- Tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không nói rõ lí do, không phải là khiếu nại trong công việc thì tôi sẽ không cho cô số điện thoại của cô ấy.
- Tôi chỉ muốn gặp cô ấy có chút chuyện- cô ta nói.
Nhìn cô gái đứng quay lưng với cô đang khoanh tay nói chuyện với Huyền, đi đến gần Ngân:
- Có chuyện gì vậy em?
- A, chị Hương..
Tiếng kêu không phải là nhỏ của Ngân đã thu hút sự chú ý của những người còn lại.
- Chào cô, tôi muốn nói chuyện với cô. – cô gái bước đến trước mặt cô và nói.
Nhìn cô gái trong trang phục công sở, cô ngước mắt nhìn như hỏi Huyền có chuyện gì?
Huyền nhanh chóng ra kéo tay và thì thầm hỏi cô.
- Cô ta là khách hàng mà cả tuần nay tối nào mày cũng đi giao hàng đấy. Không biết có chuyện gì mà từ lúc đến đây cô ta cứ đòi số điện thoại của mày. Có chuyện gì à? Nếu khó quá thì để tao giải quyết cho.
Cùng với câu nói đó là ánh mắt "cứ để chị lo" đầy anh hùng của Huyền. Phì cười vì cái tư thế đó của Huyền, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Ngước mắt nhìn cô gái, hôm nay cô ta để buông tóc và trang điểm làm cô không nhận ra. Mọi khi cô đến công ty cô ta giao hoa, cô ta luôn búi tóc và trước ngực của cô ta luôn có bảng tên giúp cô xác định chủ nhân một cách dễ dàng. Tan làm là cô đã mang trả túi cho cô ta, cô chỉ vừa đi dạo một chút vậy mà cô ta đã đến đây. Chắc là sau khi nhận được túi cô ta đã tìm hiểu "ân nhân" để rồi đến đây đôi co với Huyền.
- Cô tìm tôi có chuyện gì? – Cô hỏi cô ta dưới ánh mắt tò mò của Huyền và hai cô nhân viên.
Như nhận thấy những ánh mắt đó, cô ta nhìn quanh một lượt rồi đánh ánh mắt sang quán cà phê bên đường.
- Ở đây không tiện, chúng ta sang quán cà phê đối diện nói chuyện.
Nói rồi không đợi cô trả lời, cô ta đã quay người đi thẳng ra cửa. Hơi lưỡng lự một chút, cô cũng đi theo cô ta sang quán cà phê. Vào quán cà phê cô ta đã ngồi yên vị ở chiếc bàn ở cuối dãy. Đi đến trước mặt cô ta và ngồi xuống.
- Hai chị dùng gì ạ? – cậu phục vụ đã nhanh chóng đưa menu và tươi cười hỏi.
- Cho tôi một tách cà phê, cảm ơn. – Cô ta nhanh chóng trả lời cậu phục vụ.
- Em cho chị một cốc nước gừng ấm pha chút mật ong nhé. Cảm ơn em.
Sau khi nhìn cô ta, cô cũng nhanh chóng trả lời cậu phục vụ và bỏ qua ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai người. Tần ngần một lúc khi thấy cô không hề có ý trêu đùa hay thay đổi ý kiến thì cậu ta mới quay vào sau quầy. Khi cậu ta vừa đi cô ta nhanh chóng vào chủ đề:
- Tôi rất cảm ơn cô đã trả túi cho tôi và xin lỗi cô về chuyện hiểu lầm lần trước. Đây là một chút tấm lòng của tôi mong cô nhận giúp.
Vừa nói cô ta vừa đẩy chiếc phong bì về phía cô. Nhìn phong bì ở trên bàn, rồi nhìn cô ta, khuôn mặt đã không còn vẻ ra lệnh cho cấp dưới như vừa nãy. Bây giờ trông cô ta có vẻ thuận mắt hơn.
- Cà phê của chị, nước gừng ấm pha mật ong của chị đây ạ.
Đang định trả lời thì anh phục vụ đã đem đồ uống đến. Gật đầu cảm ơn cô nhìn cốc cà phê của cô ta. Suy nghĩ một lúc, khi cô ta đang định cầm cốc cà phê lên uống thì cô nhanh chóng trả lời:
- Lời cảm ơn của cô thì tôi sẽ nhận còn cái phong bì này tôi sẽ không nhận. Tất cả việc này chỉ là ngẫu nhiên thôi chính, cái túi đó không phải của tôi thì việc trả lại cho người mất đó là điều hiển nhiên. Tôi chỉ làm những gì tôi nên làm thui. Còn việc hiểu lầm lần trước tôi mong lần sau cô hãy điều tra rõ rồi mới phán xét người khác. Những chuyện đó tôi đều bỏ qua cho cô nhưng còn cái tát mà tôi nhận được buổi sáng hôm đó thì cô định thế nào?
- Tôi đã đưa "phí đền bù" mà cô không nhận, vậy cô muốn gì? – cô ta nhìn tôi và hỏi.
- Dễ thôi, con người tôi rất mang thù, cô đánh tôi một cái thì cô phải uống hết cốc nước này thì tôi sẽ tha thứ cho cô.
Nói rồi cô đẩy cốc nước gừng pha mật ong ấm đến trước mặt cô ta và nhanh chóng giành lại cốc cà phê vẫn còn bốc khói nghi nghút. Trước ánh mắt nghi ngờ của cô ta, cô nhấp một ngụm cà phê.
- Cô đang đùa phải không? Chỉ vậy thui? – Cô ta hỏi lại cô như tìm câu khẳng định.
- Tôi nói thật. Cô không uống hết là tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Không biết do tin câu nói hay do ánh mắt hù dọa của cô quá có mức sát thương mà cô ta nhanh chóng uống hết cốc nước được giao.
Đặt chiếc cốc không xuống bàn như minh chứng, cô ta nhìn cô như muốn hỏi còn có yêu cầu nào khác nữa không.
- Được rồi. Không còn việc gì nữa thì tôi phải về làm việc đây. Chào cô! À, lần sau đã đau dạ dày thì đừng nên uống cà phê, một cốc nước ấm sẽ hợp với cô hơn đấy. Giờ này tôi nghĩ cô nên có một bữa ăn nhẹ.
Nói xong cô đứng lên và đi thẳng ra quầy.
- Sao cô biết tôi bị đau dạ dày? - Cô ta ngạc nhiên hỏi theo cô.
- Khi tôi vào cửa đã thấy cô nhíu mày, tay xoa phần trên rốn, cùng với công việc hôm nào cũng tăng ca cả tuần khi tôi đi giao hoa thì cũng không khó để phát hiện đâu. Cảm ơn cô về cốc cà phê.
Không quay đầu lại cô vẫn nhanh chóng trả lời cô ta, bỏ mặc cô ta vẫn còn thẫn thờ nhìn cốc nước trống không trên bàn.
Chương 10
Vừa bước vào quán cô đã đón nhận cái nhìn chăm chú của ba cặp mắt. Thy nhanh chóng chạy ra cửa xem có cái đuôi nào theo cô nữa không và quay lại lắc đầu với hai người còn lại.
- Cô ta tìm mày có chuyện gì thế? Cô ta đâu? – Huyền đã nhanh chóng nói thay tiếng lòng của hai cô nhân viên.
- Không có chuyện gì cả. Tao nhặt được cái túi của cô ta nên gửi trả. Cô ta đến để cảm ơn thôi. Đây, trà sữa của người đẹp đây, vị đặc biệt đấy. Hai em cũng có phần nè.
Không để cho Huyền hỏi thêm cô nhanh chóng giơ trà sữa trước mặt ba cô nàng. Các tín đồ trà sữa nhanh chóng chọn lựa vừa uống vừa gật gù khen ngon.
- Ê, đừng tưởng dùng mấy cốc trà sữa là bọn tao cho qua đấy nhé. Kể rành mạch mọi chuyện xem nào. - Huyền vừa trà sữa vừa hỏi.
Cứ tưởng là mấy cốc trà sữa đánh lạc hướng, giúp cô thoát khỏi màn "hỏi han ân cần", không ngờ tinh thần hóng chuyện của ba người kia vẫn không giảm.
- Thì chuyện như tao vừa kể đấy thui. Có phải tiểu thuyết đâu mà dài dòng.
- Thật không, chỉ có thế thôi? - Huyền vẫn cố gắng hỏi lại vẻ mặt vẫn còn nghi ngờ.
- Thật. – Cô phải gật đầu khẳng định và bày ra vẻ mặt chân thật nhất để Huyền tin tưởng.
- Hừ, làm người tốt không muốn lưu danh. Thế mà lúc cô ta đến quán mặt cứ lạnh tanh, hỏi có chuyện gì cũng không chịu nói, tao lại tưởng mày lại vô tình làm người ta mất lòng, đang định làm "mỹ nhân cứu mỹ nhân" đây. Thế người tốt hôm nay có bận gì không, chở người đẹp này tặng hoa tặng sinh nhật nào.
- Ừ, được thui. - Cô nhanh chóng đồng ý trước ánh mắt không mấy tin tưởng của hai cô nhân viên.
Đứng trước cửa một quán bar cô cứ tưởng là như mọi khi, cô định đứng chờ Huyền giao hoa xong thì về nhưng cô nàng lại lôi kéo cô vào quán.
- Đi mà, đi vào cùng tao thui, sinh nhật em họ tao. Nó bảo chỉ mời bạn bè và những người thân thiết thôi mà. – Huyền cố năn nỉ cô.
- Thui, không quen biết gì mà đến lại không chuẩn bị gì thì ngại quá. Với lại tao ăn mặc thế này không phù hợp. Hơn nữa mày biết tao không thích những nơi như thế này mà. – Cô cố gắng thuyết phục Huyền tha cho cô.
Huyền nhìn lại cô khắp lượt, quần jean áo phông giày thể thao đơn giản. Trái ngược với cô, Huyền diện váy đỏ rực rỡ, trang điểm làm nổi bật, vừa nhìn là biết đi dự tiệc.
- Không sao mà, đi đi mà.. - Huyền vẫn cố năn nỉ cô.
- Thui mày vào đi không muộn. Mày gửi hộ tao cho em mày "chúc em sinh nhật vui vẻ". Thế nhé, tao về đây, đi chơi vui vẻ.
Không để Huyền kịp phản ứng cô nhanh chóng ngồi lên xe và đi thẳng. Đứng thêm tí nữa thui là cô sẽ không thoát được những lời năn nỉ ỉ ôi của Huyền mà phải hộ tống cô nàng từ đầu buổi đến cuối buổi. Cô đã có kinh nghiệm xương máu về vụ này rùi. Lần trước cũng là sinh nhật bạn cấp ba của Huyền, cô đã phải thác tùng theo nó và chịu đựng sáu tiếng đồng hồ trong ồn ào, rượu và thuốc lá để đợi đến rạng sáng đưa cô nàng về với tinh thần đầy trách nhiệm của người không say. Cuộc sống không quy luật đó làm cô ốm mất mấy ngày, dưới con mắt thương cảm của Huyền nên những lần sau nó cũng ít khi rủ cô đi cùng nữa.