• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

~Chương thứ chín~

Tần Nguyệt Sơ vẫn chưa kịp phản ứng, trong hành lang bắt đầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, có người còn chưa chạy vào đã hỏi trước: “Đại nhân, không có việc gì chứ?”

“Đừng vào!” Tần Nguyệt Sơ hét lên một tiếng, tiếng bước chân kia cũng rất nhanh mà ngừng lại.

Tần Nguyệt Sơ từ từ nhả ra một hơi, nhìn chằm chằm mặt Ninh Giản: “Tiểu quỷ đó hiển nhiên là trúng kịch độc, độc là trúng lúc nào, ngươi biết không?”

Ninh Giản trong nháy mắt tràn đầy mờ mịt, chỉ là lắc đầu rất nhẹ, một lát lại đột nhiên kêu một tiếng: “Là ngọc!”

Tần Nguyệt Sơ sửng sốt, liền cũng hiện lên cảnh Tô Nhạn Quy đem ngọc bội bỏ lên miệng cắn.

Nếu đổi là người bình thường, ai cũng sẽ không đem ngọc cho vào miệng cắn, cũng nhất định sẽ không nghĩ là có thể cắn ra.

Chỉ là hiện giờ bục đá đã chìm xuống dưới, không cách nào lấy ngọc bội lên xác nhận, Tần Nguyệt Sơ lặng yên chỉ chốc lát, đã bước một bước.

“Trên người hắn có thương, độc cũng phát rồi, dù là được người cứu đi, cũng nhất định không sống nổi, xem ra… Giao dịch của chúng ta làm không được.”

Ninh Giản cả người chấn động, nhưng rất lâu không nói gì, ánh sáng trong đôi mắt cũng tối đi một chút, phảng phất đã đầy mờ mịt.

Tần Nguyệt Sơ âm trầm mà nhìn y, một lát đột nhiên ra tay, ngón tay như đao chém thẳng vào gáy Ninh Giản, Ninh Giản chậm chạp phản ứng lại, hướng qua hai bên né tránh cũng không kịp nữa, trên vai đã trúng một cú, bị ngón tay Tần Nguyệt Sơ cắt y phục, kéo theo một vệt máu.

Tần Nguyệt Sơ không cho y thời gian, ngay sau đó một chưởng qua, vỗ sau lưng Ninh Giản, tay trái thành trảo, chụp thẳng hộp trong lòng Ninh Giản.

Ninh Giản cấp tốc rút kiếm, vát một bên cổ tay Tần Nguyệt Sơ, Tần Nguyệt Sơ co tay lại, duỗi chân quét ngang hạ bàn Ninh Giản, thuận thế nhảy về sau, cũng đã rút kiếm tới.

Ninh Giản đồng thời hướng ra sau, nắm kiếm dán lên tường, ngưng thần nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Sơ, giây lát trên mặt lại không nhìn ra sự mờ mịt lúc trước.

Tần Nguyệt Sơ nhìn thẳng y một hồi, cuối cùng khẽ cười thành tiếng, thu kiếm, cười nói: “Ngũ gia phản ứng hơn người. Tần mỗ bội phục.”

Mắt Ninh Giản chỉ theo dõi gã không nói lời nào, không có thu kiếm, nhưng đem hộp cầm càng chặt.

Tần Nguyệt Sơ cong môi cười, xoay người gọi kẻ trong hành lang vào, dặn dò bọn họ đi xuống tìm kho báu, chỉ chốc lát sau, thì có người đến báo, phía dưới xác thực là thạch thất giấu kho báu.

Tần Nguyệt Sơ lúc này mới theo người nọ đi xuống, không để ý Ninh Giản nữa.

Ninh Giản cũng không có theo sau, chỉ là thủy chung dựa vào tường, nhìn chữ tràn ngập tường, dần dần hai mắt mơ hồ.

“Ninh Giản, nếu ngươi là Hoàng đế tiền triều, ta là Thái tổ, ta cũng sẽ đoạt giang sơn ngươi.”

“Ninh Giản, nếu ngươi là Hoàng đế tiền triều, mà ta là Thái tổ, ta nhất định sẽ không giống Thái tổ tổn thương ngươi như vậy, đẩy ngươi đến chỗ bất nghĩa.”

“Bởi vì ta không bỏ được.”

“Tiểu quỷ…” Vô thức mà kêu một tiếng, y lại như là bị chính giọng mình dọa, cả người run lên, lại cắn môi, hạ mắt.

Nước mắt cứ như vậy một giọt lại nối tiếp một giọt mà rơi trên mặt đất, hóa thành chấm tròn rồi nhanh chóng biến mất, thoạt nhìn quen thuộc, lại xa lạ.

Y thậm chí không cách nào xác định, rơi xuống từ mắt đến tột cùng có đúng là nước mắt hay không.

Kỳ thực y chỉ toàn thấy Tô Nhạn Quy khóc.

Khi đó Tô Nhạn Quy nhỏ, mới mười hai, mười ba tuổi, bị mấy đứa con nít trấn trên đè trên mặt đất đánh, vừa đánh vừa bị chúng cười nhạo nói “Đồ con hoang, không có mẹ.” Y dắt ngựa qua, đường bị cản, nói không được bọn trẻ, liền quen thói mà rút kiếm, đem cả lũ trẻ con dọa chạy.

Chừa lại một đứa không chạy, là Tô Nhạn Quy.

Lúc y khom lưng xuống kéo, chỉ là mới đụng tay, đứa bé bị đè xuống đánh cũng không hề khóc lại oa một tiếng khóc ngay, khiến y hoảng sợ nghiêm trọng.

Này đại khái là lần đầu y thấy người khác khóc.

Sau đó mới biết đứa bé này gọi là Tô Nhạn Quy, con nuôi của Tô Thực.

Theo Tô Nhạn Quy về nhà, chính là thấy Tô Thực chết bệnh, Tô Nhạn Quy khóc đến rơi lệ đầy mặt.

Lại sau nữa, y đem tiểu quỷ mười hai, mười ba tuổi treo lên tra hỏi, dùng đủ mọi cách để dọa nó, nó cũng vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Nhưng dáng dấp khi đó của Tô Nhạn Quy, Ninh Giản lại không nhớ rõ.

