“Tôi đang vội, cậu nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Cậu ta lộ ra vẻ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Thật ra tôi muốn nói lý do năm đó tôi từ chối cậu là vì Kỷ Tư Minh uy hiếp tôi. Anh ta nói nếu tôi dám đồng ý lời tỏ tình của cậu thì sẽ đuổi việc cha tôi, hơn nữa sẽ khiến tôi không tốt nghiệp được. Lúc trước, anh ta biết tôi tính đi du học nước ngoài, cho nên nếu tôi đồng ý làm bạn trai cậu, anh ta sẽ phá hỏng kế hoạch ra nước ngoài của tôi.”
“Cậu có đồng ý hay không thì liên quan gì đến anh ấy? Sao anh ấy lại uy hiếp cậu?”
Tôi không hiểu, cũng rất sốc với lý do hoang đường của cậu ta.
“Trước kia tôi cũng không hiểu tại sao nhưng giờ thì đã biết lý do. Bởi vì anh ta thích cậu nên mới dùng quyền thế của mình uy hiếp tôi.”
Tôi nhíu mày, thời cấp ba tôi có quen biết Kỷ Tư Minh đâu?
“Tôi kể chuyện này để cậu biết cái tên Kỷ Tư Minh này là một kẻ chẳng ra gì, bây giờ cậu ở bên anh ta nên phải cẩn thận, kẻo phải chịu thiệt thòi.”
Đã hiểu, hóa ra tên này muốn châm ngòi ly gián.
Đáng tiếc là cậu ta tính toán sai bét, tôi và Kỷ Tư Minh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải người yêu.
Vừa tiễn vong Dư Dặc Dương đi xong, đang định lên tầng thì tôi bỗng liếc thấy một bóng đen âm u cách đó không xa. Tôi sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác!
May mắn cái bóng ấy kịp thời lên tiếng: “Em còn vẫn còn vương vấn cậu ta à?”
Là Kỷ Tư Minh.
“Anh làm tôi sợ chết khiếp.”
Anh sầm mặt đi tới chỗ tôi: “Em từ chối đi với tôi tối nay vì muốn đi cùng cậu ta à?”
Cái kiểu suy luận gì lạ đời vậy?
“Sao sếp lại biết tôi ở đây?”
“Tôi nhờ mẹ tôi hỏi mẹ em.”
“Sếp tới đây vì có việc gì ạ?”
Anh nhíu mày: “Tan làm rồi, đừng gọi tôi như thế nữa.”
Tôi nghiêm túc nói: “Tan làm rồi thì sếp vẫn là sếp.”
Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đến mức khiến tôi thấy khó chịu: “Sao... sao vậy sếp?”
“Dạo này em bị làm sao vậy? Nói chuyện cứ như người xa lạ. Có ý kiến gì với tôi à?”
Tôi chột dạ, xoay người lên tầng: “Tôi làm gì dám có ý kiến với sếp đâu ạ. Cũng muộn rồi, chào sếp, tôi xin phép không tiễn sếp.”
Không ngờ tới anh ta lại đuổi theo tôi. Tôi sợ chạy té khói, ai ngờ anh ta cũng cố chấp, quyết tâm chạy theo.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người chúng tôi thang máy thì không đi, một trước một sau đuổi nhau ở cầu thang bộ. Ai mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ bị dọa chết ngất mất!
Cuối cùng tôi mệt quá phải dựa vào cửa nhà để thở, bao nhiêu đồ mua ở cửa hàng rơi hết, lăn lóc khắp nơi trên mặt đất.
“Rốt cuộc thì anh muốn cái gì cơ chứ?”
Anh quét mắt nhìn đống đồ rơi trên mặt đất. Khi đang định thu hồi tầm mắt thì chẳng biết thấy cái gì mà dừng lại nhìn chằm chằm.
Tôi hướng mắt nhìn theo, vừa thấy món đồ đấy tôi cũng sửng sốt.
Cái này... tôi có mua cái này đâu?
Thấy sắc mặt anh bỗng trở nên đóng băng, tôi bỗng hoảng hốt, bối rối nhặt đồ rồi đứng dậy: “Có lẽ lúc tính tiền lấy sai đồ...”
Tôi mở cửa nhà xong vừa định đi vào thì bất ngờ anh đưa tay ra chặn cửa: “Tôi là sếp của em đấy. Đã đến tận nhà rồi mà không mời tôi vào nhà ngồi à?”
Mặt anh hầm hầm như giông bão sắp nổi, tôi không dám từ chối nên đành nhường đường: “Tôi vừa mới dọn đến đây tối nay, trong nhà không có đồ ăn, chỉ có nước lọc cho sếp uống thôi.”
Anh bước vào, liếc qua một lượt phòng khách vẫn khá trống trải: “Dư Dặc Dương cũng sống ở đây, em chuyển đến đây vì cậu ta à?”
Sao lại nhắc tới cậu ta vậy?
“Trước khi chuyển đến tôi không biết cậu ta sống ở đây.”
“Nếu thế em đổi chỗ ở đi, tôi sẽ tìm người giúp em chuyển nhà.”
Anh ta nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc.
Tự dưng đầu tôi bỗng hiện lên những lời mà Dư Dặc Dương đã nói.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi buột miệng hỏi: “Dư Dặc Dương bảo năm đó cậu ta từ chối tôi vì bị anh uy hiếp là thật à?”
Anh ấy hơi sửng sốt rồi nhướng mày nói: “Đúng vậy, thì sao?”
Không ngờ tới anh lại thừa nhận dứt khoát như thế, tôi bỗng nghẹn lời.
11.
“Thật ra nói là uy hiếp thì không đúng lắm. Tôi chỉ nói với cậu ta rằng nếu từ chối em, tôi sẽ giúp cậu ta đi du học thôi. Cuối cùng, giữa hai lựa chọn là em và du học thì cậu ta chọn cái sau thôi, không thể trách tôi được."
Ớ? Sao phiên bản này khác của Dư Dặc Dương vậy?
“Bây giờ em đang chất vấn tôi vì cậu ta hả? Em đang trách tôi phá hủy mối tình của em à?”
Anh ấy chậm rãi bước đến gần tôi, mặt lộ rõ vẻ không vui.
Tôi hoảng hốt lùi một bước, bất cẩn đụng phải cái giá ở phía sau, bao nhiêu đồ đạc vừa được sắp xếp cẩn thận giờ rơi đầy đất.
Cái hộp nhỏ nhỏ xinh xinh lại một lần nữa đập thẳng vào mắt chúng tôi.
Tôi vô thức nhìn về phía người trước mặt, lại rơi vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh.
Chết mất, tại sao chỉ đứng trước mặt nhìn nhau mà tim tôi cũng đập bình bịch vậy?
Sợ anh ấy nghe được tiếng tim đập của mình nên cái não tôi bỗng nảy một cái, buột miệng thốt ra: “Đằng nào tôi cũng không dùng được cái này, hay là cho anh nhé?”
Cả phòng bỗng ngập trong sự xấu hổ, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Một giây, hai giây...
Anh ấy chậm rãi nhặt củ khoai lang nóng bỏng tay kia lên, đi tới trước mặt tôi: “Nếu em thật lòng muốn cho thì tôi cũng nên thử hiệu quả một chút nhỉ?”
“......”
“Thế nào?”
Dưới bầu không khí yên tĩnh chết chóc này, tiếng tim đập thình thịch của tôi vang lên vô cùng rõ ràng.