Đáng nhẽ trước khi toàn bộ phong ba yên lại, hắn không muốn đến đây, để tránh chuyện thấy cảnh thương tình. Thế mà hôm nay như trước, hắn mang Ngọc Lân xuống núi đến đây. Không phải là vì khơi lại mộng xưa, chẳng qua là muốn tìm một đáp án mà thôi.
Tựa sát vào lòng nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua y phục mỏng manh trên người đối phương truyền đến, hai người lại có chút say đắm:”Ta có chút vẫn hi vọng Ẩn Kỳ không xuất hiện…” Ngọc Lân ngồi trên đùi Thu Thủy, tay vịn trên cổ hắn nói:”Chúng ta hai người luôn ở cạnh nhau như vậy thật tốt biết bao.”
Thu Thủy cười cười, không nói gì thêm.
Hắn quả thực không hy vọng Ẩn Kỳ xuất hiện, bởi vì đó là lúc hai người bọn họ chiến đấu một mất một còn. Thế nhưng Ngọc Lân không nghĩ như vậy.
Muốn làm cho một người hiện thân, cách tốt nhất chính là đem thứ hắn rất muốn ra dụ dỗ hắn.
Ngọc Lân chính là nghĩ như vậy, mới mạo hiểm xuống núi, chờ cá lớn cắn câu tới bắt nó.
Ẩn Kỳ, cho dù ngươi bị lừa cũng tốt, không bị cũng chẳng sao, nhưng cơ hội của ngươi cũng chỉ có một lần này thôi!
Quả nhiên, đây không phải là nơi an toàn để nói chuyện yêu đương.
Ngay lúc hai người sắp nhu tình mật ý mà đắm say với nhau, một trận gió kỳ dị nổi lên. Nếu Ngọc Lân không phải loại người am hiểu sâu sắc dược lý còn tưởng đó chỉ là một trận gió bình thường mà thôi, nhưng trên thực tế là trong trận gió kia có sương khí được bí mật lẫn vào mà nếu hít phải, người này coi như xong.
“Thu Thủy, bế khí (nín thở)!” Ngọc Lân nhắc nhở nói, đáng tiếc đã không còn kịp rồi, mặc dù Thu Thủy đã bế khí nhưng bản thân vẫn hít vào chút sương khí!
Trong lúc y muốn sử dụng nội công giúp Thu Thủy bức khí độc ra, sắc tiển xung quanh xối xả như mưa điền cuồng bắn vào bọn họ!
“Đáng giận!” Hét lớn một tiếng, Ngọc Lân phát chân khí xung quanh tạo thành một cái ô, bắn ngược vũ tiễn về!
“Lần này ngươi thực sự rất không chú ý, Ngọc Lân.” Một thanh âm quen thuộc thông qua nội lực từ xa xa truyền đến.
Cuối cùng đã xuất hiện rồi!
“Hừ, cho dù dưới tình hình như vậy ngươi vẫn không dám bước ra đây gặp ta sao?” Ngọc Lân đỡ Thu Thủy, cười lạnh mà rằng.
“Đương nhiên vậy rồi, ngươi là ai nha, đại ma đầu giáo chủ Hàn Lân Giáo đại danh lẫy lừng, ta đương nhiên phải cận thận lại cẩn thận rồi!”
Nói là nói như vậy, nhưng Ẩn Kỳ vẫn mang theo mấy thuộc hạ xuất hiện nơi đường chân trời.
Chân vẫn khập khiễng, nhưng sát khí phát ra lúc này cũng không có khả năng cho rằng gã tàn tật mà cư xử. Ở ẩn nhiều năm như vậy, hôm nay gã rốt cuộc phải thực hiện hành động cuối cùng.
“Ngươi đúng là không thể xem thường, mấy năm qua phá hoại chắc sảng khoái lắm nhỉ?” Ngọc Lân cười nói với gã:”Chỉ tiếc ngươi làm nhiều việc như vậy, cuối cùng vẫn không thể chiếm lại thứ ngươi đã mất, dù cho ngươi thực sự có bản lĩnh giết ta.”
Nghe vậy, nhãn thần Ẩn Kỳ có hơi trầm xuống.
“Đúng vậy, thứ đã mất đi rồi cũng không trở về nữa, cho dù đem ngươi thiên đao vạn quả…” Nếu như giết y có thể trở về như trước đây, gã đã sớm làm như vậy:”Cơ mà, ta vẫn không thể nào bỏ được ý định tiêu diệt ngươi.”
Không vì sao cả, chỉ vì để bực tức nghẹn ứ trong miệng mấy chục năm nay xẹp xuống. Gã từng chỉ thiên phát thệ muốn giết y, vì bản thân, vì thân nhân, vì báo thù cho người mình yêu. Bởi gã sinh thời, nếu như nói mà không làm chút gì đó, sau đó chết đi gã không mặt mũi nào gặp những người đó.
“Thực ra chuyện tốt ngươi làm cũng khéo nhiều hơn chút rồi, cũng nên có lúc hoàn trả lại thôi.” Cười cười, giương tay, chúng thuộc hạ bèn vây thành một vòng tròn, nhắm tiễn về Ngọc Lân.
Mị hoặc nháy mắt, Ngọc Lân nở nụ cười:”Chỉ bằng mấy thứ phá đồng lạn thiết(1) mà muốn lấy mạng ta sao?”
(1) Phá đồng lạn thiết (破铜烂铁): các đồ vật vô dụng, hỏng hóc, kiểu nhôm đồng sắt vụn.
“Không biết, phải thử một chút xem mới biết được.”
Dứt lời, sắc tiển gia tăng nội lực từ cao thủ như thủy triều điên cuồng tấn công mục tiêu, đất đá chung quanh hồ nước tức khắc bay mù trời, lá rơi như mưa!
Trong phút chốc, mắt thấy lợi khí (vũ khí nhọn) đã đến gần mình, Ngọc Lân ôm Thu Thủy nhảy lên, tránh khỏi công kích. Mũi tên khắc nơi gâm qua lại cùng một nơi, tạo thành tiếng nổ vang rền, cả núi xem chừng đều bị chấn động!
“Cũng không tệ lắm” An toàn hạ xuống mặt đất, Ngọc Lân mặt ung dung bình thường nói:”Tiếc là chỉ bằng mấy mánh khóe này không thể giết được ta. Muốn giết, phải như vậy mới được…”
“Ầm –“
Một tiếng rầm vang, một luồng bạch quang gai mắt chợt lóe lên trước mắt, pháo tính hủy diệt từ Hàn Lân giáo chủ chớp mắt bèn thẳng hướng vào đám cao thủ công lược tốn nhất trù kia(2)!
(2) Lược tốn nhất trù (略逊一筹): Tốn: chất lượng kém, xui xẻo. Tương đối nâng lên, nhưng hơi thiếu chút nữa.
Ngay cả rên rỉ hoặc kêu la cũng không kịp, trực diện đã bị tấn công đáng sợ, chết không biết bao nhiêu, mà không chết cũng nguyên khí cũng bị tổn thương trầm trọng!
Đây mới đúng là sức mạnh thực sự của Ngọc Lân! Đây mới là bản lĩnh thật sự của cao thủ đệ nhất võ lâm! Đến Thu Thủy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!
Bỏ mặc thuộc hạ tấn công chưa được một khắc lần lượt ngã xuống đất, vẻ mặt Ẩn Kỳ cũng không có thay đổi quá nhiều, dường như tất cả đều trong tính toán của gã.
“Nếu muốn đối phó ta, mang theo hai mươi tên còn xa xa lắm mới đủ dùng.” Ngọc Lân nói:”Khuyên ngươi nên quay về chuẩn bị thêm vài năm nữa đi, chỉ mong ngày nào đó ngươi có đủ khả năng tìm được cách khắc chế ta.”
Tên này mười năm như một ngày vẫn ngạo mạn! Ẩn Kỳ nở nụ cười:”Nhưng mà ta đã đợi mấy mươi năm rồi, thực không muốn đợi nữa, ân oán bao năm hôm nay giải quyết một lần, không phải tốt sao? Hơn nữa đồ đệ ta trúng độc, ngươi muốn lấy thuốc giải trên người ta thì phải?”
Nhìn Thu Thủy một chút, chỉ thấy hắn vẫn không hé răng, bởi vì hắn biết Ngọc Lân đối phó được với những người đó, cho nên tập trung mọi công lực để áp độc trong người ra.
“Thực là, nếu như ngươi không muốn chủ động giao thuốc giải ra, vậy đành phải đắc tội rồi, đại ca!” Sau khi mỉa mai kêu một tiếng xưng hô từ lâu lắm, Ngọc Lân buông Thu Thủy, nâng nội lực xông thẳng đến chỗ Ẩn Kỳ!
Ẩn Kỳ cũng không phải đèn thiếu dầu, chỉ thấy thân hình gã động cũng không động, vung nước giấu trong tay áo hóa giải đòn tấn công từ Ngọc Lân. Nhưng mà phòng thủ được lần thứ nhất, ba đòn tấn công tiếp theo lại vung ra! Song chưởng của Ngọc Lân hướng vào tim gã!
Dùng một chân hoàn hảo xoay tròn một vòng tại chỗ, tránh được đòn tất công trí mạng, Ẩn Kỳ rút một thanh bảo đao nhuyễn cương (thép nhẹ) từ trong tay áo, quét ngang một cái, lợi khí chạy thẳng đến yết hầu Ngọc Lân!
Nháy mắt phản ứng lại, Ngọc Lân ngửa người lộn ngược ra sau, tránh khỏi đòn công kích từ lợi khí, từ bên hông rút ra một cái roi thép ít khi lộ diện, tựa như linh xà vũ động, sau khi hóa giải mấy đòn tập kích bất ngờ bèn hung ác quét đến mục tiêu!
Một đao một roi, một nhu một cương, chuyển động hai người cuốn theo biết bao nhiêu là cát bụi, trong không trung du động qua lại, toàn bộ núi rừng nhất thời sương mù cuồn cuộn, phong vân biến sắc!
Thu Thủy ở một bên, phải chống lại sát khí hai người phát ra đã vô cùng khó khăn rồi! Hắn bây giờ mới chính thức mở mang kiến thức cảnh quyết đấu của cao thủ đứng đầu võ lâm, phải quyết liệt hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, cũng tàng khốc hơn. Nếu như hai người đánh nhau là hai người khác, có thể hắn sẽ trong lúc sinh thời may mắn có thể thấy được cảnh tượng như thế này. Nhưng lúc này hắn chỉ vì sự bất lực của bản thân mà cảm thấy bi ai.
Bởi vì tại nơi đang quyết đấu, không phải ai khác, mà chính là hai người duy nhất trên thế gian này còn khiến hắn bận lòng.
Sư phụ với ái nhân, hắn không biết nên chen ngang vào giữa bọn họ như thế nào. Mà bọn họ cũng không cần người khác chen vào.
Mặc dù đang giữa cuộc chiến một mất một còn, nhưng đôi song sinh này lại đặc biệt phảng phất cảm giác ăn ý bên trong. Sát khí của hai trong không khí hòa thành một khối, cho dù là ai cũng hỗn loạn không tiến vào trong, không ai ngăn cản được bọn họ.
Đôi đường di chuyển tàn khốc, là háo hức sục sôi để sinh mệnh tùy ý từ sâu trong nội tâm bọn họ.
Đây là ân cừu thuộc về hai bọn họ, chỉ thuộc về cuộc chiến của bọn họ, ai xen vào chỉ có kết cục ngọc thạch phân cầu.
Nhưng, nếu cuộc đấu cứ tiếp tục kéo dài, chắc chắn người bị đánh bại không phải Ngọc Lân.
Mặc dù y vì giáo vụ mà có thời gian mệt mỏi, Ẩn Kỳ đều dùng tất cả thời gian để tu luyện cao lên. Nhưng cho dù là thế này y cũng sẽ không thua. Bởi vì cùng Ẩn Kỳ xuất chiêu, công phu của y thâm độc hơn rất nhiều, toàn hướng về nơi yếu mệnh của người ta mà liều mạng. Hơn nữa Ẩn Kỳ kéo theo cái chân khuyết xuất chiêu, y thì hoàn toàn không khuyết gì.
Dây dưa giằng co kịch liệt nhiều canh giờ, ai cũng không để lộ kẽ hở nào, ai cũng không có một chút lui nhường. Thời gian chiến đấu càng dài, tình hình lại càng không ổn. Với song phương mà nói đều là cuộc đấu sinh mệnh, thời gian trôi đi, hai người dù cho thể lực có là thần nhân cũng sẽ dần dần yếu đi, tâm trí sẽ từ từ mơ hồ. Trong tình trạng đánh loạn như thế này, ai tỏ ra chùn bước hoặc phạm bất cứ sai lầm nhỏ gì trước tiên, kết cục đều sẽ thịt nát xương tan!
“Không!…”
“Hừ!”
Thời gian dài tiếp tục, hai người rốt cục bắt đầu không phòng ngự chặt chẽ vậy nữa, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thụ thương. Ngọc Lân lấy roi cuốn lấy bảo đao của Ẩn Kỳ muốn cướp nó đi, Ẩn Kỳ thừa dịp y vung roi trong nháy mắt cho y một cước liên hoàn vào ***g ngực vừa thất thủ! Cùng lúc, Ngọc Lân bấu lên chân gã, trước khi mất đi trọng tâm cho gã một chưởng mười phần công lực!
Tơ máu vờn bay trong không trung, khiến người nhìn ngay cả tim cũng muốn rớt ra!
“Hừ… Có khí phách, lâu rồi ta chưa bị người đánh trúng…”
“…Ta đây có nên nghĩ là vinh hạnh không?”
Mùi máu khiến dã tính hai người càng hăng! Đòn tấn công liên hoàn kế tiếp cho thấy thể lực mảy may như chừa từng bị tiêu hao, chiến đấu cũng không thấy có dấu hiệu ngừng lại.
Vũ khí hai bên đều bị tước đi, còn lại đều là cuộc chiến giữa nội công và chân khí. Từng quyền đến thịt, từng bước đến gần, đã không phải là trận đấu bình thường nữa, quả thực giống như là tiêu hao sinh mệnh đổi lấy sự thụ thương của đối phương.
Sau khi máu chảy lần thứ nhất, cũng không dừng lại. Duy trì liên tục, trận chiến này đến cuối cùng không có thắng thua, chỉ có tử thương.
Tại sao phải cố chấp với hận thù?
Bởi rằng trong lòng từng chịu thương đau, nên không để cho người đã gây ra tổn thương còn dễ dàng lành lại.
Tại sao cần phải dùng cách tổn thương nhau qua lại mà giải quyết?
Bởi rằng trừ lần đó ra, tình cảm mãnh liệt đọng lại trong ***g ngực không cách nào mượn được con đừng nào để thả đi.
Xem tình cảm này là thù hận, là oán hận, là hối hận, là khổ đau… không ngờ chấp nhất trên người đối phương đã thật lâu mà tháo được mối ràng buộc ra.
Nếu như người đánh nhau với Ngọc Lân lúc này chẳng phải là Ẩn Kỳ, đổi thành mình, trừ ra công lực bên ngoài không bì kịp, tình huống khác có lẽ đều như nhau nhỉ? Hốt nhiên, hắn có chút hiểu ra vì cớ gì Ẩn Kỳ lại dạy võ công cho hắn. Bởi rằng mọi thứ của bọn họ thoạt nhìn đều giống nhau, nhất là sự cố chấp của Ngọc Lân.
Tuy không biết trước đây bọn họ từng có ân oán dây dưa gì, nhưng Thu Thủy chính là tin tưởng, Ẩn Kỳ không sai. Vậy, sai lầm đều ở Ngọc Lân sao? Nếu như một bên cần phải bị biến mất, vậy có nên để bên có tội biến mất?
Không thể!
Hắn không thể khoanh tay ngồi nhìn Ngọc Lân bị đánh bại! Dù y có thiên soa vạn thác(3)!
(3) Thiên soa vạn thác (千差万错): chỉ sai lầm hoặc sai lầm rất lớn.
Nhưng, không nhẽ Ẩn Kỳ thì đáng chết, đáng bị đánh bại sao?
Đứng giữa hai người, muốn hắn lựa chọn, rất khó!
Ngọc Lân lau tơ máu trên khóe miệng, tụ khí trong lòng bàn tay, một chưởng tung đến chỗ Ẩn Kỳ, nhất thời cát bay đá chạy, nội lực cộng thêm mọi thứ chung quanh đều theo chưởng phong ác liệt đánh về phía Ẩn Kỳ!
Né tránh đã không còn kịp rồi, Ẩn Kỳ đành mang tập trung nội lực ở hai tay, chống đỡ chỡ phong! Tiếc là cơ hội đã mất, bản thân bị đánh trúng ngay chính diện, ***g ngực bị thương nặng, văng xa hơn mười trượng(4)!
(4) Một trượng bằng 3.33 m.
Cơ hội tốt! Ngọc Lân nhe răng cười chuẩn bị đi đến bổ cho gã một đòn trí mạng, khí đều tập trung ở tay, một chưởng tùy ý hạ xuống, sẽ kết liểu sinh mệnh của gã…
“Dừng tay!!—–“
Thu Thủy không biết từ lúc nào từ phía sau nhào đến phong bế lại một chưởng của y, đồng thời dùng thân thể che Ẩn Kỳ ở phía sau lại.
“Ngươi… Vì sao?”
Ngọc Lân mê muội nhìn Thu Thủy, hắn cần phải dùng hết toàn lực mới có thể chống lại được khí độc, sao còn dư lực chống trả một chưởng của mình chứ?
“Ta không có hút khí độc vào, chẳng qua là muốn đùa một chút để xem thôi.” Hắn vốn muốn giấu, làm đối thủ không nhận ra, đợi cho đến khi Ngọc Lân thực sự gặp nguy thì cứu y, nhưng không ngờ rằng người được hắn cứu lại chính là Ẩn Kỳ.
Hắn cười khổ một chút, đỡ Ẩn Kỳ lên, hỏi:”Sư phụ, người muốn chết trên tay y như vậy sao?”
Nghe hắn nói vậy, Ngọc Lân lấy làm kinh ngạc.
Nhưng Ẩn Kỳ lại thoải mái cười:”…Hảo tiểu tử, sao ngươi dường như luôn có thể đoán được mọi việc thế?”
Gã bám vai Thu Thủy miễn cưỡng đứng lên, nói:”Đúng, ta vốn đã không nghĩ tới chuyện ta sẽ thắng y. Sở dĩ tìm y, là vì muốn bức y xuất ra toàn lực, giết ta…”
Quãng đời còn lại của gã không còn ý nghĩa gì nữa, so với cả ngày sống trong đau thương hối hận, không bằng đi một cách thoải mái.
Nhưng trước đó, gã phải thực hiện lời hứa của mình, nhất định phải tìm Ngọc Lân báo thù. Cho dù người trong cuộc chiến này nhất định sẽ là mình.
Thu Thủy hiểu được tâm tình của gã, bởi vì ở một số phương diện, tình cảm của hai sư đồ đối với Ngọc Lân hầu như là hoàn toàn giống nhau.
“Quên đi, trên đời này căn bản không có thù hận thật sự…” Đứng ở giữa hai người, Thu Thủy nói:”Nếu hai ngươi còn nghĩ trong lòng còn thù hận, vậy chỉ là ký ức trong quá khứ đang phá quấy, trong giờ khắc này, hai người các ngươi vẫn đang căm hận đối phương sao? Hà tất phải dùng hồi ức đau khổ trong quá khứ đến dằn vặt bản thân hôm nay?”
Rõ ràng là huynh đệ ruột rà, hà cớ gì phải dùng cách này để nói chuyện với nhau? Rõ ràng nào có phải thực sự hận đối phương, nhưng chỉ có thể dùng việc ấy để bộc lộ tình cảm của mình.
Máu cứ trào ra liên tục như vậy, Thu Thủy biết vết thương của Ẩn Kỳ đã nghiêm trọng lắm, lập tức phong tỏa mạch môn quan trọng của gã, dừng tốc độ máu chảy, cũng truyền chân khí vào cơ thể gã, hy vọng có thể khiến gã khôi phục một phần thể lực.
“Sư phụ, đừng vì chuyện quá khứ mà phiền não nữa, chúng ta trở về đi, sau đó ta chiếu cố ông.” Lau đi máu dơ trên mặt gã, trong mắt Thu Thủy nháy mắt đã ngấn lệ, nói.
Ẩn Kỳ nhìn hắn một chút, lại nhìn Ngọc Lân ở phía sau hắn, nở nụ cười:”…Vậy y thì sao?”
“… Lúc này còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Lo thân ông cho tốt trước đi!” Từ khóe miệng dần dần đem sẫm của gã có thể thấy được, gã thực sự không còn nhiều thời gian nữa! Chưởng phong của Ngọc Lân có pha lẫn độc khí, đây là lẽ thường trên giang hồ. Không kiềm nén được, Thu Thủy thực sự khóc ra. Đây là thân nhân duy nhất của hắn sau khi Vân Chân Phái bị tiêu diệt, tại sao bọn họ đều giống như khách qua đường, ở bên canh hắn chưa được nửa khắc thì phải đi rồi?
Thấy vẻ khổ sở của Thu Thủy, một cảm giác áy náy tự nhiên nảy ra trong lòng Ngọc Lân. Nhưng dưới tình huống tấn công xảy ra, y cũng không thu lại được! Tuy là do mình thực hiện, nhưng mà Hàn Lân Chưởng là thứ mọi người đều biết là vô dược khả giải, vô thang khả cứu(5). Bởi vậy, y cũng chỉ có thể nhìn sinh mệnh Ẩn Kỳ trước mắt từ từ biến mất.
(5) Vô dược khả giải, vô thang khả cứu(无药可解, 无汤可救): không thuốc nào cứu được.
“…Đồ ngốc, ngươi đúng là khóc sao?… Vậy mà trước đây ta còn nghĩ ngươi là một nam tử hán chân chính…” Khí lực đã không còn dư lại bao nhiêu nữa, Ẩn Kỳ vẫn không quên trêu chọc người bên cạnh một chút:”….Con người luôn luôn phải chết, chờ sau khi ngươi chết là có thể nhìn thất rồi không phải sao?”
Người này….Tại sao trong lúc này gã còn có thể nói loại chuyện không có đầu óc khiến người khác chê cười này chứ?
Ngọc Lân đi đến bên cạnh gã, ngồi xổm bên thân, nói:”Ngươi muốn đi đâu? Muốn về Hàn Lân Giáo, hay là…”
Ẩn Kỳ lắc đầu nói:”…Ở đây, ngay chỗ này…”
Đem gã thả vào núi lớn, thả lại nơi năm nào đã từng lang thang đến, để gã ôm ấp hồi ức tốt đẹp mà bình yên đi vào giấc ngủ…
~ * ~
Con người vốn luôn yếu đuối như thế, sinh mệnh vốn luôn dễ dàng trôi đi như thế, mà người ta vẫn sống trong những tháng ngày hữu hạn, tìm cách làm tự mình làm khó mình, gây ra hận thù và tổn thương không đáng.
Kết quả không giải ra, lẽ nào chỉ có thể dùng cách này để kết thúc sao?
Thu Thủy nhìn Ẩn Kỳ dần dần tắt thở trên tay hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cuối cùng của gã tản ra trong không khí, trong lòng hệt như bị ai đó móc ra một phần, đau buồn và mất mát chẳng thể nào tưởng ra nổi.
Mà Ngọc Lân một mực vẫn bên cạnh hắn.
Lúc này hắn mới nhớ đến, Ngọc Lân cũng bị trọng thương! Hắn đã mất đi sư phụ, không thể mất thêm Ngọc Lân lần nữa! Hắn kéo tay y, tìm mạch môn của y, hỏi:”…Vết thương của ngươi sao rồi?”
Ngọc Lân lắc đầu, chút vết thương này, xem như là sự đáp lại áy náy đối với Ẩn Kỳ đi.
Nhưng y không hối hận, nếu như đây chính là kết quả mà Ẩn Kỳ đã lựa chọn, y rất cam tâm tình nguyện dùng cách này chấm dứt quãng đời còn lại của gã. Chẳng qua là, Thu Thủy sẽ đau khổ lắm:”Ngươi sẽ hận ta sao?…”
Hận, nhưng đã còn sức để hận nữa đâu.
“Mặc dù ngươi đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ, nhưng trong chuyện này, không trách ngươi được…”
Hắn không bao giờ muốn phạm lại sai lầm giống như Ẩn Kỳ!
Bị hận thù dằn vặt biết bao năm, để cuối cùng chỉ có thể dùng cách ấy để kết thúc.
Hắn vươn tay, nhẹ vuốt ve khuôn mặt vương máu của Ngọc Lân, nói:”Tội ngươi phạm phải, để ta với ngươi dùng cả quãng đời còn lại chuộc tội nhé…” Nếu như nói hai người một mực ở cạnh nhau, có lẽ có rất rất nhiều chuyện khả dĩ tránh được:”…Vì nói cho cùng, không có ngươi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Mắt Ngọc Lân đã ươn ướt, y lao vào trong vòng tay ái nhân, không bao giờ muốn rời ra nữa.
Nếu như hai người vẫn ở bên nhau, bất kể sóng gió gì đang chờ y trong tương lai y cũng không sợ.
“Thu Thủy, cả đời này ta đã phạm phải quá nhiều tội lỗi…Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là phần lương thiện duy nhất của ta.”
Đừng rời khỏi ta, không có ngươi rồi, ta làm gì cũng sai… Ta không muốn trở lại làm ác ma trên tay dính máu của biết bao người.
Ôn y, Thu Thủy nở nụ cười:”Lần này trở về, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa.”
Đối với hận thù của ngươi làm ta đau lòng muốn chết, nhưng mà đối với yêu thương của ngươi lại làm ta tự nhiên không thể bỏ được. Đối với tình yêu quá sâm đậm của ngươi, cho nên có thể bỏ qua biết bao nhiêu lỗi lầm ngươi từng phạm phải, rời xa ngươi, ta cũng không còn cách nào khác.. Đây là toàn bộ tình cảm đối với ngươi.