Chỉ nhớ rõ đến mười bốn, mười lăm, hai người đã ở chung khá lâu, y tin Tô Nhạn Quy cũng không biết bí mật kho báu, Tô Nhạn Quy cũng dần dần đem y coi như sư phụ, đối với y vô cùng ỷ lại và thân cận, y liền không có suốt ngày nhìn chằm chằm Tô Nhạn Quy nữa, thỉnh thoảng ban ngày đến Diệp thành mua mấy thứ đồ dùng sinh hoạt, trở lại Tô gia thì, thậm chí có thể ăn cơm tối Tô Nhạn Quy chuẩn bị.

Cuộc sống quá bình thản, rồi lại yên ổn, ngay cả chính y cũng nhanh quên mục đích của mình.

Cho đến một ngày kia, từ Diệp thành trở lại Tô gia, lại phát hiện trong Tô gia một khoảng đen như mực, Tô Nhạn Quy không ở nhà, y mới hơi mơ hồ thấy hối hận.

Y vốn không nên cùng đứa bé này gần gũi như vậy, không nên dành nhiều tin tưởng đến thế.

Y mang đèn ***g, mang theo hy vọng cực ít ỏi, dọc theo phố lớn ngõ con một đường đi tìm, liên tục đến sắp hừng đông, mới ở rừng cây khô phía Tây thành, tìm được Tô Nhạn Quy đang ẩn dưới tàng cây ngủ.

Khi đó sinh ra tức giận là thật.

Nhưng mà đem Tô Nhạn Quy lay tỉnh, tiểu quỷ ấy chỉ nhìn y một cái, liền ôm cổ y, oa một tiếng khóc lên, lửa giận sau đó, liền cũng không cháy lên nổi.

Ngày đó Tô Nhạn Quy ôm chặt y khóc thật lâu, như đứa trẻ bị vứt bỏ lại một lần nữa tìm thấy nhà, y cũng không biết dỗ tiểu quỷ như thế nào, liền chỉ có thể ôm nó trong lòng, lại vỗ về an ủi nó “Không có chuyện gì, đừng khóc.”

Sau ngày đó, y hình như không thấy Tô Nhạn Quy khóc nữa. Cũng bắt đầu từ ngày đó, y liền không lí do mà tin tưởng, cho dù y rời đi, người này cũng sẽ ở trên trấn chờ y.

Thế nhưng lúc này đây…

Nghĩ nghĩ, ngực lại đột nhiên kinh hoảng, Ninh Giản vô thức mà ngẩng đầu tìm kiếm, thấy bóng dáng qua lại nào cũng xa lạ, Tô Nhạn Quy đã biến mất.

Y một lần nữa cúi đầu, cắn chặt răng, nắm chặt đoản kiếm của mình, như túm được rơm rạ cứu mạng, nhưng bất luận đấu tranh thế nào, cũng vẫn sẽ từ từ nghẹt thở.

Chẳng bao lâu, có người từ phía dưới nhô dầu lên: “Ngũ gia, bên dưới còn có địa đạo, là thông ra bên ngoài.”

Ninh Giản giật mình, hoảng hốt nhớ tới khi Tô Nhạn Quy biện bạch thì có nói, Tô Thực không có võ công, không có khả năng đi theo đường bọn họ mà vào, khi đó chỉ cảm thấy là nói dối, hiện giờ nghe có thông đạo khác, trong lòng liền rất dễ dàng mà sinh ra một tia khó hiểu mờ mịt.

“Ngũ gia?” Người nọ thấy y không nói lời nào, liền tới gọi một câu, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ vai Ninh Giản.

Tuy nói cũng là Hoàng tử, nhưng Ninh Giản không giống người khác, một năm những ngày ở trong cung có thể đếm trên đầu ngón tay, trên dưới trong triều, đại để chỉ biết là có một vị Hoàng tử như thế, mà không nhận được là ai, dù thấy, cũng ít cung kính hơn người khác vài phần.

Chỉ là tay người nọ mới đụng đến vai Ninh Giản, kiếm Ninh Giản đã gác trên cổ hắn, trên mặt hắn nhất thời trắng bệch, lúc này mới hoảng sợ: “Ngũ gia thứ tội, Ngũ gia tha mạng!”

Ninh Giản dường như không có thấy kinh hoàng của hắn, chỉ cầm hộp trong tay thu về, lại nắm thật chặt đoản kiếm, thản nhiên mở miệng: “Đi thôi.”

Người nọ lúc này mới run run đi qua dẫn đường, đi một đoạn, thấy Ninh Giản thủy chung mặt không biểu tình, nhưng cũng có làm hại mình, liền minh bạch y chỉ là phòng vệ, mà không phải trách mình vô lễ, thế là lá gan liền lớn thêm.

“Ngũ gia ngài không biết đâu, phía dưới thực sự là một kho báu, vàng bạc châu báu, đều khiến mắt người lấp la lấp lánh. Hoàng đế triều trước nếu đem kho báu này bới ra làm quân lương, Thái tổ Hoàng đế của chúng ta tội gì đoạt giang sơn hắn. Nếu là đem kho báu này chia cho ta một chút, ta đời này thì chả lo gì.”

Ninh Giản không có đáp lời, chỉ là đường không dài, rất nhanh đã đi tới một thạch thất cực trống trải, Tần Nguyệt Sơ thì đứng ở lối vào, nghe người nọ nói, liền lạnh lùng bảo một câu: “Ngươi nói nữa, đời này của ngươi liền kết thúc.”

Người nọ vội vàng ngậm miệng, xám xịt mà chạy đến giúp này kia, không dám nói thêm một câu.

Tần Nguyệt Sơ chờ hắn bỏ đi, mới xoay người đối diện Ninh Giản khoát tay, cười nói: “Xe ngựa hẳn là đã ở ở bên ngoài chờ, mời Ngũ gia.”

Ninh Giản lặng yên một lúc lâu, cuối cùng hướng qua chỗ gã đi đến.

Đó là một hành lang rất dài, bên trong không có đèn đuốc, thậm chí còn không có gió, đi ở bên trong, vừa tối vừa bí, khiến Ninh Giản bất giác mà nhớ tới Tô Nhạn Quy lúc trước nắm tay mình, trong tình cảnh đi tại con đường hẹp giữa cửa và cửa.

Cửa ra hành lang ở hạ lưu suối Hoa của trấn Nguyệt Nha.

Từ đầm nước trung bình hơn một trượng qua thạch động không người, đi ra động thạch nhũ hạ lưu suối Hoa.

Vượt qua làn nước đi ra một cửa động, liền thấy có xe ngựa dừng ở đằng kia, có bóng quan binh đang đề phòng xung quanh.

Ninh Giản đi ra ngoài thì, sắc trời sớm đã tối sầm rồi, khắp nơi vắng lặng.

Tần Nguyệt Sơ nhường cho y một chiếc xe ngựa nhỏ, có hạ nhân hầu hạ, y cũng chỉ là muốn một bộ quần áo, một mình tới nơi vắng vẻ tẩy rửa, không rên một tiếng mà chúi vào trong xe.

Cho dù ở trong núi từng nghỉ ngơi chốc lát, nhưng với mệt nhọc nhiều ngày cùng căng thẳng, cũng khiến cho sắp đến cực hạn, y ôm kiếm tựa trong góc, chợp mắt nghỉ ngơi, lại thật lâu không cách nào ngủ.

Bên ngoài liên tục truyền đến tiếng mọi người di chuyển rương hòm, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện rì rầm không phân biệt rõ, Ninh Giản trong lòng sinh ra một tia phiền toái, tay cầm kiếm không nhịn được dùng lực, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, người càng không thể thả lỏng, thỉnh thoảng có giây phút mơ hồ, cũng rất nhanh bị âm thanh bên ngoài kinh động, một lần nữa tỉnh táo lại.

Cứ mơ hồ một lúc tỉnh táo một lúc, trời bên ngoài tựa hồ cũng sáng rất mau, một khắc trước còn đỏ sẫm, một khắc sau liền dần chuyển sáng.

Mọi thứ dường như đã dọn sắp xong, chợt nghe đến tiếng Tần Nguyệt Sơ nói: “Mọi người phụ trách bảo vệ xe cho tốt, chúng ta cần phải rời khỏi đường núi trước khi trời sáng hẳn, nếu ai xảy ra vấn đề gì, chờ ta.”

Mọi người cùng kêu lên đáp lại, Ninh Giản nghe thấy tiếng bước chân lại gần, y mở mắt ra, cùng lúc, màn xe cũng bị người vén lên.

Trên mặt Tần Nguyệt Sơ nhìn không ra vẻ uể oải một đêm không ngủ, dáng tươi cười có thể nhặt được: “Hoá ra Ngũ gia đã tỉnh.”

Ninh Giản lạnh lùng quét mắt liếc gã: “Chuyện gì?”

“Đoàn xe phải đi.”

Ninh Giản không nói gì, Tần Nguyệt Sơ lại tự lên xe, Ninh Giản lúc này mới nhấc mắt nhìn gã, gã liền cười nói: “Xe khác đều chứa đồ, chỉ xe này là không. Tần mỗ vốn không nên mạo phạm Ngũ gia, thế nhưng nhiều ngày mệt mỏi, thực sự không muốn cưỡi ngựa, xin Ngũ gia khai ân.”

Ninh Giản lặng yên chỉ chốc lát, liền lui vào trong góc.

Tần Nguyệt Sơ liền cười meo meo mà dựa vào bên kia ngồi xuống, rất tự nhiên mà nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Ninh Giản không có chợt mắt nữa, chính là nắm chặt hộp đựng chiếu thư kia, ôm kiếm của mình ngồi ở đó, không rời mắt mà nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Sơ.

Tựa hồ cảm giác được đề phòng trong mắt y, một hồi lâu, Tần Nguyệt Sơ vẫn nhắm mắt đột nhiên mở miệng: “Ngũ gia không cần căng thẳng, Điện hạ cùng ngài ước định tốt rồi, Người nói không giết ngài, Tần mỗ cho dù có muốn mạng ngài, cũng không dám làm bậy.”

Gã nói đến cung kính, trong lời lại lộ ra hàn ý chèn ép người, Ninh Giản lại trừng gã một hồi, mới từ từ chuyển mắt.

Đôi bên lặng yên một lúc, Tần Nguyệt Sơ lại cười cười, nửa mở mắt, liếc Ninh Giản một cái, lại nhắm lại, đổi qua một tư thế thoải mái, mới nói: “Huống chi, tàn nhẫn của Ngũ gia, Tần mỗ đã thấy.”

Ninh Giản không hề động.

“Tiểu quỷ kia tuy rằng ngốc, lại không khiến người ta nghi ngờ, theo ngài tám năm, nói không cần thì không phải. Hiện giờ sống chết khó lường, cũng không thấy Ngũ gia ngài có chút lo lắng khổ sở, thật sự là… Thật tiếc cho lòng người bạc bẽo a.”

Hưởng ứng gã chính là tiếng đoản kiếm ra khỏi vỏ, không đợi đoản kiếm gác lên cổ mình, Tần Nguyệt Sơ cũng đã lăn qua bên cạnh.

Ninh Giản gắt gao theo dõi gã, như là muốn đem gã ăn tươi nuốt sống, thật lâu mới cứng nhắc nói: “Nếu mệt, thì ngủ cho tử tế, nếu còn nói một chữ, ta liền đem đầu lưỡi ngươi cắt.”

Tần Nguyệt Sơ nghe, chỉ cười, không nói gì nữa.

Ninh Giản cuối cùng thu kiếm về, như trước ôm kiếm ngồi trong góc, giương mắt ngơ ngắc đến xuất thần.

Một đường quay về kinh này, đường xá xa xôi, tự nhiên dính phải không ít phiền toái. Vả lại bất luận khi Tần Nguyệt Sơ đuổi theo Ninh Giản tới trấn Nguyệt Nha chọc đến bao nhiêu nhân sĩ võ lâm, chính là trước khi bọn họ rời đi, ở trong núi gây ra rối loạn lớn, lời rằng kho báu xuất hiện ở trấn Nguyệt Nha tự nhiên rất dễ dàng lan truyền.

Nhưng trong đám người Tần Nguyệt Sơ mang theo, kì nhân dị sĩ không ít, phần lớn người trong giang hồ không muốn chọc đến triều đình, dọc theo đường đi tuy rằng đã trải qua mấy cuộc ác đấu, Ninh Giản cũng chỉ là tránh ở trong xe, lúc đó có cái gì cũng không biết.

Chính là từng ngày qua, Ninh Giản có vẻ càng trở nên yên lặng, có khi ngồi trên xe, thoạt trông giống như đang nhắm mắt ngủ, nhưng chỉ cần có một động tĩnh, y sẽ kinh hoảng, không nói hai lời rút kiếm đặt cổ người.

Tần Nguyệt Sơ nhìn ra sát ý trong mắt y, tự nhiên sẽ không tùy tiện đi thử. Chính là ngẫu nhiên vài lần người bên ngoài đến gọi y, y cũng đem đoản kiếm gác trên cổ người ta như thế, cho dù sau đó chủ động thu hồi, cũng đủ để hạ nhân sợ hãi.

Tần Nguyệt Sơ nói qua vài lần, muốn y kiềm chế, y cũng không thay đổi.

Không phải không muốn, mà là không thể.

Càng gần Vĩnh thành, Ninh Giản liền phát hiện mình càng ngày càng không thể khống chế bản thân.

Ngay từ đầu chỉ là phòng Tần Nguyệt Sơ đánh lén, nhưng khi Tần Nguyệt Sơ đổi qua chiếc xe ngựa khác, để y một mình một người, y cũng không cách nào thả lỏng.

Sắc trời buổi tối u ám hết sức, ngoại trừ gác đêm, những người khác đều ngủ, y cũng chỉ có thể cuộn trong góc thùng xe, mở to mắt ngẩn người.

Y không thể đi vào giấc ngủ.

Trong đầu chuyển liên tục đều là hình dáng của Tô Nhạn Quy, từ lúc mới gặp tám năm trước, thiếu niên mười hai, mười ba tuổi; đến thanh niên sắc mặt tái nhợt trong núi, nhẹ giọng gọi tên y.

Rõ ràng tách biệt, ấn tượng so với bất cứ thứ gì cũng sâu sắc hơn.

Ngẫu nhiên có thể sinh ra một tia buồn ngủ, khi ý thức mơ hồ, lại sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc. Trong mộng đều không ngoại lệ, vẫn là Tô Nhạn Quy.

Người trong mộng một thân là máu, còn không ngừng gọi tên y, mang theo phẫn nộ cùng oan ức. Có khi cũng sẽ như lúc ở trong núi, thay ngữ điệu khác hỏi y: Ngươi bỏ được không, ngươi muốn giết ta sao…

Trong mộng y trả lời không nổi, đầy lo lắng thì lại tỉnh.

Đêm dài người lặng, sẽ cảm thấy khó chịu hết sức.

Thời thơ ấu của y một nửa lớn lên trong cung, đi theo Phượng Ninh Huyên, tự nhiên cũng học phân biệt được đủ loại chất độc, Tô Nhạn Quy trúng độc dạng gì, y lại nhận không ra. Chỉ có thể không ngừng mà suy đoán, người cứu Tô Nhạn Quy đi có thể thay hắn giải độc hay không, hắn kỳ thật có phải đã chết hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại lại nhớ tới, chút tủi thân Tô Nhạn Quy ngẫu nhiên lộ ra, không biết tiểu quỷ kia đã hận mình tận xương, hay vẫn như trước đây khi bị đánh mắng như vậy tủi thân rơi nước mắt cũng không chịu khóc ra tiếng.

Điên đảo mà nghĩ như thế, rất dễ dàng trời liền sáng.

Ninh Giản không biết vấn đề ở chỗ nào.

Từ lần đầu quen biết, y chỉ biết mình cuối cùng phải giết tiểu quỷ kia, tiểu quỷ ấy cũng luôn biết mình phải chết, chính là hiện tại kéo dài qua một năm rồi lại một năm nữa, kết quả là y lại cảm thấy giống như sai lầm chỗ nào đó rồi.

Khó chịu trong lòng tìm không ra cửa phát tiết, liền chỉ có thể tự mình nghẹn cứng, Ninh Giản chỉ có thể một lần lại một lần mà nói với mình, chờ trở lại Vĩnh thành, nhìn thấy Tam ca, chờ hết thảy kết thúc, quên hết bụi trần, tất cả mọi chuyện sẽ qua.

Chính là chờ xe ngựa vào Kinh đô Vĩnh thành, khi Ninh Giản đang muốn đến biệt viện giam lỏng Phượng Ninh Huyên, trong cung lại có người tới.

Ninh Giản nhận ra đó là Thái giám Tổng quản đi theo bên Hoàng đế.

Thái giám Tổng quản dáng người to béo, chưa từng lấy con mắt nhìn y kia lại cực cung kính mà đứng ở đó, gọi y Ngũ gia, nói Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, chúng Hoảng tử Đại thần đều quỳ ngoài cửa tẩm cung, nhưng Hoàng đế chỉ muốn gặp con trai thứ năm Phượng Ninh Giản.

Ngay cả Tần Nguyệt Sơ đứng một bên cũng có chút kinh ngạc, Ninh Giản lại chỉ giương mắt ngẩn ngơ đứng ở kia, cho đến khi Thái giám Tổng quản lại gọi y một tiếng, y mới hơi hơi gật gật đầu, xoay người nhảy lên con ngựa tốt được chuẩn bị, lại kẹp bụng ngựa chạy thẳng đến cửa cung.

Thái giảm Tổng quản là lần đầu giao tiếp cùng vị Hoàng tử này, lúc trước chưa hề để ý qua vị Hoàng tử một năm cũng chưa chắc đã gặp Hoàng thượng một lần, tự nhiên cũng không rõ tính nết Ninh Giản, hiện tại thấy y không rên một tiếng liền chạy mắt, nghĩ có khi y tâm cao khí ngạo, nên không dám tức giận, đoạt lấy một con ngựa liền cuống quýt đuổi theo.

“Ngũ gia, ngài không thay y phục sao?”

Ninh Giản không để ý đến ông ta.

Gần cửa cung, thủ vệ không nhận ra y, chỉ thấy y khí thế ồ ạt, liền cầm trường thương chặn đón, Ninh Giản đoản kiếm một khua, chuôi kiếm quét ngang, đem một người trong đó đánh lui ba bước, thuận thế duỗi chân một đá, đem một người khác đá ngã lăn trên đất liền phải hướng qua phía khác, binh lính khác cũng căng thẳng, mắt thấy phải tiến lên, Thái giám Tổng quản mới vội vàng hô to: “Đừng làm càn, đó là Ngũ Hoàng tử!”

Những người đó nhất thời toàn bộ cứng ngắc tại chỗ, Ninh Giản tiện thể phóng ngựa vào thẳng, không dừng lại chút nào.

Đến gần tẩm cung, quả nhiên nhìn thấy trước cửa cung quỳ đầy người, nghe thấy tiếng vó ngựa đều theo bản năng mà ngẩng đầu lên xem, Ninh Giản chần chờ một hồi, mới hướng phía trước phóng qua.

Qùy đằng trước đều là Hoàng tử, ở giữa một người tầm ba mươi tuổi, bộ dạng thanh quý, đó là đương kim Thái tử Phượng Ninh An. Trên mặt hắn vốn tràn đầy bi thương, lúc này vừa thấy Ninh Giản liền sa sầm mặt, muốn nói lại thôi, Ninh Giản thản nhiên mà nhìn hắn một cái, liền chuyển tầm mắt.

“Ngũ gia, Hoàng thượng đang đợi Ngài đó.” Thái giám Tổng quản lúc này cũng đuổi kịp, đương nhiên sẽ không nói tiếp muốn Ninh Giản đổi y phục, chỉ là thấp giọng giục y.

Ninh Giản lại liếc nhìn mấy Hoàng tử một cái, rồi lặng yên đi vào trong phòng.

Thái y trong phòng cùng cung nữ thái giám hầu hạ nhìn y, liền rất tự giác mà hành lễ lui ra ngoài, để lại một mình Ninh Giản đứng cách giường mười bước.

Chung quanh tràn đầy hương thuốc, sau lần rèm lụa mỏng vàng sáng, là một bóng dáng mơ hồ nửa nằm trên giường.

Ninh Giản không hề động.

Qua một hồi lâu, người trên giường mở miệng: “Là Ninh Giản sao? Lại đây.”

Giọng nói già nua mà suy yếu, đã hoàn toàn không còn uy nghiêm trong trí nhớ của Ninh Giản.

Y đi qua, nhấc rèm lụa lên, liền nhìn đến lão nhân nằm trên giường.

Người năm, sáu mươi tuổi, bộ dáng bảy, tám mươi, trên mặt không có màu máu gì, khép hờ mắt, hô hấp khẽ, giống như lúc nào cũng sẽ ngừng lại. Nghe thấy y lại gần, mới hơi hơi nhướn mắt nhìn y, lộ ra nụ cười gượng gạo, thật nhạt.

Ninh Giản do dự một chút, rồi ở bên giường quỳ xuống, khẽ kêu một tiếng: “Phụ vương.”

Nụ cười trên mặt lão nhân liền rõ ràng lên.

Ninh Giản lại không biết nên nói tiếp cái gì, y cũng không biết phụ thân gọi mình tới, muốn nói cái gì. Đôi bên lặng yên một lúc, y từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ dài.

“Con theo giao ước, tìm được kho báu, cũng tìm được ghi chép Tô Thực lưu lại. Đây là chiếu thư Thái tổ để lại…”

“Ta là huyết mạch của Hoàng đế triều trước, đúng không?”

Hoàng đế không có tự xưng “Trẫm”, khiến cho Ninh Giản có chút bất ngờ. Y gật gật đầu: “Ghi chép ở thạch thất đã nổ tung, chiếu thư này con cũng mang về.”

“Cái đó không quan trọng, để cho hậu nhân cứ phiền não đi.” Hoàng đế cười cười, “Ta chính là muốn nói chuyện với con.”

Ninh Giản càng bất ngờ, nhất thời quỳ ở đằng kia, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Mấy năm nay, con có vui vẻ không?”

Ninh Giản ngẩn người: “Không tệ.”

Y không rõ phụ thân mình vì cái gì muốn hỏi vấn đề như vậy, từ chính y mà nói, vui vẻ hay không vui vẻ tựa hồ cũng không liên quan gì, thế là trong câu trả lời cũng mang theo vài phần tùy ý.

Hoàng đế nhìn khuôn mặt y: “Ta cả đời này, chỉ yêu một người con gái, nàng là mỹ nhân hiếm thấy trong chốn võ lâm, tính tình ngay thẳng, đối với ta tốt lắm, cũng chưa bao giờ so đo thân phận đáng ngờ của ta.”

Ninh Giản biết ông chỉ chính là mẹ ruột mình. Chính là khi y nghe thấy Hoàng đế nói “yêu”, vẫn nhịn không được mà ngây người một chút.

“Nhưng mà sau khi nàng biết ta là Hoàng đế, làm sao cũng không chịu theo ta hồi cung. Ngay từ đầu, ta nghĩ nàng không yêu ta, chính là cho đến khi nàng chết, ta mới phát hiện là nàng quá yêu ta. Nàng không có cách nào cùng nữ nhân khác chia sẻ vị hôn phu, đành phải một mình rời đi, vì ta sinh con, lại cái gì cũng không nói.”

Ninh Giản mơ hồ mà lên tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe. Y không biết sau đó, mình nên nói cái gì.

Hoàng đế tựa hồ cảm thấy phản ứng của y rất thú vị, run rẩy vươn tay ra, Ninh Giản hồi lâu mới hiểu, đem tay mình cũng đưa qua.

“Cho nên ta toàn tâm toàn ý, hy vọng đứa con nàng vì ta sinh ra có thể ở lại bên cạnh ta. Ta tìm huynh trưởng của nàng, tranh cãi thật lâu, mới chia ra nửa năm. Nhưng đứa bé ở trong cung, không có họ ngoại giúp đỡ, ta lại không dám sủng ái nó thương nó, cuối cùng, cũng chỉ có thể chọn một người phụ nữ hiền thục thay ta chăm sóc nó. Chính là ta nhìn người trong cung, bởi vì ta lạnh nhạt nó, mà làm đủ mọi kiểu bất kính, lại cảm thấy mắc nợ rất nhiều… Thật sự là, xin lỗi…”

Tay Ninh Giản nắm thật chặt: “Không sao, con không để ý. Tam ca cùng Nương nương đối với con tốt lắm.”

“Ta biết, bởi vì con cũng chỉ gần gũi Tam ca con.” Hoàng đế ho khan vài tiếng, nằm ở đó, rất lâu không nói nữa.

Ninh Giản vụng về mà thay ông làm thuận khí, hạ mắt không nói lời nào.

“Mấy năm gần đây, ta thường thường nghĩ, ta có phải sai lầm rồi hay không. Ở trong cung, ai cũng không gần gũi con, ở chỗ cữu cữu con… Ta nghe ông ấy nói, bởi vì thời gian con ở trên núi ít, cùng sư huynh đệ cũng không gần gũi… Một mình, sẽ cảm thấy cô đơn chăng?”

“Không sao, con không để ý.” Ninh Giản lần thứ hai nói ra lời tương tự.

“Ta mấy năm này, cứ muốn gần gũi với con một chút, chính là con lại ít quay về. Vào lễ mừng năm mới thì ta bận quá, xa xa liếc mắt một cái thôi, chờ lúc rảnh rỗi, con lại đi rồi.”

Ninh Giản cúi đầu: “Thực xin lỗi.”

Hoàng đế giật giật, cuối cùng lại an tĩnh: “Con tìm thử xem, trên bàn kia có một đạo thánh chỉ.

Thánh chỉ ở ngay chỗ dễ thấy nhất trên bàn, viết xong rồi cũng đã đóng ngọc tỷ, đại ý là đem Hoàng tử Phượng Ninh Huyên cùng Phượng Ninh Giản biếm làm thứ dân, đày xa khỏi kinh, trọn đời không được vào triều, lại yêu cầu quan viên các nơi xem trọng cùng giúp đỡ, không được để hai vị Hoàng tử chịu khổ chịu tội.

Ninh Giản cầm thánh chỉ trở lại bên giường, quỳ xuống như trước, thấp giọng nói: “Cảm tạ.”

“Ta vốn định lấy cớ giữ con vài năm, nhưng mấy năm nay, chúng ta cũng không thể nào gần gũi thêm, từ nay về sau… Sợ cũng không còn cơ hội.”

“Người…” Ninh Giản trừng mắt nhìn, lại cúi đầu xuống.

Hoàng đế nhè nhẹ vỗ tay y: “Đi gọi Đại ca con vào đi.”

Ninh Giản gật gật đầu, đứng lên, lại nhịn không được hỏi: “Người có thể không cần chết không?”

Hoàng đế nở nụ cười.

Ninh Giản cắn môi đứng ở đó, cầm thánh chỉ trong tay, từ từ nắm chặt.

“Đứa bé ngốc, nào có ai nói không cần thì không cần chứ, mọi sự trong thiên hạ không phải đều thuận lợi như thế.”

Ninh Giản không có nói nữa, cúi đầu xoay người, lui ra ngoài cửa.

“Ninh Giản…” Hoàng đế lại gọi y.

Ninh Giản quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy phụ thân chưa từng gần gũi với mình lộ ra nụ cười yêu thương: “Tìm một người theo con, có thể khiến con cảm thấy không cô đơn nhé.”

Ninh Giản mờ mịt mà gật gật đầu, lảo đảo đi ra ngoài.

Người ngoài cửa thấy y từ trong đi ra, đều chấn động, Phượng Ninh An ánh mắt như tên phóng tới, Ninh Giản hạ mắt: “Gọi ngươi vào.”

Phượng Ninh An không chuyển mắt mà trừng y một hồi, mới bước vào trong, người ở lại cũng chú ý tới thánh chỉ trên tay Ninh Giản, đều lén bàn luận, nhưng ai cũng không dám tiến lên hỏi.

Ninh Giản cũng không quan tâm những người đó, chính là đi ra phía sau chúng Hoàng tử quỳ xuống, mờ mịt mà giương mắt tìm trong đám người, nhưng sao cũng không tìm thấy Tam ca của mình.

Quỳ một lúc như thế, liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc gào, Ninh Giản khẽ chấn động, không có ngẩng đầu, chỉ nghe người chung quanh lập tức bắt đầu khóc liên tiếp.

Thái giám Tổng quản từ trong đi ra, hai mắt đỏ ửng, run giọng tuyên: “Hoàng thượng băng hà.”

Tiếng khóc kia lại như sóng trào, khiến người ta tâm hồn muốn vỡ nát.

Ninh Giản kinh ngạc mà giương mắt quỳ, không hề động, nhưng có một Hoàng tử nhỏ bảy, tám tuổi quỳ bên cạnh lén quay đầu nhìn y từ sau tay áo, rồi sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo y, nhỏ giọng nói: “Ngũ ca, người sao không khóc?”

Ninh Giản mờ mịt đảo mắt nhìn nó, cuối cùng trừng mắt nhìn, rồi cúi đầu.

Nhưng thật ra Hoàng tử nhỏ ở bên đó, một hồi lâu như bị dọa mà nói: “Ngũ ca người thật lợi hại, nước mắt lập tức chảy, mẫu thân bảo ta học khóc, ta toàn không khóc được, bị bà dạy bảo một chút đó…”

Ninh Giản không để ý đến nó nữa, chính là vẫn quỳ, những người trước điện thay nhau đi tới nói gì đó, y cũng không biết.

Hoàng tử nhỏ kia tựa hồ bị mẫu thân mang đi, lúc gần đi nữ nhân kia còn run giọng nói với y, con nít không hiểu chuyện vân vân.

Ninh Giản cũng không biết là mình ảo giác, hay là thật sự nghe được, cho đến khi có người kéo, y mới theo bản năng mà rút kiếm, người kéo y sợ tới mức lui phắt lại, ngã lăn trên đất, liên thanh hô: “Ngũ gia tha mạng, Ngũ gia tha mạng!”

Sau đó có người một chưởng đánh úp, Ninh Giản thuận thế quét kiếm chém nghiêng, người nọ tay kia làm trảo tóm cổ tay y, Ninh Giản trở tay muốn rút kiếm, nhưng rốt cuộc chậm hơn, bị người nọ túm được cổ tay.

“Ngũ gia đây là bi phẫn chăng, hay là quá vô tình? Tiên đế vừa mới băng hà, ngài lại muốn trước điện nhuộm máu?”

Động tác Ninh Giản hoãn lại, ngẩng đầu liền thấy Tần Nguyệt Sơ đứng bên cạnh, như cười chế nhạo mà nhìn mình. Ba, bốn bước bên ngoài, là một tiểu thái giám vẻ mặt kinh hoàng, thấy Tần Nguyệt Sơ tới, liền run rẩy người lui xuống.

Chần chờ một chút, y mới kiên quyết rút tay về, Tần Nguyệt Sơ cư nhiên cũng không làm khó y, chỉ là vừa kéo y đi, vừa nói:

“Ngươi nhìn người bên ngoài đều tản đi rồi, ngươi cũng không cần ở lại diễn kịch. Hoàng tử của Tiên đế đều phải giữ đạo hiếu, đây là quy củ, mấy vị bên cạnh đều tự hồi phủ quay lại đất phong trấn giữ, ngươi không có đất phong, cũng không có phủ đệ riêng, ý của Hoàng thượng, là hỏi ngươi muốn ở lại cung giữ đạo hiếu, hay là muốn làm sao.”

Ninh Giản nhìn Tần Nguyệt Sơ, tựa hồ hoàn toàn không nghe rõ gã nói.

Tần Nguyệt Sơ nhìn khuôn mặt y thật lâu, cuối cùng thở dài: “Tiên đế băng hà, Thái tử lên ngôi, đương nhiên liền thành Hoàng thượng. Sau đại tang là đại điển đăng cơ, ngươi cũng là phải đi.”

Ninh Giản lại lặng yên, một lúc, mới nói: “Ta ở lại cung.”

Tần Nguyệt Sơ không nhiều lời, chỉ nói: “Được, ta sắp xếp, ngươi tự ở chỗ trước kia trong cung của Ninh Huyên nhé.”

“Ta muốn gặp Tam ca!”

Lúc này Tần Nguyệt Sơ lặng yên, một lát mới nói: “Chờ chuyện qua đi, mới cùng Hoàng thượng nói chuyện. Hiện tại ngôi vị Hoàng đế chưa ổn, ngươi tuyệt đối không gặp được. Chính là thấy, ngươi cùng ngài ấy đều phải giữ đạo hiếu, cũng là cần ở lại.”

Ninh Giản không nói nữa, nhưng thật ra Tần Nguyệt Sơ như muốn trấn an y, dừng một chút lại nói tiếp: “Ngươi biết, Ninh Huyên thân phận nhạy cảm, mấy kẻ bên ngoại công hắn thủy chung muốn đưa hắn lên ngôi vua, hiện giờ Tiên đế băng hà, Tân hoàng bị trí chưa ổn, trước tiên không tìm cớ giết hắn, chính là ban ân rồi.”

Ninh Giản động tác trì độn gật đầu.

Tần Nguyệt Sơ lại tiếp một câu: “Ngươi hiện giờ muốn gặp hắn, chính là nhắc Hoàng thượng, có một tai hoạ như thế, chính là hại hắn.”

Ninh Giản lại gật đầu.

Tần Nguyệt Sơ nhìn y, cuối cùng không nói gì nữa, đưa một tiểu thái giám tới căn dặn, dàn xếp xong mới muốn Ninh Giản đi, Ninh Giản lại đột nhiên mở miệng: “Có phải ngươi hiện giờ cũng không gặp được Tam ca không?”

Tần Nguyệt Sơ quay ngoắt đầu, nhìn chằm chằm mặt Ninh Giản, một lát hừ một tiếng cười, cũng không quay đầu lại tự nhiên mà đi.

Ninh Giản cũng không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng Tần Nguyệt Sơ từ từ đi xa, kiếm vẫn nắm trên tay, thoạt nhìn có vài phần khí thế muốn đuổi theo chọc gã một phát.

Tiểu thái giám ở một bên đợi rất lâu, mới nơm nớp lo sợ mà tiến lên: “Ngũ gia…”

Ninh Giản cúôi cùng hạ mắt, từ từ đem kiếm tra vào vỏ.

Ninh Giản ở trong cung đương nhiên cũng có thứ thuộc sở hữu.

Lúc trước được gửi nuôi ở cung Đức phi, cùng Tam Hoàng tử Phượng Ninh Huyên học, Đức phi liền đem một viện nhỏ độc đáo phía sau cho y, cung nữ thái giám đều đầy đủ.

Viện nhỏ phía sau lúc đó có tấm biển đích thân Hoàng đế đề hai chữ “An Bình”, dựa bên trái Phẩm Hiền viện của Đức phi, bên phải là Tĩnh Bình viện của Phượng Ninh Huyên, là một nơi thật tốt để tiện chăm sóc.

Chỉ là hôm nay Phượng Ninh Huyên bị giam lỏng ngoài cung, Đức phi sau khi hắn bị giam lỏng, tự cắt tóc đến Phổ Từ ngoại ô kinh thành tu hành. Trong cung điện to như vậy, liền nhiều năm thâm trầm cô quạnh, cho đến khi Ninh Giản trở về, đèn trong An Bình viện mới lại thắp lên.

Đêm đó, Ninh Giản miễn cưỡng ngủ, rồi lại hoảng hốt mà nằm mộng.

Trong mộng là quang cảnh khi y ba, bốn tuổi, có một nam tử cao to một thân hoàng bào, tự mình khom lưng nắm tay y, từ cửa cung một đường đến hậu cung.

Trong lúc đó nói cái gì, y đều nghe không rõ, chỉ nhìn đến Đức phi nương nương trẻ trung dáng dấp muôn vàn xinh đẹp dừng cách đó vài bước dịu dàng vái chào, bên cạnh nàng là một Hoàng tử nhỏ bảy, tám tuổi, vừa hành lễ, vừa len lén ngẩng đầu nhìn qua mình.

Ninh Giản ngọ nguậy muốn vươn tay ra, đứa bé trong mộng cũng ngốc nghếch chìa tay chụp quần áo thẳng thớm của Hoàng tử nhỏ, Hoàng tử nhỏ cười hì hì đưa tay dắt y, nam tử một bên liền dịu giọng nói: “Đây là Tam ca của con.”

“Tam… ca?”

“Ninh Giản ngoan.”

Sau đó cảnh vật chuyển đổi, bản thân vừa được bốn, năm tuổi, vóc dáng tựa hồ cũng không thấy cao hơn, ở ngoài cửa sổ phòng ngủ Đức phi, vươn tay cũng gần bấu tới bệ cửa sổ.

Bản thân tuổi nhỏ cứ mãi ở bên bệ cửa sổ rơi nước mắt, Tam ca bịt miệng y, y liền liều mạng mà vươn đầu ngón tay chỉ qua cửa sổ.

Tam ca liền ở bên, hạ nửa người xuống, vỗ vỗ vai, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ninh Giản, Tam ca đem em bế lên, là có thể thấy phụ vương rồi, nhưng em không được lên tiếng. Nếu như bị phát hiện, sẽ bị phạt, phụ vương sẽ rời đi, hiểu không?”

Y cái hiểu cái không mà gật đầu, Tam ca liền để y bò lên vai, run rẩy đứng lên, y cưỡi trên vai Tam ca, nhìn bệ cửa sổ gần hơn một chút, liền hài lòng nở nụ cười.

Thế nhưng chờ thực sự có thể nhìn qua song cửa, trong phòng đã không thấy người, phụ thân cũng thế, Đức phi cũng vậy, đều đã sớm đi.

Y oa một tiếng khóc lên, khiến Tam ca lại càng hoảng sợ, hai đứa nghiêng đông ngả tây ngã xuống đất, y liền khóc còn lợi hại hơn, thở không ra hơi mà hét: “Cha, cha…”

Tam ca cắn răng ôm vai không chút bài bản mà dỗ y, y cũng không cảm kích, Tam ca liền đem tay áo thay y chùi nước mắt, kết quả y phục của Tam ca ẩm ướt, trên mặt y cũng ẩm ướt.

Cuối cùng là nam tử cao to từ phía sau tới, đem y ôm lấy, cười hỏi: “Ninh Giản xảy ra chuyện gì?”

Y trừng mắt nhìn, dựa đầu chôn vào hõm vai nam tử, lại oa một tiếng khóc.

Việc này, đến lúc lớn hơn một chút, liền quên sạch sẽ, thường thường y ở trong cung ở nửa năm, cũng không thể thấy rõ mặt phụ thân, chỉ là Tam ca như trước ở bên y, mang y chạy khắp hoàng cung, hoặc là ngồi trong lớp nghe sư phụ giảng chi hồ giả dã, gốc rễ của quốc gia.

Ninh Giản nửa đêm giật mình tỉnh giấc, ở trên giường ngồi dậy, quay khắp căn phòng tối đen trống vắng, không biết làm sao. Ngồi đến khi trời sáng cung nữ đến gọi, y mới chậm rãi từ trên giường bò xuống, mặc đồ tang trắng tinh.

Thời gian giữ đạo hiếu trôi qua thuận lợi, Phượng Ninh An đăng cơ làm đế, y cũng theo mọi người quỳ gối trước tế đàn trên sân, bên tai hô vạn tuế ba lần, y thuỷ chung im miệng không nói.

Ba tháng qua, thời kì giữ đạo hiếu cũng đủ, cuối cùng chạng vạng một ngày, Ninh Giản ôm kiếm ngồi đờ ra dưới tàng cây, đột nhiên nghe thấy tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá lâmmmmmmm”

Y trong lòng không hiểu sao chợt nảy, nhanh chóng hướng về bên cửa xem, liền thấy tân Thiên tử Phượng Ninh An một mình thong thả bước đến, trên mặt không nhìn ra vui buồn, đáy mắt đã có một tia uể oải.

Ninh Giản đứng lên, chờ hắn đến gần, mới từ từ quỳ xuống, cung kính mà làm một lễ: “Ninh Giản tham kiến Hoàng thượng, mong cho vua tôi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Phượng Ninh An không nói bao lâu, Ninh Giản cũng trơ trơ quỳ bấy lâu. Nơi chân trời lạnh lẽo quạ kêu bi thương, cho đến khi sắc trời dần tối, Phượng Ninh An mới khẽ cười một tiếng: “Đứng lên đi. Ngươi và ta huynh đệ hai mươi năm, tính ra lễ này của ngươi là nghiêm chỉnh nhất.”

Ninh Giản đứng lên, cúi đầu chau mày: “Ngươi là Hoàng đế, lễ không thể sai lầm.”

Phượng Ninh An như lần đầu tiên biết y, quan sát y thật lâu, cuối cùng mới thu hồi ánh mắt, lắc đầu cười, trong tiếng cười có vài phần hứng thú tẻ ngắt.

Ninh Giản không nhiều lời, hai người liền lặng yên, khắp nơi tĩnh lặng, cứ thế đến khi Phượng Ninh An mở miệng thì, giọng nói có vẻ cao vút mà sắc nhọn.

“Phượng Ninh Huyên đã chết.”

***

Anh Ba đã ra đi, chương sau là đám tang nóng bỏng của anh, amen!

*Chống cằm* Sắp hết quyển Thượng *múa may* hiện nhạc tin nhắn của bạn Yui đang là chuông này =))))) đồng bào nghe thik thì dùng chơi=)))))) Nào, ai nghe ko ra chuông này là cái j thì giơ tay=)))) ai nghe ra thì giơ chân a=))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK