Hắn ta có việc chạy tới tìm đại ca nhà mình, kết quả gõ cửa rõ lâu mà cửa nhà đại ca vẫn chưa mở, ngược lại cửa nhà bên cạnh lại bị đẩy ra, còn là tự tay công chúa nhỏ Sở Lan mở.
Nếu không phải trang trí không giống nhau thì Chu Dương còn nghi mình gõ nhầm cửa.
Công chúa nhỏ nói baba đang chữa trị cho meo meo, Chu Dương có chút tò mò muốn đi xem một chút thì ai biết lại nhìn thấy đại ca hắn đè người nào đó ở dưới thân.
Nếu như nhớ không lầm, người ở phòng bên cạnh hình như là vị bác sĩ kia...
Không phải đại ca mình là 0 à? Sao lại đặt người ta dưới thân? Chẳng lẽ vì yêu làm 1?
Chu Dương vừa nghĩ linh tinh vừa lén nghe góc tường nhà đại ca.
Nghe này nghe này, hình như không đúng lắm, sao lại có chút giống như đang đánh nhau?
Vụng trộm nhìn thì đúng thật là đang đánh nhau.
Chu Dương bị dọa đến mức vội vàng lao vào khuyên can, kết quả bị đại ca vô tình đuổi ra ngoài.
"Chú Chu Dương, làm sao vậy ạ?" Sở Lan có chút lo lắng tiến lại gần, vừa rồi tiếng baba mắng người bé cũng nghe được.
"Không sao, không sao." Chu Dương cười nói, "Baba con có chút việc, đang bận, bây giờ chúng ta không nên quấy rầy nha."
Không khí hai người trong phòng giương cung bạt kiếm, Sở Tẫn tựa vào tường, trên cổ mang theo vết hằn, móng tay loé ánh sáng kèm theo máu, mặt Thanh Huyền đen xì, trên má trái có ba vết xước da tróc thịt bong.
Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Thanh Huyền thua trận mở miệng trước.
"Sở Tẫn, tôi nói cho anh biết, anh là dẫn đường của tôi! Người anh là của tôi, mạng của anh cũng là của tôi, đừng để tôi nghe được những lời như muốn đi xoá ký hiệu."
"Ông đây không phải dẫn đường của cậu." Sở Tẫn trừng mắt nhìn Thanh Huyền, "Ông đây càng không phải đồ chơi của cậu. Chó chết, cậu tổ chức đám cưới xong rồi còn ở bên ngoài ve vãn bạn chịch! Mẹ kiếp cậu coi tôi là gì?"
"...... Chờ đã, đồ chơi? Đám cưới nào? Bên ngoài? Bạn chịch?" Vẻ mặt Thanh Huyền mờ mịt nhìn Sở Tẫn.
"Cậu bớt giả vờ cho tôi, nếu đã kết hôn thì đối xử với vợ cậu tốt một chút, đừng có mà giống như một tên cặn bã lừa dối kết hôn." Tâm trạng Sở Tẫn phức tạp lắc lắc tay, móng tay bén nhọn thu hồi lại, anh lướt qua bàn ghế nát bét bị đập trên mặt đất, mở cửa tủ tìm một bộ quần áo.
"Chuyện hôm qua, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không chịch với người đã kết hôn. Anh bạn, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Cặn bã lừa dối kết hôn cái gì cơ? Vợ tôi lấy đâu ra thế? Cái gì mà không chịch? Anh bạn?" Thanh Huyền nghi ngờ nhân sinh, tiến lên một bước ôm eo Sở Tẫn, "Tên khốn nào bịa đặt thế? Anh nói cho tôi biết tôi tuyệt đối không xé miệng hắn đâu, tôi chưa kết hôn, không có vợ, cũng không có đối tượng hẹn hò, càng không có những mối quan hệ lộn xộn, từ đầu đến cuối, đều chỉ có anh."
"Vậy cô bé Lan Lan kia ở đâu ra?" Sở Tẫn xoay người, hung tợn nhìn Thanh Huyền, anh cười nhạo, "Đừng nói là cậu nhặt được con bé nhé?"
"Con bé tên là Sở Lan, năm nay năm tuổi, là con của anh." Thanh Huyền đưa tay bóp cằm Sở Tẫn, dùng biểu cảm hung tợn đáp lại anh, "Ông đây mang thai mười tháng tự mình sinh ra."
"..." Sở Tẫn ngây ngốc, "Cậu đang trêu đùa tôi?"
Thanh Huyền cởi quần ngoài ra, dùng ngón tay cái kéo quần màu đen bên trong. Mép quần hơi kéo ra ngoài, hẩy hẩy về phía anh. "Anh nhìn đi."
"..." Mặc dù nghi ngờ Thanh Huyền đang đùa giỡn lưu manh nhưng Sở Tẫn vẫn cúi đầu nhìn, bên cạnh cơ bụng màu trắng sữa kéo tới gần khu vực thần bí có một vết sẹo rất chói mắt.
Là một bác sĩ, tất nhiên Sở Tẫn có thể nhận ra đây là gì.
Vết sẹo còn sót lại sau sinh mổ.
"...... Mẹ kiếp?" Sở Tẫn xoa xoa mi tâm, "Đợi chút... Em chờ anh tỉnh táo lại, vì sao em có thể... Có thể? Sao lúc đầu mẹ nó em không nói cho anh biết?"
"Chuyện này rất dài." Thanh Huyền sờ sờ mũi, xoay người lấy thuốc mỡ ra, có chút tự trách đi tới trước mặt Sở Tẫn, vuốt vuốt cổ cho anh, "Đau không?"
"Không đau, da của anh như vậy cũng không phải em không biết, chỉ cần chạm một chút là có thể tím, nhìn thì thấy nghiêm trọng mà thôi." Sở Tẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu bảo Thanh Huyền bôi thuốc cho anh, lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, trợn to hai mắt nhìn Thanh Huyền, "Ngày hôm qua anh có đeo bao không?"
"Không đeo." Thanh Huyền bôi thuốc cho Sở Tẫn, cười nói cạnh tai anh, "Anh bắn hết vào trong em, rất nhiều, phồng cả lên cơ."
"...... Sao em lại nhởn nhơ như vậy? Sẽ... sẽ có thai à?" Sở Tẫn nhìn chằm chằm cơ bụng Thanh Huyền.
"Anh chịch em xong giờ anh chê em?" Thanh Huyền đặt thuốc mỡ sang một bên, "Tẫn Tẫn anh thật tham lam nha, có một Lan Lan không đủ giờ còn muốn sinh đứa thứ hai hả?"
"Không phải? Chỉ là anh lo..." Sở Tẫn trừng mắt nhìn Thanh Huyền một cái, lời sau tự động nhỏ lại.
"Không cần lo, anh muốn cũng không mang thai được." Thanh Huyền cách quần áo vỗ về cơ bụng săn chắc của mình.
Ánh mắt Sở Tẫn thâm trầm đưa tay dò xét trang phục Thanh Huyền, sờ bụng hắn một chút. Có cơ bắp, lại đưa tay nhéo cơ ngực màu trắng sữa, tay kia ấn bả vai hắn đè lên tường.
Thanh Huyền theo bản năng ôm lấy eo Sở Tẫn, ngửa đầu hôn anh.
Sở Tẫn đưa tay giữ lấy gáy Thanh Huyền, cả hôn cả cắn, đến cuối cùng miệng hai người đầy mùi máu tươi.
Sau một nụ hôn, Sở Tẫn dùng trán đặt lên trán Thanh Huyền, hô hấp của hai người đều quấn lấy nhau. Dính vào với nhau.
"Đừng nóng vội." Sở Tẫn nhìn Thanh Huyền, xoa xoa đầu hắn một phen, cúi đầu cạp cổ hắn, "Cho em một cơ hội nói rõ ràng."
Thanh Huyền cong cong chân, vết trầy xước trên mặt đã tự khép lại.
"Vì sao lúc đó... Lại dừng?" Vốn Sở Tẫn muốn hỏi vì sao lúc trước lại chia tay với anh nhưng nghĩ lại thì câu hỏi này có chút tự đa tình, căn bản anh không thể xác định được lúc ấy bọn họ có thể xem như đang hẹn hò hay không.
"...... Thì, lúc ấy đột nhiên biết được sự tồn tại của Lan Lan, cảm thấy có chút khó tiếp nhận, sau đó lại thêm... Lúc ấy có một liên hợp hành động Stars, cụ thể liên quan đến thỏa thuận bảo mật em không có cách nào nói cho anh quá nhiều, nhiệm vụ đó em cũng tham gia, lúc ấy thật sự là quá vội, anh biết đấy, vì nguyên nhân bảo mật nên phải nộp thiết bị liên lạc tư nhân, chỉ có thể dùng thiết bị kết nối đặc thù, trước khi em đi còn cố ý để lại cho anh một tờ giấy..." Thanh Huyền giải thích có chút lộn xộn.
"...... Giấy gì?" Sở Tẫn liếm cái miệng nhỏ của Thanh Huyền bị anh cắn rách, có chút nghi ngờ nghiêng đầu.
"Tổ sư, mẹ nó em để lại cho anh một tờ giấy, ngay trong phòng này! Trước khi em đi còn cố qua đây đặt tờ giấy, anh, anh không thấy sao?" Thanh Huyền có chút sốt ruột nói.
Khi ấy tổng bộ của hai tổ chức bọn họ còn ở khu Lão Thành, không ai biết phòng này của Sở Tẫn tồn tại cho nên bọn họ thường xuyên chọn gặp mặt ở đây, thời gian dài cũng lục tục cầm rất nhiều thứ tới, đến cuối cùng trở thành nơi cư trú.
Thật sự thời gian lúc ấy rất gấp, Thanh Huyền vì để lại tờ giấy kia cho Sở Tẫn mà thiếu chút nữa bị tiểu đội trưởng liên hợp bọn họ mắng chết.
"Anh thấy cục shit, em viết cái gì?" Sở Tẫn nhíu mày.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
13/9/2023
#DevilsNTT