“Không ai đến? Tại sao lại như vậy? Trước đây đại thiếu gia nào, vì nàng nguyện ý chờ mấy tháng cũng được.
“Như thế nào chỉ một người cũng không có. Chuyện gì xảy ra? Nàng kinh ngạc, nguyên bản tinh thần thoải mái bỗng nhiên chuyển sang nghiêm túc.
“Lòng người vô thường Minh Nguyệt, vì ngươ bán nghệ không bán thân, nên các danh hào nam nhân mới nguyện ý đem một số lượng lớn ngân phiếu đến cửa phường. Nhưng hiện giờ bọn họ cho rằng ngươi đã bị Đỗ Văn Kỳ xâm phạm, không còn là thanh quan nữ tử, cho nên…” Quý Nương không nói nữa, như nhìn sắc mặt của nàng, Minh Nguyệt cũng có thể đoán ra phần còn lại trong ý của Quý Nương.
“Bọn họ cho rằng đến gặp một hoa khôi bị vấy bẩn, là làm nhục thân phận mặt mũi của họ, đúng không?” Nàng vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí đạm mạc.
Quý Nương bất đắc dĩ gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu thở dài.
Nàng chưa từ bỏ ý định: “ Liễu công tử, Trương công tử, Lý công từ đâu?” Lúc trước ba người này, là những công tử tích cực nhất theo đuổi nàng.
“Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, ngươi sống trong thanh lâu đã nhiều năm, chắc hẳn đạo lý này ngươi hiểu!” Quan Minh Nguyệt kinh ngạc, nàng một hoa khôi nổi danh được bao nhiêu người theo đuổi, bây giờ so ra còn kém hơn một ca kĩ bình thường.
Khổ sở sao? Không, nàng sớm đã nhìn thấu từ lâu, chỉ là…nàng đang lo lắn một chuyện khác.
Không có khách, đồng nghĩa với việc không có tiền, như vậy nàng làm xây lại phòng học đây?
Giờ này khắc này, nàng rốt cục ý thức được vấn đề thực sự rất nghiêm trọng.
Từ Quý Nương còn nói cho nàng nàng biết, Nguyệt Hoa Phường không còn nhiều tiền nữa, cảnh thanh lâu đông như trẩn hội chỉ còn trong dĩ vãng.
Vì các tỉ muội trong Nguyệt Hoa phường đều là nhưng nữ tử có tư sắc bình thường. đại bộ phận là do nàng và Quý Nương tìm thấy, do đó tư sắc, tố chất cũng không có gì đặc biệt, Nguyệt Hoa phường sở dĩ thịnh vượng như ngày hôm nay là do Minh Nguyệt.
Nay, khách càng ngày càng ít, cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Nguyệt Hoa phường.
Lại thêm mấy tháng trôi qua, Nguyệt Hoa phường cũng không có gì khởi sắc, không những thế càng ngày càng kém, các cô nương trong phường vô cùng hoảng sợ, Minh Nguyệt vì thế cũng buồn rầu không kém.
Cuối cùng, nàng ra một quyết định vô cùng trọng đại.
“ Chúng ta bán Nguyệt Hoa phường, rời khỏi nơi này, đến một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu!” Lời Minh Nguyệt vừa nói xong, Quý nương cùng các tỉ muội đang ngồi cùng nhau đều giật mình kinh hãi nhìn nàng.
“Bán Nguyệt Hoa phường?”
“ Đúng!”
“ Rời khỏi nơi này?”
“Không ly khai, không có cơ hội.”
“Như vậy được không?”
“Mặc kệ như thế nào,nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại!” CÁc cô nương ngây ngẩn nhìn nhau, các nàng tụ tập trong đại sảnh, thương nghị nên làn gì. Bây giờ Minh Nguyệt đưa ra một quyết định trọng đãi khiến các nàng có chút sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn, đại sảnh nháo nhào rừng rực.
“Ta tán thành.” Từ Quý nương đứng lên, đẫn đầu đoàn người tán thành. Lần trước, khi Nhuyệt Hoa phường thiếu chút nữa bị niêm phong, nàng đã bắt đầu tính cho Nguyệt Hoa phường làm lại từ con số không.
Đoàn người ngươi một câu ta một câu tiếp tục thảo luận, Minh Nguyệt thuyết phục mọi người, không thể chống đỡ thêm được nữa, Nguyệt Hoa phường sớm mượn gì cũng bị suy sụp, miệng ăn thì núi lở, chỉ ngồi không thì không thể nào tồn tại, chi bằng rời khỏi nơi thị phi này, đến một nơi bắt đầu lại, như vậy chẳng phải tốt hơn ư?
Mọi người căng thẳng thảo luận, cuối cùng cũng có một nhận thức chung, đem toàn bộ Nguyệt Hoa phường cà Bạch Dương Ốc đến một nơi mới, bắt đầu lại. Minh Nguyệt đi đâu, các nàng sẽ đi theo đến đó!
Mọi người là hảo tỷ muội nhiều năm như vậy, người trẻ chiếu cố trẻ nhỏ, trẻ nhỏ lớn lên chăm sóc lại người già; người có năng lực bảo hộ kẻ yếu, giúp đỡ lẫn nhau, có như thế Nguyệt Hoa phường mới tồn tại được đến ngày hôm nay.
Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe lên một kia kiên định.
Đúng vậy, nàng quyết định rời khỏi nơi này, nàng tuy là nữ tử, bên ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng nàng lại vô cùng cứng đầu, hào khí và nghị lực không thua kém bất kì nam nhân nào.
Bởi vậy, nàng muốn rời khoi nơi này, vì các tỉ muội, còn có thể đem phiền muộn vứt bỏ.
Nàng không phải là nữ nhi chỉ biết cả ngày nhốt mình trong phòng than thở, đau khổ cho cuộc đời, mà nàng là Quan Minh Nguyệt, một nữ nhi không câu nệ tiểu tiết.
Trời đất bao la rộng lớn, tất sẽ có chỗ cho các nàng dung thân.
Hai tháng sau, Nguyệt Hoa phường được bán đi.
Trong phường, các cô nương vội vàng dọn dẹp, đem quần áo tư trang đóng gói. Từ Quý nương đem bạc trả lương cho người hầu, cho họ hồi hương hoặc tìm một nơi nào đó làm việc.
Đám người hầu lớn tuổi, đều đã sống trong Nguyệt Hoa phường nhiều năm, lúc gần đi đều lưu luyến không rời, Từ Quý Nương cũng không nhịn được, nhưng chỉ có thể an ủi mà thôi.
Các cô nương vội vàng sửa sang lại hành lý, Kỉ quản sự chỉ huy mọi người đem đồ đạc vào trong rương, chuẩn bị ba ngày sau lên đường.
Dù sao phải rời đây, cũng không còn buôn bán, cho dù có mở cửa cũng không có khách nào, nên đoàn người vội vàng dọn dẹp, không chú ý đến một cỗ kiệu đang đứng trước Nguyệt Hoa phường.
Kiệu phu cung kính đem kiệu liêm xốc lên, một thân hình tuấn cử bước xuống kiệu, không thanh sắc bước vào Nguyệt Hoa phường, đôi mắt sắc bén quét một đường toàn bộ đại sảnh.
Có người vội vàng thét to chỉ huy, có người vất vả khiêng hòm rương, trong đạ sảnh một cảnh hỗn lọan diễn ra, không người nào chú ý tới thân ảnh vừa đi vào.
“Tránh ra tránh ra, đừng chặn đường, nếu bị ta đạp trúng chân, ta không chịu trách nhiệm a!” Kỉ quản sự một bên chỉ chỉ tay, hò hét, phát hiện có người chặn đường liền tức giận chỉ trích.
“Uy, ngươi là kẻ điếc sao? Đừng chặn đường người khác…Vừa thấy tướng mạc đối phương, Kỉ quản sự lập tức im miệng, còn không tự chủ từng bước lùi dần về phía sau, tay vô thức đánh lên người một nô sai nào đó, làm cho thùng gỗ hắn đang khiêng rơi xuống đất.
“ Đại….đại ..nhân!!!” Kỷ quản sự bất chấp thùng đồ bị rơi, hắn nghẹn họng trân trối trừng trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Hoài.
Cả hiện trường đang ầm ỹ, bỗng nhiên đều dừng động tác, toàn bộ mắt đều ngạc nhiên nhìn tuần phủ đại nhân Hạng Thiếu Hoài đang dứng trong đại sảnh.
Đôi mắt đen âm trầm, nghiêm nghị nhìn Kỷ quản sự: “ Minh Nguyệt đâu”
“Nàng...... Ở Minh Nguyệt Lâu......”
“Đi như thế nào?” Kỉ quản sự một tay chỉ vào hướng nội viện, chưa kịp phun ra hết câu, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Trong khuê phòng Minh Nguyệt Lâu, lúc này bận tối mắt tối mũi, chủ tớ hai người vội vàng đi tới đi lui, sắp sửa lại quần áo, đóng gói hành trang.
“Tiểu thư, có lấy cái này không?
“Không cần.”
‘ Vậy cái này?’
“Mang đi.” Quan Minh Nguyệt một bên sửa sang lại vật phẩm, một bên trả lời Tụ Nhi. Chính nàng cũng vắt tay áo lên, dọn dẹp hành lý. Những thứ đáng giá, nàng sớm đã cho người đổi thành bạc, bây giờ chỉ cần mang theo ít quần áo và vật dụng hàng ngày mà thôi.
“Tiểu thư, ta rất luyến tiếc!” Tụ Nhi không khỏi thở dài, cho đến bây giờ vẫn không tin được nàng lại sắp phải rời xa Nguyệt Hoa phường.
“Ta cũng vậy!” Trong ánh mắt đẹp nhìn khắp căn phòng, nàng buông tay tất cả, nhưng nàng không thể buông tay nam nhân kia…
Ai, không nghĩ , bởi vì càng nghĩ thì càng tức giận, nàng không muốn nhớ đến hắn, huống chi nhớ cũng vô dụng, càng nhớ thì càng thương tâm. Nàng phải nhanh chóng đem hình ảnh của hắn loại ra khỏi cuộc đời nàng, nhưng không nghĩ đến chính bản thân lại rơi vào trong cõi đau xót.
Dọn dẹp một chút! Tinh thần nàng nhanh chóng khôi phục, còn có rất nhiều chuyện phải làm nha! Nghĩ như vậy, lại bắt đầu làm tiếp công việc, nhưng không thấy đồ đạc trong phòng được xếp loạn xạ. Đột nhiên chân bị vướng tà váy, nàng cả người đổ vào đống đồ đạc, Minh Nguyệt cơ hồ như lộn nhào xuống.
“ A! Tụ Nhi…cứu ta..! nàng bối rối giãy dụa, cả người chật vật trong đống đồ, chỉ còn đôi giày thêu còn thấy được bên ngoài, khiến Minh Nguyệt không ngừng loạng choạng.
“Ai nha, tiểu thư!” Tụ Nhi kinh hãi la lên, vội vàng nhào người tới đỡ tiểu thư, nhưng có người còn nhanh hơn. Nhìn thấy người đó, Tụ Nhi không khỏi ngây người.
“Cứu ta …” Bị đống đồ đè lên, nàng ra sức giãy dụa, lại bọ một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo, dễ dàng ôm nàng ra khỏi chỗ đổ nát.
Minh Nguyệt mở to miệng hồng hộc thở, cứ tưởng mình bị biến thành ma rồi chứ. Trong lòng còn sợ hãi, nhất thời không chú ý đến người vừa cứu mình, mãi đến khi phát hiện ra mình đang nằm gọn trongn một bờ ngực rộng lớn mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy đang nhìn mình, cả người giật mình kinh hãi.
Cứu nàng…không phải là Tụ Nhi, mà là Hạng Thiếu Hoài.
Nàng đầu tiên là kinh ngạc trừng lớn mắt, nhưng nháy mắt, trên khuôn mặt chỉ còn sự lạnh lùng, nàng ra lệnh:
“ Ngươi đến làm gì? Buông ta ra!” Nàng giãy dụa, cố tình thoát ra khỏi người hắn, nhưng Hạng Thiếu Hoài cũng chưa từnng có ý định buông tay, trái lại còn hỏi nàng:
“ Tại sao lại muốn rời đi!”
“ Chuyện này không liên quan đến ngươi, ai cho ngươi vào, mau buông ta xuống!” Tránh không được đôi tay cứng như thép, nàng xoay người qua Tụ Nhi: “ Tụ Nhi, đuổi hắn ra ngoài!”
Tụ Nhi nhìn thấy Tuần phủ đại nhân tự mình đến thanh lâu, hồn phách sớm đã không còn, sợ hãi đại nhân còn không kịp, bảo nàng đuổi hắn ra ngoài? Nàng chưa muốn chết nha!
“ Ngươi còn đứng đó phát ngốc làm gì? Mau giúp ta?”
“Tiểu thư !” Tụ Nhi khóc không thành tiếng, không biết phải làm như thế nào cho phải!.
“Ngươi lui trước đi!” Hạng Thiếu Hoài không nhìn Tụ Nhi ra lệnh. Một câu của hắn, ai dám không nghe sao?
“ Dạ! đại nhân!” Tụ Nhi nhấc váy, vội vàng lui ra ngoài! Quân tử chính là người biết thức thời.
“A, Tụ Nhi..mau quay lại!!” Thấy Tụ Nhi như chạy trối chết ra khỏi phòng, Minh Nguyệt thờ phì phì trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Hoài: “ Ngươi dám ra lệnh cho nha hoàn của ta, ngươi muốn gì?” Nàng vừa nói, tay vừa chỉ chỉ vào ngực hắn.
Người này chẳng những không buông ra nàng, bạc thần lại gợi lên một nụ cười tuấn dật nhưng yếu ớt.
“Ngươi tinh thần rất tốt!” Hắn cứ tưởng những lời đồn bên ngoài sẽ khiến nàng không thể gượng dậy nổi. Nhưng hiện tại, thấy nàng chẳng những có đủ tinh lực mắng hắn, thần khí cũng vô cùng sáng lạng, hắn quả thật rất yên tâm
“ Ta đương nhiên tốt, ngươi muốn ta không tốt sao? Thực xin lỗi, khiến cho đại nhân thất vọng!” Giãy không được, nàng đành phải nằm trong lòng hắn, phát hiện khuôn mặt hắn vẫn rất anh tuấn, làm cho tâm đang bình tĩnh của nàng như mặt hồ gợn một cơn sóng.
Hắn tới làm cái gì? Hắn chẳng phải không muốn thấy nàng sao?
“ Tại sao lại muốn bán Nguyệt Hoa phường?”
“ Không liên qua tới ngươi!”
“Minh Nguyệt.” Khi hắn ôn nhu gọi tên nàng, lòng đang cứng rắn như đá của nàng bỗng nhiên chùng xuống. Hai người dán sát vào nhau, khiến nàng không thể buộc bản thân giả vờ lãnh đạm nhìn hắn được. Mấy tháng không thấy hắn, bây giờ tự nhiên xông thẳng vào phòng nàng, chất vấn rằng tại sao muốn rời đi? Thật ra hắn muốn gì?
Tại sao lúc này lại dến đây muốn chất vấn nàng? Điều này rất quan trọng sao?
“ Nguyệt Hoa phường càng ngày càng xuống dốc, không thể không đóng cửa , vậy ngươi cao hứng không? Ngươi không phải vẫn muốn đóng cửa Nguyệt Hoa phường sao? Chúc mừng !!! Trong giọng nói có chút bực tức và áp lực.
“ Ta không có ý này!!”
“Không, ta không quan tâm, ta chỉ biết ngươi cố tình gây khó dễ cho ta!
Ngươi thân phận cao quý, sợ một danh kĩ như ta làm ô uế thanh danh của ngươi!!” “Nói bậy!” hắn thấp giọng, nhưng trong giọng nói rõ ràng là tức giận.
“Ta nói bậy? Ta hỏi ngươi! Vậy tại sao mấy tháng qua ngươi tránh mặt ta? Hai mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, chờ một đáp án.
Đây chính là sự thống khổ của Hạng Thiếu Hoài, cả đời này, hắn chưa từng nghĩ mình cuối cùng lại nằm trong tay một nữ nhân.
Hắn muốn nàng, khát vọng này mỗi ngày trôi qua lại càng lớn, càng cồn cào trong lòng hắn. Mỗi lúc nàng nhíu mày, nhăn trán, cùng nụ cười xảo quyệt quyến rũ, vẫn nằm trong lòng hắn, không thể quên.
Nữ nhân này rất thích chống đối hắn, hắn nên chán ghét nàng mới đúng, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của mình bất tri bất giác không thể rởi khỏi người nàng, còn chết tiệt thích nàng nữa chứ!
Cứ nghĩ hắn ép mình trong chính vụ, bận rộn với công việc thì có thể đem khát vọng đó biến mất, nhưng khi nghe tin nàng sắp rời khỏi đây, hắn không thể làm được bất kì chuyện gì khác, cả người như vô lực, hắn không thể im lặng được nữa.
“ Ta đang nói chuyện với ngươi đó! Tại sao lại khôn hé răng?” Hắn cắn răng nhìn nàng: “ Ngươi là nữ nhân của Hoàng Thương, ta không thể chạm vào ngươi!”
Nàng lạnh lùng nhìn hắn: “ Tại sao ngươi không thửa nhận, rằng ngươi không có can đảm chết, sợ tiền đồ bị hủy? Nói trắng ra, là ngươi sợ mình bị cách chức! Giữa hai thứ đó, dĩ nhiên ngươi sẽ chọn bổng lộc và chức quyền! Thiên hạ nhiểu mĩ nhân như thế, ngươi là sao có thể vì một nữ tử thanh lâu như ta mà hủy hoại tương lai của mình kia chứ!? Lời này làm cho hắn hoàn toàn nổi điên, sắc mặt chuyển sang xanh mét, trong mắt hiện lên một tầng lửa, nữ nhân này là đang chọc cho hắn nổi điên mà!
Nữ tử có tài lại nha mồm nhanh miệng, quả là họa thủy mà. Vậy mà hắn lại cố tình thích nữ nhân họa thủy như thế mới khổ! Với người như nàng ta, chỉ có một cách giáo huấn tốt nhất, đó chính là che miệng nàng ta lại.
Hắn bất ngờ ghiêng người, hôn cái miệng xinh xinh đang liên miên không ngớt của nàng.
Lần này, nàng không ngốc như lần trước!
Ba! Bàn tay không khách khí đặt trên mặt hắn một cái tát!
Má phải Hạng Thiếu Hoài truyền đến một cảm giác đau, làm cho khuôn mặt hắn càng thêm phẫn nộ.
Ngọn lửa lại lần nữa bùng lên, hắn lại cúi người giữ chặt môi nàng.
Ba! Âm thanh lần thứ hai vang lên, tiếp tục đánh vào mặt hắn, lần này, sắc mặt của hắn càng tệ!
Hai cái tát càng làm cho lòng chinh phục trong lòng hắn tăng cao, bàn tay hắn giữ chặt tay nàng, kéo thân hình mềm mại của Minh Nguyệt vào trong lòng mình, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt nàng.
Thân hình mềm mại, kiều quyến rũ động lòng người danh nghe thấy xa gần, nhưng khi đối diện hắn lại ngang ngược, bướng bỉnh một cách vô lý. Chỉ với hai cái tát kia cũng đủ để cho nàng bước vào đại lao thêm một lần nữa, nhưng hắn bây giờ không hề quan tâm tới hai cái tát kia, hắn tức giận, cả người đầy sinh khí chỉ vì câu nói của nàng.
Nàng biến hắn thành gì? Dạng người rất sợ chết ư?
Hắn hít một hơi kiềm chế cảm xúc, những lời nàng nói, trong lòng hắn có một dòng nước mãnh liệt đang sôi trào, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho nàng như thề được.
Hai tay Minh Nguyệt bị hắn nắm chặt phía sau lưng, không thể động đậy, cả người lại bị ép sát vào thân hình rộng lớn của hắn, tư thế này nhìn từ bên ngoài vào vô cùng ám muội. Trong ngực, tim nàng không chịu yên vị, cứ như một bản nhạc không có quy luật, chạy nhảy lung tung, cuối cùng nàng đành phải nhẹ giọng xuống nước.
Hắn thoạt nhìn thực sinh khí, trong hai con ngươi đen thấy rõ hai tầng lửa giận đang bừng bừng cháy, chước lượng đến dọa người.
Nàng nhìn khuôn mặt hắn, cảm thụ được rất rõ hắn đang sinh khí, nhưng trên mặt lại phát ra sự lạnh lẽo khôn cùng, như là một lời mở đầu của sự cảnh cáo, rằng nàng chỉ cần nới thêm một chữ nào nữa thôi, hắn nhất định sẽ trừng phạt nang một cách thê thảm, mà loại trừng phạt đó, tuyệt đối sẽ làm nàng cực kì hối hận.
Nàng không sợ chọc giận hắn, nhưng khứu giác ngửi được bầu không khí đang ngày càng quỷ dị, mà trong ánh mắt kia lại phát ra một tia bi thương, chỉ nhỏ như thế thôi! Hình như nàng đã nói ra câu gì đó rất quá đáng.
Trong phòng trầm mặc, hai người cứ đứng như vậy, “ ngang bướng’ nhìn nhau. Hơi thở ấm nóng của hắn vây bọc lấy nàng, trong đôi mắt lại tràn đầy lửa bổng nhiên chuyển sang sâu thăm thẳm. Bạc thần nhẹ nhàng tiến lên, dán chặt vào đôi môi mềm mại của nàng.
Mới vừa rồi môi hắn dính trên môi nàng, bây giờ lại thêm một lần nữa, nàng theo bản năng xoay người qua hướng khác, né tránh hắn lại giở trò khinh bạc mình, nhưng hình như nàng quên mất cả người mình bây giờ đang nằm trọn vẹn trong lòng hắn, thì còn có thể trốn đi đâu được chứ?
Nhất quá tam, thôi thì đành để cho hắn muốn làm gì thì làm!
Không như hai lần cưỡng hôn trước, lần này lại đẫm ôn nhu, mang theo chút ý trêu đùa, kiên nhẫn thuyết phục nàng khẽ mở phương thần, tiếp nhận hắn xâm nhập.
Nàng tức giận, định không thèm nhìn hắn nữa, nhưng nụ hôn nóng rực, như một ngọn lửa châm vào đống cỏ khô, thoáng chốc bừng cháy, hơi thở của nàng cùng hơi thở cửa hắn giao hòa cùng nhau, trở nên gấp gáp.
Nàng giận hắn, nhưng cũng mong ước có hắn, lại phát hiện ra ngay chính bản thân mình không thể cự tuyệt nụ hôn của hắn, hơn nữa tên chết tiệt này còn dám dùng cách vô cùng ôn nhu để đối phó với nàng.
Ngọn lửa tham lam thâm nhập, dây dưa với nàng, làm cho cả người Minh Nguyệt bỗng chốc cứng đờ, nhu tình càng lúc càng tăng, nàng thả người trôi theo sự tùy ý của hắn. Hắn không dừng lại trên môi nàng, mà dần chuyển lần lên vành tai…mang đến một trận ma dương cùng run rẩy.
Đại chưởng lặng lẽ buông tay nàng, hai thân hình chỉ cách một lớp sa mỏng, dán chặt vào nhau.
Nàng cảm nhận ý định của hắn, cho tới bây giờ nàng chưa làm qua chuyện này, chỉ có thể học theo, đem bàn tay nhỏ bé chậm rãi lên ngực hắn.
Nàng làm như vậy, không khác gì là ngòi châm nội tâm hắn dục hỏa, hắn ôm chặt nàng, tiến đến giường.
Nàng chưa bao giờ cho bất kì nam nhân nào đụng chạm vào người, mà hắn trên mỗi tấc lại in đầy cảm xúc chân thật của hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt nàng, bên tai hắn khàn khàn thầm thì gọi tên nàng. Cảm giác đau đớn dần dần biến mất….một thứ cảm giác trước giờ chưa từng trải qua.
Thân thể của nàng thuộc về hắn, lạc hồng nhẹ nhàng rơi xuống!