• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Sở Phi xoay người nhìn Lâm Thiện ở đối diện, sắc mặt có chút khó xử: "Nhưng cậu ta không quen ai ở đấy."

Tống Lị Khiết nói: "Trời tối rồi, con một mình đi ra ngoài mẹ không yên tâm, hai người đi vừa vặn có bạn."

Sau đó, hỏi Quan Gia Dao: "Cậu đồng ý không?"

Quan Gia Dao tự nhiên không phản đối, đối với Lâm Thiện cười nói: "Đi đường cẩn thận."

Lâm Thiện đã mong có thể ra ngoài sớm để hít thở không khí trong lành, bây giờ có cơ hội đi trước thì còn chần chừ gì nữa.

Lâm Thiện gật đầu, đứng dậy đi lấy túi.

Mặc dù Tiếu Sở Phi có vài phần chỉ trích trong âm thầm, nhưng vì tình cảm của các vị phụ huynh, cô ta tạm thời đáp ứng, đi ra cửa thay giày.

Trước khi đi ra ngoài, phía sau truyền đến một câu dặn dò: "Gửi địa chỉ về cho mẹ khi con đến nơi."

Động tác của Lâm Thiện rất nhanh, bước ra ngoài cửa trước.

Chờ Tiếu Sở Phi đóng cửa, đi tới dưới mái hiên, Lâm Thiện nghe cô ta nói thầm một câu: "Phiền phức quá, lúc nào cũng coi con như con nít."

Lâm Thiện không muốn làm người theo đuôi, trên đường tới đây cô đã ghi nhớ lộ trình, cùng với sự trợ giúp của bản đồ trên điện thoại, việc đi bộ lang thang về nhà cũng không khó khăn.

Cô đang định mở miệng nói ra suy nghĩ của mình thì chợt nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cổng sân, theo sau là một người đàn ông từ trên đó bước xuống.

Người đàn ông đó trông rất trẻ, nhưng không giống học sinh. Anh ta bước tới bên này, ánh mắt chuyển từ Tiếu Sở Phi đến khuôn mặt Lâm Thiện, một lúc sau mới dừng lại.

Lâm Thiện sững sờ một lúc, nếu cô nhớ không lầm thì Tiếu Văn Tùng có một đứa con trai với vợ cũ, đoán chắc là người này.

Nhưng cô không phải là người nhiều chuyện, chỉ đặt nỗi nghi ngờ trong lòng.

Ngược lại, Tiếu Sở Phi lên tiếng trước, xác nhận suy đoán của Lâm Thiện.

"Anh, anh đã về."

Tiếu Lâm đáp lại không chút cảm xúc, đứng ở trước mặt hai cô gái, hỏi Tiếu Sở Phi: "Bạn của em?"

"Không." Tiếu Sở Phi đáp: "Con gái của bạn mẹ."

Tiếu Lâm gật đầu đối với Lâm Thiện: "Xin chào."

Lâm Thiện muốn nở một nụ cười có lệ, nhưng thấy đối phương có vẻ nhìn mình hơi lâu, nên cũng không tiện làm lơ: "Xin chào."

Tiếu Sở Phi không muốn ở lại quá lâu nên vừa mở màn hình xem giờ, vừa hỏi anh trai: "Anh có thời gian không? Đưa em đi một chuyến."

"Muốn đi đâu?" Tiếu Lâm đưa mắt nhìn em gái.

"Em đi gặp bạn, sợ không kịp."

Tiếu Lâm dường như nghe theo cô ta, lấy chìa khóa vừa đút trong túi ra, ánh đèn xe nhấp nháy xa xa, anh ta nói: "Đi thôi."

Đi trước hai bước, anh ta tới cạnh xe, quay đầu nhìn Lâm Thiện, hỏi em gái: "Hai người cùng đi?"

Tiếu Sở Phi ậm ừ ừ một tiếng.

Lâm Thiện cảm thấy "ừm" rất bất đắc dĩ, dù sao cô cũng không muốn đi theo, vì vậy đơn giản chào tạm biệt ở đây: "Tôi về nhà trước."

Tiếu Sở Phi vừa định lên xe, lùi lại nhìn cô: "Cậu không đi sao?"

Lâm Thiện kiếm cớ: "Tôi về nhà làm bài."

Tiếu Sở Phi tùy cô, giọng điệu thoải mái: "Vậy thì cậu thật sự không có bạn bè."

Lâm Thiện đột nhiên đổi ý, nói: "Vậy...Tôi cùng đi với cậu."

Tiếu Sở Phi nhất thời không nói nên lời, mặc dù không thích có người đi theo, nhưng cũng không thể nào nói thẳng ra được. Thật vất vả người này mới biết khó mà lui, chỉ thiếu một bước nữa là đúng như ý nguyện, nào ngờ người ta lại thay đổi vào phút chót, thực sự khiến cô ta tức muốn hộc máu.

Lâm Thiện không cho người kia cơ hội đổi ý, lên xe trước Tiếu Sở Phi.

Cô ở ghế sau căn bản không nói chuyện, chỉ nghe hai anh em trước mặt nói vài câu, đều là những chuyện vặt vãnh rất bình thường.

Sau năm phút, Tiếu Sở Phi chỉ một địa điểm rồi xuống xe.

Lâm Thiện không ngờ lại nhanh như vậy, đi theo đẩy cửa bước xuống.

Tiếu Sở Phi thấy không bỏ được Lâm Thiện, nên chỉ lạnh lùng nói: "Cậu lạc đường thì đừng trách tôi. "

Lâm Thiện nhàn rỗi không có việc gì làm, trải nghiệm một chút cuộc sống về đêm cũng tốt.

Chỉ là càng đi, lòng cô càng thấy khó hiểu, tại sao đang đi dọc theo phố đi bộ, lại đột nhiên đi vào một lối vào dưới lòng đất.

Đi xuống dốc, không gian dưới lòng đất nửa sáng nửa tối, không khí bức bách.

"Tiếu Sở Phi." Lâm Thiện không khỏi kinh ngạc: "Hát ở nơi này hả?"

Tiếu Sở Phi quay đầu lại cười nhạo cô: "Hát hò có gì vui, cậu thích ca hát thì có thể tự mình đi KTV."

Lâm Thiện giờ mới hiểu rõ lời cô ta nói chỉ là một vỏ bọc.

Lâm Thiện bước đi càng lúc càng không thể nhúc nhích, đang định rút lui thì thoáng thấy bên trái lối đi có một tấm biển sáng.

Đây là một phòng tập võ, dường như rất có tiếng.

Cửa ở ngay bên cạnh, Tiếu Sở Phi quen cửa quên nẻo đi vào chào hỏi với tiếp tân, một đường đi thẳng vào trong.

Lâm Thiện biết cô ta sẽ không để ý tới mình, nên chỉ có thể bám sát theo sau, dù gì đây cũng là ý chỉ của mẹ cô ta, thuận tiện tìm hiểu xem mục đích cô ta tới đây là gì.

Vào trong, đi ngang qua khu tập thể hình với các loại dụng cụ tập chất đống hai bên, những mỹ nam mỹ nữ vừa tập vừa nói chuyện đầy ái muội, mồ hồi tuôn như mưa.

Lâm Thiện liếc vài cái thì thấy một trong những người đàn ông vạm vỡ với thân hình ngực trần và cơ bụng sáu múi săn chắc, không hiểu sao cô lại nghĩ đến khung cảnh hiện ra từ dưới lớp áo sơ mi trắng trên sân bóng rổ ngày hôm đó.

Tại một khắc nào đó, cô cảm thấy loại phong độ của chàng thiếu niên vẫn hấp dẫn hơn, tự nhiên không khoa trương, khí lực khó kiềm chế được.

Vòng qua khu tập thể hình, đi tới một góc rồi quẹo vào là một không gian khác.

So với khu lúc nãy thì có sự khác biệt, nơi này dường như lớn hơn, ở giữa trung tâm là một lôi đài quyền anh.

Dưới lôi đài người võ sĩ đeo bao tay chuẩn bị cho trận đấu.

Xem ra hôm nay sẽ có một trận đấu quyền anh.

Một đám người đứng ở nơi đó, Lâm Thiện nhìn quanh, đột nhiên phát hiện không thấy Tiếu Sở Phi.

Lâm Thiện không vội, dù sao cũng không quen biết, đơn giản ngồi ở bên cạnh sân, nhân tiện vừa chơi điện thoại vừa xem trận đấu.

Cô hiện có rất ít bạn bè xung quanh mình, hầu hết chỉ có thể liên lạc với những người bạn trước đây thông qua điện thoại, thuận tiện hỏi thăm tình hình của các bạn học khác, chẳng hạn như hai bạn học đi dạo trong sân thể dục bị giáo viên phát hiện.

Lâm Thiện cúi đầu đắm chìm trong đó, cười khúc khích chờ đợi câu tiếp theo nên không để ý có người đứng sau lưng mình, cho đến khi người đàn ông nghiêng người thổi vào tai cô một giọng nói ma mị: "Ai đây..."

Gần như cùng lúc đó, Lâm Thiện đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào người phía sau.

Cô đã đoán đúng, trước khi xác nhận đó là người này, xung quanh thoáng có cảm giác đe dọa, chẳng qua cô đã quá bất cẩn.

"Thật là trùng hợp." Anh nói rất thoải mái, chống tay vào lưng hai chiếc ghế rồi nhìn cô: "Tan học một mình về trước, hóa ra là cố ý đến đây đợi tôi."

Lâm Thiện sớm nên dự đoán được, cô chơi anh một vố, lần gặp mặt tiếp theo nhất định muốn tính sổ.

Chỉ là cô không ngờ rằng, mới tan học vài tiếng đồng hồ đã vô tình đụng phải anh ở đây.

Cô chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào, vội vàng nhếch mép cười: "Vậy là huề nhau, sáng hôm qua cậu cũng không đợi tôi."

"Ồ, còn bữa sáng?"

"Cho chó ăn."

"..."

Hàn Tân không quan tâm, bây giờ anh thấy rất may mắn hơn khi có thể gặp được cô ở nơi này.

Anh vừa chơi bida với nhóm La Thận ở phòng riêng bên cạnh, định ra ngoài hít thở không khí thì chợt thoáng thấy một bóng người ngồi từ xa trông rất giống cô, anh từ từ tiến lại gần trong sự hoài nghi, cuối cùng xác định đó thực sự là cô.

Chỉ là anh cẩn thận chú ý tới trang phục hiện tại của cô, váy trắng, tóc cột cao đuôi ngựa, đôi chân thon dài thẳng tắp, tứ chi càng thêm trắng nõn dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt xa lánh cùng cảnh giác không cần nói.

Trong trí nhớ của anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào trắng hơn cô, một loại trắng sáng tự nhiên.

Giấu sự ngưỡng mộ trong lòng, Hàn Tân đung đưa ly nước nho trong tay, di chuyển chiếc ghế nhựa giữa hai người, định lấy khí thế đè ép cô ở cự ly gần.

Không ngờ dưới chân anh có một sợi dây mảnh buộc chặt giữa hai chân ghế, nhìn không kỹ sẽ không phát hiện ra, một chân không bước qua khiến anh mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. May mắn thay, anh đã mượn được chỗ dựa từ chiếc ghế để ổn định cơ thể vào giây phút cuối cùng.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, anh thấy rằng mọi thứ đã trở nên tồi tệ.

Lâm Thiện đang đứng trước mặt anh, chiếc váy trắng lấm tấm một ít màu tím, giống như một hình thù kỳ quái sau khi bị vẽ bậy.

Cô sững sờ một lúc, nắm lấy váy xoa xoa vài cái, nhưng vô ích.

Hàn Tân bối rối nhìn cái ly rỗng trong tay rồi nhìn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thủ phạm.

"Cậu làm cái quái gì vậy?"

"Cậu không sao chứ?" Anh không biết nên an ủi như thế nào: "Tôi không cố ý."

Lâm Thiện tức giận không muốn biết anh có cố ý làm vậy không, xung quanh có rất nhiều ánh mắt quét tới, cô xấu hổ đi vào nhà vệ sinh định thử rửa xem thế nào.

Vừa rồi La Thận cùng những người khác tới xem trận đấu, nhìn thấy Lâm Thiện lướt qua, nháy mắt lắc đầu: "Tao không nhìn lầm chứ, người vừa mới đi qua là cô nàng đanh đá kia đúng không?"

...

Lâm Thiện không rửa sạch vết nước trái cây, ngược lại khiến cho chiếc váy bị ướt một nửa, dính vào eo lộ ra màu da thịt bên trong, càng nhìn càng thêm xấu hổ. Truyện Truyện Teen

Cô cũng không có tâm trạng ở lại nữa, ôm túi che bụng, định cứ như vậy đi ra ngoài.

Vừa bước ra hành lang đã nhìn thấy một người đang dựa vào tường, lòng bàn chân đạp lên tường phía sau.

Lâm Thiện đi qua không nhìn anh.

"Lâm Thiện." Người con trai đứng thẳng người gọi cô.

Lâm Thiện không đáp, cô chỉ đang nghĩ, chiếc váy này mới chỉ mặc một lần đã hỏng.

Không thể trách người khác, điều cô đau lòng hơn chính là tiền mua váy, loại vải này rất khó giặt.

Quay lại khu vực quyền anh, trận đấu dường như đã bắt đầu, có những tràng hò hét bên tai.

Cô không thèm liếc nhìn, bước ra khỏi phòng tập thể hình, đi qua lối đi tối tăm dưới lòng đất, quay trở lại con phố náo nhiệt.

Cho đến khi dừng lại ở ngã tư, đối mặt với dòng xe cộ đang lưu hành, cô mới khẽ thở dài.

Có người đuổi kịp sau lưng, cô mang theo dự cảm xoay người lại, nhìn chằm chằm vào người con trai đó trong vài giây.

Hàn Tân đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt của cô.

"Sao cậu chạy nhanh vậy." Giọng điệu của anh có chút oán hận, ánh mắt quét tới eo cô.

Lâm Thiện dùng hai tay siết chặt túi, hơi quay sang một bên: "Sao cậu ở đây?"

"Tôi đã làm bẩn chiếc váy đó." Anh thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình: "Nói đi, bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho cậu."

Tâm trạng của Lâm Thiện vốn đang ảm đạm, nghe thấy câu này cô ngẩng đầu nhìn anh: "Thật lòng xin lỗi?"

"Ừ."

Nghe không giống như là lời nói dối, Lâm Thiện dựa theo giá gốc báo một con số, trong lòng nghĩ cái mác kia hẳn là chưa bị vứt.

Chẳng biết người này vì nhiều tiền quá hay không, một chút nghi ngờ cũng không có, lấy điện thoại ra: "Để tôi chuyển khoản cho cậu, đưa mã wechat đây để tôi quét."

Lâm Thiện cũng lười lấy điện thoại ra: "Có thể tra số điện thoại của tôi rồi chuyển tiền khoản là được."

Ai biết anh lại nói: "Tiền của tôi ở trong Wechat."

Lâm Thiện lấy điện thoại ra.

Hàn Tân quét qua, nhưng có vẻ không thành công.

"Xin lỗi, tôi vừa hết tiền." Anh cho cô xem số dư trên điện thoại của mình, có chữ 5. 20.

Lâm Thiện xấu hổ, giờ nhận tiền cũng xấu hổ không thôi.

"Cứ thêm wechat trước, khi nào ba tôi chuyển tiền sinh hoạt tôi sẽ gửi cho cậu." Giọng anh có vẻ khác thường.

Lâm Thiện suy nghĩ một chút: "Vậy để quét sau đi."

"Tôi ngày thường không có thời gian để tìm cậu, vì vậy cứ thêm bạn trước đi, khi nào có tiền tôi sẽ chuyển cho cậu ngay."

Lâm Thiện bị anh thuyết phục, vốn chẳng trông cậy gì vào việc anh sẽ bồi thường, nhưng chuyện đã tới nước này rồi cô vẫn đưa mã QR cho anh quét.

Thêm bạn bè thành công, Lâm Thiện nhìn lướt qua trang cá nhân của anh.

Avatar: Anime boxer

Tên: Ngự tiền thị vệ phố Lật Tử

Chữ ký cá nhân: Trả phí bảo vệ hôm nay chưa?

Lâm Thiện híp mắt, cô đây là thêm một đại ca xã hội.

Sau khi về đến nhà cô mới bừng tình, hôm nay trời không mưa nhưng sao đầu óc của cô như bị úng nước vậy nhỉ, hỏng cái váy không nói còn tự đào mồ chôn mình, khi không bỗng trở thành bạn tốt trên Wechat với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK