Mặc Liên chẳng để tâm, hắn đích thực là vui vẻ, đối với tương lai của mình và Lục Lục tràn ngập kì vọng, liền đem Lục Lục thành mục đích của mình, ngày ngày dẫn tiểu tử này đi thăm thú chỗ nọ chỗ kia. Mặc Liên kỳ thực có thể là ở chốn này qúa lâu, đối với bên ngoài có chút không rõ, hắn lại chưa từng một lần chân chính bước ra bên ngoài bao giờ, cái gì cũng thật nghiền ngẫm mà đánh giá một lượt, miệng lảm nhảm không ngừng về thế thái, triết lý nhân sinh, cũng như chuyện sau này bọn họ sẽ sống chung. Đối với chuyện này, Lục Lục không nói gì, Mặc Liên lại tận lực nói luôn cả phần của người kia, có chút cố chấp mà ngày nào cũng phải nói một lần.
Lục Lục cũng rất cao hứng mà bồi hắn nói, hắn nói cái gì thì nghe cái đấy, nghe chán thì chọc chọc hắn. Ở lâu với Mặc Liên sẽ phát hiện hắn nhỏ mọn, chấp nhặt như đàn bà, lại còn có sở thích phấn son, ăn mặt lòe loẹt, đặc biệt nói vô cùng dông dài, cái gì cũng nói ra miệng được. Lục Lục khi nhìn ra những điểm này cũng sẽ cảm thấy không vấn đề gì, dung túng, chiều theo ý hắn, chỉ khi Mặc Liên nói nhiều qúa, đến lúc chán không muốn nghe thì sẽ dùng hai ngón tay kẹp mũi hắn lại, kep cho hắn không thở được mà giãy giụa, mặt mũi phiếm hồng, đáy mắt ủy khuất, tứ chi cũng đem ra sử dụng triệt để, bất mãn.
“Ngươi đây là làm cái gì? Cái gì?”
Những lúc như thế, Lục Lục sẽ cười nhạo hắn, rồi một tay cắp người tha đi. Đối với việc này, Mặc Liên đầy một bụng ấm ức, ta vốn dĩ thu nhặt hắn tùy tiện như nhặt chó hoang, mèo hoang, khi nào bị bị con đại cẩu mình nhặt về khi dễ.
“Cười cái gì? Đại cẩu ngu ngốc!!”
Lục Lục vẻ mặt thâm trầm, trực tiêp dùng tay đánh hắn, đánh lên lưng, lên mông, chỗ nào hạ tay xuống được thì liền đánh không lưu tình, chỉ có gương mặt là bỏ qua. Mặc Liên cảm thấy rất là ủy khuất, vừa trốn vừa oai oái kêu, nước mắt lưng tròng nghĩ rốt cuộc mình sai chỗ nào.
“Ngươi đừng qúa đáng! Đừng để đến lúc ta không cần ngươi…”
Vì đau mà ôm đầu nói loạn, không ý thức được mình nói cái gì, lại kì diệu thấy quyền cước trên người mình dừng lại, lúc Mặc Liên ngẩng lên, lại phát hiện người kia cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản là dùng ánh mắt nghiền ngẫm, chuyên chú nhìn mình. Hắn cũng không hiểu vì sao lại bị ánh mắt của người kia nhìn mà chột dạ, ánh mắt cô độc, không hiểu sao khi nhìn, lại tựa như tiểu hài tử bị bỏ rơi.
Lục Lục có chút bất lực, cứ thế mà thu lại ánh mắt, cà nhắc mà bỏ đi. Mặc Liên không hiểu tâm tình người kia, nhưng lại rất sợ Mặc Liên bỏ đi mà đi thẳng, liền im bặt, lẽo đẽo theo sau. Lục Lục đúng là tức giận, nhưng sẽ không vì chút chuyện này mà bỏ đi, hắn cũng một đường cà nhắc về hậu viện tiểu quan quán. Xác định được rồi, Mặc Liên chính là thở phào một hơi, không bỏ đi là tốt.
Ngu ngốc!
Buổi đêm, vẫn như cũ có một vị khách không mời mà tới. Mặc Liên, vẫn đang trong thời gian không được uống rượu, tắm rửa thật sạch, xức một thân mùi hoa lan nồng nặc, bôi trát lên mặt một đống phấn son, theo yêu cầu bọc mình trong một đống lụa màu vàng nhạt và hồng đậm, yên lặng ở trong phòng chờ người.
“Mặc Liên a! Mặc Liên a! Mấy hôm trước còn cảm thấy ngươi yêu vào đẹp ra không ít, hôm nay sao lại thành cái bộ dạng này, nhìn thật ăn không tiêu!”
“Diệp công tử chịu không nổi thì thỉnh đi gọi người khác!”
“Được rồi! Ta bảo lão bản gọi tên ăn mày không đi cùng ngươi!”
“Không được!”
Mặc Liên đứng bật dậy, lớn tiếng quát, đổi lại một tràng cười không ngừng lại được của người kia.
“Ha ha! Mặc Liên, ngươi thật đơn thuần, thật là dễ đoán qúa đi! Ta càng ngày càng cảm thấy ngoạn ngươi rất vui.”
Mặc Liên biết mình bị lừa, liền cái gì cũng không nói nữa, hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Yên lặng điều chỉnh lại tâm tình của mình. Thật thành thực mà suy nghĩ dường như dạo này mình đã thay đổi rất nhiều. Tại sao lại dễ kích động vậy, mà tại sao mình lại dễ mềm lòng vậy, trước đây mình có đặt suy nghĩ của người khác vào tâm sao? Họ Diệp kia nhìn thấy thái độ của Mặc Liên thay đổi, liền biết không nên chọc đến hắn nữa, im lặng uống rượu trong chén của mình.
“Có thể từ giờ trở đi đừng đến tìm ta được không?” Để ta có thể rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt, chung quy ngày nào còn ở đây sẽ không thể an lòng được. Khi rời khỏi đây, ta có tự do của ta, sẽ mang tiểu tử kia đi sống cuộc sống của ta.
“Không thể!”
Họ Diệp khẳng định, Mặc Liên cũng không ngờ hắn phủ quyết nhanh vậy, có điểm bất đắc dĩ hỏi lại.
“Tại sao?”
“Tạm thời chưa phải lúc! Giờ ta vẫn chưa chán ngươi, đợi đến lúc cần thiết ta sẽ biến mất, không tìm ngươi ngoạn nữa.” Họ Diệp vừa cười nói, trong giọng nói có chút suy tư bất đắc dĩ mà Mặc Liên không nhận ra được, lại vừa ngả ngớn dùng đầu ngón tay nâng cằm Mặc Liên.
“Được rồi, cùng ngươi ngoạn! Chỉ mong ngươi sớm biến đi, tái đừng ở nơi này làm phiền ta nữa.”
“Thật tàn nhẫn!”
Đêm khuya, trong viện, một bóng đen tựa như mèo, không một tiếng động mà di chuyển.
Lục Lục lúc này đang bổ củi ở nhà bếp, xung quanh không có người, hắn được Mặc Liên chiếu cố, cũng được lão bản bất đắc dĩ mà thu vào viện, cũng không phải ăn không ở không, không tránh khỏi lao động một chút. Vì có chút quan hệ đến Mặc Liên, mọi người liền không ai ưa hắn, việc lớn việc nhỏ, việc nặng nhọc, nếu đẩy cho hắn được thì đều đẩy, cũng sẽ tìm cớ làm khó dễ hắn một chút, đặc biệt lúc Mặc Liên không ở bên cạnh như thế này.
Thế nên, mới có chuyện một mình Lục Lục bổ củi ở nhà bếp đến tận khuya. Không quay đầu lại, Lục Lục tùy ý phi cái rìu về đằng sau, cắm xuống mặt đất, chuẩn xác cắm xuống vị trí mà vừa rồi bóng đen đứng. Thoắt cái, bóng đen trong màn đêm tiêu thất, một cây phi tiêu găm thẳng vào khúc gỗ bên cạnh, trên đó có gắn một mật thư. Hắn tiến lại gần, dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ngọn đèn treo tại cửa hậu viện mà đọc, khi đọc, nét mặt cũng không hề đổi, chỉ là hàng lông mày hơi hơi nhíu lại. Lát sau, trong lòng bàn tay hơi vận dụng nội lực, mảnh giấy chậm rãi hóa thành mạt bụi, một màn vừa rồi như chưa từng phát sinh. Phía hậu viện nhà bếp chỉ còn vang lên tiếng bổ củi đều đặn.
Trên hành lang dài, có hai tiểu quan đang sóng bước cùng nhau, người trước người sau. Thực ra năm nay mọi người làm ăn kém, lại vào tiết đầu đông, có chút lạnh, sinh ý của tiểu quan quán liền không được tốt, ngẫu nhiên sẽ nhàn rỗi nói chuyện phiếm.
“Kỳ Liên huynh! Huynh nói xem, tên Mặc Liên lão sư kia kiếm đâu ra một biểu đệ vậy?” Người nói chính là Nại Tử.
“Ngươi thật là ngu ngốc, người ta nói cái gì liền nghĩ đó là sự thật. Bây giờ ta nói ta và ngươi là huynh đệ cùng cha khác mẹ ngươi liền tin.”
“Nào có thể! Ta là con cả, cha ta còn trẻ lắm, lúc ngươi sinh ra, ông ấy hẳn vẫn đang là hài tử đi!”
“Đồ ngu ngốc!” Kỳ Liên bị tên tiểu tử ngốc kia chọc cười, liền thực sự cười ra tiếng, dùng quạt của mình mà đập lên đầu hắn, lại nói tiếp. “Ngươi nhìn không ra, là tên Mặc Liên kia dưỡng hắn! Đồ yêu tinh già, nhịn đến chịu không nổi mà phải đi kiếm đàn ông đem về.”
“Thực như vậy?” Nại Tử tròn mắt hỏi, đối với những điều này ngạc nhiên không dứt.
“Ngươi nhìn bọn hắn là liền biết! Hừ, muốn để cho người không biết trừ khi mình đừng làm.”
“Nhưng ta thấy hắn đâu có ý để cho người không biết!” Mấy hôm nay dẫn người chỗ nào cũng đi, hẳn là khoe khoang mới đúng. Kỳ Liên bị nói có chút quẫn, bực mình mà lớn tiếng.
“Ngươi thì biết cái gì, nói tóm lại hắn là tên chẳng ra sao, vừa già vừa xấu còn tính dưỡng trai trẻ, cùng với tên ăn mày vừa xấu vừa bẩn, lại còn câm kia thật là xứng đôi, thật không biết xấu hổ.”
“Kỳ Liên, ta thấy huynh nói có chút qúa rồi!”
Nại Tử tâm địa đơn thuần mà nói, làm Kỳ Liên tức càng thêm tức. Đang đến lúc muốn bộc phát thì có một bóng người lướt qua bọn họ, làm cả hai đều giật mình, còn tưởng âm hồn dã qủy. Nhìn lại, đó chẳng phải là Tiếu Liên sao. Tiếu Liên kia tựa hồ cũng chẳng để ý người vào mắt, thẫn thờ một đường đi thẳng, cũng không lên tiếng chào hỏi, đụng trúng cơn tức của Kỳ Liên, hắn liền mắng chửi.
“Làm cái qủy gì vậy? Cũng không có miệng mà nói một tiếng à?”
“Huynh đừng lớn tiếng mà, gần đây tâm trạng của Tiếu Liên không được tốt, luôn thẫn thờ như vậy.”
“Hừ, ta làm sao mà không biết. Cũng chỉ là được người ta bao dưỡng nửa tháng, cứ tưởng hắn thông minh, biết xoay chuyển, chung quy cũng là hạng ngu ngốc gì mà biến mình thành dạng này. Ngươi sau này nhớ rõ, cái gì cũng là giả, tự mình đa tình chính là chịu thiệt.” Kỳ Liên cố ý nói to, nói cho cả Tiếu Liên nghe thấy, nhưng hắn một điểm phản ứng cũng không có, chân cũng chẳng buồn loạn nhịp, tựa như nghe mà không hiểu.
Ngược lại, Nại Tử thành thành thật thật nghe, còn gật đầu như giã tỏi, đáp: “Đã biết!”
Kỳ Liên hài lòng xoa xoa đầu hắn, thật là trẻ nhỏ dễ dậy, sau rồi hai người cũng kéo nhau đi mất.
Bóng đêm tịch mịch, phút chốc chỉ còn có Tiếu Liên lướt đi như âm hồn. Tại nhà bếp hậu viện, Lục Lục vẫn yên lặng chẻ củi. Bỗng dưng xuất hiện một người mặc y phục đỏ chói, trong đêm tối cực kì nổi bật.
“Ra đây là tên ăn mày đi theo tên Mặc Liên kia!”
Lục Lục nghe người kia nhắc đến Mặc Liên liền quay đầu lại nhìn hắn, hừ một tiếng rồi tiêp tục cúi đầu chẻ củi. Người kia, chính là Hồng Liên, một tiểu quan mới đến của quán, thấy tên ăn mày kia một thân bần hàn xấu xí, lại không thèm để ý đến mình, tưa như coi thường, Hồng Liên kia liền nổi giận. Hắn liền giơ chân ra đá tung đống củi mà Lục Lục vừa chẻ xong.
