Sau khi Hứa Tịnh Khanh nghe toàn bộ sự việc mà Lôi Giang kể lại, nước mắt của cô tự giác rơi, những giọt lệ của cô như viên pha lê trắng, nhưng mà những giọt lệ đó giống như những con dao đang đâm thẳng vào tim anh
Phó Phàm Duy khẽ ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh có chút run vuốt ve mái tóc dài của cô.
- Khanh Khanh, đừng khóc _ Phó Phàm Duy dịu dàng nói
Hình ảnh Hứa Tịnh Khanh đang nức nở trong lòng người đàn ông khác khiến Lôi Dương tức đến đỏ mặt, Hứa Mỹ Tiên thì ghen ghét ra mặt luôn rồi.
- Vậy còn sau đó? _ Phó Phi Phàm (Cha của anh) lên tiếng
- Sau khi Tịnh Khanh tráo tim cho Hứa Mỹ Tiên thì con bé sang Mỹ. Tôi tình cờ gặp con bé khi con bé đang bất tỉnh trên đường. Khuôn mặt của Khanh Khanh giống y hệt Kỳ Ánh, tôi cứ ngỡ là Kỳ Ánh, nhưng không.... Tôi biết, cho dù Kỳ Ánh có chết cũng không bao giờ đặt chân về nước Mỹ. Kỳ Ánh sợ, sợ cha mẹ của cô ấy, sợ dòng tộc của Lưu gia, cô ấy sợ.... Sợ gặp lại tôi! _ Lôi Giang cười nhạt
- Hahah.... Nghiệt duyên. Hứ! Cha à! Biết đâu được. Hứa Tịnh Khanh kia là con gái của bà ta với ông ta thì sao? _ Câu nói của Hứa Mỹ Tiên đang ám chỉ đến mẹ của cô và Lôi Giang
- Hứa Mỹ Tiên. Ai cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi? _ Hứa Tịnh Khanh liếc nhìn cô ta, giọng nói cũng lạnh đi vài phần
- Hứ! Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi _ Hứa Mỹ Tiên hất mặt vênh váo
*Chát*
Tiếng da chạm da vang lên thật sự khiến mọi người ngạc nhiên, mọi anh mắt đều dồn về phía Hứa Mỹ Tiên, cô ta đã bị đánh là do Hứa Tịnh Khanh? Không phải, cô không tốn thời gian đánh thứ bâne thỉu như cô ta. Là do Phó Phàm Duy đánh? Cũng không đúng, anh chẳng thèm động vào cô ta, chạm vào cô ta như vừa chạm vào thứ dơ bẩn vậy, không đáng, không đáng. Là Lục Lộ Lộ? Cái này là quá sai, bà ta cưng Hứa Mỹ Tiên như vậy làm sao nỡ lòng nào đánh cô ta chứ. Là Lôi Giang hay Lôi Dương? Càng không đúng, hai cha con nhà này chẳng hề đá động gì đến cô ta. Là Phó Phi Phàm, Huỳnh Ngọc Dung hay là Phó Ny Túc? Chắc chắn không. Vậy.... Đó chính là Hứa Tích
Ồ! Ngạc nhiên nhỉ? Thường ngày ông ta thương Hứa Mỹ Tiên như vàng bạc châu báu, vậy mà bây giờ lại nỡ lòng nào lại ra tay đánh cô ta chứ? Vì mẹ cô sao?
Nực cười, thực sự rất nực cười. Mười năm về trước, tại sao ông ta không ra tay đánh cô ta và trở về với mẹ cô? Nếu như vậy có lẽ mẹ cô đã không chết quá sớm rồi. Cô từ nhỏ đã không có tình thương của cha, mà lúc bấy giờ lại mất đi tình thương của mẹ. Còn ai bất hạnh hơn cô?
Hứa Tịnh Khanh khinh bỉ nhìn ông ta. Hứa Tích đem lấy làm hổ thẹn. Ông ta đã sai lầm một lần và đã làm đau lòng một người phụ nữ hết mực yêu ông, nhưng bây giờ có lẽ đã quá muộn
- Mỹ Tiên, dù sao đi nữa. Kỳ Ánh cũng là mẹ lớn của con. Sao con lại nói bà ấy như vậy? _ Hứa Tích quát lớn
- Nè. Hứa Tích, con gái tôi chưa bai giờ ra tay đánh tại sao ông dám? Hừm. Con đàn bà đê tiện kia không xứng làm mẹ lớn của con gái cưng của Lục Lộ Lộ này. Lưu gia thì sao? Có lớn hơn Lục gia của tôi không? Lôi gia thì sao? Có lớn hơn Hứa gia hay không? Ông đừng vì đứa con hoang này mà đánh con tôi. Hừ! _ Lục Lộ Lộ ôm lấy Hứa Mỹ Tiên mà trừng mắt với ông ta
Đúng, Hứa gia không hơn Lục gia. Nhưng Lưu gia và Lôi gia thì có thể, Lưu gia là một gia đình theo dòng dõi quý tộc Mỹ. Còn Lôi gia có nhiều đời làm Bá Tước của Hoàng Gia, tính ra thì Hứa Tịnh Khanh cô cũng là dòng dõi quý tộc. Không thua kém Lục gia mà nhiều khi còn hơn cả Phó gia nữa là
- Lục Lộ Lộ, hình như bà chưa biết nhỉ? Lưu gia thuộc dòng dõi quý tộc Mỹ. Đại tiểu thư của Lưu gia - Lưu Kỳ Ánh sẽ là người thừa kế duy nhất của Lưu gia, nhưng bây giờ bà ấy đã mất nên bây giờ Khanh Khanh sẽ là người thừa kế hợp pháp! _ Lôi Dương nhếch mép khinh bỉ
- Lôi Dương, Khanh Khanh lớn hơn cậu, nên gọi là CHỊ! _ Phó Phàm Duy ghét ai gọi cô bằng cái tên thân mật như vậy
- Anh.... _ Lôi Dương trừng mắt nhìn anh
- Đủ rồi, Tiểu Dương con đừng suốt ngày Khanh Khanh nữa. Bây giờ Khanh Khanh là chị của con, là con nuôi của Lôi Giang ta. Con phải gọi Khanh Khanh một tiếng CHỊ! _ Lôi Giang gầm lên
- Cha.... Tại sao chứ? Cha cũng biết con yêu Khanh Khanh mà? Tại sao lại như vậy? Cha! Con yêu Khanh Khanh không thua kém Phó Phàm Duy. Con yêu cô ấy tuy chỉ mới là 3 năm nhưng con biết, trái tim của con đã giành chọn cho cô ấy. Cô ấy đau, con đau gấp bội. Nhìn cô ấy khóc, con cũng rất đau lòng. Nhìn cô ấy hạnh phúc... Con cũng hạnh phúc. Nhưng cha! Phó Phàm Duy không xứng được bên cạnh Khanh Khanh! Anh ta không xứng! _ Lôi Dương bùng nổ bất mãn
Lôi Giang không để ý đến lời cậu nói chỉ nhàn nhạt phun ra 3 từ "Không Được Cãi!" sau đó liền đứng phăng dậy bỏ về phòng
- Hứa Tích! Hứa Tịnh Khanh tôi cảm ơn ông đã cho tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi ở nhờ trong suốt 20 năm kia. Và bắt đầu từ bây giờ, Hứa Tịnh Khanh tôi sẽ không còn bất cứ liên quan gì với Hứa gia nữa. Còn cái họ "Hứa" này thì ông cho tôi xin "mượn" vì cái tên "Hứa Tịnh Khanh" là do mẹ tôi đặt nên tôi không muốn đổi! Chào ông _ Hứa Tịnh Khanh nói xong liền kéo tay anh rời khỏi Lôi Gia
Lôi Dương nhìn theo bóng dáng của cô và Phó Phàm Duy đã và đang xa dần mà ánh mắt cậu bỗng đượm buồn. Phó Ny Túc nhìn ra được tấm lòng của cậu với cô, nhưng mà Phó Ny Túc đã chấm Hứa Tịnh Khanh làm chị dâu vì vậy cô nàng không thể giúp đỡ cậu được
- Lôi Dương, tôi xin lỗi. Tôi không giúp được rồi. Chị Tịnh Khanh, tôi đã chấm làm chị dâu rồi _ Phó Ny Túc vỗ vai cậu
- Ny Túc. Giúp tôi, chăm sóc Khanh Khanh thật tốt. Đừng để cô ấy bị uất ức, đừng để cô ấy tổn thương, đừng để cô ấy rơi lệ, đừng để cô ấy buồn, đừng để cô ấy một mình.... Cậu hứa với tôi. Được chứ? _ Lôi Dương nhẹ giọng, ánh mắt buồn rười rượi
- Được, tôi hứa với cậu. Lôi Dương, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng buồn nữa. Cười lên đi, sẽ có người yêu cậu giống như cậu đã yêu Chị Tịnh Khanh _ Phó Ny Túc nở một nụ cười ấm áp
- Ừm _ Lôi Dương gật đầu rồi xoay người vào nhà
Cả nhà Hứa Tích cũng quay về Hứa gia. Hai mẹ con Lục Lộ Lộ và Hứa Mỹ Tiên lại bày mưu gì đó trong rất nham hiểm. Còn Phó Phi Phàm và Huỳnh Ngọc Dung cũng trở về Phó gia chuẩn bị hôn sự cho cô và anh. Riêng Phó Ny Túc... Là bạn tốt của Lôi Dương vì vậy cô nàng sẵn sàng giúp Lôi Dương xả stress.
Hứa Tịnh Khanh cùng Phó Phàm Duy đang ngồi cùng nhau trên một chiếc xế hộp của anh thì...
Danh Sách Chương: