Rửa mặt xong, Phùng Viên Viên ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, soi gương xem Vi Vân làm tóc cho mình.
Phùng Viên Viên kinh ngạc thầm khen Vi Vân quá khéo tay, Vi Vân thì lại yên lặng khen khí hậu Ninh Châu dưỡng nhan quá tốt. Phùng Viên Viên lớn lên trong gia đình bình dân nghèo khổ, ấy mà da mặt và cổ đều trắng nõn, tóc cũng mềm mại bóng mướt đen nhánh như lụa. Sau này được ở bên cạnh Công chúa ngày đêm tẩm bổ, không biết khi lớn lên còn xinh đẹp đến độ nào.
Cũng có thể không liên quan đến khí hậu, có lẽ Phùng Viên Viên giống Công chúa, đều sở hữu nhan sắc trời ban.
Người ta thường nói “anh hùng trọng anh hùng”, có lẽ Công chúa đối với đứa nhỏ này thuộc loại “mỹ nhân thương tiếc mỹ nhân”? Nếu Phùng Viên Viên có nhan sắc bình thường, chưa chắc có thể gợi lên lòng tốt của Công chúa.
“Công chúa trông lạnh lùng nhưng thật ra cũng dễ ở chung lắm. Người bảo muội làm gì thì cứ ngoan ngoãn làm theo là được, ngàn vạn lần đừng ngượng ngùng co quắp, sẽ khiến Công chúa phiền chán.”
Giúp Phùng Viên Viên mặc đồ mới, Vi Vân nhẹ giọng chỉ dẫn.
Phùng Viên Viên gật đầu.
Vi Vân: “Đương nhiên muội phải cung kính với Công chúa, còn đối với những người khác, muội phải luôn nhớ rõ mỗi câu nói mỗi hành động của muội đều đại diện cho Công chúa. Vì thế muội không thể sợ hãi rụt rè xem mình vẫn là dân nữ bình thường.”
Phùng Viên Viên lại gật đầu, thật ra trong lòng hơi bối rối, phải làm thế nào mới xem như giữ được thể diện?
Vi Vân nhận ra lo lắng của Phùng Viên Viên, cười vỗ vỗ vai bé: “Cứ yên tâm! Những gì cần học, Công chúa sẽ phái người từ từ dạy muội. Hôm nay muội chỉ cần nhớ ngẩng đầu ưỡn ngực là được.”
Phùng Viên Viên lập tức chỉnh thẳng lưng.
Vi Vân dắt tay bé: “Đi thôi, theo ta đi thỉnh an Công chúa và Vương gia.”
————
Phượng Nghi đường.
Công chúa Hoa Dung ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ tử đàn khắc hoa ở bên trái, hờ hững chiêm ngưỡng chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Chu Ôn ngồi bên phải, tay cầm quạt xếp khoan thai phe phẩy.
Doanh Nguyệt và hai tiểu nha hoàn cung kính cúi đầu đứng hầu.
Nếu không nhờ tay Công chúa khẽ động hay cây quạt của Vương gia đang nhẹ nhàng phe phẩy, cảnh tượng này thật tĩnh lặng như một bức họa về cuộc sống nơi danh môn vọng tộc.
Cuối cùng, có hai tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng nơi đây.
Công chúa Hoa Dung không chiêm ngưỡng vòng ngọc nữa, Chu Ôn cũng xếp quạt lại, hai người đồng loạt ngước mắt nhìn ra cửa.
Vi Vân nắm tay Phùng Viên Viên vào phòng.
Sáng nay Phùng Viên Viên mặc bộ váy áo hồng nhạt, trước ngực đeo chuỗi hạt bạch ngọc mạ vàng, chuỗi ngọc treo năm dây tua rua bằng vàng nối với viên đá quý, những sợi tua vàng nhẹ nhàng đong đưa theo động tác cô bé bước qua ngưỡng cửa.
Trên đầu cô bé là hai búi tóc xinh xắn, mỗi bên cắm một đóa hoa mẫu đơn bằng lụa nho nhỏ màu hồng phấn, rất hợp với màu váy áo trên người khiến cô bé trông ngây thơ đáng yêu.
Công chúa Hoa Dung lặng lẽ gật gù.
Lần trước khi Chu Ôn gặp Phùng Viên Viên là lúc cô bé đang ốm đau bệnh tật, nhìn không ra vẻ gì, mà lúc này trông Phùng Viên Viên với gương mặt trắng nõn, mắt hạnh long lanh, còn mặc váy lụa mang trang sức vàng ngọc, nơi nào còn có bộ dáng bé gái mồ côi từ dân gian, nói cô bé là nữ nhi thân sinh của Công chúa Hoa Dung cũng sẽ không ai hoài nghi.
“Viên Viên thỉnh an Vương gia, Công chúa.”
Vi Vân buông tay, Phùng Viên Viên ghi nhớ lễ nghi được dạy, tiến lên cúi lạy.
Công chúa Hoa Dung là gương mặt quen thuộc, còn vị Vương gia tuấn mỹ bé cũng được gặp trong mộng, trông rất nho nhã dễ gần, cho nên Phùng Viên Viên không sợ gì cả.
Công chúa Hoa Dung: “Miễn lễ.”
Phùng Viên Viên đứng thẳng, khi ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn hai vị quý nhân.
Chu Ôn nhận thấy đứa nhỏ này có vẻ dạn dĩ và ngoan ngoãn, lần đầu gặp mình mà không sợ hãi co rúm, cũng không quá tò mò.
Công chúa Hoa Dung hỏi thăm sức khỏe Phùng Viên Viên: “Hôm nay còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay chăng?”
Phùng Viên Viên: “Thưa Công chúa, tiểu nữ đã hoàn toàn bình phục ạ.”
Công chúa Hoa Dung gật đầu, cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Ta không có nữ nhi, gặp ngươi thấy hợp ý, ngươi có bằng lòng làm dưỡng nữ của ta hay không?”
Trong mộng vẫn còn mờ mịt, lúc này thật sự xảy ra, Phùng Viên Viên vẫn không thể kiềm được sự phấn khích trong lòng.
Bé vừa hưng phấn vừa cảm kích nhìn Công chúa Hoa Dung, đôi mắt hạnh sáng ngời hơn cả sao mai.
“Bằng lòng ạ, tiểu nữ nguyện ý làm nữ nhi của người!”
Không cách gì giữ bình tĩnh, Phùng Viên Viên vụng về quỳ xuống trước mặt Công chúa Hoa Dung.
Bé từng sống với lão Lý cả người luôn bẩn thỉu chỉ muốn dùng bé đổi bạc, trong khi Công chúa mỹ nhân trông như thần tiên lại muốn nhận bé làm nữ nhi, làm sao mà bé không đồng ý chứ?
Đứa bé nào mà chẳng muốn có mẹ?
Phùng Viên Viên có mẹ ruột, nhưng thương thay mẹ ruột chết quá sớm, bé còn chưa thể giáp mặt kêu một tiếng “Mẹ”.
Bé chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn đứa trẻ khác có mẹ thương có mẹ dỗ, thậm chí nhìn đứa nhỏ khác bị mẹ ruột đánh mắng khóc nức nở, bé cũng vẫn ước ao.
Vừa cao hứng vừa chua xót đan xen, vành mắt Phùng Viên Viên nóng lên, nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.
Từ nay về sau, bé cũng có mẹ rồi!
Công chúa Hoa Dung nhận con nuôi xuất phát từ lòng thương hại Phùng Viên Viên, trong đó cũng có nguyên nhân từ hoàn cảnh của chính nàng.
Nhận nữ nhi mà tình cảm mẹ con vẫn chưa nảy sinh bao sâu.
Đường đường là một Công chúa nào có đủ kiên nhẫn dỗ dành con nít, may mắn Phùng Viên Viên trông xinh xắn, dẫu có khóc cũng an tĩnh, ở trong phạm vi nàng chịu đựng được.
“Đừng khóc nữa.”
Công chúa nhàn nhạt nói.
Phùng Viên Viên vội vàng dùng mu bàn tay chùi nước mắt.
Nhưng nước mắt cứ tuôn trào, tay bé lại nhỏ, càng lau càng tèm lem.
Không chờ Vi Vân tới đưa khăn, Chu Ôn cười rời ghế, một tay nâng dậy Phùng Viên Viên, một tay lau nước mắt cho bé.
Phùng Viên Viên ngơ ngác nhìn đối phương.
Đây cũng là lần đầu tiên bé đối mặt với một nam tử tuấn mỹ tôn quý đến thế.
“Nhận mẫu là chuyện vui, đừng khóc.”
Ánh mắt Chu Ôn rất dịu dàng, nhân lúc Phùng Viên Viên vẫn còn sửng sốt đã lau khô nước mắt cho cô bé.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạt của Công chúa Hoa Dung, Chu Ôn có vẻ ngượng, mỉm cười với Phùng Viên Viên rồi lui về chỗ của mình.
Công chúa Hoa Dung đưa mắt nhìn Doanh Nguyệt.
Doanh Nguyệt cười bưng trà tiến lại, Vi Vân tiếp nhận đệm gấm trong tay tiểu nha hoàn, đặt xuống trước mặt Công chúa Hoa Dung.
“Cô nương mau tới đây kính trà cho Công chúa.” Vi Vân quay sang nhắc nhở Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên vội vàng tiến đến quỳ xuống đệm.
Chén trà rót đầy bảy phần, Phùng Viên Viên thật cẩn thận cầm chắc rồi run nhè nhẹ mà dâng lên cho Công chúa Hoa Dung: “Con mời mẹ uống trà.”
Công chúa Hoa Dung ừ một tiếng, tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm.
Buông chén trà, Công chúa Hoa Dung nhìn Phùng Viên Viên nói: “Ta sẽ viết một phong thư gởi vào kinh, thỉnh phụ hoàng ban cho con phong hào quận chúa. Sau này người trong phủ đều sẽ gọi con là Quận chúa, con nên làm quen với xưng hô này.”
Phùng Viên Viên đâu thèm quan tâm đ ến quận chúa gì đó, bé chỉ cao hứng mình đã có mẹ, nhìn Công chúa Hoa Dung cười ngây ngô.
Công chúa Hoa Dung thầm nghĩ, tuy rằng nụ cười này trông ngốc ngốc, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với không có việc gì mà rơi nước mắt.
Chu Ôn bỗng nhiên đằng hắng.
Công chúa Hoa Dung liếc chàng ta một cái, không lên tiếng.
Vi Vân và Doanh Nguyệt hiểu ý chuyển đẹm sang phía Chu Ôn, ra hiệu cho Phùng Viên Viên tiếp tục nhận thân.
Phùng Viên Viên lại quỳ xuống, căn cứ theo khẩu hình của Vi Vân, cung kính nói: “Thỉnh phụ vương uống trà.”
Đối với trẻ nít, người mẹ luôn thân cận hơn so với cha; hơn nữa Công chúa Hoa Dung có ơn thu nhận Phùng Viên Viên, cho nên khi Phùng Viên Viên nhận mẹ cảm xúc dâng trào, ấy nhưng khi nhận Chu Ôn lại bình tĩnh hơn nhiều, có vẻ như vị phụ vương này chỉ là một người thân được tặng kèm khi nhận mẹ.
Chu Ôn không lập tức tiếp trà, mà cười nói với Phùng Viên Viên: “Nên kêu là cha đi, gần gũi hơn.”
Tiếng “Cha” có thể kêu cả đời, “Phụ vương” thì chưa chắc.
Phùng Viên Viên theo bản năng nhìn về phía Vi Vân.
Vi Vân lại nhìn về phía Công chúa.
Vẻ mặt Công chúa Hoa Dung vô biểu cảm.
Không chờ Vi Vân suy đoán ra tâm tư của Công chúa, Chu Ôn cầm lấy chén trà nhận thân uống trước.
“Ta mệt mỏi, chuyện kế tiếp giao cho Vương gia.”
Dường như thêm một nữ nhi thì cuộc sống cũng không có gì thay đổi, Công chúa Hoa Dung uể oải trở về nội thất.
Phùng Viên Viên không biết làm sao.
Chu Ôn cầm tay bé, cười nói: “Nhận cha mẹ xong còn phải nhận chú thím. Đi thôi, họ đang chờ ở tiền viện!”
Phùng Viên Viên đành phải ngoan ngoãn đi theo Chu Ôn, Vi Vân trao đổi ánh mắt với Doanh Nguyệt rồi bước theo sau.
Đi vòng vèo qua hành lang thật dài, Phùng Viên Viên tới chính viện của vương phủ, nơi ở của Chu Ôn.
Trong sảnh chính truyền ra tiếng nói chuyện, hẳn là gia đình của Nhị gia.
Phùng Viên Viên vừa bước vào cửa, đập vào mắt trước tiên là đôi vợ chồng còn trẻ. Người đàn ông mặc áo gấm có gương mặt giống Chu Ôn năm sáu phần, mày kiếm mắt sáng, oai phong bức người. Nhị phu nhân Kiều thị có gương mặt trái xoan, giữa mày điểm một nốt chu sa, dáng người đầy đặn quyến rũ, thoạt nhìn là biết xuất thân phú quý.
Đúng bên cạnh hai vợ chồng là một đôi huynh đệ “chi lan ngọc thụ”, cậu nhóc lùn hơn đang nhìn Phùng Viên Viên lom lom.
Phùng Viên Viên không khỏi nắm chặt tay Chu Ôn.
Cảm xúc của đứa bé này đều hiện ra trong mỗi cử động, chỉ quan sát một buổi sáng mà Chu Ôn đã tin tưởng, con bé tuyệt đối chưa hề bị kẻ nào dạy dỗ đưa vào vương phủ để lợi dụng.
“Đại ca, đây là đứa bé kia?”
Chu Độ hơi híp mắt đánh giá Phùng Viên Viên, bộ dáng muốn xuyên thấu qua lớp vỏ bọc để thấy được tâm tư của cô bé.
Chu Ôn ngồi xuống trước, sau đó kéo Phùng Viên Viên đến bên người, nghiêm trang giới thiệu cho gia đình em trai: “Vừa nãy ta và Công chúa đã nhận Viên Viên là dưỡng nữ. Vài hôm nữa Công chúa sẽ viết thư vào kinh thỉnh phong hàm Quận chúa cho Viên Viên.”
Hai vợ chồng Chu Độ và Kiều thị đều sửng sốt.
Buổi sáng Đại ca chỉ truyền lời nói muốn nhận Phùng Viên Viên là dưỡng nữ, kêu cả nhà lại đây nhận thân, nhưng họ không ngờ Công chúa Hoa Dung lại coi trọng đứa nhỏ này đến mức độ đó, còn phải thỉnh phong Quận chúa nữa chứ.
“Viên Viên, đây là Nhị thúc, vị này là Nhị thẩm.”
Chu Ôn cổ vũ đẩy nhẹ Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên tiếp tục thỉnh an hai vị trưởng bối xa lạ.
Chu Độ còn đang lo nghĩ về lai lịch chân thật của cô bé, còn Kiều thị thì xoa đầu Phùng Viên Viên, cười vui vẻ: “Cháu tên Viên Viên đúng không, trông rất xinh đẹp. Nào, đây là quà gặp mặt cho cháu!”
Nói xong, Kiều thị móc trong tay áo ra một cặp vòng hồng ngọc bóng loáng, nhẹ nhàng tròng vào cổ tay mảnh khảnh của Phùng Viên Viên.
Mặc kệ Phùng Viên Viên có lai lịch gì, con bé là dưỡng nữ của Công chúa Hoa Dung, mình phải nể mặt Công chúa thôi!
Đại ca thông báo tin tức bất ngờ quá, Kiều thị không kịp đi tiệm trang sức chọn quà, đành phải lấy ra đôi vòng ngọc mình đeo lúc nhỏ từ trong nhà kho.
Nhìn đôi vòng kia, ánh mắt Kiều thịt xẹt qua một tia tiếc nuối.
Phải biết rằng, đây là món trang sức Kiều thị thích nhất khi còn bé, vốn định giữ lại cho nữ nhi của mình, đáng tiếc thành thân bao nhiêu năm vẫn chưa sinh được nữ nhi.
“Cảm ơn Nhị thẩm.”
Được một đôi vòng ngọc quá sang quý, cánh tay Phùng Viên Viên cứng đờ. Cô bé nhận được ánh mắt đồng ý của Vi Vân mới không cự tuyệt.
Kiều thị cười cười, mỗi tay kéo qua một đứa con trai.
“Đây là Đại ca, đây là Nhị ca của cháu.”
Phùng Viên Viên quan sát hai cậu nhóc, nhỏ nhẹ kêu ca ca.
Chu Lăng mỉm cười, Chu Giao không biết giữ miệng, nhìn Phùng Viên Viên hỏi: “Muội từ đâu tới?”
Phùng Viên Viên không đáp, Vi Vân đã dặn không được kể lai lịch của bé cho người khác.
Kiều thị hung hăng cốc đầu con trai một cái: “Sao mà lắm miệng thế? Muội muội chính là muội muội, con thắc mắc nhiều quá vậy!”
Chu Giao thấy Đại bá phụ cũng nhìn mình, trề môi không hé răng.
Màn nhận thân kết thúc, Chu Ôn và Chu Độ phải đi quân doanh, Vi Vân dẫn Phùng Viên Viên trở về Phượng Nghi đường, tới gặp Công chúa Hoa Dung lần nữa.
Công chúa Hoa Dung không có kinh nghiệm nuôi dưỡng một đứa bé bảy tuổi.
Nàng hỏi Phùng Viên Viên: “Con đọc sách được không, biết chữ chưa?”
Phùng Viên Viên thẹn thùng lắc đầu.
Bé chỉ nhận biết được một vài chữ trên bảng hiệu của cửa hàng ở huyện thành, do nghe người ta kêu tên cửa hàng rồi ghi nhớ trong đầu để đối chiếu từng chữ, ví dụ như “Trần Ký” hay “ Khách đi3m Tùng Hạc” kiểu vậy.
Công chúa Hoa Dung nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói với Vi Vân: “Đưa Quận chúa đến học đường của vương phủ, cùng học chung với hai đứa bé của nhị phòng đi.”
Vi Vân lĩnh mệnh, nắm tay Phùng Viên Viên cáo lui.
Trên đường, Vi Vân sợ Phùng Viên Viên cảm thấy Công chúa quá mức lãnh đạm, giải thích: “Tốt nhất nên học hành từ nhỏ, khi Công chúa bằng tuổi cô nương đều đã tinh thông cầm kỳ thư họa. Những công chúa khác đều không so bằng.”
Phùng Viên Viên khâm phục vô cùng, đồng thời hạ quyết tâm phải cố học thật giỏi, như vậy mới không phụ lòng Công chúa mẫu thân!
Đi hơn một khắc, hai người mới tới Mặc hiên, là lớp học của huynh đệ Chu Lăng và Chu Giao.
Tiên sinh dạy dỗ hai anh em là đại nho của vùng này tên Từ Hồng, ông đã qua tuổi năm mươi, mặc bộ áo dài đen trông rất đạo mạo.
Nhìn thấy Phùng Viên Viên, Từ Hồng vuốt râu hỏi: “Bảy tuổi, đã học được sách gì rồi?”
Phùng Viên Viên đỏ mặt: “Tiểu nữ chưa từng học chữ.”
Từ Hồng nhíu mày không vui, học sinh do ông dạy dỗ đều học vỡ lòng từ lúc ba bốn tuổi, đây là lần đầu tiên gặp được loại học trò này.
Vi Vân trừng mắt.
Từ Hồng nghĩ tới Công chúa Hoa Dung, đấy là vị chủ tử có ánh mắt cao tận trời, ông dám chê bai Phùng Viên Viên, không chừng phải gánh lửa giận của Công chúa.
Vì thế, Từ Hồng tươi cười từ ái thu nhận một học sinh mới.