việc kể rất nhiều chuyện.
"Thấy cậu trở về tôi cũng nhẹ lòng hẳn." Dì giúp việc là beta khoảng năm mươi tuổi, làm việc hết sức nhanh nhẹn, vừa phụ cậu vừa nói chuyện phiếm, "Từ lúc cậu mướn tôi tới giờ cũng đã bốn năm năm rồi còn gì. Tình cảm của cậu và Chẩm tiên sinh thế nào tôi đều hiểu hết...... Người với người bên nhau cũng chẳng dễ dàng gì, gây gổ cãi cọ là chuyện bình thường, tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới được chung gối mà."
Cuối cùng Vệ Tiểu Thảo vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, cậu im lặng một hồi mới giả bộ thở dài: "Nhưng còn con cái......"
Cậu nói lấp lửng rồi lại thở dài thườn thượt.
Quả nhiên dì giúp việc vội an ủi cậu: "Tôi biết các cậu rất buồn vì chưa có con, tôi cũng làm mẹ rồi nên rất hiểu cảm giác này...... Nhưng các cậu vẫn còn trẻ mà, cứ bồi bổ nhiều vào kiểu gì sau này cũng có một đứa con khỏe mạnh thôi."
Vệ Tiểu Thảo lỡ tay bẻ gãy một que tre.
Chậc.
Ông chủ này thật chẳng ra làm sao.
Vợ con đều không giữ được, đúng là vô dụng mà.