Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết trời vào vào tháng 11 ngày càng lạnh, đây cũng là lúc bắt đầu mùa giải Quidditch. Sau khi Harry gia nhập đội và với tư cách Tầm thủ dự bị, Flint hy vọng có thể tạm thời che giấu Harry, dù sao thì một đội có hai Tầm thủ cũng không phải một chuyện phổ biến. Flint chỉ sắp xếp tập luyện đơn độc cho Harry vào chạng vạng hoặc ban đêm, trừ anh ra thì chưa ai thấy Harry chơi Quidditch cả. Như vậy cũng tốt, huấn luyện một mình làm Harry thoải mái hơn. Thiên phú của Harry thật sự rất cao, hơn nữa trước đó câu đọc sách cũng biết không ít về Quidditch, cho nên có thể nói là huấn luyện như cá gặp nước.

Chẳng mấy chốc đã đã tới trận thi đấu giữa Slytherin và Gryffindor, sáng sớm hôm nay, tất cả mọi người đều cực kỳ phấn khích, vì có ai mà không biết trận đấu giữa xà Slytherin và sư Gryffindor xưa nay luôn là điểm nhấn của Hogwarts chứ, nên car Flint và Wood dồn hết sức lực không ai nhường ai. Harry thấy Malfoy ngồi ở bàn nhưng chẳng động món nào, như là đang cố trấn tĩnh, Pansy và Blaise thì ở một bên khuyên hắn ăn một chút. Dù sao cũng là nhà mình thi đấu, Harry cũng không biết nên ra chọc hay là an ủi hắn hai ba câu nữa, mà Malfoy nhìn thẳng vào mắt Harry nhướn mày khiêu khích, Harry chỉ có thể trợn mắt nhìn cái thằng nhóc ấu trĩ này.

Mười một giờ, hầu như toàn giáo sư và học sinh đều đã đến sân Quidditch, Harry làm cầu thủ dự bị nên ngồi ở hàng thứ nhất, cậu cũng khá vui vì có vị trí xem thật tốt.

Cầu thủ hai bên đều đã bay lên trời, Harry xem trận đấu với sự thích thú cao độ, nghe những lời bình luận của Lee Jordan, cho dù là ngồi cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Trận đấu bắt đầu không bao lâu thì mọi người đã nhận có điều không thích hợp, trái Bludger bay hoàn toàn mất khống chế, tuy rằng nó vẫn luôn thật cuồng dã, nhưng cũng chưa từng bay loạn xạ đến thế, rõ ràng George hoặc Fred đã đánh trúng trái Bludger, nhưng nó cũng chẳng bay theo hướng bị đập, mà là... Harry đột nhiên nhận ra trái Bludger có vẻ như vẫn luôn lao về hướng của mình, không biết có phải là ảo giác hay không.

Tầm thủ của cả hai đội đều đang dừng ở trên cao để tìm trái Snitch, Harry phát hiện trái Snitch bay từ đài bình luận đến trước mặt mình, hình như Malfoy cũng đã thấy nó nên áp chổi bay vọt xuống dưới, Harry cảm thấy một trận gió mạnh xẹt qua mặt mình, sau đó 'rầm' một tiếng thật lớn, Malfoy hét lên thảm thiết rồi rơi khỏi cái chổi.

Harry trơ mắt nhìn Malfoy ngã xuống trước mặt mình, máu cậu đông cứng lại. Cậu ta vừa mới thay mình chặn trái Bludger sao? Harry nghe thấy toàn trường đều la lên, còn có tiếng cười khúc khích từ khán giả nhà Gryffindor nữa. Cũng may ngã từ độ cao này cũng không quá nguy hiểm, Harry thấy Snape đứng lên, các giáo sư cũng chạy xuống khỏi khán đài, Malfoy ôm cánh tay đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất. Harry sợ hãi thò đầu ra xem, Snape đã chạy tới bên người Malfoy, nói với Flint rằng: "Nứt xương tay, cần đưa đến bệnh xá ngay."

Flint nói với Harry: "Giờ không còn cách nào nữa, Potter, em chuẩn bị vào sân mau!"

Malfoy được Snape mang đi, Harry cứ như vậy bị đẩy mạnh vào lều thay đồ, nhanh chóng thay quần áo rồi lấy cây Nimbus bay ra sân thi đấu. Khán giả lại xôn xao một trận nữa, có phần hơi mất khống chế, còn Gryffindor lại có vẻ rất bất mãn, dù sao thì Quidditch rất ít khi có chuyện thay đổi Tầm thủ, tuy rằng cũng không có quy tắc nào cấm không được làm thế.

"Trời ạ! Là Harry Potter! Không ngờ Slytherin còn giấu một vũ khí bí mật! Chưa có người nào nghe nói Harry Potter cũng là Tầm thủ của Slytherin!" Lee Jordan nắm lấy microphone kích động hô lên.

Harry cực kỳ lo lắng, nếu không phải Malfoy xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thân phận dự bị của cậu sẽ không bị bại lộ sớm thế.

Lên tới độ cao nhất định xong thì Harry ngừng lại, dựa theo chiến lược của Flint, cũng học theo bộ dáng treo mình ở nơi cao nhất của Malfoy để tìm trái Snitch, cậu hoàn toàn không nghe thấy những người bên dưới đang la hét cái gì. Trận đậu vẫn đang tiếp tục, Slytherin khắp nơi chèn ép Gryffindor, hành vi cũng hơi không được quân tử cho lắm, thế nhưng Harry cũng không thể phân tâm suy xét chuyện đó.

Trái Snitch vẫn chưa xuất hiện, Harry nhìn lướt qua toàn khán đài, đột nhiên cây Nimbus rung lắc dữ dội, làm cậu suýt chút nữa là rớt xuống, chuyện này thật không bình thường, Harry sợ hãi kẹp chặt cây chổi bằng đầu gối, theo lẽ thường thì cây Nimbus cao cấp thế này sẽ không đột nhiên ném chủ của nó chớ, chẳng lẽ là Malfoy động tay động chân gì vào rồi? Nhưng ngay sau đó Harry vứt cái ý nghĩ này ra sau đầu, không, hắn cũng không biết rằng hôm nay hắn sẽ xảy ra chuyện, với lại, Malfoy cũng sẽ không lấy sự thắng bại của đội ra đùa giỡn. Lúc này cái chổi của Harry đã rung lắc mạnh hơn, thậm chí bắt đầu quay quay cuồng, Harry bị quăng xuống dưới, miễn cưỡng dùng một bàn tay nắm lấy cán chổi.

Cuối cùng cũng người phát hiện sự bất thường của Harry, cậu đã bị cái chổi kéo ra một nơi khác.

"Trời ạ, có vẻ như cái chổi của Harry Potter đã mất khống chế, cậu ta sắp ngã xuống rồi!" Là chất giọng cao vút của Lee Jordan, "Ôi Merlin. Xem ra Tần thủ năm nay của Slytherin đã phải chịu một lời nguyền rủa nào đó..."

"Jordan!" Cô McGonnagall ngắt lời nó.

Cặp song sinh cũng thấy, hai người nhìn nhau một cái, sau một hồi do dự thì bay đến bên Harry, muốn kéo Harry qua, nhưng mỗi khi bọn họ tới gần, cái chổi của Harry liền bay lên cao hơn.

"Nè! George Fred! Hai anh bay đến dưới em đi! Em nhảy đến chổi của hai anh! Em sắp giữ không nổi rồi!" Harry hét lên với cặp song sinh.

Fred và George lập tức một cao một thấp bay đến dưới Harry, để nếu lỡ cậu không đáp xuống chổi người này thì còn người kia ở dưới đỡ cậu. Harry buông tay, cả khán đài lại hô lên kinh ngạc lần nữa.

Harry chộp lấy cánh tay đang vươn về phía cậu, và cây chổi bị trọng lực của cậu lật xuống một cách dễ dàng, Harry ngồi lên chổi của Fred, cậu nghe thấy người phía sau la lên: "George, anh bắt được thằng bé rồi!"

"Ồ, và bây giờ chúng ta đang được chứng kiến một cảnh tượng rất vi diệu!" Lại là giọng của Lee Jordan, "Tầm thủ Slytherin Harry Potter đang ngồi trên cây chổi của Tấn thủ Gryffindor Fred, thế là năm nay Slytherin và Gryffindor muốn bắt tay giảng hòa sao?"

Đang lúc Flint chuẩn bị tạm dừng trận đấu lại lần nữa thì trên đài chủ tịch vang lên một trận xôn xao, có vẻ như đã xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, và cây Nimbus ngừng quay cuồng. Harry cuối cùng cũng có thể trở lại cây chổi của mình.

Thi đấu tiếp tục, không biết có phải vì cặp song sinh đã cứu Harry hay không, Flint cũng tấn công nhẹ nhàng hơn, ít nhất là không va chạm nhiều.

Cuối cùng thì Harry cũng thấy được trái Snitch, cậu đè cái chổi nhanh chóng lao xuống phía dưới, Tầm thủ của Gryffindor cũng đã phát hiện, bay sát theo Harry, Harry nỗ lực vươn tay, nhưng vì thân hình cậu nhỏ hơn đối thủ nên không tới, mắt thấy trái Snitch sắp bị đối phương bắt lấy, Harry ước chừng khoảng cách, nâng chổi lên, giảm xóc sau đó nhào tới.

Sau khi Harry lăn xuống mặt đất, cả khán đài nháy mắt im lặng. Harry bưng kín miệng, như là sắp nôn mửa vậy, Flint bay nhanh đến bên người Harry, nếu cả hai Tầm thủ đều bị thương, mà còn đều là tân sinh nữa, thì anh chẳng gánh nổi cái cảm giác tội lỗi này đâu. Flint đang muốn hỏi Harry cảm thấy thế nào, cúi đầu lại nhìn thấy cậu nhổ ra thứ gì động đậy vào tay, mọi người trở nên sôi trào. Flint nhấc Harry lên vai mình là hét lên lên: "Thằng bé bắt được trái Snitch!"

Tuy rằng Lee Jordan không vui lắm, nhưng vẫn phải tuyên bố Slytherin chiến thắng với tỉ số 210 - 10.

Harry đi về phòng thay đồ, chốc nữa phải đến cảm ơn cặp song sinh, sau đó mang trái Snitch vàng đến bệnh xá thăm Malfoy, nói thế nào thì hắn cũng thế mình chắn một trái — nghĩ lại việc cây chổi mất khống chế, Harry bây giờ đã có thể chắc chắn trái Bludger là do người điều khiển nó lao đến chỗ cậu.

Vừa đi đến cửa phòng thay đồ, Harry đã thấy Hermione đi đi lại lại ở đó một cách bồn chồn. Cô bé vừa thấy Harry thì nhanh chóng đi tới.

"Là Snape làm," Hermione nói vội vã, Harry nhanh chóng kéo cô sang một bên, đừng giỡn, Snape là viện trưởng nhà mình, Hermione mà bị đội khác nghethấy những gì cô nói thì không chừng sẽ bị công kích dữ lắm, "Mình thấy, sau khi bồ lên sân khấu không bao lâu thì Snape đã trở lại, nhìn chằm chằm vào bồ, trong miệng niệm thần chú."

"Không... Không đến mức đó đi..." Harry có hơi do dự, "Snape tuy rằng ghét mình, nhưng cũng không đến mức đến muốn hại chết mình đi..."

"Nghe Harry!" Hermione nói thật nghiêm túc, "Đầu tiên là thầy ấy nhìn bồ chằm chằm không chớp mắt, có những phép thuật hắc ám cần phải dùng ánh mắt mới có thể thực thi, mình tận mắt nhìn thấy, đến khi mình phóng lửa đốt áo chùng của thầy ấy thì thầy ấy mới đứng dậy dập tắt lửa, lúc đó chổi bồ mới ngừng lại." Harry nhớ lại trận xôn xao vừa nãy ở khán đào, cảm kích nhìn Hermione, "Hơn nữa cây Nimbus 2000 người thường không thể khống chế nó, chỉ có pháp thuật cao thâm mới có thể làm được. Còn có ngày hôm qua, lúc mình đi ngang qua phòng học môn Độc dược, minh thấy chân thầy Snape bị thương, là bị thương khi đi vào căn phòng lầu 4, mình nghe được. Kết hợp với những gì bồ đã nói với mình, chúng ta nên đi hỏi bác Hagrid thôi."

Harry cũng nghĩ đến chuyện Snape tách ra đi đến lầu hai một mình vào ngày con quỷ khổng lồ xông vào đó, quyết định đi cùng Hermione đến căn nhà nhỏ của bác Hagrid.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang