• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhang – Beta: Hann



Chuyện tiếp theo cũng có hơi vượt qua dự liệu.



Trong mắt Ngu Ý, Hoắc Huyền là một quý ông. Nhưng mà quý ông này lại ôm cô lên giường, vân vê rồi hôn lấy cô.



Ngu Ý rất thích Hoắc Huyền, cô vẫn luôn cảm thấy rằng anh cho cô cảm giác vừa dịu dàng lại vừa gần gũi. Cô nguyện ý tin tưởng anh như vậy, thật ra không phải chỉ vì anh đẹp trai, mà còn vì ấn tượng tốt anh mang đến nữa.



Ngu Ý bị Hoắc Huyền hôn đến chóng mặt, mắt cô ngấn nước, chăm chú nhìn vào Hoắc Huyền.



Hoắc Huyền bị ánh mắt như nai tơ của Ngu Ý làm cho động lòng. Anh luồn tay trong bên trong khăn tắm thăm dò, nhéo hai cái rồi thấp giọng hỏi: “Sao em không mặc đồ lót?”



Giọng của Ngu Ý vừa nhỏ nhẹ vừa yếu mềm: “Giặt rồi…”



Hoắc Huyền nở nụ cười, hôn lên cổ cô một cái, một tay ôm trọn cả cơ thể của cô.



Ngu Ý dậy thì vô cùng thành công, mảnh khảnh như cây dương liễu, chỗ nên đầy đặn thì giống như trái đào vậy, khiến anh bị kích thích muốn cắn một cái.



Ngọt mọng nước.



Rõ ràng là vừa tắm xong, nhưng bây giờ cả người Ngu Ý ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết làm sao mà ngủ được đây.



Có lẽ trước đây cô chưa từng trải nghiệm cảm giác sung sướng như vậy, bị kích thích đến nỗi hôn mê bất tỉnh.



Hoắc Huyền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngu Ý, mái tóc đen dài xõa xuống làm bật lên gương mặt thanh tú của cô, đôi môi hơi nhếch lên.



Anh cầm điện thoại, chụp một tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè: “Vợ chưa cưới.”



Tấm hình này bị truyền đi ngay trong đêm khuya, mãi cho đến sáng sớm, Mộc Liên mới được mấy đứa nhỏ trong nhà nhắc nhở.



Mộc Liên cũng đi lướt vòng bạn bè của Hoắc Huyền.



Tấm hình này vô cùng ám muội, tuy Ngu Ý không để lộ gì cả, chỉ có một đoạn gáy trắng ngọc ngà đến lóa mắt, nhưng lại khiến người ta dễ tưởng tượng rằng cô đang không mặc quần áo.



Lớn lên Ngu Ý cũng rất ngoan, vừa nghe lời lại vừa xinh đẹp. Hoắc Huyền thì vẫn là gương mặt lạnh như tiền đó, dáng vẻ của hai người chênh lệch quá lớn. Ngu Ý ngoan ngoãn nép mình trong lòng của Hoắc Huyền, đôi môi bị cắn tới mức sưng đỏ, trông như vừa mới trải qua một hồi **.



Chuyện cô đào hôn tuy đã bị che giấu, nhưng cũng có không ít người biết. Tính tình Hoắc Huyền kiêu ngạo, còn trẻ tuổi nhưng đã tiếp nhận quản lý Hoắc thị, kẻ thù không đội trời chung đều đang đợi để xem trò cười này của anh. Nghe nói lần đào hôn này của Ngu Ý đã làm mất hết thể diện của anh, không ít người cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.



Nhưng mà…



Hoắc Huyền lại có thể chế ngự Ngu tiểu thư bị bà Ngu chiều hỏng, còn ôm vào lòng rồi đăng vòng bạn bè cơ.



Mộc Liên nhìn thấy tấm hình này, trong giây lát cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần.



*Ngũ vị tạp trần: Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.



Bà không thể khiến con gái mình nghe lời, nhưng cái tên đàn ông thối Hoắc Huyền này lại có thể khiến con gái của bà ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh như vậy.



Không đúng… Bây giờ tuổi cô còn nhỏ, tên cầm thú Hoắc Huyền này lại dám bắt nạt cô sao?



Mộc Liên gọi điện thoại cho Hoắc Huyền.



Anh đi lên sân thượng nghe điện thoại.



Mộc Liên lạnh lùng nói: “Hoắc Huyền, cậu lưu ý một chút, tuổi tác của Ý Ý còn nhỏ, nếu cậu làm nó mang thai…”



Hoắc Huyền lạnh lùng mím môi, nói: “Mộc tổng yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Trong khoảng thời gian ngắn này, tôi sẽ không phát sinh quan hệ với cô ấy.”







Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngu Ý phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Hoắc Huyền. Trên người cô không một mảnh vải, nhưng Hoắc Huyền thì mặc quần áo chỉnh tề, vẫn là trang phục của tối hôm qua.



Vành mắt của Ngu Ý cũng phiếm hồng như trước, cô nắm lấy cổ áo của Hoắc Huyền: “Ngụy Hiển.”



Anh mở mắt, con ngươi đầy ẩn ý. Ngu Ý cảm thấy anh hơi giống con lai, đường nét rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.



Ngu Ý còn nhớ rõ, ngày hôm qua chỉ có mình cô có cảm giác, Hoắc Huyền thì an ủi cô bằng mọi cách, chính anh cũng không có được cái gì hết.



Hoắc Huyền có một đôi tay rất đẹp, thon dài nhưng có lực, khớp xương rõ ràng.



Hiện tại Ngu ý có hơi thẹn thùng, cô cũng không biết phải đối mặt thế nào với Hoắc Huyền nữa.



Anh hôn một cái lên trán của cô, nói: “Xin lỗi, hôm qua anh manh động quá.”



Ngu Ý nhẹ giọng nói: “ Không có, là em tự nguyện.”



Hơn nữa, thật sự ngày hôm qua Ngu Ý cũng cảm nhận được sự sung sướng, loại xúc cảm này vừa nguy hiểm lại vừa mê người, khiến người ta muốn lâm vào cảm giác trầm mê ấy. Từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận được như vậy.



Ngu Ý nói: “Em… Em cũng thích anh.”



Hoắc Huyền sờ mặt của Ngu Ý: “Thật không?”



Ngu Ý gật đầu khẳng định: “Em chỉ thích một mình anh.”



Nhìn dáng vẻ thề son sắt của cô, quả thực khiến người khác mê mẩn, Hoắc Huyền nói: “Tiểu Ngư, em rất đơn thuần, tuổi cũng còn nhỏ nữa, anh không tin lời em được.”



Ngu Ý nghiêm túc nói: “Em nói chuyện luôn chắc chắn mà.”



Hoắc Huyền cắn một cái lên cổ cô, Ngu Ý đau đến nỗi nhíu mày: “Ngụy…”



Hoắc Huyền thật sự không tin lời của Ngu Ý, lúc bé cô bảo sẽ cưới anh. Đến khi năm nay thật sự sẽ đính hôn thì lại lên máy bay chạy trốn.



Cũng giống như năm đó, giữa tiết trời oi bức, Hoắc Huyền đứng trước cửa nhà, gõ cửa một lúc. Sau đó bảo mẫu trong nhà mới ra nói là mọi người đã đi rồi, cô đã rời đi mà không nói một câu tạm biệt nào.



Gương mặt Ngu Ý tinh xảo, rất đỗi đẹp. Rất giống trước đây, nhưng cũng không phải giống lắm.



Mãi đến trưa, Hoắc Huyền cầm khăn lông ướt đến xoa xoa hai chân cho Ngu Ý, mặc quần áo vào giúp cô.



Ngu Ý suýt chút nữa đứng không vững.



Nhưng Hoắc Huyền lại rất nghiêm túc, còn hỏi cô nội y gài ở trước hay là ở sau.



Nhìn chung cũng rất có chuyên môn nha.



Ngu Ý được Hoắc Huyền hầu hạ đến thoải mái, mặc dù không có phát sinh quan hệ cụ thể. Nhưng Ngu Ý cũng xem hành động này là quan hệ ** rồi.



Sau khi mặc quần áo tử tế, Ngu Ý ngồi bên giường, đôi chân nhỏ buông xuống: “Anh có thể mang đồ tới đây, em còn phải quay về. Đồ dùng hằng ngày em cũng mua xong giúp anh rồi, nên là đồ mang tới chắc cũng không nhiều đâu, em không cần giúp anh nhỉ.”



Con ngươi của Hoắc Huyền trầm xuống: “Em không ở chung với anh à?”



Ngu Ý vươn tay ôm lấy cổ Hoắc Huyền. Bởi vì anh vừa mới thay nội y giúp cô, cô cúp D, lúc đột nhiên ôm lấy anh thì bộ ngực của cô cứ thế mà áp sát vào lòng Hoắc Huyền.



Quá mềm mại rồi.



Hoắc Huyền giữ hông của cô lại.



Ngu Ý nói: “Em về nhà trước, chủ thuê nhà bên kia có quan hệ khá tốt với em. Em là việc ở chỗ chị ấy nên đột nhiên dọn ra ngoài thì không tốt lắm.



Hoắc Huyền hôn lên đôi môi cô, nói: “Ừ.”



Hai gò má Ngu Ý ửng đỏ: “Chúng ta bây giờ có phải là… yêu đương rồi không?”



Hoắc Huyền gật đầu: “Phải.”







A Tĩnh đặt một ly trà sữa trước mặt Ngu Ý: “Tiểu Ngư, em lại thất thần rồi.”



Ngu Ý: “Dạ?”



A Tĩnh: “Tí muốn ăn cái gì? Đại Hoàng muốn ăn sườn heo, còn em?”



Ngu Ý nhìn Đại Hoàng bên cạnh: “Nó không biết nói, sao chị biết nó muốn ăn sườn heo?”



“Tại vì chị muốn ăn.”



“Được rồi ~_~, em muốn ăn thịt lợn xé sợi sốt cay.”



A Tĩnh tinh tế nhìn Ngu Ý một phen: “Tối qua em lên giường với bạn rồi à?”



Ngu Ý: “!!!!”



Mặt Ngu Ý đỏ như trái cà chua, bên tai cũng đó cả lên, đỏ một cách vô lý luôn.



“Không, không, không có!” Ngu Ý cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy: “Em chỉ anh bữa khuya cùng với anh ấy thôi.”



A Tĩnh cười một tiếng: “Em đi soi gương đi.”



Ngu Ý đi tới toilet soi gương, khi đứng trước gương nhìn, cô ngây ngẩn cả người.



Trên cổ của cô có một dấu vết màu hồng đầy ám muội. Da Ngu Ý vốn trắng, cũng bởi vì da trắng nên vết đó mới bị thấy được, nhìn qua cũng chỉ thấy mờ mờ.



Ngu Ý: “Cái…”



Cô cũng không biết, vậy mà Hoắc Huyền lại dám trồng một quả dâu tây như thế này.



A Tĩnh chớp chớp mắt: “Kỹ thuật của cậu ta như thế nào?”



Ngu Ý khóc không ra nước mắt: “Bọn em không có…”



Vẻ mặt của cô cũng không giống giả bộ, A Tĩnh nói: “Thật sự không có à?”



“… Không có.”



Theo lý mà nói thì Hoắc Huyền không có. Hoắc Huyền chỉ khuấy động cảm xúc của cô thôi, để cho cô nếm được một chút ngon ngọt và nhiều thứ khác, nhưng anh không có “làm” mà.



A Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Ý. Tuy rằng A Tĩnh là một cô gái, nhưng nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, cô ấy cũng không thể kiềm được.



Đối phương đối mặt với Ngu Ý, vậy mà vẫn không làm tới bước cuối cùng, quả thực là sức chịu đựng kinh người mà.



A Tĩnh nghiêm túc phân tích với Ngu Ý: “Có ba trường hợp. Đầu tiên, vì đối mặt với một người đẹp như em, cậu ta cảm thấy em quá kích thích rồi nên chưa muốn phát tiết ngay. Trường hợp thứ hai, cậu ta là gay, muốn lừa em làm vợ. Thứ ba, cậu ta đặc biệt thích em, không làm là vì muốn chịu trách nhiệm với em, sau khi kết hôn mới tiến tới.”



Ngu Ý: “Hở?”



Ngu Ý nói: “Loại thứ ba.”



A Tĩnh gật đầu: “Nếu muốn chịu trách nhiệm với em, vậy sao lại để nhiều vết tích trên người em như vậy? Tính chất cuộc quan hệ không chỉ là dùng tay thôi mà còn là cái khác nữa à.”



Ngu Ý không muốn thảo luận vấn đề này với A Tĩnh, cô nhẹ giọng nói: “Có thể là do anh ấy mệt thôi.”



A Tĩnh cũng không trêu cô gái nhỏ nửa, sờ sờ đầu Ngu Ý: “Vẻ ngoài dễ dàng lừa người.”



Ngu Ý: “…”



Tiệm hoa của A Tĩnh vẫn đang được trang trí sửa sang, vậy nên mỗi ngày A Tĩnh với Ngu Ý đều là vội vàng đến vội vàng đi. Bạn tình đó của A Tĩnh cũng rất thường xuyên đến, còn là tên đầu trọc. Người đàn ông đó quả thật rất nam tính, có đầy mùi vị đàn ông. Ngu Ý cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, đặt biệt là lúc nửa đêm cô đi uống nước, thấy A Tĩnh với người đàn ông kia làm trên sofa.



Ngu Ý tính dọn ra khỏi chỗ của A Tĩnh, đi tới ở cùng Hoắc Huyền.



Hoắc Huyền cũng tìm được một chỗ làm mới, nghe nói là làm việc ở một khách sạn nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK