Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miya + Beta: Clara

Sau khi bước vào, Giang Ngự đi thẳng về phía hai cô gái Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi. Hai cô sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, họ còn tưởng anh tính làm gì nhưng ai ngờ anh chỉ đi vòng qua bọn họ.

Vừa rồi Triệu Hi Mạn sợ tới mức tim như muốn ngừng đập, cô ta vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm: “Ánh mắt của Giang Ngự thật đáng sợ, giống như muốn giết người vậy.”

“Sao tớ cảm thấy vừa rồi anh ta giống như đang trừng chúng ta vậy? Chúng ta cũng không có đắc tội anh ta mà?” Hoàng Vi lẩm bẩm vài câu, trên mặt hiện rõ vẻ sợ sệt.

“Anh ta không giống loại người sẽ kiếm chuyện với con gái, nên cậu đừng lo.” Triệu Hi Mạn khôi phục lại dáng vẻ của đại tiểu thư được nuông chiều.

Cố Du Lâm quay đầu nhìn theo bóng lưng của Giang Ngự, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt cô ấy, dường như cô ấy đã nhận ra điều gì đó không bình thường.

Quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Chi, vỗ vỗ lưng cô an ủi, nói nhỏ với cô: “Đừng so đo với những người này, bọn họ mắt cao hơn đầu, sớm muộn gì cũng lật lọng thôi, sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Hạ Chi đáp lại, may mắn trong lớp còn có một cô gái tương đối tốt, cô muốn trân trọng sự ấm áp khó có được này.

“Tôi dẫn cậu đi ăn.”

Cố Du Lâm chủ động nắm tay Hạ Chi.

Triệu Hi Mạn bĩu môi: “Cố Du Lâm, tại sao cậu có thể chơi với loại người này được vậy?”

“Cố đại tiểu thư của chúng ta rất tốt bụng, chỉ là thương hại cậu ta thôi.”

“Tôi mời các cậu tới ăn sinh nhật của tôi, chứ không mời các cậu tới để nói nhảm. Nếu muốn nói nữa, thì cút ra ngoài.”

Cố Du Lâm không muốn tức giận trong ngày sinh nhật, nhưng mấy người này đúng là lắm miệng, thật sự không thể chịu nổi.

Triệu Hi Mạn cúi đầu, cuối cùng vẫn sợ hãi, nên không dám nói nữa.

Cố Du Lâm đã đặt đồ ngọt trong nhà hàng, mời một đầu bếp riêng của nhà hàng làm mấy loại đồ ngọt, và mời cả đầu bếp 5 sao để làm mấy món ăn ngon, để chiêu đãi mọi người với hình thức tiệc đứng.

Cô ấy dẫn Hạ Chi ngồi xuống, đặt đồ ngọt và nước ngọt trước mặt cô: “Tôi phải đi mời khách, cậu ăn một mình nhé.”

“Ừm.”

Hạ Chi nhìn cô rời đi, rồi lo lắng nhìn bốn phía, chỉ nghĩ muốn về nhà thật nhanh.

Cô cầm nĩa lên, và mút một miếng bánh cho vào miệng nếm thử.

Loại bánh ngọt hàng đầu này thật sự không giống loại mà cô thường ăn, khi ăn vào rất ngon miệng, bên trong thật ngọt.

Đột nhiên từ trên đầu cô xuất hiện một cái bóng, vừa ngẩng đầy lên thì đối diện với ánh mắt âm trầm của Giang Ngự, Hạ Chi khẩn trương tới mức đặt nĩa xuống ngay lập tức.

Không biết tại sao, mỗi khi cô nhìn thấy Giang Ngự liền sợ hãi, cả người cứng đờ.

“Đi theo tôi.”

Sau khi nói ba chữ này, anh liền quay người rời đi.

Hạ Chi đi theo anh ra phía sau hoa viên, gió đêm hơi lạnh, thổi vào người rất thoải mái.

Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa quý, trong đó có một số loại hoa mà cô không biết tên. Hạ Chi chỉ biết hoa hồng và hoa tường vi, chúng đan xen vào nhau tạo thành một bức tường hoa.

Dưới ánh trăng, màu sắc của hoa vẫn lộng lẫy như cũ, khi gió thổi qua, có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng trong không khí.

Giang Ngự đứng dưới tàng cây, một tay đút vào túi, bóng lưng rộng và thẳng tắp.

Anh giống như một chàng trai bước ra từ bức tường hoa, mờ ảo không chân thật.

“Người ta chửi cậu, cười nhạo cậu, chế giễu cậu, nhục nhã cậu, cậu cũng không biết phản kháng à?”

Hạ Chi còn chưa kịp hỏi anh gọi cô tới đây để làm gì, thì anh đã lạnh lùng hỏi.

Giọng điệu đó giống như hận sắt không thành thép*, giống như một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy.

(*Hận sắt không thành thép 恨铁不成钢: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)

“Không sao, nghe tai này lọt qua tai kia thôi.” Hạ Chi ra vẻ thoải mái nói nhưng thật ra cô làm sao mà không quan tâm được.

“Không ngờ là tâm trạng của cậu cũng tốt thật.” Giang Giang Ngự chế giễu nói: “Tôi không tin cậu sẽ không buồn.”

“Quen rồi.”

Có người chửi cô, còn thậm tệ hơn cô gái vừa rồi.

Ba chữ* “xẹt qua” lọt vào tai Giang Ngự khiến lưng anh căng chặt, siết tay thành nắm đấm.

(*习惯了: Ở tiếng Trung 3 chữ bên mình thì ngắn gọn nên 2 chữ.)

Điều gì đã khiến một cô gái trong độ tuổi nở hoa lại bộc lộ cảm xúc như vậy? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trùng Sinh Để Gặp Người

2. Ảo Ảnh Chợt Lóe

3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn

4. Theo Đuổi Lại Vợ

=====================================

Giang Ngự đột nhiên muốn hiểu về cô nhiều hơn và muốn nghe cô kể những chuyện mà cô đã xảy ra.

“Tôi chỉ muốn cuối cấp 3 của tôi trôi qua thật bình yên và an ổn thôi, chuyện khác thì chờ tôi lên đại học rồi nói tiếp.”

Giang Ngự quay người lại, thấy sự bình tĩnh trong mắt cô, không giống như bị ảnh hưởng tới chuyện vừa rồi.

Xem ra cô là một cô gái có tâm lý mạnh mẽ.

Khóe miệng giật giật, Giang Ngự nói lại nợ cũ: “Ngày đó cậu tức giận với tôi.”

Hạ Chi nghe anh nói thì đỏ mặt, cô muốn phản bác lại anh, bị chọc ghẹo với bị cười nhạo không giống nhau, nhưng nếu nói ra thì xấu hổ, nên cô kìm lại.

“Tối hôm đó cậu….” Hạ Chi không biết nhắc tới chuyện này với anh thế nào, suy nghĩ một lúc lâu cũng chưa nói ra.

Có lẽ Giang Ngự đã đoán ra cô muốn nói gì, nhưng anh lại cố ý hiểu lầm: “Cậu muốn hỏi tôi tại sao mấy ngày nay không tới trường hả?”

“Á.” Hạ Chi chớp chớp mắt, lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Chết tiệt!

Giang Ngự thật sự rất muốn chửi người, cô không quan tâm tới chuyện mấy ngày nay anh không xuất hiện? Đã dẫn đường như vậy rồi mà cô cũng không thèm hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói xin lỗi với cậu.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lọt vào tai anh, lập tức dập cơn tức của anh.

Giang Ngự ngẩng đầu nhìn cô, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản bằng voan chiffon, giống như một đóa hoa huệ, đứng dưới ánh trăng vô cùng yên tĩnh.

“Tối hôm đó cậu hỏi tôi có sợ người khác nhắc tới quan hệ của tôi và cậu không. Sau này tôi nghĩ lại, hóa ra trong lúc vô tình tôi cũng bị tin đồn quấy nhiễu.” Hạ Chi chưa kịp nói xong, giọng nói của Cố Du Lâm đột nhiên lọt vào tai cô.

“Hạ Chi? Cậu có ở đó không?”

Ánh mắt Giang Ngự lóe lên, anh đã rời đi trước khi Cố Du Lâm tới đây.

Cô không muốn dính líu tới anh là đúng, anh cũng sợ người khác biết mình và Hạ Chi có quan hệ với nhau.

Cố Du Lâm tìm thấy Hạ Chi, liền nắm lấy tay cô: “Thì ra là cậu ở đây! Làm tôi giật mình, tôi còn nghĩ là cậu về rồi.”

Hạ Chi cười nhẹ, bị cô ấy kéo vào trong: “Đi, chúng ta đi cắt bánh kem.”

***

Bánh sinh nhật của Cố Du Lâm rất lớn, là một chiếc bánh kem có ba tầng, một lớp sầu riêng, một lớp xoài, một lớp thanh long, tầng trên cùng để mô hình một cô công chúa Disney, nhìn rất tinh xảo và dễ thương.

Mọi người đứng xung quanh cô ấy hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cô ấy chắp tay cầu nguyện với nụ cười hạnh phúc, ánh đèn chiếu lên người như được dát vàng.

Sinh nhật Hạ Chi chỉ tổ chức một lần duy nhất. Năm đó, bố mẹ cô không cãi nhau nhiều như vậy, họ còn nhớ rõ sinh nhật cô. Buổi tối, mẹ cô mua một chiếc bánh kem về nhà, một nhà ba người và bà của cô,chỉ đơn giản cắt bánh kem và ăn thôi.

Nhìn những người bạn cùng trang lứa sống vô tư vô lo như vậy. Khiến Hạ Chi rất ghen tị, cô thường xuyên mất ngủ lúc nửa đêm, thầm nghĩ tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Có người sinh ra đã ở vạch đích, không cần nỗ lực làm gì, có người sinh ra thì ở vạch xuất phát, khoảng cách lại rất xa vạch đích. Ngay cả nỗ lực cố gắng cũng không tới được phân nửa vạch xuất phát.

Đột nhiên, một miếng bánh kem xuất hiện trước mặt Hạ Chi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô không ngờ miếng bánh kem đó là do Triệu Hi Mạn đưa cho cô, nhưng cô ta không có ý tốt, cười châm nói: “Tôi đoán là cô chưa bao giờ ăn cái bánh ngon như vậy đúng không? Mau ăn thử đi, cơ hội tốt như vậy, nếu không ăn thì cả đời này cô cũng không ăn được đâu.”

Hạ Chi rất muốn úp miếng bán kem đó vào mặt cô ta, nhưng xung quanh có nhiều bạn học như vậy, cô quyết định nhịn xuống.

Cô làm lơ Triệu Hi Mạn, Hạ Chi quay đầu nhìn chỗ khác.

Đương nhiên là Triệu Hi Mạn nghĩ cô là bánh bao mềm, nhưng cô ta không ngờ là cô lại từ chối, cô ta nắm chặt tay, cố ý giơ miếng bánh lên cao, rồi nói với Hoàng Vi: “Tớ có ý tốt lấy miếng bánh cho Hạ Chi, nhưng cậu ấy không chịu ăn, cái bánh này tớ đưa cho cậu này.”

Hoàng Vi nhìn ra được ánh mắt chứa đầy ý xấu của cô ta, cô nhếch môi.

Hai người trao đổi bên cạnh Hạ Chi, Hạ Chi đang định né, thì tay Hoàng Vi đột nhiên run lên, miếng bánh trực tiếp rơi lên cổ của cô.

Cảm giác nhớp nháp ập tới, khiến cho Hạ Chi nhíu mày khó chịu.

Mọi người xung quanh đều nhìn Hạ Chi với dáng vẻ đang xem kịch, không ai có ý định giúp cô.

“Aiyo, tay tôi hơi run.” Hoàng Vi giả vờ lớn tiếng nói, nhưng cô ta không có biểu cảm tội lỗi nào, ngược lại cô ta nói với dáng vẻ hợp tình hợp lý: “Thật ra thì cũng không sao, chỉ cần lau sạch là được rồi.”

Cố Du Lâm bước tới trừng mắt nhìn hai người, nói: “Tôi đã cảnh cáo hai người rồi, lần sau đừng tới nhà tôi nữa.”

Nghe vậy Triệu Hi Mạn bất mãn nói: “Cố Du Lâm cậu vì con nhỏ nghèo nàn này mà muốn tuyệt giao với bọn tớ hả? Cậu cố ý để mọi người biết là cậu rất lương thiện à?”

Cố Du Lâm phớt lờ cô ta rồi đưa Hạ Chi lên lầu: “Để tôi tìm cho cậu bộ đồ mới.”

Cô ấy vừa kéo Hạ Chi đi thì Giang Ngự lập tức xuất hiện như một bóng ma.

“Có một số người vừa sinh ra đã có lòng đố kỵ, còn vọng tưởng sẽ thành bạn bè với người giàu có, thật nực cười.”

Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi đang đắc ý nói thì một bàn tay ở phía sau nắm tóc cô ta.

“Ăn hết bánh cho tôi.”

Vừa dứt lời, anh đã đá vào eo Triệu Hi Mạn một cái khiến cô ta không giữ được thăng bằng mà ngã về phía trước, đúng lúc ngã vào chiếc bánh kem ba tầng khiến cho cả người cô ta toàn là kem.

“Cô cũng ăn cho tôi.”

Giang Ngự lại quay qua đá vào Hoàng Vi: “Ăn tới chết cho tôi.”

Các bạn học sợ hãi tới mức cách xa bọn họ 3m, không ai dám bước ra nói giúp hai người họ.

Chỉ cần nghe tới cái tên Giang Ngự thôi đã khiến người khác sợ hãi, trong trường không ai dám trêu chọc anh.

Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi sợ mới mức run rẩy, hai người họ ăn giống như một cỗ máy.

Lúc đầu ăn thì không sao nhưng càng về sau thì càng khó ăn.

Cả hai vừa khóc vừa ăn, trên mặt và người đều dính toàn là kem, trông vô cùng chật vật.

Giang Ngự đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai người.

Trong lòng các bạn học không ngừng sợ hãi, anh đang muốn bảo vệ cho Hạ Chi? Nhưng mà tại sao?

Ọe.

Triệu Hi Mạn không thể ăn tiếp được nữa, cô ta nôn khan cảm giác giống như sắp chết.

“Tiếp tục ăn nếu không ăn thì ngày mai hai người không thấy ánh mặt trời được nữa.”

Lời đe dọa của Giang Ngự truyền tới tai của bọn họ, làm cho bọn họ không rét mà run.

Không ai dám nghĩ là đây chỉ là lời hù họa của Giang Ngự, dù sao thì bố của anh cũng là tội phạm giết người nên chắc chắn trong xương cốt của anh cũng có máu tội phạm.

Khi các bạn học đang cảm thấy đau đầu về chuyện của Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi thì đột nhiên giọng nói của Cố Du Lâm vang lên:

“Mọi người nhường đường nào, chào mừng công chúa của chúng ta lên sân khấu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK