Trước đây Hùng dao lam có dạy cho Duy Khải một chút võ để phòng thân, thế nên với tình huống bây giờ có Duy Khải cũng không đứng ngoài cuộc mà lao vào giúp sức cho đám người của Hùng dao lam.
Căn phòng vốn dĩ không được lớn cho lắm nên trong phút chốc đồ đạc đều lộn xộn cả lên, bàn ghế bị hất tung nằm lăn lóc dưới sàn.
Lúc này đây, căn phòng chẳng khác nào một bãi chiến trường tan hoang.
Mấy người nhân viên của quán vì quá hoảng sợ nên không ai dám vào ngăn, mấy người ở trong phòng khác vì nghe được tiếng động rất lớn mà chạy ra xem thử, có người còn vô tình bị đánh trúng, toàn bộ điều trở nên hoảng loạn rồi chạy hết ra ngoài.
Trong lúc đánh nhau, có một kẻ chơi xấu, cố tình đứng phía sau của Hùng dao lam dùng chai bia đập vào đầu của Hùng dao lam.
Duy Khải thấy vậy không kịp suy nghĩ gì liền lao đến dùng cánh tay của mình đỡ cho Hùng dao lam.
Chai bia đập vào cánh tay của Duy Khải vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng ra ghim vào cánh tay Duy Khải. Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương trông vô cùng chói mắt. Hùng dao lam xoay người lại liền đạp cho tên đó một cái khiến nó ngã lăn xuống sàn.
Sau một hồi, băng kia rõ ràng không thể nào đánh lại băng của Hùng dao lam, tất cả đều rút lui bỏ chạy.
Hùng dao lam nhìn thấy cánh tay đang chảy máu của Duy Khải, lo lắng hỏi: "Khải, mày có sao không? Anh đưa mày tới bệnh viện."
Duy Khải từ chối: "Thôi, em không sao đâu, đừng đến bệnh viện." Vì anh không thích nơi đó.
"Cảm ơn chú mày nếu không có chú mày hôm nay người bị thương là anh rồi." Hùng dao lam vỗ nhẹ vào vai Duy Khải.
"Không có gì đâu, anh xem em là em ruột, em cũng xem anh là anh của mình, giúp anh là chuyện nên làm mà."
Sau đó Hùng dao lam gặp chủ quán karaoke và vài người bị thương kia để bồi thường thiệt hại, xong rồi cả đám cũng nhanh chóng rời khỏi quán.
* * *
Thường ngày đến gần tối Duy Khải mới về nhà, nhưng hôm nay mới giữa trưa mà anh đã về khiến Hạ An có hơi ngạc nhiên. Ngôn Tình Xuyên Không
Cô từ ngoài vườn chạy vào trong nhà, vừa nhìn thấy cánh tay đẫm máu của Duy Khải, Hạ An vô cùng hoảng sợ và lo lắng cho anh.
Thật ra, cô không ưa gì Duy Khải bởi anh ta luôn hằn học, gây sự với mẹ của cô.
Anh ta lạnh lùng, cọc cằn, thái độ lúc nào cũng khó chịu với cô nhưng anh ta lại không bao giờ đánh cô, cũng có đôi khi cô thấy anh ta không phải người xấu.
Anh đối xử rất tốt với cô, chỉ là mặt tốt đó không muốn thể hiện ra ngoài cho người ta thấy, nhưng có điều, anh ta càng che giấu kĩ bao nhiêu lại càng lòi ra ngoài hết thôi, cô mặc dù có ngốc thật nhưng cũng không ngốc đến mức không nhận ra.
Hạ An đứng ngẩn ra nhìn anh.
Duy Khải liếc cô một cái, không quan tâm rồi bước lên phòng.
Anh ngồi xuống giường, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến anh nhăn mặt, lúc nãy anh chỉ thấy ê ê một chút thôi, nhưng lúc này không hiểu sao lại đau đến như vậy.
Duy Khải xé một mảnh áo trên người quấn sơ xài vài vòng quanh chỗ bị thương lại, sau đó nằm xuống giường đi ngủ.
Nhưng vì đau quá nên vẫn không ngủ được, sắc mặt anh ngày một tái nhợt đi, máu vẫn cứ chảy ra thấm ướt cả miếng vải.
Lúc này, Hạ An mở cửa bước vào trong phòng trên tay cô có cầm bông băng, thuốc đỏ được đựng trong túi nilon mà cô vừa mới chạy đi mua.
Hạ An bước lại, ngồi xuống bên cạnh giường của Duy Khải, cô dùng kéo cắt lấy miếng vải quấn quanh tay anh.
Duy Khải vì hành động của cô mà giật mình mở mắt, hỏi cô: "Làm cái gì vậy?"
"Băng bó lại cho cậu nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng."
Chính Hạ An là người hiểu rõ nhất khi trên người có vết thương thì sẽ rất đau và khó chịu như thế nào, bởi vì trước đây trên người của cô đã từng có rất nhiều vết thương, nếu không phải Duy Khải mà một người nào đó bị thương cô cũng sẽ giúp đỡ họ thôi.
Duy Khải rụt tay về: "Không cần!"
Duy Khải càng cố chấp không cho Hạ An động vào vết thương của anh, Hạ An càng kiên quyết không bỏ cuộc. Cô vẫn mở túi nilon lấy thuốc bôi cho anh như không nghe thấy gì.
Duy Khải vì quá đau nên cũng chẳng còn hơi sức gì mà cãi cọ lại, đành nằm im để Hạ An bôi thuốc cho anh.
Cả hai không ai nói với nhau một lời nào nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, Hạ An băng bó lại cẩn thận cho Duy Khải. Cô dọn dẹp rồi ra ngoài, tay cô chỉ vừa chạm vào tay nắm cửa thì Duy Khải đã lên tiếng gọi cô lại.
"Hạ An.." Anh dừng lại một chút, giọng anh khàn khàn, nói ra ba từ như thể đem mặt mũi của mình gìn giữ trong mười mấy năm trời vứt xó đi: ".. Còn mì không?"
Hạ An có chút bất ngờ, bình thường cô nói nấu mì cho anh, anh đều nói là không muốn ăn, còn làm mặt lạnh với cô nhưng cuối cùng lại lén cô ăn hết tô mì.
Vậy mà hôm nay, anh lại tự chủ động bảo cô nấu mì cho ăn.
Hạ An bỏ lại cho anh vài chữ rồi bước ra ngoài: "Còn, tôi đi nấu cho cậu."