Dù ta và hắn đã cùng nhau trải qua gian khó, nhưng làm sao có thể tránh khỏi vòng xoáy của sinh tử và quyền lực.
Úc Kính An đột nhiên thở dài: "Ta vẫn chưa trả lại nương tử ba ngàn lượng bạc đã mượn."
Lại nhắc đến chuyện này! Nếu không phải vì hắn, giờ ta đâu có nghèo túng như vậy. Nghĩ đến số bạc của hồi môn mà ngoại tổ phụ đã cho ta, lòng ta lại đau nhói, không nhịn được liền đấm hắn một cái.
"Theo ta về kinh đi." Úc Kính An nắm tay ta, khẽ nói: "Lần này ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn."
Lần này?
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn có vẻ trầm lắng hơn.
"Biết người biết mặt không biết lòng, nương tử đừng dễ dàng bị người ngoài lừa gạt.”
"Nếu nàng bị tổn thương, phu quân nàng sẽ phát điên đấy.”
"Hai người theo sau chúng ta không phải là người tốt."
Hắn đang nói đến Tưởng Nhàn Quân và biểu muội của nàng ta sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
"Vì nương tử đã đồng ý, nên bây giờ ta sẽ kể cho nàng nghe về tình hình trong cung."
Ai nói là ta đồng ý rồi, sao hắn lại tự quyết định như vậy!
Ta tức đến mức nhảy dựng lên, nhưng Úc Kính An lại bất ngờ bắt đầu kể chuyện về hậu cung.
Phải công nhận rằng, hắn thực sự có tài kể chuyện, những câu chuyện hậu cung mà hắn kể lại vô cùng sống động, ly kỳ, nghe xong rồi lại muốn nghe tiếp.
Cho đến khi nằm trên giường vào buổi tối, hắn bỗng nhiên ngừng lại ở đoạn hấp dẫn nhất.
"Rồi sau đó thế nào?" Ta kéo hắn thúc giục.
"Hoàng thượng có phát hiện ra An Tài nhân cắm sừng mình không?"
Hắn cười nhẹ, đáp:
"Chuyện này để mai nói tiếp."
Đáng ghét thật!
Ta đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định cùng Úc Kính An trở về kinh thành.
Không phải vì muốn nghe tiếp những câu chuyện hậu cung đâu!
Thực lòng ta không thể yên tâm về hắn.
Hoàng cung hiểm ác, dù có ba đầu sáu tay cũng khó mà không bị người khác tính kế.
Úc Kính An chỉ có một mình, bên cạnh hắn là vị Hoàng thượng không hề niệm chút tình phụ tử, Hoàng hậu luôn dòm ngó và chỉ muốn lợi dụng hắn, cùng với những triều thần chỉ chực chờ tìm cơ hội kiếm lợi từ hắn.
Dù ta không phải là người có bản lĩnh lớn, nhưng ít nhất cũng biết chút võ nghệ, so với việc để hắn đơn độc chống chọi, ta vẫn có thể giúp được đôi chút.
Còn về sau này, ta nói rõ quyết định của mình cho hắn.
"Nếu có ngày ngươi muốn thay đổi Thái tử phi, nhất định phải nói trước với ta, ta sẽ tự nguyện nhường vị trí.”
"Nếu ngươi muốn nạp thiếp hay gì đó, cũng phải nói với ta, ta sẽ không cản, chỉ cần thả ta đi là được."
Tốt nhất là có thể trả ta gấp đôi số ba ngàn lượng bạc kia, nhưng câu này ta tạm thời chưa nói ra.
Nếu hắn vững vàng trên ngôi vị Thái tử, thì sẽ không thiếu tiền. Còn nếu không vững, tiền bạc không đủ ăn lấy gì mà ta đòi.
"Sẽ không có ngày đó đâu."
Hắn dường như đoán được suy nghĩ của ta, ôm chặt ta, giọng nói như đang cố nén cười:
"Phu quân là của nàng, tiền bạc cũng là của nàng, không chỉ có ba ngàn lượng đâu."
Tạm thời tin hắn vậy, nhưng ta vẫn còn một điều lo lắng.
"Ta có chút lo lắng cho ngoại tổ phụ."
Ta sợ ông sẽ bị liên lụy vì ta.
"Nương tử yên tâm." Úc Kính An nhẹ nhàng lấy từ ngăn bí mật trong xe ngựa ra một bức thư và đặt vào tay ta.
"Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa."
Bức thư này do chính ngoại tổ phụ ta viết, trong thư ông nói mọi thứ đều ổn, Úc Kính An đã sắp xếp cho ông một tuyến đường buôn bán, là chuyến hành trình đến Tây Vực mà ông đã mong ước cả đời nhưng chưa từng thực hiện được.
Đi cùng một đoàn thương nhân lớn, đảm bảo an toàn tuyệt đối, vài năm sau mới có thể trở về, bảo ta đừng lo lắng.
Ngày viết thư này là từ hai tháng trước!
"Úc Kính An!"
"Nương tử, nàng có cần ta quỳ trên ván giặt đồ không?"
Hắn lại còn tỏ ra hào hứng với việc này nữa chứ?
Thế là ta cứ như vậy bị Úc Kính An dụ dỗ quay trở lại kinh thành.
Sau khi chính thức được sắc phong, ta trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận của hắn.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, định cùng hắn đón nhận mọi thử thách, tiến thoái cùng nhau.
Nhưng rồi ba tháng, nửa năm, một năm trôi qua, ta lại không có chút đất dụng võ!
Mỗi ngày, việc ta làm nhiều nhất là luyện võ, đọc sách, xem tranh, trò chuyện với các thị nữ, nghe Úc Kính An kể những chuyện lạ trên triều đình và cách hắn ứng phó.
Cuộc sống của ta chẳng khác gì một kẻ ăn không ngồi rồi.
Thỉnh thoảng tham gia vài bữa tiệc trong cung, ngồi bên cạnh Úc Kính An, cũng chẳng ai đến gây phiền phức cho ta.
Rồi một ngày nọ, trong một buổi yến tiệc lớn, ta gặp lại Tưởng Nhàn Quân và biểu muội của nàng, hai người họ có chút mỉa mai ta. Ta mới biết có lời đồn về việc Thái tử nên nạp thêm thiếp thất vì ta không sinh được con.