Tiểu hoàng đế giữ im lặng, một lát sau y mới hỏi ta: "Ngươi không sợ trẫm sẽ hạ chỉ giết ngươi và Nghiêm Huyền Đình sao?"
Giọng điệu của y vô cùng lạnh lẽo.
"Ta sợ." Ta gật đầu: "Ngươi mới vừa hạ chỉ giam lỏng Thẩm Đồng Văn trong phủ, giờ lại muốn hạ chỉ giết Nghiêm Huyền Đình. Bệ hạ, ngươi không sợ người trong thiên hạ chỉ trích, không sợ dân tâm dao động sao?"
Cuối cùng vẻ mặt của tiểu hoàng đế cũng thay đổi. Tuy Nghiêm Huyền Đình không nói rõ nhưng ta đã đoán được, đây là tử huyệt của tiểu hoàng đế.
Bách quan trình thư, thỉnh cầu y trừng trị Nghiêm Huyền Đình.
Đây đã là thời cơ tốt nhất nhưng y vẫn chậm chạp không động thủ.
Có lẽ do lúc trước Nghiêm Huyền Định đỡ y thượng vị, tận tâm phụ tá. Y sợ trăm năm sau sách sử ghi chép lại, sẽ chỉ trích y vong ân phụ nghĩa.
"Bệ hạ, ta giúp ngươi giết Thẩm Đồng Văn, cũng sẽ giúp ngươi lấy lại những chứng cứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia. Nhưng ngươi không được xuống tay với Nghiêm Huyền Đình, còn phải làm sáng tỏ mọi chuyện, rửa sạch thanh danh của chàng, được không?"
Ta nhìn y: "Nghiêm Huyền Đình làm quan mười năm, vi quân vì dân, cúc cung tận tụy, chưa từng nhị tâm. Bệ hạ muốn làm minh quân thì không nên khiến trung thần có kết cục như thế này."
Cuối cùng tiểu hoàng đế cũng đồng ý với ta, y còn đưa cho ta một lọ thuốc độc.
Y nói lúc trước thứ độc mà Thẩm Đồng Văn vốn định hạ cho Nghiêm Huyền Đình chính là loại độc này.
Kiến huyết phong hầu, người trúng phải độc này sẽ chết trong thống khổ cùng cực.
Ta cầm bình thuốc này tiềm nhập vào phủ Kính An Hầu.
Vì Thẩm Đồng Văn bị giam lỏng nên không ít người trong phủ bị mang đi, nơi đây quạnh quẽ hơn xưa rất nhiều.
Đương nhiên, tiểu hoàng đế sợ Thẩm Đồng Văn cá chết lưới rách nên cũng không dám ép quá chặt.
Ta thừa nhận ta có tâm thái đánh cược ở đây.
Nhưng ta thà rằng liều mạng bị thương cũng phải giết chết Thẩm Đồng Văn dù chỉ còn một hơi cuối cùng. Cái chết của hắn không thể có bất cứ quan hệ nào với Nghiêm Huyền Đình.
Vốn dĩ cho là phải phí một phen khó khăn trắc trở mới được như ý nguyện, lại chẳng ngờ bên ngoài phòng của Thẩm Đồng Văn chỉ có một mình Lôi Vân trông giữ.
Võ công của Lôi Vân không bằng ta. Ta lặng lẽ giết hắn, sau đó mới lẻn vào thư phòng của Thẩm Đồng Văn.
Tiến vào rồi ta mới hiểu được tại sao ngoài cửa chỉ có một người trông giữ.
Bởi Thẩm Đồng Văn đang sủng hạnh một tỳ nữ thông phòng. Thậm chí còn một bên sủng hạnh nàng kia, một bên hỏi người ta rằng mình có lợi hại hay không.
Xem ra việc lần trước quả thực đã tạo thành đả kích lớn lao cho hắn.
Ta bỏ thuốc độc vào trong ấm trà và ly rượu, sau đó núp trên xà nhà.
Không bao lâu sau Thẩm Đồng Văn đi ra ngoài với vạt áo mở toang, vẻ mặt âm u trút hết một ly rượu vào bụng.
Ly rượu từ tay hắn lăn xuống dưới.
Thân thể của Thẩm Đồng Văn ầm ầm ngã xuống, thất khiếu chảy máu, hơi thở dần dần biến mất. Thậm chí ngay cả một thanh âm cũng không kịp phát ra.
Lúc trước với ta mà nói, Thẩm Đồng Văn đồng nghĩa với đau đớn, đẫm máu, giết chóc...
Tất thảy sinh mệnh của ta, thứ trói buộc ta, đều là những sự tiêu cực tột cùng. Tưởng chừng như nó to lớn vô cùng, khó có có thể hủy diệt.
Nhưng giờ phút này những thứ đó đều theo cái chết của hắn mà tan thành khói mây.
Càng quan trọng hơn chính là, ta đã từng chỉ cảm thấy rằng như thế rất đau, nhưng chưa từng ý thức được rằng đau là không đúng, là có thể chống trả.
Nhưng bây giờ ta đã trả lại hết.
Ta thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ rời khỏi nơi đây trong tiếng thét chói tai của tỳ nữ thông phòng, còn kịp lại lẻn vào thư phòng một chuyến.
Thẩm Đồng Văn giấu một vài chứng cứ quan trọng trong hộc tối của thư phòng.
Có một lần hắn uống say, lúc gọi ta tới không hề đề phòng nên bị ta nhìn thấy.
Ta lấy hết đống chứng cứ này về giao cho Nghiêm Huyền Đình.
Không ngờ rằng đây lại là lần đầu chàng giận dữ với ta.
"Nàng điểm huyệt ngủ của ta?"
"...."
"Nàng một mình tiến cung, làm giao dịch với hoàng thượng?"
"..."
"Lại còn một mình chạy tới phủ Kính An Hầu giết Thẩm Đồng Văn?"
Chàng dồn ta vào góc tường, cắn răng nhìn chằm chằm vào ta: "Diệp Nhứ Nhứ, nàng không sợ chết, nhưng ta sợ nàng chết!"
Gọi cả tên lẫn họ, xem ra là thật sự tức giận.
Ta hơi suy nghĩ một chút, quyết định dùng khóc thút thít giành được sự thông cảm của Nghiêm Huyền Đình.
Nhưng giả khóc cũng là một việc cần kỹ thuật, ta không có khả năng xuất sắc như Thẩm Mạn Mạn. Cố gắng hồi lâu mới miễn cưỡng ép ra hai giọt nước mắt.
Ngược lại còn khiến Nghiêm Huyền Đình bị chọc tức đến bật cười.
Ta thừa cơ nói: "Chàng cười rồi, có nghĩa là không giận nữa đúng không?"
Nghiêm Huyền Đình ôm lấy ta khẽ thở dài: "Nhứ Nhứ, cho dù nàng không ra tay thì Thẩm Đồng Văn cũng sẽ không sống quá ba ngày nữa. Đi đến bước này rồi hoàng thượng sẽ không tha cho hắn, cũng sẽ không thật sự đụng đến ta."
Những gì chàng nói thực ra sau khi giết Thẩm Đồng Văn ta đã hiểu rõ ràng.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, ta nói muốn giết Thẩm Đồng Văn, hoàng thượng đã lập tức lấy thuốc độc ra.
Y đã sớm muốn làm như thế. Không phải lợi dụng ta thì cũng sẽ lợi dụng Nghiêm Huyền Đình.
May là y lợi dụng ta.
"Ta biết chàng nhất định có để lại chiêu sau." Ta nói: "Nhưng ta biết hắn ta để chứng cứ ở đâu, để ta ra tay sẽ càng ổn thỏa. Chàng đã cứu ta, ta cũng muốn cứu chàng một lần mới tính là công bằng."
Ta dừng một chút: "Huống chi, ta cũng không hoàn toàn là vì chàng. Ngày trước Thẩm Đồng Văn đối xử với ta như vậy, ta đây là báo thù thay cho cả hai chúng ta."
Nghiêm Huyền Đình cười rộ lên, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
"Nhứ Nhứ, Nhứ Nhứ ngoan, ta thật sự rất vui, nàng đã học được cách yêu chính mình." Chàng hôn vành tai ta, dỗ dành: "Ta thích nghe nàng nói hai chúng ta, nàng nói thêm hai lần nữa cho ta nghe được không?"
Ta nói: "Nghiêm Huyền Đinh, chàng phải dưỡng bệnh cho tốt, ta còn muốn đi cùng chàng qua cái lần trước mà chàng nói, đi tới quãng đường còn lại của hai chúng ta."
Đáy mắt chàng chớp động vô vàn tia sáng, giơ tay kéo rèm màn xuống.
"Lời yêu của phu nhân nói quá dễ nghe, lại nói thêm hai câu nữa cho ta nghe chút."
Đợi chúng ta sửa sang xong xuôi bước xuống giường thì đã là giữa trưa.
Nghiêm Huyền Đình cho Xuân Tuyết trực tiếp đưa bữa trưa vào trong phòng.
Lúc ăn cơm ta hỏi chàng: "Nghiêm Huyền Đình, người lúc đầu chàng muốn cưới là Thẩm Mạn Mạn đúng không?"
Chàng gắp một miếng há cảo vào trong chén của ta, cười nói:
"Sao có thế? Nhứ nhứ, ngay từ đầu người ta muốn cưới cũng chỉ có mình nàng mà thôi. Nếu người gả tới không phải là nàng, ta cũng sẽ có biện pháp khiến nàng ta trở thành nàng."
Ta trừng to mắt nhìn chàng. Nghiêm Huyền Đình kể cho ta nghe lý do chàng thích ta, nói rằng chàng đã gặp ta từ rất lâu rồi.
Ta nghe xong, có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Cho nên chàng nhìn thấy ta giết người, sau đó thích ta?"
Nghiêm Huyền Đình sặc muộn ngụm canh ngọt trong cổ họng.
"Nhứ Nhứ, sao nàng lại có suy nghĩ lạ lùng như vậy?"
Chàng cười khổ lắc đầu, suy nghĩ một lúc sau mới nói tiếp: "Chẳng qua cũng không hoàn toàn nói sai. Lúc thấy nàng giết người, ta nhớ đến Cửu Nguyệt, mặc dù thuở nhỏ chúng ta nghèo khó nhưng muội ấy được ta bảo vệ rất tốt, ngay cả giết con cá cũng không dám."
"Lần đầu tiên thấy nàng giết người, ta chỉ nảy sinh chút tò mò. Rằng cô nương này sao lại có thể bình tĩnh như vậy nhỉ? Về sau ta nhìn nhiều quá lại dần dần sinh ra một suy nghĩ mà ngay chính ta cũng cảm thấy hoang đường -- ta muốn lấy nàng về nhà, che chở bảo vệ nàng, không để nàng lại phải giết người nữa."
Chàng dịu dàng nắm lấy tay ta, tiến lên hôn lên môi ta một cái.
"Ta muốn khiến đôi tay này không chỉ cầm đao kiếm, ta muốn nó cũng cầm bút mực thi họa, son phấn gấm vóc, muốn nó mân mê vàng ngọc sức trang, hoa cỏ suối nước."
Tay còn lại của chàng kéo cổ tay ta, ôm gọn ta vào lòng.
"Còn có, cùng ta mười ngón đan xen."
14
Ngày hôm sau Nghiêm Huyền Đình cầm theo những bằng chứng ta đưa cho chàng, tiến cung trao đổi với tiểu hoàng đế.
Cũng chẳng biết đã nói những gì, mãi tới lúc trời đã tối chàng mới trở về.
Ta mong chờ nhìn chàng, Nghiêm Huyền Đình cười rộ lên thò người tới, hôn lên chóp mũi của ta thân mật nói: "Nhứ Nhứ yên tâm."
Được rồi, ta yên tâm.
Một thân võ công cao cường của ta sau mười ngày đã chậm rãi biến mất hơn phân nửa.
Vốn dĩ có thể tùy tiện nhảy lên nóc nhà, bây giờ lại chỉ có thể miễn cưỡng trèo lên tán cây, leo qua đầu tường.
Tốc độ rút kiếm rõ ràng cũng trở nên chậm chạp.
Cũng ngay vào lúc này thánh chỉ của tiểu hoàng đế đã đến.
Y cho cái chết của Thẩm Đồng Văn tính vào ân oán giang hồ, không có liên quan gì tới Nghiêm Huyền Đình. Sau đó bãi chức vị thừa tướng của Nghiêm Huyền Đình, rồi lại ban cho chàng một chức quan mới, gọi là Lễ tiết học sĩ gì đó.
Sau khi người tuyên chỉ đi, ta nhìn Nghiêm Huyền Đình hồi lâu không nói lời nào.
"Sao vậy?"
"Đây là kết quả mà ngày đó chàng trao đổ với hoàng thượng sao?" Ta hỏi chàng: "Hình như ta...chưa từng nghe qua cái chức danh Lễ tiết học sĩ này."
Chàng cười rộ lên.
"Đương nhiên chưa từng nghe qua, đây là chức quan mới mà hoàng thượng đặc biệt lập ra cho ta, tiếp quản lễ tiết của cung yến và hoàng thành. Phẩm cấp cao, bổng lộc cao lại không có thực quyền. Ta đã nói với hoàng thượng rồi, ta còn phu nhân phải nuôi, cần phải kiếm tiền."
Chàng đưa tay vỗ mu bàn tay của ta: "Không làm nổi quyền thần, về sau chỉ có thể thử một lần làm tham quan."
Tất nhiên Nghiêm Huyền Đinh không làm nổi tham quan.
Ta vẫn nhớ kỹ những lời ngày đó chàng đã nói.
Chàng nói chàng làm quan, là vì dân lập mệnh, là vì vạn thế thái bình.
Trước khi chàng bãi nhiệm thừa tướng, chuyện cuối cùng mà chàng làm là thỉnh cầu tiểu hoàng đế mở quốc khố sửa lại đê đập ở sông Tịch.
Mà chức quan Lễ tiết học sĩ này, quả thực vô cùng nhàn, mà lại còn rất có tiền.
Khoảng chừng tiểu hoàng đế cũng thấy có chút xấu hổ, ban thưởng cho chàng không ít vàng bạc.
Nhưng thực ra Nghiêm gia chẳng hề thiếu tiền. Nghiêm Cửu Nguyệt nghe nói Nghiêm Huyền Đình không có tiền, tiện tay cầm một nắm vàng lá trong hộp ra nhét vào túi ta.
"Cứ việc dùng, thiếu lại hỏi muội."
Nghiêm Huyền Đình cười nói: "Nhìn ta giống không có tiền à? Ta đùa với Nhứ Nhứ thôi. Muội giữ lại đi, tích lũy đồ cưới cho mình."
Nghiêm Cửu Nguyệt nhìn thoáng qua vẻ mặt của Sở Mộ đứng bên cạnh.
Sở Mộ lập tức tự giác nói: "Ngày mai ta sẽ sai người đến cầu thân."
Muội ấy cười giễu cợt một tiếng: "Nghe giọng điệu của ngươi miễn cưỡng như thế, cũng chẳng cần thiết đâu."
Trước khi hai người bọn họ lại nhao nhao lên, Nghiêm Huyền Đình kịp thời kéo ta đi rồi.
Trong mấy lúc rảnh rỗi Nghiêm Huyền Đình bắt đầu dạy ta đọc sách luyện chữ, thậm chí còn học được một ít về lối vẽ tỉ mỉ.
Thực ra học thơ học vẽ cũng khá tốt. Nhưng người này cứ dạy rồi lại bắt đầu ngâm nga mấy câu thơ kỳ kỳ quái quái.
Tỷ như "Màn phù dung sưởi ấm độ đêm xuân."
Tỷ như "Ngày dài dùng tình giải nỗi tương tư, đêm vắng lấy mộng bầu bạn bên người."
Lúc tình đậm khó phai chàng còn thủ thỉ bên tai ta: "Chiết liễu phất phơ không hỏi người, đêm nay mưa rơi đêm xuân ấm."
Nhưng cho dù chuyện này diễn ra liên tục thì ta vẫn không thể nào mang thai.
Sở Mộ đến bắt mạch, nói là do thân thể ta đã bị hàn độc thấm vào quá lâu, dù độc đã giải nhưng cũng bị tổn thương phần nào.
Dù cho chậm rãi an dưỡng thì nói không chừng cũng phải mất mười năm tám năm mới có chuyển biến tốt đẹp.
Nghiêm Huyền Đình nghe xong, vô cùng tùy ý gật đầu: "Đã vậy thì ngươi liền sớm về nhà chuẩn bị hôn sự của ngươi và Cửu Nguyệt đi."
Sở Mộ sửng sốt: "...Hả?"
"Ta và Nhứ Nhứ không thể có con, giờ cũng chỉ mong đợi hai ngươi các ngươi thôi."
Mùa xuân năm sau Nghiêm Huyền Đình lại thành thân với ta một lần, lần này là bái đường bổ sung mấy công đoạn lần trước còn thiếu, tiểu hoàng đế cũng tới phủ xem lễ.
Từ sau khi Nghiêm huyền Đình không làm thừa tướng nữa, tiểu hoàng đế cũng không còn đề phòng chàng như lúc trước.
Thậm chí thấy thân thể chàng càng ngày càng tốt lên, y cũng không hề ngoài ý muốn, còn làm bộ làm tịch mà nói: "Trước đó Nghiêm khanh vì trẫm, vì triều đình và bách tính nên làm lụng vất vả quá mức mới khiến thân thể gầy yếu như vậy, bây giờ nghỉ ngơi chút cũng tốt."
Nụ cười trên mặt Nghiêm Huyền đình không hề thay đổi: "Bệ hạ nói đúng."
Tiểu hoàng đế không những đến xem, mà còn mang theo một bức tượng khắc liễu bằng ngọc rất lớn.
Y nhìn ta, dường như chuyện đêm hôm ấy ta uy hiếp y chưa từng tồn tại, cười vô cùng ấm áp.
"Bức tượng ngọc này trẫm thấy rất xứng đôi với phu nhân của Nghiêm khanh, coi như là quà tân hôn trẫm tặng cho các ngươi đi."
Nể tình bức tượng chạm ngọc này rất đang giá tiền, ta cũng không nói gì nữa.
Hôm sau ngày tân hôn, Nghiêm Huyền Đình dẫn ta và Nghiêm Cửu Nguyệt đi tới ngoại ô chơi xuân đạp thanh.
Ta và Nghiêm Cửu Nguyệt thả diều mệt muốn hết hơi rồi mới chia đường đi nghỉ ngơi.
Nghiêm Cửu Nguyệt đi chèo thuyền du ngoạn với Sở Mộ, Nghiêm Huyền Đình lại đưa ta đến một bờ hồ khác.
Ta hỏi chàng: "Tới đây làm chi?"
Nghiêm Huyền Đình không lập tức trả lời, chàng bẻ một cành liễu xanh mởn tốt tươi xuống, quơ quơ trước mặt ta.
Vô số tơ liễu nhẹ nhàng bị gió ôm lấy, bay phấp phới về phía ánh nắng xa xôi.
Tư do không hề bị trói buộc.
Chàng quay đầu cười với ta: "Nhứ Nhứ, nàng nhìn xem, đây là nàng."
HOÀN.