Tần Nhĩ ngồi trong xe thở dài một lúc rồi lại nhìn sang tôi. Tôi đè bả vai con bé: "Em dừng một chút đi, chị nhức đầu lắm!"
"Bối Tháp, tên Trần Hợp Nguyên đó rốt cuộc nói cái gì hả? Có phải anh ta sẽ làm chuyện bất lợi gì cho chị không?" Tần Nhĩ tự nhiên cuống cuồng: "Chị đừng sợ, cho dù Trần thị lợi hại nhưng vẫn không bằng được Tần thị của chúng ta. Nếu anh ta định bắt nạt chị thì em sẽ thu mua lại công ty của anh ta!"
Thấy ánh mắt đầy lo lắng của con bé, tôi bật cười một tiếng.
"Được, để anh ta làm việc cho Tần tổng!"
Sau khi về nhà, tôi vội vàng liên lạc với sư phụ. Lúc trước, tôi vẫn luôn cảm thấy kì quái khi ông ấy tự nhiên bắt tôi hoàn tục. Bây giờ xem ra liên quan đến mấy vụ này rồi.
Chắc hẳn có người cảm thấy cuộc sống này quá êm đềm, thoải mái nên mới đâm đầu vào chỗ chết.
Điện thoại kêu rất lâu nhưng chẳng có ai nhận cả. Khi tôi nghĩ điện thoại lại chẳng có ai nhân đâu thì đột nhiên một giọng nữ già nua vang lên.
"Minh Không!"
"Sư tỷ?"
Sư tỷ đã gia nhập sư môn hơn bốn mươi năm rồi. Bình thường tỷ ấy chỉ ở trong viện tử của mình mà tu hành, rất ít khi gặp người khác. Cho nên tôi cảm thấy rất kinh ngạc khi nghe thấy giọng của tỷ ấy.
"Sư phụ đi rồi!"
Con ngươi tôi chấn động, theo bản năng siết chặt di động. Đối phương than nhẹ một tiếng: "Trước khi sư phụ đi có nói, muội không còn là đệ tử của Đạo môn nữa, không cần trở lại!" Sư tỷ dừng một chút: "Sư phụ để lại bốn chữ cho muội — nhập thế, tránh nạn!" (Nhập thế tránh nạn: nôm na là trở lại cuộc sống bình thường để lánh nạn).
Cho đến khi cúp điện thoại, cả người tôi vẫn ở trong trạng thái lâng lâng. Rõ ràng trước khi xuống núi, sư phụ còn khỏe lắm mà, tại sao đột nhiên lại...
Vành mắt tôi đỏ lên, trong đầu mọi thứ cũng dần rõ lên trong đầu tôi.
[Minh Không à, sư phụ đã không còn gì để dạy cho con nữa, con chọn ngày mà xuống núi đi!]
[Minh Không, 'Chiến Binh Thuần Linh' là gông xiềng cho người khác nếu con không muốn làm thì bỏ đi!]
[Minh Không... sư phụ có lỗi với con. Sau khi rời đi đừng trở về nữa...
...
Sư phụ nói nhập thế tránh nạn đến cùng là tránh họa cho tôi hay tránh họa cho đạo quan đây?
Tôi tự giễu. Hóa ra, tôi vẫn luôn mang tới phiền toái cho đạo quan.