Vẫn là căn phòng bao quen thuộc hôm đó. Châu Huỷ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh em trai tôi, một bộ dạng ôn thuận đến cực hạn.
“A Tiến, nếu chị gái anh không thích em thì phải làm sao đây?”
“Không có đâu, chị anh rất thương yêu anh nên cũng sẽ yêu quý em thôi.” Em trai an ủi cô ta.
Đó là đoạn đối thoại lúc chưa bước vào phòng bao tôi nghe được. Mãi đến khi tôi và Cận Tuấn Thần một trước một sau tiến vào thì em trai mới bỏ cái tay căng thẳng của cô ta xuống, bước đến chỗ chúng tôi.
“Chị!”
Nhìn thấy người đàn ông phía sau tôi liền ngây ra một chút: “Chú hai, sao chú cũng đến đây?”
“Cha mẹ của cháu không ở thành phố này, nghe nói cháu có bạn gái nên chú thay họ quan tâm một chút, không được sao?”
“Được! Đương nhiên là được rồi!” Em trai vẫn rất sợ Cận Tuấn Thần nên chỉ có thể cúi đầu cười gượng.
Tôi lướt qua nó, tự tìm đến vị trí của mình mà ngồi xuống. Khoảnh khắc Châu Huỷ nhìn thấy tôi mắt liền không giấu nổi sự kinh ngạc: “Sao lại là cô chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi mỉm cười nhẹ: “Bạn cùng phòng thân ái của tôi ơi, có thấy bất ngờ không, có thấy vui vẻ không?”
Cô ta không trả lời, vẻ mặt cứ như vừa nuốt phải ruồi vậy.
Em trai cuối cùng cũng nhớ ra phải hàn gắn quan hệ chị chồng em dâu, vội nói: “Huỷ Huỷ, anh chưa nói với em chuyện Từ Hoan Hoan là chị anh. Ngày hôm đó sau khi chúng mình gặp nhau thì anh liền đưa chị ấy về trường, không ngờ lại làm em hiểu lầm. Về những chuyện trên diễn đàn đang bàn tán kia, em xin lỗi chị của anh đi.”
Cô ta nhìn tôi, cố giữ vẻ mặt vô hại, cúi đầu xin lỗi tôi: “Xin, xin lỗi, em không biết quan hệ giữa chị và A Tiến nên tưởng rằng…” Đang nói thì nước mắt liền rơi.
“Xin lỗi mà Hoan Hoan, chị tha thứ cho em được không? Do khoảng cách giữa em và A Tiến quá lớn nên em mới sợ bóng sợ gió, sợ có người cướp anh ấy đi mất.”
Cô ta vừa khóc thì em trai liền giang tay ra dỗ. Dỗ cả nửa ngày không xong nên liền gấp gáp nhìn tôi: “Chị, chị nói một câu đi.”
Này thì tôi làm sao mới được đây?
“Chuyện cô vu oan cho tôi trên diễn đàn chỉ là chuyện thứ nhất thôi. Đợi người đến đủ thì chúng ta cũng tính toán luôn một thể.” Tôi phẩy phẩy tay, lười đi đối phó.
Lời này vừa dứt, vẻ hồng hào trên mặt Châu Huỷ liền mất sạch, căng thẳng nắm chặt tay lại: “A Tiến, em thấy có chút không khoẻ nên muốn về trước.”
Em trai sờ sờ mặt cô ta, lo lắng: “Huỷ Huỷ, sao em lại đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Còn sao nữa? Đương nhiên là bị doạ sợ rồi.
Nhìn thấy em trai thật sự muốn đưa cô ta đi, tôi liền cản lại: “Đến cũng đến rồi thì cứ tính xong xuôi hết rồi hẵng đi.” Còn gì sốc hơn là tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy chứ?
Chưa đến mười phút, những người trong phòng bao lần trước lần lượt bước vào. Người cuối cùng chính là cái tên phú nhị đại bị tẩn cho kia. Lúc anh ta nhìn thấy Cận Tuấn Thần liền bị doạ đến chân muốn nhũn ra.
“Chú, chú hai, cháu đã cắt đứt quan hệ với Châu Huỷ rồi. Ngàn vạn lần chú đừng nói chuyện cháu tuỳ tiện qua lại với cô ta cho ba mẹ cháu, nếu không thì họ sẽ không tha cho cháu đâu.”
16.
Lời này vừa dứt em trai liền xông đến túm lấy cổ áo phú nhị đại rồi đấm cho người ta một quyền. Phú nhị đại không kịp phòng bị liền bị đấm đến văng cả máu mũi. Một màn này tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Ngay lập tức liền có hai người đi qua cản em trai lại, nó còn đang hét điên cuồng: “Con mẹ mày nói điên nói khùng! Rõ ràng là mày lấy chuyện công việc ra uy hiếp cô ấy mà bây giờ còn ở đây hất nước bẩn!”
Phú nhị đại ngây ra, trên tay toàn là máu. Anh ta cũng tức giận lên: “Cái thằng yêu vào là mất mẹ não này, suốt ngày chỉ biết dựa vào chị gái đi diễu võ giương oai. Lần trước nếu không phải cô ấy và chú hai đi nói chuyện thì tao không đập mày ch.ết cũng phải làm cho mày tàn tật!”
“Đến đi! Tao sợ mày chắc!”
Em trai như còn mèo lớn bị chọc tức vậy, đôi mắt tràn ngập tức giận đỏ cả lên. Phú nhị đại cũng bị câu này chọc cho sôi máu, xắn tay áo lên muốn động thủ.
“A Ứng!” Lời vàng ngọc của Cận Tuấn Thần được nhả ra.
A Ứng lập tức thu tay lại nhưng trên mặt đầy vẻ bất bình: “Chú hai, chú cứ hướng về hai chị em của Từ Hoan Hoan, rõ ràng cháu mới là cháu ruột mà.”
Đóm lửa này vậy mà cũng cháy đến chỗ tôi. Tôi xoa xoa trán, đưa một tách trà qua cho A Ứng: “Cậu bớt giận chút đi. Tôi tìm cậu đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải đến để đánh nhau đâu.”
A Ứng do dự một chút rồi cầm lấy uống cạn. Phía bên kia, Châu Huỷ sớm đã sợ bay màu, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Tôi nói: “Cậu nói quan hệ giữa cậu và Châu Huỷ ra đi, chữa bệnh não tàn khi yêu giúp em trai tôi với.”
“Từ Chấn Nam, tôi không biết Châu Huỷ là bạn gái cậu nhưng khẳng định là cô ta đi câu dẫn tôi trước.”
“Cậu nói bậy!”
Sắc mặt em trai căng thẳng, toàn thân đều phát ra một luồng địch ý chỉ chờ được thả ra để lao đến cắn đối phương.
“Châu Huỷ là streamer hợp đồng của công ty tôi, cô ta muốn tôi đầu tư cho cô ta. Ngay trong cái phòng bao này cô ta còn chủ động muốn hiến thân cho tôi mà, không tin thì cậu đi mà hỏi bọn họ?”
Dứt lời, mọi người trong phòng liền chỉnh tề gật đầu.
A Ứng còn cho thêm một đao: “Tôi còn có ảnh chụp đây này.”
Có lẽ là sợ bị em trai đánh nên A Ứng mở tấm ảnh ra rồi đưa điện thoại qua cho tôi. Tấm ảnh sắc nét rõ ràng, góc độ chụp cũng khá rộng. Có người trong ảnh còn đang high hơn chữ high nữa.
Em trai tôi từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, lần này bị Châu Huỷ dụ dỗ đến mơ mơ màng màng. Lần này còn có cả cái nón xanh từ trên trời rơi xuống nữa, chẳng lẽ không làm cho nó tỉnh ngộ ra hay sao?
Tôi đưa bức ảnh qua cho nó xem. Xem xong, sắc mặt em trai trắng trắng xanh xanh, nhìn chằm chằm tôi: “Em không tin! Chị luôn không thích Huỷ Huỷ nên tấm ảnh này chắc chắn là photoshop mà có!”
Nó ăn trúng bùa mê thuốc lú gì mà đến mức này rồi vẫn không tin là Châu Huỷ đã lừa nó. Tôi bĩu môi, thất vọng mở những đoạn ghi âm lên, đây là chiếc bút ghi âm mà tôi đã âm thầm giấu trong kí túc kể từ ngày quyết định đấu với Châu Huỷ.