Lớp hoa của Vân Tịch đã hoàn thành, Sở Tích cũng đã quay trở lại, mọi chuyện đã dần xong.
Chiều hôm nay, Vân Tịch đến tiệm xem xét mọi thứ lần cuối, chuẩn bị hôm sau sẽ khai trương tiệm hoa.
Nghĩ tên cho tiệm hoa cũng là một điều đau đầu của Vân Tịch. Cô đã suy nghĩ rất nhiều cái tên nhưng vẫn không có cái nào thật sự ưng ý, chú Nghiêm đưa ra ý kiến tiệm hoa của ai thì đặt tên người đó, nên cuối cùng cái tên Mây chiều ra đời.
Tiệm hoa Mây chiều, theo ý nghĩa tên cô~
Đi đến tiệm sửa xe đối điện, vừa lúc mọi người chuẩn bị ra về. Tiểu Phúc tử và A Sướng nhìn thấy cô, lớn tiếng chào.
“Chị Vân Tịch! Mấy nay không thấy nữ thần của bọn em và chị đâu cả.”
“Dạo này tôi bận học. Ngày mai khai trương tiệm bên kia mọi người ghé chơi nhé, Sở Tích cũng đến đấy.” Vân Tịch đưa namecard cho hai cậu nhóc.
“Trời ơi, quá đã luôn.” Tiểu Phúc tử và A Sướng trăm miệng đồng thanh nói
“La lối cái gì” Phùng Thiệu Sơn, Lưu Vũ và một cô gái đang đi lại về phía bọn cô.
“Anh Sơn, Vũ ca. Chị Vân Tịch định bán hoa ở đây.”
Tiểu Phúc tử vừa nói xong câu ấy không khí có chút ngưng đọng nhưng chưa được bao lâu đã bị tiếng cười lớn của Lưu Vũ và A Sướng phá tan. Hai người cười không dừng được, làm cho Vân Tịch đỏ cả mặt, đầu không dám ngẩng lên.
Phùng Thiệu Sơn phải lên tiếng ngăn lại, nhìn xem mặt cô đỏ giống quả cà chua rồi kìa.
“Thằng nhóc này, nói bậy gì đó.”
“Chị Vân Tịch, đây là anh Sơn chủ tiệm của bọn em, còn kia là Vũ ca và A Nhiên mỹ nhân duy nhất ở tiệm sửa xe này.” Biết mình nói sai, tiểu Phúc tử chột dạ giới thiệu.
“Chào cô, tôi là Phùng Thiệu Sơn.” Anh đưa tay ra, bắt tay với cô.
Có trời mới biết mấy chữ này tưởng chừng đơn giản nhưng anh phải cố gắng lắm mới có thể nói mà không bị vấp trước mặt cô, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồi hôi.
Vân Tịch đặt tấm namecard vào lòng bàn tay anh, nắm lấy ngón tay cái của anh thay cho bắt tay.
“Chào anh, tôi là Vân Tịch. Tôi mở tiệm ở đối diện, sau này mong anh giúp đỡ.”
“Ừm.” không phải là anh lạnh lùng nhưng cô đứng trước mắt thế này thật sự là anh nói không nên lời.
“Cô mở tiệm hoa sao?”
“Đúng thế, mong mọi người ủng hộ.”
“Trên đoạn đường này đúng là không có tiệm hoa nào, tiệm của cô là đầu tiên đấy.” cô cũng là người đầu tiên khiến tên kia không biết nói gì, chỉ biết im lặng. Lưu Vũ âm thầm bổ sung thêm
“Cảm ơn anh. Tôi về trước, mai mọi người rảnh có thể ghé chơi nhé.” Nói đoạn cô tạm biệt mọi người, đi về cùng chú Nghiêm.
Phùng Thiệu Sơn nhìn theo bóng dáng cô không rời mắt, tấm namecard trên tay dường như còn đọng lại hơn ấm và mùi hương hoa nhài nhàn nhạt đặc trưng của cô.
Buổi tối lúc nằm trên giường, anh bỗng nghĩ đến một chuyện từ nay sớm tối chỉ cần đến tiệm là có thể nhìn thấy cô. Cô ở ngay ấy, trong tầm mắt anh.
Nghĩ đến lúc ấy là phấn khích không thôi.
Anh xuống giường, ra sân trước nhà tìm được một mảnh gỗ khá tốt, bắt đầu đục đẽo cho đến hừng đông.
—
Sáng sớm hôm sau, không khí ở tiệm hoa náo nhiệt vui vẻ hơn hẳn. Tuy Vân Tịch không có nhiều bạn bè nhưng người hợp tác với quỹ Hy Vọng thì rất nhiều.
Hết người này lại đến người khác ra ra vào vào chúc mừng không ngớt, chú Nghiêm, dì Trần và cả Vân Bách đều đến.
Sở Tích đến từ sớm, định chụp hình đăng lên mạng xã hội đã bị Vân Tịch ngăn lại.
“Cậu mà đăng bây giờ, fan của cậu dẫm nát cửa của tiệm tớ mất. Để đến tối rồi đăng sau.”
“Được rồi, ra phát hoa thôi.”
Hôm nay Vân Tịch sẽ tặng mỗi người ghé xem một đoá hoa kèm theo namecard xem như một hình thức quảng cáo. Vân Bách và Sở Tích thay nhau phát làm cho mấy cô cậu nhóc nhận được hoa vừa vui vừa đỏ mặt, có mấy người còn chụp rồi đăng lên mạng.
Còn có vài người ghé vào đặt hoa cho ngày mai, thanh toán ngay tại chổ, khỏi phải nói Vân Tịch vui vẻ thế nào.
Lúc mấy người Phùng Thiệu Sơn ghé qua cô vẫn còn treo nụ cười trên môi. Tiểu Phúc tử và A Sướng nhìn thấy Sở Tích liền phấn khích không thôi.
“Mọi người đến rồi à, vào ngồi chơi đi.”
“Đây là quà mừng khai trương.” Phùng Thiệu Sơn đưa cho Vân Tịch một hộp quà.
“Chị Vân Tịch, mở ra xem thử đi.”
Vân Tịch cảm ơn, nhận lấy hộp quà trên tay anh. Mở ra xem là một cái chuông gắn cửa thông báo có khách và một tấm bảng gỗ thông báo đóng mở, phía trên còn có nhiều bông hoa nhí liti.
Phùng Thiệu Sơn tập trung quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô, lúc thấy nụ cười tràn đầy đến khóe mắt của cô, anh mới âm thầm thở phào một hơi.
“Cảm ơn mọi người, tôi thích lắm.”
“Cái chuông là bọn em lựa, còn tấm bảng này là anh S--…” thức khuya làm. Tiểu Phúc tử còn chưa kịp nói xong đã bị Lưu Vũ bịt miệng kịp thời.
Vân Tịch khó hiểu nhìn hai người, Lưu Vũ lắc đầu bảo không sao. Ngồi nói chuyện thêm một lúc, mọi người đứng lên chuẩn bị ra về.
Tiễn mọi người ra cửa, cô hỏi thăm Lưu Vũ: “Bên cửa hàng bọn anh có khoan không? Tôi muốn lắp chuông lên.”
“Chúng tôi có khoan, nhưng cô làm một mình được không?”
“Chắc là được mà.”
“Để Thiệu Sơn giúp đi, cậu ta rảnh mà.” Lưu Vũ tự dán lên mình tấm thẻ bạn tốt, hí hí.
“Như vậy thì phiền ông chủ Phùng lắm.”
“Không sao, tôi có thời gian.” Phùng Thiệu Sơn trong lòng cầu còn không được.
Quay về tiệm tìm khoan tường, Lưu Vũ liền dán lại ghẹo chọc anh
“Định cảm ơn tôi thế nào đây.”
“Bữa nào nhậu một bữa đi.”
“Thế sao đủ” nghĩ một hồi anh ta lại nói
“Vậy cho mượn xe đi tán gái, được không.”
Hiện tại Phùng Thiệu Sơn đặc biệt dễ nói chuyện, Lưu Vũ nghĩ giờ kêu chia lợi nhuận của xưởng thì cậu ta cũng sảng khoái mà đồng ý, đến cả cái xe quý mà cậu ta còn đưa cho anh mượn mà.
Cửa tiệm hoa không cao lắm, Phùng Thiệu Sơn người cao tám thước chỉ cần với tay một chút là được nhưng Vân Tịch tâm lý còn lấy cho anh một cái ghế nhỏ đề phòng anh mỏi tay.
Hành động nhỏ này của cô làm anh vui vẻ, khóe môi giơ cao, nếu giờ anh có cái tai như cún con chắn chắn nó sẽ dựng hết lên mất.
“Cảm ơn anh.”
Tính nói không sao nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị anh đổi thành: “Cảm ơn thế nào?”
“Anh muốn tôi cảm ơn thế nào?” Vân Tịch tròn xoe hai mắt nhìn anh.
“Tặng tôi chậu hoa ấy đi.” Anh đưa tay về phía trước, nắm lấy chậu trà lài phía sau Vân Tịch, một mùi hương hoa nhài càng thêm đậm đà rót vào mũi anh.
Vân Tịch bị anh vây vào lòng có chút hoảng, thật sự là ngoài chú Nghiêm và anh trai chưa có người đàn ông nào được phép dựa sát vào cô thế này. Nhưng kì lạ thay là cô không hề cảm thấy khó chịu, mùi hương nam tính cộng với mùi xăng dầu của anh làm cô bối rối không thôi.
Nhìn người đàn ông trước nghiêm túc muốn cô tặng chậu trà lài, cô liền nói: “Anh thích thì cứ lấy đi.”
Đến tận lúc anh rời đi cô vẫn còn chưa hiểu nổi cảm giác bối rối ấy là như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là chán ghét.
Phùng Thiệu Sơn một tay cầm khoan, một tay ôm chậu hoa trà về tiệm. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người anh đem chậu hoa đi thẳng lên phòng làm việc rồi đóng sầm cửa lại.
Nhìn chậu hoa trà đặt gần cửa sổ, tia nắng chiếu vào những nụ hoa còn e ấp làm ánh lên màu vàng nhạt nhẹ nhàng giống màu áo cô mặc hôm ấy.
Lần đầu gặp cô ở núi Phượng, lúc cho kẹo mấy đứa nhóc ở vùng cao, cô cũng mặc một chiếc sơmi hoa màu vàng nhạt. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô lúc ấy trong vắt như ánh nắng êm dịu nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim anh.
Thật lòng mà nói lúc nãy anh đã tính nói là: Tặng em cho tôi có được không. Nhưng may thay anh vẫn kiềm lại được.
Anh không phải là lần đầu yêu đương, nhất là lúc còn chơi bời anh từng hai tuần thay ba, bốn cô bạn gái. Nhưng kể từ lúc gặp cô, mọi thứ của anh như được thanh lọc lại từ đầu, không khác mấy thằng nhóc mới biết yêu lần đầu là bao.
Vừa cuồng nhiệt, vừa lo sợ..
Anh thật sự sợ mình dọa sợ cô, lỡ như cô chạy mất anh phải đi đâu tìm cô đây?
Danh Sách Chương: