Liễu Giới Nguyên nghi ngờ nói: "Phải không, cảm giác của tôi khá chính xác đấy."
Phải không, vậy tại sao anh không cảm giác được bản thân anh đã có con trai đi, Hoắc Linh Quân không để ý tới y, Liễu Giới Nguyên nói: "Cậu dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói không?"
"Không nhìn."
"..."
Hoắc Linh Quân nói tạm biệt với mọi người, vội vàng xách đồ đi mất tiêu, Liễu Giới Nguyên ở phía sau nhìn thấy như vậy, y luôn tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không nói nên lời.
Chẳng lẽ là do ảo giác thật sao?
Liễu Giới Nguyên nhíu mày nghĩ, trợ lý cầm bộ nạng chạy tới đưa cho Liễu Giới Nguyên: "Anh Liễu, cây nạng của anh đây."
Liễu Giới Nguyên tiện tay nhận lấy chống tay lên đi, đi được hai bước thì dừng lại...
Không đúng, y không có què!!!
Hoắc Linh Quân rửa chén xong rồi đi ra dọn dẹp đồ chơi trong phòng khách để vào thùng đồ, Hoắc Thu Thu chơi mệt mỏi liền bắt lấy chân chôn trong ghế sô pha xem phim hoạt hình, trái cây trong chén đều ăn hết nhưng chỉ có xoài một miếng cũng không ăn.
Hoắc Linh Quân nói: "Sao chừa lại xoài thế?"
Hoắc Thu Thu: "Xoài ăn hông ngon."
Hoắc Linh Quân: "Nhưng quả xoài có chất dinh dưỡng, à ăn xong có thể cao lên nha."
Hoắc Thu Thu bĩu môi, mắt to chớp chớp nhìn TV, trong phim hoạt hình heo heo cũng không ăn xoài mà, tại sao bắt bé ăn.
Nếu Hoắc Linh Quân nghe được tiếng lòng của con trai mình:...Vậy con với heo giống nhau à.
Hoắc Thu Thu: "Bé tự mình có thể nhao (cao) lên nha."
Hoắc Linh Quân: "..." Vậy thì đâu cần người bón phân nữa.
Hoắc Linh Quân thở dài, cầm lấy xoài ăn: "Con nhìn xem xoài ăn thật ngon, làm gì có ai mà không thích xoài chứ."
Hoắc Thu Thu: "Bé hông thích nha, vậy bé hông phải nười (người) sao?"
Bé con bắt lấy chân nghĩ nghĩ: "Bởi vì con là con chai (trai) của papi nên papi cũng hông phải là nười, bởi vì chỉ có nười mới sinh da (ra) nười."
Hoắc Linh Quân bị bé chọc cười, nhỏ như vậy mà đã có thể suy luận được như thế rồi, bé con đầu quả dưa thật sự rất thông minh, điều này trước đây cậu đã biết, chỉ là có đôi khi quá thông minh cũng sẽ khiến người ta khó khăn đó.
Hoắc Thu Thu nhỏ giọng nói: "Nhú Liễu cũng hông phải nười."
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân ngồi xuống bên cạnh bé, ôm bé để lên đầu gối của mình ngồi ổn không để cho bé bắt lấy chân nữa, cậu nắm lấy tay nhỏ đầy thịt của bé, nghiêm túc nói: "Chú Liễu họ Liễu, chúng ta họ Hoắc, anh ta với chúng ta không có quan hệ gì."
Khuôn mặt bé con phúng phính thịt, không cần làm nũng cũng rất đáng yêu, khi bĩu môi càng thêm mum múp, "Hôi Thái Lang họ Hôi, Hồng Thái Lang họ Hồng*, bọn họ cũng hông có qua (quan) hệ gì**."
(*Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang là 2 nhân vật Sói phản diện trong phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám. Hôi Thái Lang là Sói Xám là chồng, Hồng Thái Lang là Sói Đỏ là vợ của Sói Xám.)
(**Ý bé muốn nói là Sói Xám và Sói Đỏ cũng khác họ nhưng cũng là một nhà của nhau.)
Hoắc Linh Quân: "..."
Trong lúc nhất thời vậy mà cậu không thể phản bác lại, cái đầu nhỏ này Aiz.
Chẳng lẽ đây là cảm ứng tâm linh từ huyết thống cha con sao, cho dù cậu có muốn phủ nhận thế nào đi nữa cũng không thể qua được cửa này của con trai mình, Hoắc Linh Quân thật sự buồn rầu, rốt cuộc làm sao mới có thể khiến cho tên nhóc này chết tâm đây.
"Con nhất định phải làm cho papi nói rõ ra hay sao, chú Liễu không phải là—"
Hoắc Thu Thu nghiêng đầu, bé nâng mắt lên thật cẩn thận lại chờ mong nhìn Hoắc Linh Quân.
Hoắc Linh Quân bị bé nhìn như vậy khiến cho lời nói muốn phủ nhận cũng không nói ra được, trong lòng cậu càng thêm chán ghét Liễu Giới Nguyên, tất cả đều là do Liễu Giới Nguyên cả, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy tên Liễu Giới Nguyên này thật quá đáng ghét!
Ông trời hãy xuống đây mà diệt tên khốn này đi.
"Hắt xì — Hắt xì!"
Liễu Giới Nguyên ngồi ở sân phơi xem kịch bản, trong này quá nóng nên y mở một cánh cửa sổ ra, mẹ Liễu đang ở bên ngoài đánh cầu lông với con gái nghe thấy tiếng hắt xì của y liền hô: "Sợ lạnh thì đóng cửa sổ lại điii—"
Liễu Giới Nguyên nói: "Không sao con không lạnh."
"—Đừng để bồn cúc vạn thọ của mẹ bị đông lạnh a a a."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên duỗi tay đóng cửa sổ lại, em gái ở dưới nói: "Hắt xì hai cái chắc chắn lại bị người ta mắng."
Hai người mặc áo lông vũ mang theo mũ và bao tay che đến kín mít, ở dưới đèn đêm múa may cánh tay, người tới ta đi đánh cầu lông để tiêu thực.
Mẹ Liễu nói: "Không chừng là có người cứ nhắc nó miết đó."
Em gái: "Nhắc mãi mắng ảnh đó."
Mẹ Liễu: "Con không thể nghĩ gì tốt hơn được à, không phải gần đây anh trai con đang đóng phim điện ảnh sao, nói không chừng là nữ chính nhìn trúng anh trai con."
Em gái: "Cũng có thể là nam số 2 nhìn trúng ảnh đó."
Mẹ Liễu: "Tại sao không phải nữ chính mà là nam số 2?"
Em gái nghĩ nghĩ: "Trên người ảnh không có hơi thở của phụ nữ."
Mẹ Liễu: "..."
Mẹ Liễu buông tay: "Không đánh nữa mẹ ra mồ hôi nhiều quá."
Hai người trở về phòng, ba Liễu đang ngồi trên sô pha xem TV, nói với mẹ Liễu: "Có người nhắn Wechat cho bà kìa."
Mẹ Liễu cầm điện thoại thấy là do group bạn bè các bà nói chuyện phím với nhau, có người tag bà chơi mạt chược nhưng đề tài này đã sớm trôi qua rồi, hiện giờ là đang khoe hình ảnh cháu trai cháu gái của mình, việc này chẳng khác nào khiến bà càng thương tâm, không thèm xem!
Mẹ Tiểu Viên: Đáng yêu quá mấy tuổi rồi?
Người trong group trả lời: 4 tuổi rưỡi, hôm nay đi nhà trẻ, ai da nghịch quá đi làm cho người lớn trong nhà chịu không nổi!
Miệng thì oán giận nhưng thực tế chính là khoe khoang! Mẹ Liễu rất khinh thường, không phải là có cháu trai sao, cháu trai thì ai mà ko có chứ—.
T-T hu hu hu
Bà nội Đồng Đồng: Hôm nay bảo bối nhà tôi cũng là ngày đầu tiên đi học, rất nghe lời, vẫn luôn ngồi phía sau chơi, thật là ngoan ngoãn.
⦗Hình ảnh⦘ ⦗Hình ảnh⦘
Mọi người xem đều khen ngoan, mẹ Liễu cũng hùa theo khen một câu ngoan, khen xong rồi lại có người hỏi: "Bảo bối ngồi phía trước là con nhà ai vậy?"
"Tôi thấy cũng mới khoảng hai tuổi, còn sớm như vậy đã đưa tới nhà trẻ rồi à?"
"Ai da quá đáng yêu rồi."
"Khuôn mặt thịt này nha, vừa nhìn là biết nựng rất đã."
Mẹ Liễu chưa chú ý tới, bà đang ganh tỵ chết đi được, nghe được người khác nói liền click mở hình ảnh ra nhìn nhìn, vừa nhìn thấy bé con ngồi phía trước, người khác thế nào bà không biết nhưng bà vừa nhìn sơ qua là biết đứa bé này đáng yêu nhất trong tất cả.
Bảo bối nhỏ đang cúi đầu dùng cái muỗng múc thịt quả ăn, khuôn mặt mum múp thịt, đôi mắt to thật to, toàn bộ bàn tay đang cực kỳ nỗ lực nắm lấy cái muỗng.
Chỉ cần một bức ảnh thôi mà mẹ Liễu đã có thể não bổ ra được bộ dáng bé ngồi ăn cơm, đáng tiếc chỉ có thể nhìn được sườn mặt, bà lật quá bức thứ hai không thấy bé con đâu vì bị bé khác chặn mất người.
Bà không còn hứng thú xem nữa.
Trong lòng bà bỗng nhiên tràn ngập oán khí, tức tới mức lên lầu gõ cửa: "Giới Nguyên, Liễu Giới Nguyên!"
Liễu Giới Nguyên đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống xem kịch bản, y nhìn những câu thoại của em trai nam chính rồi bắt đầu tưởng tượng nếu Hoắc Linh Quân diễn sẽ ra dáng vẻ gì.
Câu thoại này nhất định là sẽ cười, là kiểu cười vô tình với anh trai, nhưng mà cậu có má lúm đồng tiền thì làm sao biểu hiện ra được dáng vẻ cười nhạo nhỉ?
Y có chút bực bội khép lại kịch bản mở Weibo, chờ đến khi giật mình tỉnh thần thì đã nhấn vào Weibo của Hoắc Linh Quân, gần đây nhất là một bức ảnh selfie, là ngày hôm nay post, bối cảnh là phim trường nhưng rất cẩn thận không để bất cứ thứ gì nhạy cảm lọt vào khung hình, tuy vậy lại có lẫn vào nửa người dưới của ai đó, nhìn sao lại quen mắt như thế ta?
Y đang muốn mở ra để nhìn cho kỹ thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập làm cho ngón tay của y run lên nhấn vô một cái.
Ấn like.
Lịch sử luôn lặp lại kinh người như vậy đó.
Lần trước nhấn like bị Hoắc Linh Quân từ chối, nhắc lại việc này còn làm cho y tức đây này nhưng bây giờ hủy like cũng đã chậm, bên ngoài còn có mẹ Liễu đang gõ cửa rầm rầm, Liễu Giới Nguyễn dứt khoát mặc kệ, ném điện thoại qua một bên.
"Làm sao vậy?" Liễu Giới Nguyên mở cửa, trong lòng bực muốn chết.
Mẹ Liễu nhìn y: "Mẹ nói chứ buổi tối con một mình ở trong phòng làm cái gì thế?"
Liễu Giới Nguyên: "Xem kịch bản."
Mẹ Liễu thở dài: "Gần đây mẹ không dám mở group chat trên Wechat nữa."
Liễu Giới Nguyên"...Mẹ bớt vào Wechat đi."
Mẹ Liễu mở ra bức hình lúc nãy thấy rồi ấn phóng đại hình ảnh của bảo bối nhỏ lên giơ cho Liễu Giới Nguyên nhìn, "Mẹ chỉ muốn có một đứa cháu như vậy thôi, con sinh một đứa cho mẹ đi, chỉ một đứa là đủ, rồi sau đó mẹ sẽ câm miệng, con thích xem kịch bản hay thích diễn gì đó mẹ cũng sẽ mặc kệ con."
"..."
Liễu Giới Nguyên nhìn đứa trẻ này có chút quen mắt, y nhớ tới Hoắc Thu Thu gọi y là Nhú Liễu, cười nói: "Có chút giống con—" y tìm từ: "Con trai của bạn con."
Mẹ Liễu cất điện thoại, "Cũng không phải của con!"
Liễu Giới Nguyên nói: "Lớn lên nhìn có chút giống con." Lời này là do bé con nói, tuy rằng y cũng không biết giống y chỗ nào.
Liễu Giới Nguyên còn đang suy nghĩ đến tột cùng là giống chỗ nào thì điện thoại trong phòng vang lên, mẹ Liễu đã phát giận xong nên cũng không làm phiền y nữa mà đi xuống lầu xem TV với chồng của bà. Liễu Giới Nguyên vừa cầm điện thoại lên thì thấy không ngạc nhiên lắm chính là tổ PR gọi đến.
"Anh Liễu, sao anh lại nhấn like cho Hoắc Linh Quân nữa!"
Liễu Giới Nguyên xoa giữa mày, "Trượt tay."
"Anh đã trượt tay lần đầu rồi sao lại trượt tay thêm lần thứ hai nữa vậy?" Giọng điệu rõ ràng không tin.
"Việc này không quan trọng." Liễu Giới Nguyên nói. "Quan trọng là Hoắc Linh Quân có từ chối like của tôi không?"
Tổ PR nói: "Anh yên tâm đi bọn em đang chuẩn bị hot search, tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc Linh Quân ké— hả?"
Liễu Giới Nguyên ho khan một tiếng, "Cậu nhìn giúp tôi xem."
Tổ PR: "..."
Tổ PR nhìn rồi nói, "Không có..."
Bả vai Liễu Giới Nguyên giãn ra trở về dáng vẻ người đàn ông tự tin mạnh mẽ, "Tôi đã biết."
Tổ PR: "..." Anh biết gì á?
Trải qua một đoạn thời gian chung đụng thì cho dù đã từng là đối thủ một mất một còn đi nữa cũng sẽ bất đắc dĩ mà bị mị lực của y chinh phục thôi, lần này cậu không từ chối like của y, lần sau sẽ ấn like cho y. Hoắc Linh Quân nhìn thấy y nhấn like cho cậu sẽ có cảm xúc gì nhỉ? Nhất định là rất kích động rồi.
Đang ở nhà khò khò ngủ không biết trời trăng – Hoắc Linh Quân.
Liễu Giới Nguyên trượt xem Weibo của mình, đã bao lâu rồi y không post Weibo vậy, lần sau post cái gì lên Weibo thì được đây?
Mới sáng sớm thì Hoắc Linh Quân đã dậy, trước đem Hoắc Thu Thu đưa đến nhà trẻ sau đó ngựa không ngừng vó mà chạy vào đoàn phim. Trước mắt thì hai ngày này cậu vẫn còn thời gian để đưa con trai đi học nhưng qua hai ngày nữa thì cậu phải thức đêm đóng phim, phải ở khách sạn đoàn phim, ngay cả thời gian đi về nhà cũng không có. Cậu định hỏi mẹ cậu xem có rãnh hay không để đến đây hỗ trợ chăm sóc bé con một đoạn thời gian nhưng cậu lại không mở miệng được, còn đang do dự.
Cứ suy nghĩ việc này miết cho đến khi vào tới cửa phòng nghỉ, cậu vừa nhấc đầu lên liền thấy Liễu Giới Nguyên đang thay quần áo.
Áo và quần đều cởi, đối mặt với cậu như thể y không mặc gì.
END CHƯƠNG 9.