Tô Lan nhìn Hi Tửu mặc một thoáng thoáng ngắn màu đen, ánh mắt lướt qua bờ vai góc cạnh đẹp mắt và đôi chân thon thẳng thẳng tắp, lỡ môi: “Tử Tửu, hôm nay anh chọn không giống mọi khi, tớ nghĩ phong cách này không thích hợp với cậu đâu. “Nghe mấy lời liên thiên này.
“Đẹp hay không đẹp, hợp hay không hợp, phải là người có thẩm mỹ thẩm mỹ mới đủ tư cách để nói.” Hi Tửu giơ ngón tay lên, chúc môi với Tô Lan. “Cho nên cô tốt hơn hết là nên im lặng, không ai hỏi ý kiến của cô đâu.”
Tô Lan không nghĩ tới ngày thường Hi Tửu luôn ngoan ngoãn phục tùng mình, hôm nay lại nói chuyện không khách khí đến như vậy.
Hơn nữa chất khí của Hi Tửu cũng hoàn toàn khác trước.
Trước kia Hi Tửu sợ hãi sợ hãi, mặt không trung lộ, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến cô ta, chỉ cần cho Hi Tửu một chút lời khuyên là Hi Tửu rất biết ơn và cảm động, còn mua rất nhiều thứ để câu trả lời.
Mà hiện tại Hi Tửu, dáng vẻ tự phụ ưu nhã, giơ tay tiễn chân gian đều tỏa ra khí chất của thiên kim hào môn chân chính.
“Tửu Tửu, tớ thẳng lột bày suy nghĩ của mình vì muốn tốt cho cậu thôi, nếu như cậu không thích, lần sau tớ sẽ không nói nữa.” Tô Lan cũng cứng rắn thể hiện chế độ.
Hi Tửu cũng không thèm nhìn Tô Lan, lại chọn một chiếc váy ngắn màu vàng kim: “Thật tuyệt.”
A, còn rất là biết cách nói chuyện đấy (PUA: pick-up Artist, nghệ thuật bắt chuyện, tán tỉnh.)Rõ ràng là ích kỷ theo cực điểm, còn muốn hạ hỏa cờ hiệu, lấy lui làm tiến, khiến người bị hại sinh ra cảm giác máy nổ.Đúng là hình nữ chủ của tra nam.
Tô Lan sắc mặt tái nhợt hết trắng rồi đỏ, chỉ có thể quay đầu lại giả bộ cũng đang chọn quần áo, trong khoảng thời gian này, Hi Tửu đã đổi sang chiếc váy màu vàng kim.
Tấm lụa mạ vàng che đi đôi chân dài thẳng tắp của cô, phần eo được thiết kế để lộ ra vòng eo săn chắc, áo cổ phẳng phiu lộ ra xám quai xanh tinh nghịch, vài sợi tóc bồng bềnh tôn lên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng như sữa và đôi môi đỏ tươi xinh như búp bê Tây Dương.
Những người qua đường bên ngoài cửa hàng đã bị Hi Tửu hấp dẫn.
Tô Lan nhìn chằm chằm Hi Tửu, dùng tay ôm chặt quần áo.
“Tiểu thư.” Nhân viên bán hàng đi tới nhắc nhở Tô Lan, “Phiền cô thả lỏng ta, nếu không sẽ làm hỏng chất liệu vải trên quần áo của ta.”
Tô Lan tâm tình không tốt mà nhếch mày, “Cô nói cái này là có ý gì? Cô cho rằng tôi không có khả năng mua chiếc váy này, lẽ nào tôi không được đụng vào?”
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không có ý này, chẳng qua là nhìn Tô Lan quá dùng sức, mới muốn nhắc nhở cô sợ quần áo sẽ bị nhăn nheo.
Tô Lan hung hăng tiến tới cưỡng đoạt người, nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì chất lượng hết mức có thể để giải thích cho Tô Lan.
Tô Lan cười lạnh một tiếng, kéo chiếc váy này xuống dưới: “Mắt chó coi thường người, tính tiền chiếc váy này cho tôi.” Đi tới bên cạnh Hi Tửu, “Tửu Tửu, nhân viên bán hàng ở đây thật quá coi thường chúng ta, hôm nay chúng ta nhất định phải mua thật nhiều quần áo ở đây để mặt bọn họ một phen.”
Nói xong, cô ta cũng sẽ chọn một chiếc váy cưới màu vàng cùng kiểu với Hi Tửu: “Tôi cũng sẽ chọn một chiếc váy ngủ giống bạn. Chúng ta sẽ mặc kiểu chị em nhé?”
“Tô Lan, không biết nhân viên ở đây có coi thường cô không, nhưng bọn họ rất tôn trọng tôi, cho nên giữa tôi và cô không liên quan. Cô thích quần áo gì và muốn gì, tôi không muốn quản lý, cho nên cô mua thứ gì không cần thông báo với tôi. “Hi Tửu xoay người vỗ vai Tô Lan, dùng giọng điệu như đang dạy dỗ con ngốc: “Con không phải mẹ cô, nhớ kỹ.”
Giọng điệu và biểu cảm của Hi Tửu quá úp mở, phối hợp với vẻ mặt tuyệt trần của Tô Lan, khiến nhân viên cửa hàng ai cũng buồn cười, tâm tình khó chịu tích nhô giờ cũng tốt lên.
Tô Lan vẫn phiêu lưu muốn vào phòng thay đồ để thay một bộ mới lạ giống như của Hi Tửu, khi cô bước ra, cảm xúc đã được điều chỉnh, cô ta phục cười trước mặt Hi Tửu, “Tửu Tửu, cậu nhìn thấy to look co dep khong? “Hi Tửu nhìn xung quanh Tô Lan, đánh giá: “Vai của bạn quá cơ, hơi cong. Sự thật sai lệch là xấu.” Nhìn thấy ánh mắt của Tô Lan, Hi Tửu làm ra vẻ vô tội, “Lan Lan, tôi thẳng thắn bộc lộ vì muốn tốt cho cô. Nếu cô không thích nó, lần sau tôi sẽ không nói nữa”.
Tô Lan mề đay, nhưng nghĩ mình vẫn cần Hi Tửu tính tiền, cô ta lại bật cười, trêu đùa: “Tửu Tửu, cậu ghen tị với tớ sao? Miệng thốt ra địa chỉ như vậy? Tớ không quan tâm, tớ sẽ mặc quần áo giống nhau với cậu. Nghĩ đến tiệc cocktail ngày mai, chúng ta có thể mặc đồ đôi giống nhau…”
Chào Tửu cau mày: “Tôi ghen tị với việc cậu béo hơn hay nhẹ hơn tôi? Đi uống rượu có gì vui? Mặc dù giống nhau nhưng chỉ khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Hi Tửu lại để Tô Lan rửa mắt một phen, thấy Hi Tửu đi rồi mới hơi người ra, cô áo vàng cầm túi đồ đi theo nhưng bị nhân viên bán hàng ngăn lại: “Tiểu thư, cô chưa thanh toán váy này. “
“Tiểu Tửu?” Tô Lan nghi hoặc nhìn về phía Hi Tửu.
Hi Tửu thở dài, “Tôi đã nói không phải mẹ cô rồi mà. Quần áo mình chọn thì tự mình thanh toán. Có vấn đề gì sao?”
“Tiểu Tửu!” Tô Lan nhìn thấy ánh mắt vi diệu của nhóm nhân viên trong cửa hàng, quẫn bách đến đỏ mặt.
Hi Tửu liệt chân đi tới cửa, Tô Lan làm sao có thể để cô đi được, trên người cô ta không có nổi ngàn tỷ, tiền đâu mà mua nổi.
Hi Tửu sao lại có thể như vậy?
Họ là bạn thân, sao có thể khiến cô xấu hổ như vậy?
Nhân viên cửa hàng đi tới Stop Stop Tô Lan, không cho cô đi, lúc đang tranh cãi, thời điểm Hi Tửu vừa bước tới cửa đã thấy cửa tự động mở ra, bên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Dung mạo tuấn mỹ, biểu tình lạnh lùng.
Một thân tây trang thủ công ôm lấy vóc dáng mảnh mai nhưng không gầy guộc của anh, tỷ lệ tương đương với những người mẫu nam hàng đầu.
Hi Tửu nhìn thấy khuôn mặt giống ba phần ba này của Tạ Tứ, liền đoán ra thân phận của anh ta.
Nhân vật chính của cuốn sách, đám con hoang của Tạ gia, Tạ Quân.
Hi Tửu còn nhớ trong nguyên tác cũng có đoạn nam chính thấy nữ chính là nhân viên “khinh thường”, sau đó chính là tình tiết ghét mặt trời giáng.
Cho nên, đây chính là hào quang nữ chủ trong truyền thuyết sao? Khi nữ chính bị “làm khó”, nam chính liền lập tức xuất hiệnHi Tửu cảm thấy bối cảnh thế giới mở rộng trong cuốn tiểu thuyết này rất thú vị.
Bất quá, Hi Tửu có chút nghi hoặc, theo thời gian thì TạTứ kết hôn cùng nguyên chủ, Tạ Quân mới về nhà họ Tạ, lúc này nam chính nữ chính đều không quen biết, nam chính sẽ giúp nữ chính cưng chiều như vậy thế nào đây?
Bởi vì tò mò, Hi Tửu quyết định đứng lại xem nhiệt.
Sau đó, cô đã chụp được một chi tiết rất tinh tế.
Tô Lan, nữ chủ thuyền không thể quen biết Tạ Quân, vào lúc nhìn thấy giáo huấn, đôi mắt sáng rực, thật giống như biết Tạ Quân là ai cũng vậy, biết rõ ta sẽ ra tay cứu cô.
Hắc hắc, Hi Tửu công môi.
Thật là ngày càng thú vị.
Danh Sách Chương: