Quay về lại nông trại mọi người thấy Dĩnh Dĩnh toàn thân dính đầy máu thì ai nấy điều lo lắng cho cô. Bách Lý Ngạn thay Dĩnh Dĩnh giải thích đầu đuôi câu chuyện còn cô thì xin phép về phòng đi tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm ấm chảy từ từ xuống khắp cơ thể Dĩnh Dĩnh làm cho tinh thần của cô tỉnh táo hơn hắn. Tắm gội xong Dĩnh Dĩnh đi ngang qua tấm gương to lớn ở ngoài phòng tắm cô bất chợt dừng lại ngắm nhìn khuôn mặt và cơ thể của mình trong gương. Đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt này kỹ đến như vậy kể từ khi xuyên không đến đây. Lúc đầu Dĩnh Dĩnh chỉ có suy nghĩ dù sao khuôn mặt, thân hình này đều không phải là của cô, nên cô luôn có tư tưởng chỉ sống tạm bợ đóng kịch hết 1 năm này.
Giờ đây khi nhìn kỹ khuôn mặt này, đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi cũng khá cao, bờ môi mỏng hồng hào, khuôn mặt tròn bầu bỉnh. Khuôn mặt này của nguyên chủ nếu xét tổng thể thì không tính là quá xinh đẹp nhưng nhìn lại thì thấy rất là dễ thương đáng yêu, vậy mà tác giả lại nỡ lòng nào sắm cho nguyên chủ một vai nữ phụ độc ác. Nghĩ đến đây Dĩnh Dĩnh chợt trầm tư suy nghĩ vài giây, sau đó cô gật gù ồ lên một tiếng đúng rồi, không phải là vì nguyên chủ chỉ là nữ phụ thứ thứ 2 cho nên nhan sắc và trí thông minh đều có hạn, tác giả muốn xây dựng hình tượng cho nữ phụ thứ 2 là một người không được đẹp mà còn ngu ngốc, điển hình cho câu thoại kinh điển, “Đã xấu mà còn đóng vai ác đó sao.”
Còn nữ phụ thật sự thì ngoại hình hay là học thức đều đè bẹp nữ chính. Mà nữ phụ thật sự làm cho nam chính phát hiện bản thân yêu nữ chính còn hơn cả tính mạng của mình, đó chính là bạn gái cũ anh ta, nữ diễn viên hạng A “Châu Sa”.
Theo như nguyên tác nữ phụ 1 Châu Sa là mối tình đầu của nam chính. Bọn họ yêu nhau được 8 năm nhưng Châu Sa lại yêu sự nghiệp hơn là nam chính để anh phải chờ đợi rất nhiều lần.
Giọt nước tràn ly khiến hai người họ chia tay đó là ngày mà nam chính cầu hôn với Châu Sa nhưng Châu Sa lại từ chối vì cô mới vừa nhận được một vai thứ chính trong một dự án phim hollywood phải ra nước ngoài để quay phim 1 năm. Lúc đó nam chính đã rất tức giận, anh cho Châu Sa một tháng để suy nghĩ thật kỹ là muốn kết hôn với anh hay là đi nước ngoài, và kết quả sau một tháng chờ đợi của anh chính là nhận được tin nhắn chia tay từ Châu Sa. Đêm hôm đó anh vô cùng đau khổ, cảm thấy tình cảm 8 năm qua chỉ giống như một trò đùa với cô, trong lòng vô cùng tổn thương cho nên anh đã đi uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự nên mới dẫn đến chuyện anh bị nguyên chủ gài bẫy kết hôn.
‘’Chậc chậc’’ Nghĩ đến đó Dĩnh Dĩnh lại cười khẩy cảm thán, “Đại nữ chính à! Kiếp nạn tìm thấy tình yêu đích thực của cô còn khổ dài dài.”
Bên ngoài đã là buổi chiều, Dĩnh Dĩnh tâm trạng phức tạp vô thức đi dạo ở vườn đào sau lưng biệt thự.
Mặt trời đã bắt đầu lặng chỉ còn lại vài tia nắng đang cố xuyên qua những tán hoa anh đào, nhìn khung cảnh tuyệt mỹ đẹp đến nao lòng người này đáng lẽ ra cô phải thấy vui chứ. Cớ sao trong lòng lại phiền muộn như vậy.
Hoàng hôn hôm nay thật đẹp nhưng tâm trạng của cô thì không được đẹp như vậy. Bỗng Dĩnh Dĩnh giẫm trúng phải một cành cây khô làm nó kêu cái rắc.
Nhìn xuống cành cây khô đang ở dưới chân mình, Dĩnh Dĩnh nhặt nó lên sau đó cô bẻ nó làm đôi rồi vung tay đập thật mạnh vô những nhánh hoa anh đào đang nở ở trước mắt mình, làm cho những cánh hoa lả tả rơi xuống khắp nơi tạo ra một khung cảnh lãng mãn tuyệt đẹp như trong mấy bộ phim hàn quốc mà cô hay xem. Có vẻ làm như vậy khiến cô thấy thoải mái hơn nhưng hành động của cô là đang phá hoại.
Bách Lý Vũ đứng từ xa nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng của anh chợt dâng lên một cảm xúc vô cùng kỳ lạ khiến anh không thể nào rời mắt khỏi Dĩnh Dĩnh được. Cứ đứng như vậy ngắm nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc dâng trào anh không kiềm chế được mà vô thức bước đến sau lưng cô.
Dĩnh Dĩnh không hề biết Bách Lý Vũ đang đứng sau lưng mình cho nên cô vẫn say mê đập cho những cánh hoa đào rơi xuống, mỗi lần đập là trong miệng cô kèm theo một câu chửi, “Tổ tông nhà anh, Bách Lý Vũ.”
Bách Lý Vũ đứng ở sau lưng cô nghe Dĩnh Dĩnh chửi như vậy thì biết cô vẫn còn đang rất tức giận anh. Cô ấy giận cũng đúng rõ ràng là lúc ở bệnh viện anh đã sai, anh không hề suy nghĩ kỹ đã đổ oan cho cô, nhưng Bách Lý Vũ cũng không hiểu tại sao lúc đó anh lại hành xử thiếu suy nghĩ mất kiếm soát đến như vậy. Anh cảm thấy lúc đó giống như đang có một nguồn sức mạnh nào đó điều khiển tâm trí anh phải hành động như vậy mới đúng. Đến khi anh bĩnh tĩnh lại được thì đã muộn rồi, anh đã dùng lời nói cay độc của mình làm tổn thương cô mất rồi.
‘’Tổ tông nhà anh….tổ tông nhà anh.” Dĩnh Dĩnh vẫn cứ tiếp tục đập và chửi.
Bách Lý Vũ đang đứng ở sau lưng Dĩnh Dĩnh không thể nào nhịn được nữa. Anh bước đến trước mặt cô, sau đó giữ chặt cánh tay đang phá hoại của cô lại lên tiếng nói: ‘’Người em giận là tôi! Cớ sao lại trút giận lên những cánh hoa đào vô tội này!’’
‘’Liên quan gì tới anh.”
Thấy Bách Lý Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình Dĩnh Dĩnh cũng hơi giật mình vội lui lại vài bước nhưng cô lập tức khôi phục lại bình tĩnh để nghênh chiến với anh.
“Anh không ở cạnh để chăm sóc cho cấp dưới của mình sao? Rảnh rỗi chạy tới đây quản tôi làm gì?”
Thấy Bách Lý Vũ vẫn án binh bất động, Dĩnh Dĩnh giật thật mạnh cánh tay đang bị anh nắm giữ ra, cô liếc anh một cái sau đó tiếp tục đập và chửi. ‘’Tổ tổng nhà anh.” Lần này cô còn cố ý nói thật lớn cho anh nghe.
Bách Lý Vũ thấy Dĩnh Dĩnh đang cố tình chọc tức mình như vậy thì chợt thấy buồn cười. Anh khẽ bật cười một tiếng.
Chợt thấy Bách Lý Vũ cười. Dĩnh Dĩnh tự nhiên thấy ớn lạnh da gà cô bất giác dừng động tác lại,sau đó lùi về sau thêm mấy bước nữa. Kẻ thù đột nhiên cười với mình là một điều gì đó vô cùng đáng sợ, Bách Lý Vũ anh quả thật đúng là nham hiểm.
Bách Lý Vũ thấy Dĩnh Dĩnh cuối cùng cũng đã chịu dừng động tác lại. Anh tiến lên kéo cô lại gần đến trước mặt mình hơn sau đó cuối đầu thấp xuống nhìn thẳng vào mắt cô nói bằng giọng vô cùng trầm ấm: ‘’Em là vợ hợp pháp trên giấy tờ của tôi, tên của em cũng đã được ghi vào gia phả của gia đình tôi, nếu như vậy thì tính ra tổ tông của tôi cũng chính là tổ tông của em! như vậy đã đủ liên quan chưa.”
‘’Lập luận của anh là kiểu gì vậy chứ!’’
‘’Em còn chưa hiểu sao! Em chửi tổ tông của tôi cũng khác nào em đang chửi tổ tông của chính mình!’’
Dĩnh Dĩnh *…*
‘’Không phá nữa! nhìn mặt anh tôi hết hứng đập rồi”
Bỗng có một cơn gió thổi nhẹ qua làm cho những cánh hoa anh đào đồng loạt rơi xuống rất nhiều. khung cảnh này như một cơn mưa hoa anh đào nếu như người đứng đối diện cô bây giờ không phải là Bách Lý Vũ thì tốt biết mấy, anh ta đang phá hoại cảm xúc của cô. Dĩnh Dĩnh trong lòng đang gào thét chửi bới Bách Lý Vũ, nếu thay đổi một người nam nhân khác thì có lẽ bây giờ cô đã không kiềm chế được mà nhón chân lên trao người đó một nụ hôn nồng nhiệt rồi! Khung cảnh lãng mạn như vậy mà.
‘’Tôi xin lỗi!’’ Bách Lý Vũ bất ngờ lên tiếng.
Những tưởng tượng nãy giờ của Dĩnh Dĩnh bất chợt bị đánh vỡ vụn như mảnh thủy tinh sau khi nghe anh thốt ra ba từ “Tôi xin lỗi.”
Dĩnh Dĩnh sợ mình đã nghe nhầm, cho nên cô đã ngoáy tai vài cái sau đó vỗ nhẹ vào hai cái má banh bao của mình, rồi lắc đầu, dụi hai con mắt, làm xong những hành động kỳ quái đó cô xác định mình không có nghe nhầm như vậy chỉ có thể là do anh ta đã bị sốt rồi, ấm đầu chạm mạch chỗ nào đó nên mới nói xin lỗ cô.
Dĩnh Dĩnh mạnh dạn đưa tay sờ lên trán Bách Lý Vũ sau đó sờ lại trán mình, đầu anh ta cũng không có nóng lắm, “Anh đang bị sốt sao?”
Bách Lý Vũ thấy cô phản ứng như vậy thì bắt đầu khó chịu, anh cau mày lại giọng điệu lạnh lùng nói: “Em cho rằng tôi bị sốt, nên mới xin lỗi em sao?’’
‘’Chứ anh nghĩ sao nữa.” Dĩnh mở to đôi mắt chớp chớp vài cái đáp lại anh.
‘’Tôi đang rất tỉnh táo.” xác định với cô xong anh quay đầu bước đi, bỏ lại Dĩnh Dĩnh đang đứng ngơ ngác không hiểu gì.
Bách Lý Vũ đi được một đoạn anh bất chợt quay đầu lại nhìn Dĩnh Dĩnh: “Coi như em đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi rồi.”
‘’Gì chứ! Có ai mà xin lỗi thiếu thành tâm lại còn ngang ngược kiểu như anh không! Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh đâu.”
Danh Sách Chương: