Tay khác đã ổn định bắt lấy tay hắn đoán mạch.
“ Ngươi.....!!”
“ Đó là chuyện đã lâu..khụ...nếu nàng thích....khụ...khối ngọc này ta tặng...khụ...khụ....”
Nhìn hắn ho ra máu liền lắc đầu, đem nữa mảnh ngọc của mình ghép lại mảnh của An Dung.
“ Ta bị mất kí ức, manh mối duy nhất của ta chỉ có khối ngọc. Nếu ngươi biết về nó thì giúp ta!”
“ Khụ...khụ...”
“ Trước tiên giúp ngươi giải độc đã”
Nói đoạn, nàng đem móng tay kéo một đường trên bàn tay mình để máu đỏ trào ra. Đem máu đưa vào miệng hắn, mặc kệ hắn cự tuyệt, liếc mắt nhìn Thiên Giác cùng Khâm Vương. Lúc này có vẻ họ hiểu ý đồng loạt giữ chặt An Dung, điểm huyệt đạo giữ hắn ngồi cứng tại chỗ.
“ Ta không...khụ....u....khụ...”
“ Uống đi, ngươi cần giúp ta!“.
“ Khô...không..”
Máu trên tay vẫn chảy, nhưng chẳng có một giọt máu nào rơi vào miệng hắn. Đùa à?! Hắn trúng độc nặng đến thế, trong giang hồ tất cả đều biết máu cửu hồ chửa bách độc, không ngoại trừ hắn không biết về công dụng đó. Đời người truyền tai nhau rằng, tâm độc nhất là tâm đế vương. Câu này có thể áp dụng cho những kẻ mưu quyềng đánh lợi cao. Và nam nhân như An Dung thig không thuộc kẻ ngoài cuộc. Nàng đã nghe hai người kia gọi hắn là thiếu chủ, chứng toả hắn không chỉ có thân phận là công tử nhà giàu họ Trúc. Và nếu không có thân thể tốt cũng phải có chức vị trên giang hồ. Ngồi trên cây nàng nhận thấy được sát thủ áp sát bọn họ không thuộc tần lớp bình thường, mỗi chiêu xuất ra rất nhẹ nhưng chủ đích lại là nhược điểm của đối phương. Chỉ là lúc này ba tên này không thể chết khi chưa kết thục câu chuyện mèo vờn chuột của đám hắc y kia thôi.
Lại nói, Yêu Tử vừa dính đến vụ gì đây?!
Bên tai không ngừng nghe tiếng khuyên can thiếu chủ của hai người người kia. Nàng liếc nhìn lại bàn tay mình rồi thở ra. Máu nàng quý có quý thật đấy. Ngoài ra nó còn làm nhiệm vụ nuôi sống cơ thể nàng, hắn không cần máu nhưng nàng cần nó. Hồ Tử là huyết mạch ít ỏi nhất trong tộc hồ. Máu tốt nhưng hiếm có, và chuyện này được tộc hồ giữ bí mất như chết mang theo. Tuy nhiên không thể thoát khỏi thông tin của ma thú nhân bị rò rỉ. Hiện nay hồ tử như nàng cũng thuộc loại hiếm rồi. Lúc trước nàng nghĩ, Trư An cũng là hồ tử đánh tiếc hắn là hắc hồ. Loài hồ thống trị cao nhất ở tộc.
Liếc sang nhìn An Dung. Rồi nhìn hai người kia. Cất giọng nói cảnh cáo
“ Ngươi chắc không muốn?!”
An Dung đưa ánh mắt kiên cường nhìn nàng.
Yêu Tử ngồi xuống bên hắn mỉm cười. Nhìn sang hai người khác.
“ Ta hỏi các ngươi. Thiếu chủ các ngươi đã có người trong tâm?!”
“...”
Yêu Tử chẳng nói thêm khi nhìn b khuôn mặt ửng đỏ. Nghiên đầu chờ đợi câu hỏi. Nhìn tuổi tác của họ cũng đã là 20 tuổi. Những độ tuổi này đã có con cháu đầy đàn đi. Đưa tay mình lên liếm các giọt máu, máu hồ không thể tự đông được. Tay kia đi sang giải huyệt âm cho An Dung.
“ Chưa...”
“ Ngươi hôn ai chưa?!”
“ Chưa..ân có nương và phụ thân khi nhỏ”
“...bỏ đi...ngươi từng bị nữ tặc cướp sắc?!”
“ Khụ...khụ.khụ...chuyện này..khụ..khụ”
Yêu Tử phất nhẹ tay áo áo tạo ra làn sương mù xung quanh hai người, bên tai nghe tiếng gọi hoảng hốt của Thiên Giác cùng Khâm Vương. Liếc nhìn An Dung, hắn vẫn bình tĩnh như vậy khi những tình huống xảy xảy ra trước mắt, còn lên tiếng nói giúp nàng rằng hắn vẫn bình an. Cho dù sau những chữ hắn lại thở thêm máu.
Đợi đến khi tâm an bên ngoài hai người kia canh giữ. Khổ gian bên trong bất ngờ thay quái dị thêm. Yêu Tử im lặng liếm máu của mình, còn hắn vẫn ngồi nhìn nàng không chớp một phút. Đến khi máu trên tay đã bớt rỉ ra, con ngư xanh nhìn hắn cười nhẹ. An Dung đối với cái cười của nàng là sụng nịnh. Nàng nhìn nhầm đúng không?!
Ánh mắt của hắn là sủng nịnh!
“ Nàng muốn làm gì?! Bây giờ chỉ có ta với nàng.”
“ Chữa bệnh cho ngươi.”
“ Chữa...bê....ngô....ưm...”
An Dung trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nữ tử phóng đại, khoảng cách rất gần, có thể nghe được nhịp thơe của nàng. Bất giác trong miệng chảy ra vùng chất lỏng ấm, tanh tưởi. Ngày một nhiều, môi bị khoá chặt bắt hắn phải nuốt chất lỏng kia vào. Nữ nhân này...hắn mới nhận ra được những câu hỏi của nàng lúc trước có ý nghĩ gì. Nàng quá bạo gan rồi. Chỉ muốn chữa bệnh cho hắn lại đổi cả danh tiết như thế.
Nhìn hàng mi dài cong, khẽ rung khi gió vờn qua. Nhìn tóc tím chế đi vồn trán lấm tấm mồ hôi của nàng. Cảm nhận như không gian dừng lại, trong miệng không ngừng nuốt chất lỏng từ nàng. Chóp mũi lại bay ra mùi hương dịu nhẹ thanh mát. An Dung cảm thấy mặt mình đã bỏng rát khi nào. Nhất định có thời gian sao? Từ từ nhỏ theo phụ thân luyện công, hình khác nhau luyện tập đến trầy da tróc thịt
Dù ra sao chăng nữa vẫn là câu của nương:
“ Nam nhân cần mạnh mẽ”
Nương là nữ tử giang hồ, theo phụ thân là một giáo đầu. Sau này hai người cùng về quê ẩn cư diều đất bán phải do ngoại tổ để lại. An Dĩ bắt buộc là đứa cháu thừa kế chức vị. Đáng tiếc hắn ngông cuồng, ngạo mạng, háo thắng, không ít bao lần bị vỡ trách. Võ công học khó bảo nhiêu chỉ dùng trí mưu phá hư chuyện là giỏi. Chỉ là hắn muốn được mọi người quan tâm hơn. Làm hư đồ vẫn là do hắn muốn họ để mắt đến mình. Hai năm qua sau cha mất, nương cũng kiệt sức lâm bệnh. Trong bảng phái có bao nhiêu người là thật lòng lo cho hắn?!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai huynh đệ Thiên Giác, Khâm Vương theo hắn, cùng làm bạn võ cùng làm bạn chiến trường. Lên được chức bằng chủ hắn cũng nhẫn được tin nương trúng độc. Nguyên liêun không đủ hắn đến độc giáo hái trộn. Năm nay khan hiếm thuốc trị, bệnh nương dược không mọc vào mùa này.
Hắn không nghĩ liền gây ra kế sự lớn đến vậy. Hắn không nghĩ bang chủ độc giáo lại phái sát thủ truy lùng đến sống chết.
Đến khi gặp nàng. Chỉ vì mảnh ngọc nàng khoác lên mình bộ mặt ác quỷ, chỉ vì mảnh ngọc này sao?!
Yêu Tử thả hắn ra, tựa lưng vào thân cây nhắm mắt, xem như cứu hắn đã xong. Chuyện còn lại để xem hắn có chịu chịu nói hay không. Nhìn bầu trời sắp sáng, mi nặng trĩu chìm vào trong đêm.
--- ----------phân cách---- ------ ------ -----
“ Thiểu chủ máu hồ thật hiệu quả”
Khâm Vương nhìn hồ tử trong lòng An Dung, rồi đem viên ngọc nhỏ trong hộp cất kĩ. Nàng đưa cho hắn khi ngất đi. Hắn cần giữ cẩn thận.
“ Thiếu chủ..yêu hồ này..?!”
“ Về trước đã hãy nói. Còn nữa tử này gọi nàng là Hồng Điệp!”
“..rõ..”
Thiên Giác nhìn hắn rồi quay đi. Hắn không muốn gọi bằng cái tên đó, hắn chưa hỏi ý của nàng chẳng phải sao.?
Một đường ba nam nhân đi về bằng hội, nhìn những người xếp hàng bên đường liền nghiêm túc thấy đổi sắc thái. An Dung đem nàng giữ chạt trong lòng, lấy tay y phục dài đã thay sạch sẽ che chở. Hắn không muốn làm ồn đến nàng. Đến đại sảnh giải quyết một số công việc chính sách sau đó đem nàng về phòng đặt lên giường, đưa tay vút bộ lông mềm mịnh như vải nhung kia. Bất giác khoé miệng lại mỉm cười, xoay người ra cửa sai tì nữ làm món ăn bổ sung máu, chính mình lại chạy phà trà hoa cúc cho nàng. Khuôn mặt lại không giấu nổi vẻ vui cười của oa nhi nhận được quà.