Tôi dùng cơ thể của Hề Nhược để đánh nhừ tử tất cả những kẻ quấy rối em. Lạ là sau đó, không một thằng nào làm phiền Hề Nhược nữa mà đều đến làm phiền Nguyên Sâm.
Phải chăng do chúng nó cảm thấy đánh nhau thua cả con gái vô cùng bẽ mặt?
Tôi không từ chối bất cứ thằng nào, thằng nào cũng hẹn vào mười giờ tối, đánh nhau xong lại tự tố cáo mình. Hiệu trưởng cũng quen rồi, biết tôi vẫn dám tái phạm nên không bắt tôi đọc bản kiểm điểm dưới cờ nữa.
*
Một ngày trước kỳ thi đại học, tôi và Hề Nhược không còn hoán đổi cơ thể cho nhau.
Nửa năm qua, tôi luôn ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc vì sợ làm mất suất học bổng của em. Mặc dù tôi học kém hơn em nhưng dẫu gì cũng có mặt trong top 50 bảng thành tích.
Ngày báo điểm thi đại học, chúng tôi đang đi chơi ở thành phố khác được nhiều ngày rồi.
Hai chúng tôi ngồi trước máy tính trong khách sạn gaming, cả hai đều lặng người.
Hề Nhược ngây người, còn tôi thì đang đọc điều kiện tuyển sinh của các trường đại học ở thủ đô.
Mục tiêu của em luôn chỉ có một, đó là khoa Luật của trường đại học hàng đầu Bắc Kinh.
Rõ ràng là em đủ điểm vào trường đại học ấy.
Tôi thì chỉ có cửa vào trường hàng xóm của trường em thôi.
"Thật ra, những chuyện mà bọn Từ Thanh Hồng làm ấy..." Tôi ngập ngừng đôi ba giây: "Tớ có chứng cứ."
Tôi ghi âm tất cả những lời nói kinh tởm của Từ Thanh Hồng, định là thi đại học xong sẽ giao hết cho Hề Nhược, muốn xử lý sao là tùy em quyết định.
"Tớ cũng có." Hề Nhược cười với tôi: "Tất cả đều có phần. Tớ định đợi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì sẽ kiện họ."
Em cười rạng rỡ, không hề khiên cưỡng. Bạ𝗇 có biế𝑡 𝑡𝘳a𝗇g 𝑡𝘳𝓾yệ𝗇 || T𝘙 𝐔𝙈T𝘙𝐔YỆ𝑁﹒𝑣𝗇 ||
"Tớ muốn trở thành luật sư biện hộ cho chính mình." Em suy ngẫm: "Đây là mục tiêu tớ đã ấp ủ từ rất lâu."
Một ngày trước khi Nguyên Sâm chuyển đến, Hề Nhược đang ngồi trên băng ghế gỗ thì bỗng nhìn thấy sao băng vụt qua.
Cô không ước gì cả, chỉ thầm cảm thán rằng sao băng đẹp quá, soi sáng cả trời đêm bị mây đen bao phủ.
"Thế thì tớ trở thành ai đây?" Tôi trêu: "Vệ sĩ của luật sư Hề à?"
Ngón tay tôi chợt cứng đờ.
Tôi sững người, nhận ra em đang thò ngón út, dè dặt ngoắc vào ngón út của tôi. Em lắc khẽ, đó là một lời hứa.
Em không còn cứng đờ chân tay, không còn sợ hãi. Em nhìn tôi, hình như em hơi căng thẳng nhưng rồi liền cười nhẹ nhõm.
*
Sau khi tốt nghiệp, em đã có thể trách xa lũ kia. Em đồng ý đến gặp bác sĩ tâm lý. Tôi thì vẫn luôn đứng ở nơi không quá gần cũng chẳng quá xa em.
"Nguyên Sâm, bệnh của em sẽ khỏi nhỉ?"
"Trước hết..." Tôi chuyển tầm mắt: "Anh sẽ giải quyết những kẻ đầu óc có vấn đề."
Sợ hãi không phải là lỗi của em, lỗi nằm ở những kẻ làm em sợ.
"Sau đó là... chúng ta đã ngoắc tay rồi."
"... Ừm."
Làn khói đen ở trên đầu cảnh báo vận hạn của em cuối cùng cũng tan biến.
Tôi lấy hết can đảm, nghiêm túc nhìn vào mắt em, nói một câu mà mình cảm thấy sến nhất đời: "Hề Nhược, sao băng của em sẽ không biến mất."
Cho dù mây đen bị thổi bay trong đêm hè ấy, Nguyên Sâm cũng sẽ không đi đâu cả cho đến khi Hề Nhược trở thành luật sự xuất sắc nhất thế giới.
Sao băng ấy sẽ luôn soi sáng màn đêm cho em.
(Hết)