“Ta là đang nói với ngươi, ngươi câm à?” Dừng lại một chút, Hồng Liên mỉa mai mà nói tiếp. “A! Thế nào mà ta lại quên mất ngươi là câm thật. Cũng chỉ là con cẩu tên kia nuôi, có gì đâu mà kiêu căng, chủ ngươi không dạy ngươi người gọi là phải quay lại à?”
Lục Lục đoán được là tên kia muốn gây sự, liền thấy thật phiền phức, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp coi kẻ kia là không khí, yên lặng nhặt củi bị Hồng Liên đá lên, rồi chẻ tiếp, từng động tác chậm chạp như chọc cho tên kia sôi máu.
“Tên cẩu nô tài! Tên Mặc Liên kia là đồ yêu tinh hại người không biết liêm sỉ ngươi theo hắn cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Hắn là tên bán mông vừa già vừa xấu, hợp với ngươi, một tên ăn mày què quặt câm điếc, thật là xứng đôi vừa lứa nha, vừa vặn một đôi cẩu nam nam không có tiền đồ. Ha hả”
Hồng Liên cười càng lúc càng điên cuồng, một lần nữa giơ chân ra đá bay chỗ củi vừa được Lục Lục nhặt về, còn giơ chân lên muốn đá hắn. Lục Lục sắc mặt lạnh đi vài phần, thâm trầm mà nhìn lại, nếu là Mặc Liên sẽ xác định được là dấu hiệu nguy hiểm, thế nhưng tên Hồng Liên kia nào có biết, chân cũng giơ lên, người cũng muốn đạp, liền bị một tay Lục Lục bắt được, đẩy một cái, cả thân áo đỏ kia ngã nhào xuống đất. Xong xuôi, Lục Lục lại một lần nữa nhìn cũng không nhìn, quay đầu muốn tiêp tục đi chẻ củi. Chính mình muốn chỉnh người lại chỉnh cũng không chỉnh được, bị rơi vào hoàn cảnh này, Hồng Liên không cam tâm liền cầm trong tay một thanh củi dài, rơi bên cạnh, nhắm thẳng đầu Lục Lục mà đập tới. Lục Lục bị bất ngờ, đáng ra có thể tránh nhưng nhìn người đi đến liền dừng động tác lại, nhận một cú vào sau gáy. Mà tên Hồng Liên kia tựa như phát điên, đập được một nhát lại thêm một nhát, điên cuồng đánh, vừa đánh vừa cười lớn. Người đi đến kia chính là Tiếu Liên, một điểm phản ứng lại cũng không có, vô cảm, hờ hững mà nhìn một màn này.
“Dừng tay! Các ngươi mau dừng tay!”
Mặc Liên ôm theo một giỏ bánh bao, liền hấp tấp chạy đến, kinh hoàng mà hét loạn. Hắn vội vàng đẩy Hồng Liên kia ra, lực đạo cũng không nhẹ, lại một đường đoạt lấy thanh củi trong tay người kia, rồi đau lòng xem xét Lục Lục đang nằm trên mặt đất. Lục Lục thực ra bị thương không nặng, sau phát đầu tiên bị bất ngờ, hắn cũng biết ôm lấy đầu, tận lực tránh bị đánh vào chỗ yếu hại, thế nhưng cũng không làm Mặc Liên bớt đi phần lo lắng cùng thương sót. Lục Lục cảm nhận được ngón tay người kia quan tâm mà kiểm tra tới lui trên mặt và cổ mình thì nhíu mày tránh né, làm Mặc Liên càng thương tâm.
Hắn sau khi xong việc với tên họ Diệp, vội vội vàng vàng muốn đi tìm Lục Lục, biết hắn chẻ củi ở phòng bếp, vừa chạy tới thì nhìn thấy cái gì, tại sao lại đánh người này? Mặc Liên bi phẫn mà trừng mắt nhìn Hồng Liên đang ngã ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc, trên mặt vẫn chưa tan đi nét cười điên dại.
“Sao? Đau lòng à? Ngươi cũng biết đau lòng?”
“Là ngươi?” Mặc Liên nghiến răng mà hỏi, trong mắt cùng trong lòng đều là căm hận cùng chán ghét.
