Ta bảo phu xe dừng lại, xuống xe, đi đến trước mặt Thẩm Dịch, nhìn xuống chỗ cô ta: “Ngươi muốn nói gì? Bây giờ có thể nói rồi.”.
“Giang Nguyên Nhi, ngươi hả dạ lắm đúng không? Hoài Trân của ta ch*t rồi, nó ch*t rồi, bị ngươi hại ch*t rồi” Cô ta đột nhiên phát điên khiến mọi người không kịp trở tay.
Lúc tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, từ trong tay áo cô ta rút con dao găm ra, đâm về phía ta.
Đột nhiên có một cái bóng đen lao ra ôm ta vào lòng, dùng lưng của mình đỡ cho ta nhát dao đó.
Ta chạm vào vết máu chảy ra từ lưng của Lý Sư, đột nhiên cảm thấy hai chân không còn miếng sức lực, có thể ngất bất cứ lúc nào.
Nhưng ta vẫn cố giữ và ôm chàng ấy thật chặt, hướng về phía Cẩm Nguyệt và đám thị vệ quát to: "Đi gọi thái y, nhanh lên!”.
Ta lại nhìn về hướng Thẩm Dịch đã hóa điên hóa dại: “Mang ả ta về Tương phủ, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả ả ta ra.".
Lý Sư trượt ra khỏi người ta, ngồi trên mặt đất, ta ôm chàng mà nước mắt không ngừng rơi xuống: “ Điện hạ, ngài không được ngủ, nhất định phải kiên trì, ngài không được xảy ra chuyện hết, biết không?”.
Lý Sư mỉm cười, dùng sức giơ tay lên vuốt mặt ta, hơi thở dường như yếu dần: “ Nếu không có nàng, cái ch*t đối với ta mà nói, đó là một sự giải thoát, vì thế Nguyên Nhi, nếu ta thật sự ch*t đi rồi, nàng cũng đừng buồn được không?”.
Ta cũng không biết rốt cuộc làm thế nào mà ta về đến được phủ, mẫu thân nước mắt lưng tròng ôm lấy ta an ủi: “ Không sao, thái y nói không tổn thương đến các bộ phận nguy hiểm, Sư nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.”.
“Ừ, nhất định không được xảy ra chuyện gì” là nói cho mẫu thân ta nghe, cũng là nói cho chính bản thân ta nghe.
Ta lấy lại tinh thần đi đến nhà củi nơi Thẩm Dịch đang bị giam giữ.
Ta cần phải mang ả ta đi trước khi hoàng thượng sai người đến áp giải ả ta. Ta muốn biết sự tình từ chính miệng của ả ta.
Thẩm Dịch lúc này đang ngồi trên mặt đất, ôm lấy thân mình cuộn lại để phòng bị, trong đôi mắt không còn tia hung hăng như trước kia nữa, đáy mắt tối tăm.
Cẩm Nguyệt đã đi dò la và quay về bẩm báo Hoắc Hoài Trân qua đời vì sốt cao liên tục, vừa ch*t Hoắc Thần không chút nể nang mà đuổi ả ta ra khỏi phủ tướng quân.
Điều này làm cho Thẩm Dịch hoàn toàn phát điên.
Cẩm Nguyệt tức giận nói: “ Đáng đời, tất cả đều là báo ứng, bản thân làm điều ác, tự hại ch*t đứa con của mình, bây giờ lại muốn đổ lỗi cho người,vẫn là không biết xấu hổ.”.
Ta đến gần Thẩm Dịch: “Trước kia ngươi nói vậy rốt cuộc là có ý gì? Người sai khiến ngươi không phải là thái tử sao?”.
Ả ta nhếch mép: “ đúng, mà cũng không đúng”.
Ăn nói ậm ờ, cứ không chịu nói rõ ràng với ta.
Ta bị ả làm cho đỏ cả mắt, ngồi xổm xuống túm chặt lấy cổ ả ta, hung dữ mở lời: “Bây giờ ngươi nói đầu đuôi câu chuyện ra cho ta, ta sẽ giữ lại cái mạng quèn của ngươi, còn mà ngươi vẫn cố chấp không chịu nói, ngươi tin không, ta sẽ cho người đào mộ con trai bảo bối của ngươi lên, sau đó phanh thay nó ra cho ngươi xem.”.
Dáng vẻ này của ta làm ả sợ hãi, ả ta vùng ra khỏi tay ta ho khan mấy tiếng mới yếu ớt thốt lên: “Là người vì ngươi mà bị thương.”.
“ Ta không biết hắn là ai. Là hắn đưa cho ta rất nhiều bạc, để ta giả làm cô nhi và tiếp cận tướng quân,giành được lòng thương hại của ngài ấy sau đó chiếm lấy trái tim ngài.”.
“Hắn nói chỉ cần ta có thể mang thai thành công hài tử của tướng quân, tiến vào phủ tướng quân, không chỉ có được vinh hoa phú quý như ý muốn, mà hắn còn cho ta một khoản tiền nữa.”.
“Nhưng sau khi tướng quân cứu giúp ta, lại sắp xếp ta ở trong một ngôi làng gần đó, ta căn bản không thể đến gần ngài ấy được.”.
Sau đó, Thái tử mới xuất hiện.
Lý Sư.........
Bắt đầu mọi chuyện là chàng ấy.
Ta chợt ý thức được rằng, có lẽ từ đầu đến cuối, tất cả bọn ta đều chưa từng thật sự hiểu chàng ấy.
Lẽ ra ta nên ý thức sớm hơn rằng chàng chưa bao giờ là một chú thỏ trắng vô hại, tốt bụng.