Dù là cạm bẫy cũng được, hắn quyết định nhảy vào hố lửa. Bùi Sĩ Kiệt muốn cho hắn sống không bằng chết, chi bằng hắn tự hủy diệt chính mình!
Một luồng hương khí kỳ dị phiêu tán, bởi vì đã ăn vào giải dược nên Lãnh Khải Chi không bị ảnh hưởng.
Bùi Sĩ Kiệt đang tắm sau tấm bình phong hẳn cũng ngửi được, tiếng nước đang ào ào bỗng dừng lại. Lãnh Khải Chi chậm rãi đi đến, Bùi Sĩ Kiệt chống tay lên trán, dựa lưng vào thành dục bồn.
Y cảm thấy choáng váng, hình ảnh Lãnh Khải Chi trước mắt biến thành rất nhiều, còn không ngừng xoay quanh.
Hiệu quả sao? Lãnh Khải Chi nín thở nhìn, mắt đối phương tả hữu khinh hoảng, đây là biểu hiện thần trí mơ hồ!
Cơ hội đây rồi! Lãnh Khải Chi lập tức hỏi: “Giáo chủ, ngươi có phải có một quyển bí tịch võ công được truyền lại?”
“Đúng a…” Bùi Sĩ Kiệt si ngốc trả lời.
“Vậy bí tịch để ở đâu?”
“Đặt ở…” Bùi Sĩ Kiệt thanh âm mập mờ không rõ.
“A?” Lãnh Khải Chi ghé sát tai đến bên miệng y.
“Để trong… thánh phần (mộ)…”
“Thánh phần ở đâu?”
“Ở…” Bùi Sĩ Kiệt lại nói chữ được chữ mất, mặc cho Lãnh Khải Chi cố gắng mãi mà vẫn không nghe được. Thời gian dược hiệu sắp hết, hắn không thể tiếp tục lưu lại. Thừa dịp Bùi Sĩ Kiệt còn chưa thanh tỉnh, hắn phi thân ra ngoài.
Trong viện tràn ngập mê hương, Lãnh Khải Chi cuống quít bịt mũi, trên đường đi tránh từng đoàn thủ vệ té ngã trên mặt đất, hướng đến phía bắc.
Đi vào viện tử dành cho thị tòng, Lãnh Khải Chi theo môn bài tìm kiếm, rất nhanh tìm được gian phòng của Hoàng Nghĩa. Hắn đang muốn gõ cửa, cửa lại đột nhiên mở ra.
“Lãnh công tử. Ta nghe thấy cước bộ của ngươi.”
“Vậy a…” Đối phương có thể ở khoảng cách xa như vậy nghe chính xác thanh âm cước bộ của mình, xem ra công lực cũng không đơn giản. Lãnh Khải Chi nói nhanh: “Ta đã hỏi ra chỗ bí tịch.”
“Ở nơi nào?”
“Ở trong thánh phần…”
“Thánh phần? Ta đã biết, ngươi chờ một chút.” Hoàng Nghĩa nhanh chóng trở lại trong phòng, thay một thân y phục dạ hành. ”Đi theo ta, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng xôn xao, xem ra Bùi Sĩ Kiệt đã khôi phục thần trí.
Hoàng Nghĩa dẫn Lãnh Khải Chi tránh thoát thị vệ tuần tra, chạy đến chuồng ngựa. Không còn công lực, Lãnh Khải Chi phải rất vất vả mới theo kịp.
“Hoàng Nghĩa tiền bối, ngươi biết thánh phần ở đâu sao?” Lãnh Khải Chi thở phì phò, sau lưng Hoàng Nghĩa hỏi.
“Nếu tin tức của ta không sai, thánh phần trên ngọn núi cao nhất của Sơn Thần Lĩnh.”
“Ngọn núi cao nhất của Sơn Thần Lĩnh?” Đang nói, hai người đã tới trước chuồng ngựa, Hoàng Nghĩa dắt ra hai con khỏe mạnh, cùng Lãnh Khải Chi leo lên lưng ngựa.
“Bên này!” Hoàng Nghĩa một cước thúc vào bụng, con ngựa phi thẳng ra khỏi cửa hông, Lãnh Khải Chi theo sát phía sau.
Hai người liều mạng chạy băng băng. Thủ vệ ngoài cửa toàn bộ bị Hoàng Nghĩa phóng phi đao giải quyết.
Vừa chạy đến sơn đạo, rất nhiều truy binh cũng đã đuổi tới, đi đầu đúng là Bùi Sĩ Kiệt!
“Nhanh lên.” Hoàng Nghĩa nói vọng lại với Lãnh Khải Chi.
Lãnh Khải Chi tuy rằng công lực đã mất, kỹ thuật cưỡi ngựa vẫn rất tốt. Hắn nhanh chóng khống chế được con ngựa, rất nhanh khiến nó vượt qua Hoàng Nghĩa.
Bùi Sĩ Kiệt đang truy theo, cao giọng quát: “Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Giang Triết bên cạnh bỗng nhiên không hề xin phép Bùi Sĩ Kiệt mà ra lệnh: “Bắn tiễn!”
Bùi Sĩ Kiệt muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, bọn thị vệ sớm giương cung, một trận mưa tiễn hạ xuống Lãnh Khải Chi cùng Hoàng Nghĩa.
Lãnh Khải Chi treo hai chân lên lưng ngựa, gắng sức xoay ngược thân mình xuống. Vì muốn sống nên một chút khí lực còn sót lại trong cơ thể hắn cũng bị bức ra hết, thành công giúp hắn tránh mưa tiễn. Hoàng Nghĩa lại không may mắn như vậy, sau lưng trúng hai tiễn, hét thảm lập tức ngã nhào.
Lãnh Khải Chi trơ mắt nhìn Hoàng Nghĩa ngã ngựa, nhưng không cách nào giúp được. Hắn cắn chặt răng, lại dùng sức xoay người, thúc ngựa hướng đỉnh núi chạy như điên, Bùi Sĩ Kiệt nhanh đuổi theo, không quên đối thủ hạ rống to: “Không cho phép bắn tiễn!”
Lãnh Khải Chi dần dần nhận ra đoạn sơn đạo này, đây đúng là đường đi đến một trong “tam đại tiên cảnh” Bùi Sĩ Kiệt sở phong —— “Hồng Liên Nhật Lạc”!
Hay cái gọi là thánh phần chính là chỉ khối cự thạch trên đỉnh núi? Lãnh Khải Chi đoán, Bùi Sĩ Kiệt đang theo sát, mình tuyệt đối không thể bị bắt trở về! Chỉ có được ăn cả ngã về không!
“Giá!” Lãnh Khải Chi mãnh liệt súy dây cương, bắt con ngựa chạy nhanh hơn nữa.
Đến đỉnh núi, con ngựa vừa thắng lại, Lãnh Khải Chi liền phi thân nhảy xuống, hai chân mỏi nhừ lảo đảo, bất quá rất nhanh liền đứng vững.
Lãnh Khải Chi chạy vội tới khối cự thạch, tìm từng chỗ một, không hề thấy. Hay là còn có cơ quan gì? Hắn thầm nghĩ.
Dưới chân núi đã truyền đến tiếng vó ngựa, lòng nóng như lửa đốt, chưa từ bỏ ý định, hắn đưa tay sờ sờ cự thạch. Tiếng vó ngựa đã tới gần trong vòng trăm trượng! Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ánh trăng ló ra khỏi đám mây, chiếu rọi đỉnh núi.
Chuyện thần kỳ phát sinh, hoa văn trên cự thạch dưới ánh trăng hiện ra, Lãnh Khải Chi chăm chú nhìn kỹ, phát hiện đó là tiếng Phạn. Không bao lâu trước đây hắn từng theo An Trường Quân đi khắp nơi, đối với tiếng Phạn cũng biết một ít.
Đây là chìa khóa sao? Lãnh Khải Chi không do dự, rất nhanh niệm lên. Vừa xong, bên dưới đại thạch đầu lập tức truyền đến tiếng động như của một cơ quan nào đó, cự thạch nặng nề dời qua bên cạnh! Một cái cửa động sâu không thấy đáy xuất hiện.
Lãnh Khải Chi vui mừng quá đỗi, phía sau truyền đến tiếng Bùi Sĩ Kiệt gầm rú ——
“Khải Chi!!”
Lãnh Khải Chi quay đầu nhìn y đang chạy như điên về phía mình, hắn nắm chặt nắm tay, không suy nghĩ gì nữa, thả người nhảy vào trong động…
◇◇◇
Hai tháng sau ——
Sương sớm bao phủ thành trấn, sắc trời vẫn âm u, trên đường không một bóng người. Tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên trên con đường nhỏ tĩnh mịch, trên lưng ngựa là một nam tử thân hình gầy yếu, thần tình mệt mỏi —— đúng là người hai tháng trước rời đi Hồng Liên Đảo, Lãnh Khải Chi.
Hắn đã hai ngày chưa ăn gì, hơn nữa nhiều ngày chạy suốt đêm, suýt ngất xỉu không biết bao nhiêu lần. Nhưng vẫn chưa tới nơi, hắn cố gắng gượng, dựa vào trí nhớ tìm đến con đường quen thuộc.
Con ngựa đi đến một tòa đại trạch bên ngoài có một cây cổ thụ trăm năm, Lãnh Khải Chi híp mắt cố nhìn rõ.
Dường như là nơi này… Tâm tình của hắn lập tức trầm tĩnh lại, ngay cả khí lực xuống ngựa cũng không có, cứ như vậy ngã sấp trên lưng ngựa.
Không lâu sau, đại môn truyền đến tiếng vang, một nam tử nhỏ gầy đẩy cửa đi ra. Lãnh Khải Chi nghe được, thân mình bỗng nhúc nhích, con ngựa như có linh tính bước về phía người nọ.
Đối phương nhìn thấy con ngựa cùng với người trên lưng nó bỗng nhiên xuất hiện, vạn phần kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi không sao chứ…” A Lê nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Khải Chi, Lãnh Khải Chi rên một tiếng, cả người bỗng dưng trượt xuống. Nam tử cực kỳ hoảng sợ, luống cuống tay chân tiếp được hắn.
Nam tử cố hết sức đỡ Lãnh Khải Chi: “Xin hỏi… Ngươi đi đâu…”
Lãnh Khải Chi thanh tỉnh một chút, hắn vận hết toàn thân khí lực, đứt quãng nói: “Ta tìm… An… An Trường Quân Minh Chủ…”
A Lê vội vàng để hắn ngồi trên bậc thang, chạy vào trong, vừa vặn đụng vào một lão nô đang cầm chổi quét tước.
“Vị lão nhân gia, bên ngoài có một nam nhân nói muốn tìm An Minh Chủ, hắn té xỉu rồi, phiền toái ngươi đi xem hắn được không?”
Lão nô kia theo A Lê ra ngoài. Lãnh Khải Chi đã muốn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, lão nô ngồi xổm xuống nhìn mặt đối phương, bỗng nhiên trừng lớn mắt kêu sợ hãi: “Lãnh công tử!!”
A Lê bị lão nô làm hoảng sợ, lão nô ném cây chổi, kích động chạy vào trong, vừa chạy vừa la: “Có ai không! Có ai không! Lãnh công tử đã trở lại! Nhanh đi thông tri lão gia!”
A Lê ở bên ngoài coi chừng Lãnh Khải Chi, không lâu sau, An Trường Quân dẫn theo một đám thị tòng từ sau cửa chạy tới.
“Lão thiên! Khải Chi!” An Trường Quân bước một bước dài tới chỗ Lãnh Khải Chi, nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch, sau thần sắc An Trường Quân mới thả lỏng một chút.
“Lão gia, Lãnh công tử có bị thương nặng không?” Lão nô đứng một bên lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, chính là mệt mỏi quá độ, bất quá mạch tượng có điểm không xong…” An Trường Quân đang trả lời, thình lình nhìn thấy bên trong vạt áo Lãnh Khải Chi thấp thoáng hiện tiên hồng sắc. An Trường Quân hồ nghi kéo ra nhìn kỹ, chỉ thấy trên vai Lãnh Khải Chi một đóa Hồng Liên.
An Trường Quân khiếp sợ, đôi môi run rẩy, bọn thị tòng cũng nghi hoặc nhìn.
“Lão gia, đây là…”
“Đừng nói gì nữa, nhanh đi kêu đại phu.” An Trường Quân sắc mặt âm trầm, đem Lãnh Khải Chi ôm vào trong lòng.
Mọi người cũng đi theo vào nhà, con ngựa thấy chủ nhân bị khiêng đi cũng rất ngoan ngoãn theo sát. A Lê một lần nữa khép lại hai cánh cửa, ảm đạm xoay người bước đi trong màn sương dày đặc.
Dược thang cam khổ (đắng) đan xen một ít thanh điềm chảy vào miệng, Lãnh Khải Chi mơ mơ màng màng nuốt xuống. Mi mắt của hắn khẽ động, hơi hơi mở ra.
Mơ hồ mấy bóng người vây quanh, nghe tiếng bọn họ vui sướng kêu:
“Tỉnh tỉnh!”
“Mau mau, đem thuốc uy xong…”
Thanh âm thế nào quen như vậy… Lờ mờ hiểu được, mình đã trở về rồi, có thể an tâm rồi. Hắn cô lỗ cô lỗ uống hết dược thang còn lại.
Nha hoàn dọn dẹp xong, An Trường Quân ngồi ở bên giường, thay Lãnh Khải Chi lau dược vương nơi khóe miệng. Lãnh Khải Chi dần dần thấy rõ xung quanh, hắn mệt mỏi quay đầu nhìn mọi người trước mặt.
“Sư phụ…” Hắn nhẹ nhàng gọi.
“Khải Chi… Ngươi cuối cùng đã trở lại.” An Trường Quân vừa đau lòng lại vừa áy náy.
“Đại sư huynh.” Hạ Cảnh Tề cũng đến.
“Sư huynh…” Thê tử Hạ Cảnh Tề là Dương Duyệt Tâm cũng ở bên cạnh.
Lãnh Khải Chi đối bọn họ nhẹ nhàng gật đầu, cười thư thái. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu, vội vàng chống người dậy nói: “Sư phụ, Bùi tiền bối hắn không chết, ta đã thấy hắn…”
An Trường Quân thần tình khiếp sợ, kích động nắm tay Lãnh Khải Chi, đôi môi run rẩy.
“Ngươi… Ngươi nói thật?”
“Đúng, đệ tử cùng hắn gặp mặt… Chính là hắn tựa hồ đã quên chuyện của người…”
“Ngươi nói cái gì?” An Trường Quân nghe như sấm sét giữa trời quang.
“Bùi tiền bối hoàn toàn không nhớ người, vô luận ta nói cái gì, hắn đều không tin…”
Hạ Cảnh Tề không chịu nổi xen vào: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình tương đương phức tạp, sư phụ, nhưng thật ra là…” Lãnh Khải Chi nói đến một nửa, bỗng nhiên ho khan.
“Tốt lắm tốt lắm…” An Trường Quân lo lắng thân thể hắn chịu không nổi, nhanh chóng giúp hắn đắp chăn: “Ngươi đừng vội nói, nghỉ ngơi thật tốt, hết thảy chờ ngươi thân thể bình phục tính sau…”
“Thị… Khụ khụ…” Lãnh Khải Chi nghe lời nằm xuống.
Mọi người rời đi, Hạ Cảnh Tề bảo nha hoàn đưa Dương Duyệt Tâm trở về phòng, còn mình thì cùng An Trường Quân đến thư phòng.
“Sư phụ, chuyện Đại sư huynh trở về, chúng ta có nên thông tri Võ Lâm Minh?”
Phía trước An Trường Quân một mảnh trầm mặc, Hạ Cảnh Tề lại hỏi một lần, An Trường Quân mới giật mình đáp:
“Này… Trước tạm thời không cần thông tri bọn họ…”
“Sư phụ, người có phải đang có tâm sự?” Hạ Cảnh Tề cẩn thận hỏi.
An Trường Quân dừng bước, thở dài, nhìn cây cối trong đình viện, vẻ mặt ưu thương.
Sư phụ nhất định là vì Lãnh Khải Chi nói đến chuyện vị “Bùi tiền bối” kia mà phiền lòng, Hạ Cảnh Tề nghĩ. Dù thời gian theo An Trường Quân không ngắn, nhưng đối với quá khứ của sư phụ, Hạ Cảnh Tề cũng chỉ biết một phần.
Hạ Cảnh Tề lại hỏi: “Sư phụ, đệ tử nhớ rõ, Đại sư huynh là vì giúp người tìm một người mới mất tích nhiều năm. Người nọ chính là “Bùi tiền bối” lúc nãy các ngươi nói sao?”
An Trường Quân trong mắt sầu tư, cười khổ gật đầu.
“Ta vẫn cảm thấy hắn còn tại nhân thế, nhưng luôn luôn không dám tham vọng quá đáng rằng ý nghĩ của chính mình sẽ trở thành sự thật. Mà nay chứng thật hắn còn sống… lại không nhớ rõ ta. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có ta một bên tình nguyện ghi nhớ hắn nên cảm thấy được có điểm khổ sở mà thôi.”
“Sư phụ, người cùng vị Bùi tiền bối này, rốt cuộc là quan hệ như thế nào…”
An Trường Quân không trả lời, hắn cầm quyền, nói: “Chuyện của chúng ta ta sẽ xử lý, bất quá… Chứng kiến Khải Chi biến thành như vậy, ta không có tư cách đi lo chuyện của mình, hết thảy chờ Khải Chi khôi phục tính sau.”
Kỳ thật An Trường Quân rất muốn lập tức nhảy ngay lên ngựa đi tìm Bùi Nhược Tỉ, nhưng không thể ích kỷ mặc kệ Lãnh Khải Chi như thế.
“Sư phụ người đừng tự trách, Đại sư huynh đã bình an trở lại, tuy rằng thân thể thực suy yếu, nhưng chỉ cần hảo hảo điều dưỡng nhất định sẽ khôi phục nhanh thôi.”
“Không phải vấn đề này…” An Trường Quân thần sắc ngưng trọng. “Cảnh Tề, ngươi có thấy hình xăm trên vai Khải Chi?”
“Hình xăm? Đệ tử không chú ý tới… Đó là cái gì?”
“Khải Chi hắn… Chỉ sợ gặp phải đại phiền toái…”
“Đại phiền toái?”
“Hắn sẽ đem cả đời đổ đi vào… Đều là ta hại hắn!” An Trường Quân lại gắt gao nắm tay.
“Sư phụ, đây rốt cuộc là…” Hạ Cảnh Tề đối lời của An Trường Quân hoàn toàn không hiểu.
An Trường Quân nói rõ: “Hình xăm trên vai hắn chính là dấu hiệu của Hồng Liên Giáo, một đóa sen đỏ. Người nào có dấu hiệu này, đời đời kiếp kiếp đều là người của Hồng Liên Giáo Giáo chủ!”
“Hồng Liên Giáo Giáo chủ?” Hạ Cảnh Tề cũng cả kinh.
“Chỉ có Giáo chủ hoặc là người chí thân của Giáo chủ, mới có tư cách mang ấn ký Hồng Liên. Hồng Liên Giáo tín đồ thấy Hồng Liên như thấy Giáo chủ. Khải Chi trên người có thứ này… Hắn chẳng khác nào biến thành người Hồng Liên Giáo! Bọn họ không có khả năng sẽ thả hắn, nhất định sẽ tìm đưa hắn mang về!”
“Sư phụ… Người đối Hồng Liên Giáo sự như thế nào rõ ràng như vậy?”
An Trường Quân ánh mắt lóe lên, Hạ Cảnh Tề thấy sư phụ tựa hồ không muốn nói bèn nhanh chóng thay đổi vấn đề: “Sư phụ, nếu biết bọn hắn sẽ đến bắt Đại sư huynh, chúng ta đây nên làm như thế nào?”
“Ai…” An Trường Quân thở dài: “Cầu mong bọn hắn không đến mang đi Khải Chi, nếu không với lực lượng của chúng ta chỉ sợ không thể đấu lại…”
“Sư phụ, người đừng lo lắng, chúng ta còn có cả võ lâm làm hậu thuẫn a.”
“Vi sư sợ đúng là chuyện đó!” An Trường Quân mày nhíu chặt: “Nếu bởi vì Khải Chi, khiến Hồng Liên Giáo cùng Võ Lâm Minh lại giao phong…”
“Nhưng… Cũng không thể cứ như vậy chờ bọn hắn đến đem Đại sư huynh đi?”
“Hồng Liên Giáo… kỳ thật cũng không tà ác như chúng ta nghĩ…” An Trường Quân nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
“Sư phụ, chẳng lẽ người cho rằng, để sư huynh theo bọn họ đi cũng không sao?” Hạ Cảnh Tề lớn mật đoán.
“Không phải.” An Trường Quân nhanh chóng phủ nhận. “Ta chỉ là muốn làm rõ lòng của Khải Chi, chỉ cần hắn không muốn, vi sư nhất định đem hết toàn lực cũng phải bảo vệ hắn.”
“Ân… Sư huynh mấy năm qua có thể đã trải qua rất nhiều sự chúng ta không tưởng được, chờ thân thể của hắn khôi phục, chúng ta tiếp tục cùng hắn nói chuyện.”
“Đúng a, hơn nữa Khải Chi tựa hồ bị phong trụ huyệt đạo, dẫn đến khí huyết không thông, mạch tượng rối loạn, phải nghĩ biện pháp giúp hắn mới được…”
“Sư phụ, có gì cần đệ tử hỗ trợ, thỉnh cứ việc phân phó.”
“Hảo hảo…”
Hai người vừa nói, vừa tiếp tục đến thư phòng.
Lãnh Khải Chi nghỉ ngơi mấy ngày, An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề vì giúp hắn giải huyệt đạo đã dùng rất nhiều biện pháp, nhưng đều không thể làm công lực của hắn hoàn toàn khôi phục.
“Khải Chi, hắn rốt cuộc dùng phương pháp gì phong trụ huyệt đạo của ngươi?”
“Ta cũng không rõ lắm, bọn hắn dùng ngân châm đâm vào huyệt đạo của ta…” Lãnh Khải Chi nhớ lại tình cảnh lúc đó:
“Dường như có gia nhập một ít chân khí… Khi đó ta cảm thấy được, khí tức vận hành trong cơ thể thoáng cái bị chặt đứt…”
Một bên Hạ Cảnh Tề xen vào: “Xem ra là tương tự phương pháp châm cứu, chúng ta dùng đồng dạng phương pháp nói không chừng có thể giải khai huyệt đạo.”
“Cứ thử một lần đi.” An Trường Quân nói: “Cảnh Tề, ngươi giúp ta thỉnh đại phu, còn có, đem huyệt đạo đồ của ta đến đây luôn.”
“Hảo.” Hạ Cảnh Tề lui ra ngoài.
Lãnh Khải Chi áy náy nói: “Sư phụ, đệ tử vô năng, gây phiền toái cho các ngươi nhiều như vậy…”
“Ngươi ngàn vạn lần đừng nói thế, đều do vi sư không tốt, là vi sư đem ngươi hại thành dạng này.” An Trường Quân so với hắn càng áy náy.
“Sư phụ…”
Hai thầy trò không nói gì trong chốc lát, An Trường Quân hắng giọng, hỏi: “Khải Chi… Về chuyện ngươi cùng vị kia Giáo chủ… Ngươi có tính toán gì không?”
“Ách… Sư phụ, người là chỉ…”
“Vị kia Giáo chủ… Có phải hay không yêu ngươi?”
Lãnh Khải Chi khuôn mặt tuấn tú ảm đạm, thấp giọng nói: “Không phải…”
“Hắn đem dấu hiệu Hồng Liên Giáo xăm trên người ngươi, chẳng lẽ không phải vì muốn ngươi thuộc về hắn?”
Lãnh Khải Chi không khỏi dùng sức che vai phải, khàn giọng: “Không phải… Hắn chỉ là muốn nhục nhã ta mà thôi…”
“Các ngươi trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vì tương lai Lãnh Khải Chi, An Trường Quân cảm giác mình phải biết rõ ràng.
“Ta cùng hắn…” Lãnh Khải Chi nhớ lại, đứt quãng nói: “Ta cùng hắn ngẫu nhiên nhận thức… Ngay từ đầu chúng ta cũng không biết thân phận của đối phương, ở chung lâu liền bất tri bất giác hấp dẫn nhau, ta cũng đã quên thân phận của mình, đối với hắn động tình…” Nói đến chỗ này, Lãnh Khải Chi mặt dần dần phiếm hồng, bất quá ánh mắt của hắn rất nhanh liền tối sầm xuống:
“Sau ta biết hắn là Giáo chủ… Ta vừa kinh vừa sợ, ta biết mình cùng hắn là không thể nào, nhưng ta đã hãm sâu… Đều tại ta lúc trước không khắc chế chính mình…”
“Ngươi không cần nói như vậy, chuyện cảm tình, vốn không phải nói khắc chế liền có thể khắc chế.” An Trường Quân tràn đầy cảm xúc nói. “Ngươi nói ngươi đối với hắn động tình, vậy còn hắn? Hắn yêu ngươi sao?”
Lãnh Khải Chi cúi thấp đầu nói: “Đã từng…”
Thấy hắn không nói được nữa, An Trường Quân phỏng đoán: “Hắn biết thân phận của ngươi liền thay lòng đổi dạ?”
“Đúng, hắn hận ta lừa gạt hắn… Vô luận ta giải yêu thế nào cũng không được…”
“Ngươi bị hắn xăm Hồng Liên, là chuyện khi nào?”
“Là sau khi thân phận của ta bại lộ, công lực cũng bị phế sạch.”
“Đây không phải là chứng minh hắn còn yêu ngươi sao?”
“Không phải…” Lãnh Khải Chi trong mắt lóe lệ quang, thanh âm khàn khàn: “Hắn chính miệng nói, đây chỉ là chủ nhân muốn lưu lại dấu hiệu trên vật sở hữu của mình thôi, hắn sẽ không tiếp tục yêu ta…”
“Hắn thật sự nói như vậy?”
“Ân…”
“Kia… Ngươi là như thế nào rời đi hắn?”
Nói chuyện này, Lãnh Khải Chi nhớ tới mình còn rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ. “Kỳ thật cũng là cơ duyên xảo hợp… Sư phụ, người có biết Võ Lâm Minh còn cử một gián điệp khác tiềm phục tại Hồng Liên Giáo hay không?”
“Gián điệp khác? Vi sư không có nghe qua.”
“Vậy có thể là một vị trưởng lão chưa được phê chuẩn mà tự tiện thâm nhập, người nọ gọi Hoàng Nghĩa. Sau đó hắn tìm được ta, nói có thể giúp ta rời đi.” Lãnh Khải Chi nói hết chuyện Hoàng Nghĩa cùng chuyện bí tịch, An Trường Quân cau mày:
“Võ Lâm Minh nhiều người bảo thủ, không nguyện ý buông tha vướng mắc cùng Hồng Liên giáo. Bọn hắn như thế khiêu khích, khó trách song phương mâu thuẫn luôn luôn không thể tiêu trừ.”
“Đệ tử cũng hiểu được trộm bí tịch là việc không thể thực hiện. Lúc ấy đáp ứng trợ giúp Hoàng Nghĩa, chủ yếu cũng là vì thoát thân, cho nên coi như sau khi tìm được nơi giấu bí tịch, ta cũng không lấy đi.”
“Ngươi chính là thông qua cái gọi là “thánh phần” kia mà đào thoát khỏi Hồng Liên Đảo?”
Lãnh Khải Chi kể lại quá trình bản thân chạy trốn: “Đúng, kỳ thật thánh phần chính là Hồng Liên Giáo bí đạo, đệ tử đoán đó là cấp Giáo chủ trong lúc nguy cấp. Đệ tử đánh bậy đánh bạ đi vào, ra được bến tàu, thừa dịp truy binh chưa tới trốn lên một thương thuyền. Cứ như vậy theo thương thuyền ly khai Hồng Liên đảo, tìm hơn hai tháng, nhiều lần trắc trở mới trở về được.”
“Ngươi chịu ủy khuất rồi…” An Trường Quân áy náy.
“Không có.” Lãnh Khải Chi vội lắc đầu, “Lúc trước đáp ứng làm gián điệp, ta đã dự đoán được nguy hiểm, nay đệ tử có thể toàn thân trở ra, đã là vạn hạnh.”
“Khải Chi…” An Trường Quân nhớ tới một vấn đề: “Ngươi một mình trốn đi, ngươi cảm thấy Hồng Liên Giáo Bùi Giáo chủ sẽ cứ như vậy bỏ qua ngươi sao?”
Lãnh Khải Chi giật mình, nhẹ giọng: “Hắn đối ta đã không có cảm tình, theo lý sẽ không vì ta mà tiêu phí quá nhiều tâm lực mới đúng… Ta đào tẩu, hắn có thể sẽ thực tức giận. Bất quá hắn có nói qua, đời này chưa từng rời khỏi Hồng Liên Đảo, nay vì một người hắn thống hận… Hắn không đến mức phá giới đâu…”
“Vi sư lại cảm thấy không phải vậy.” An Trường Quân thành khẩn nói. “Hắn có lẽ vẫn còn yêu ngươi…”
“Không có khả năng a…”
“Này chỉ là phán đoán của ta, vi sư cũng không dám nói chính xác…” An Trường Quân ngừng một chút: “Ta chỉ biết là, yêu càng nhiều hận càng sâu, hắn càng tỏ vẻ hận ngươi càng chứng tỏ hắn còn yêu ngươi. Nếu hắn thực sự tới tìm ngươi, vậy chứng minh, hắn đối với ngươi vẫn là có tình cảm, mà tình cảm này, tuyệt đối không phải là “hận”.”
Lãnh Khải Chi nghe xong lời này, cả người cũng mộng.
An Trường Quân vỗ vỗ vai hắn: “Tình huống hiện tại của ngươi, cùng vi sư năm đó trải qua giống hệt. Vi sư lúc trước bởi vì không đủ kiên định mà bỏ lỡ chân ái, hi vọng ngươi sẽ không giống ta.”
Lãnh Khải Chi thấp đầu không nói, thất thần nhìn hoa văn trên chăn, đến An Trường Quân ly khai lúc nào cũng không biết.