“Tại sao lại không được là ta? Ta chính là muốn đánh chết hắn, muốn cho ngươi phải đau lòng, sống không bằng chết!” Hồng Liên điên cuồng nói.
“Chỉ vì cái tên nam nhân gọi là Thiên ca đã vứt bỏ ngươi à?!” Mặc Liên cười gằn, mỉa mai chua chát nói.
“Câm miệng! Đều là tại ngươi cả, ngươi chính là ác qủy.”
“Con sói nhỏ cuối cùng cũng mọc răng nanh, biết cắn người rồi. Thì ra là muốn trả thù ta. Tưởng đánh một tên ăn mày có thể khiến ta sống không bằng chết sao? Nực cười!” Mặc Liên cười gằn nói, còn không quên đạp cho tên này một đạp, còn dùng mũi chân dẫm lên những ngón tay của Hồng Liên, tuyệt đối không nhẹ, làm người kia đau đến đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Ngươi là tên tâm địa rắn rết, đồ ti tiện bẩn thỉu! Ngươi hại nhiều người như vậy, nào có chuyện bọn ta phải ngày ngày sống trong địa ngục mà ngươi lại phúc vui vẻ mà sống được. Ngươi sớm muộn gì cũng bị qủa báo, chết không yên đâu, các ngươi đều sẽ gặp qủa báo!”
“Hừ! Ta cũng sẽ trông mong xem có qủa báo gì được.”
Hồng Liên cũng không muốn tỏ ra yếu thế, bị đau đến nhíu mày, còn phóng lên muốn đánh người, đúng lúc này, Tiếu Liên trước giờ vẫn im lặng không lên tiếng mà nhìn mọi việc liền kích động tiến lên, chuẩn xác mà cho Hồng Liên một cái bạt tai.
“Là người mới trong quán mà còn dám lộng hành như vậy. Thật không biết phép tắc gì.”ha
Nhìn thấy tình hình không tốt, Hồng Liên cũng chẳng phải đứa ngu ngốc, cố chấp không biết gì, liền ôm mặt bỏ đi, trước khi đi nhìn một loạt ba người còn tại đó, có Mặc Liên cùng Lục Lục diện vô biểu tình, còn có Tiếu Liên đang kích động.
“Hừ! Bọn tiếu quan chết tiệt! Ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Hồng Liên vừa đi, bất ngờ Tiếu Liên vẫn đang kích động kia liền rầm một tiếng qùy xuống mặt đất, ôm lấy chân Mặc Liên mà vừa khóc vừa nói.
“Mặc Liên lão sư! Giúp ta, giúp ta, ta muốn đi tìm Tường Phong Hầu! Ngươi giúp ta nghĩ biện pháp! Chỉ có ngươi biết cách giúp được ta thôi. Chính ngươi lần trước nghĩ ra cách khiến ta tiếp cận được hắn, chỉ một bước nữa thôi là ta có thể nắm giữ được hắn rồi.” Tường Phong hầu kia chính là nam nhân hung dữ lần trước bao Tiếu Liên đi nửa tháng. Một lần nửa tháng thôi đã làm cho hắn hãm sâu mà mê luyến, thế nhưng nam nhân kia tâm một chút cũng không động, tuyệt tình mà đưa hắn trở về.
Mặc Liên nghe hắn nói như vậy cũng chẳng giao động gì, chuyện này ở chốn phong lưu có gì lạ, liền đá người đang ôm mình đi. Tiếu Liên như không bỏ cuộc, lại tiếp tục tiến lại ôm chân hắn, thảm thương mà khóc.
“Ngươi chắc chắn có cách! Ngươi chắc chắn có cách!”
“Đồ ngu ngốc! Ngươi cho rằng nam nhân dạng ấy sẽ thích ngươi!”
Mặc Liên đưa tay ra tát người kia một cái, Tiếu Liên vẫn không bỏ cuộc, trầm mê mà mà khóc.
“Cũng không nhìn xem ngươi là dạng người nào. Giả vờ thanh cao được một lần, lại nghĩ mình thực sự thanh cao sao? Loại người như chúng ta nam nhân nào sẽ coi trọng.”
Nói xong liền đặt giỏ bánh bao mình mang theo đến trước mặt Lục Lục, rồi kiên quyết bỏ đi, Lục Lục nhìn chằm chằm giỏ bánh bao, cũng không đi theo. Phía sau vẫn vang lên tiếng khóc thê thảm của Tiếu Liên, khóc không ngừng.
Ta qủa nhiên đã già, đã rất mệt rồi, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn quản nữa.