• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Diệu đang ngạc nhiên thì lại thấy Bạch Cơ vẽ một tấm bùa chú lên trán Trương Xương Tông, miệng lẩm bẩm niệm chú. Linh hồn vàng kia dường như không thoát khỏi sự trói buộc của bùa chú rồi quay trở lại cơ thể của Trương Xương Tông.

Trương Xương Tông co giật vài cái rồi ngất đi.

Bạch Cơ buông Trương Xương Tông ra, nói: “Thật nguy hiểm. Hóa ra loại Cực Lạc Tán này thực sự có thể khiến người ta vui đến tận cùng mà hóa thành bi thương...”

Thái Bình Công Chúa nghi ngờ hỏi: “Tự Nhân, hắn chết rồi sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Không chết. Nếu vừa rồi muộn một chút, cơ thể hắn bị tổn thương, hồn phách rời khỏi thân xác thì hắn sẽ chết rồi.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ vừa rồi tiểu sinh thấy hồn phách hắn rời khỏi thân xác, đó là chuyện gì vậy?”

Bạch Cơ đáp: “Chắc là do tác dụng của Cực Lạc Tán. Loại Cực Lạc Tán này ngoài Ngũ Thạch Tán còn pha lẫn với dược liệu gây ảo giác và tách rời hồn phách khiến hồn phách rời khỏi thân thể, thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể, tận hưởng nhiều kích thích cảm giác hơn, trong ảo giác đi vào một thế giới Cực Lạc khác. Người pha chế ra loại Cực Lạc Tán này rất độc ác, mục đích của hắn là để người ta tự hủy hoại thân thể trong cơn ảo giác Cực Lạc, khiến linh hồn không thể quay lại thể xác...”

Nguyên Diệu giật mình hỏi: “Thật quá đáng sợ! Nhưng người đã pha ra loại Cực Lạc Tán này, tại sao lại muốn làm như vậy?”

Bạch Cơ đáp: “Chỉ có tìm ra người đó mới có thể biết được.”

Thái Bình Công Chúa thu lại vẻ ngạc nhiên, nói: “May là ta cảm thấy không ổn, chỉ dùng Ngũ Thạch Tán thông thường. Nếu không, đêm tiệc Cực Lạc này đã trở thành yến tiệc xác chết rồi...”

Bạch Cơ cười nói: “Công chúa, những gì ta muốn biết cũng đã biết đủ rồi. Đêm đã khuya, người cứ tiếp tục tận hưởng niềm vui, chúng ta xin cáo từ.” Thái Bình Công Chúa không níu giữ, nàng lo lắng rằng sau khi Trương Xương Tông tỉnh lại sẽ tiếp tục phát điên tự hại mình khiến nàng sợ hãi bèn sai người trói hắn lại, ném ra ngoài điện.

Nguyên Diệu đi vào sàn nhảy gọi Ly Nô nhưng Ly Nô vẫn chưa nhảy đủ vũ điệu Ba La nên còn lưỡng lự một lúc rồi mới luyến tiếc rời khỏi sàn nhảy.

Đám nam nữ trong dạ yến vẫn đang thả mình trong niềm vui tột độ, dưới lớp lụa đỏ che phủ, họ chìm vào cơn điên loạn ngắn ngủi.

Ly Nô ra ngoài thủy điện ở một chỗ hẻo lánh, biến thành một con mèo chín đuôi, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu dưới ánh trăng, rời khỏi phủ Công chúa trở về Phiêu Miểu các.

*

Ngày hôm sau, nắng thu ấm áp, trời trong vạn dặm.

Vì tối nay phải đi chợ Quỷ, Nguyên Diệu thấy trong lòng rất bất an, cả ngày không yên lòng, thậm chí ghi sổ sách cũng sai vài lần.

Bạch Cơ định nhân tiện đi thăm Hồ Phu Nhân đang bệnh, đến thăm người bệnh không thể đi tay không nên đã gọi một hộp bánh sữa hoa hồng từ Tiệm Thất Xảo. Sau khi chim yêu mang điểm tâm đến, Bạch Cơ đựng vào hộp quà sơn mài đỏ xinh đẹp rồi trang trí bằng hoa cúc nở muộn trong mùa thu. Trang trí xong, Bạch Cơ lại cảm thấy màu sắc không hợp bèn vứt hoa cúc đi thay bằng hoa Mộc Phù Dung.

Tối qua Ly Nô nhảy điệu Bà La trong tiệc Cực Lạc hơi quá mức nên hôm nay cứ kêu đau lưng mỏi chân. Ly Nô bảo Nguyên Diệu ra chợ tìm thầy lang, mua cao da chó chữa đau nhức rồi vội vàng dán vào lưng và chân.

“Ly Nô lão đệ, tối nay ngươi có đi chợ Quỷ không?” Nguyên Diệu hỏi.

Ly Nô mặt mày ủ rũ đáp: “Ta muốn đi lắm nhưng không thể đi được. Đêm qua nhảy nhót quá đà, hôm nay chân mèo của ta vừa đau vừa nhức, làm cá nấu cơm cũng cố gắng lắm rồi. Mọt sách ta không đi được chợ Quỷ, ngươi giúp ta mang về chút đồ nhé.”

Nguyên Diệu hỏi: “Mang gì?”

Ly Nô đáp: “Ngươi vào chợ Quỷ sẽ thấy một con đường chính gọi là Bách Quỷ Nhai. Trên Bách Quỷ Nhai có một cửa hàng quan tài, treo biển hình con mèo. Ngươi vào đó tìm chủ tiệm, chủ tiệm là một con mèo tam thể, cứ nói là ta bảo ngươi đến lấy đồ, nó sẽ đưa cho ngươi một gói đồ. Ngươi cứ mang về là được. Không cần trả tiền vì ta đã thanh toán rồi.”

Nguyên Diệu hơi tò mò hỏi: “Ly Nô lão đệ bảo ta lấy thứ gì vậy?”

Ly Nô do dự một lúc mới nói: “Thịt chuột khô.”

Nguyên Diệu nghĩ một chút lại hỏi: “Ly Nô lão đệ, tại sao ngươi lại phải mua thịt chuột khô từ cửa hàng quan tài ở chợ Quỷ?”

Ly Nô mơ hồ đáp: “Thịt chuột khô ở chợ Quỷ béo hơn một chút. Mọt sách đừng hỏi nhiều, bảo ngươi đi lấy thì đi lấy đi.”

“Ừ.” Nguyên Diệu đáp.

Vì Bạch Cơ và Nguyên Diệu tối nay phải ra ngoài, Ly Nô sớm đã làm một bữa tối đơn giản, ba người cùng ăn với nhau.

Sau bữa tối, Bạch Cơ không vội vàng ra ngoài mà đi lại trong bụi cỏ ở sân sau, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nguyên Diệu nhìn thời gian, cảm thấy nếu không ra ngoài ngay thì sẽ không kịp ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng lại.

Nguyên Diệu đang định thúc giục Bạch Cơ thì Ly Nô lại khập khiễng bước ra, ngăn Nguyên Diệu lại.

Ly Nô đưa cho Nguyên Diệu một gói cao da chó nói: “Mọt sách, mang cái này cho con hồ ly thối kia.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên, nói: “Thập Tam Lang không bị thương không ốm, ngươi đưa nó cao da chó làm gì?”

Mèo đen trả lời: “Con hồ ly đó hôm qua gửi món cá tẩm mật kết hình trái tim rất ngon, ta ăn hết rồi, không có gì để đáp lễ thì gửi cho nó cao da chó vậy. Cao da chó này khá hiệu quả, dán vào thấy mát mát rất thoải mái, bây giờ ta thấy chân đỡ nhiều rồi. Cho nó ít, sau này nếu nó trẹo chân hay lưng thì dùng.”

“Thế này... cũng được.”

Nguyên Diệu nhận lấy cao da chó, bỏ vào trong áo.

Nguyên Diệu cất kỹ cao da chó, Bạch Cơ dường như cũng tìm thấy thứ mình muốn tìm trong bụi cỏ.

Bạch Cơ hái ba cái hoa đèn lồng trắng, bỏ vào trong ống tay áo.

“Hiên Chi, mang hộp quà lên, chúng ta xuất phát thôi.” Bạch Cơ mỉm cười nói.

“Được.” Nguyên Diệu đáp.

Nguyên Diệu xách hộp quà tặng Hồ Phu Nhân, rời khỏi Phiêu Miểu các với Bạch Cơ dưới ánh chiều trà, đi về phía cổng Đông.

Cổng Thượng Đông cách chợ Nam không xa, băng qua sông Lạc bằng cầu nổi, đi qua ba phường nữa là tới nơi.

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi Cổng Thượng Đông, trống báo giờ đóng phường trong thành vừa mới vang lên.

Nguyên Diệu vừa bước ra khỏi thành, che tay lên trán để nhìn xa thì thấy Vi Ngạn đang ngồi uống trà ở một quán trà không xa.

Vi Ngạn uống trà một cách hờ hững, ánh mắt luôn dán vào Cổng Thượng Đông, dường như đã chờ Bạch Cơ và Nguyên Diệu từ lâu.

“Đan Dương...” Nguyên Diệu gọi lớn.

“Hiên Chi!”

Vi Ngạn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu thì vô cùng phấn khích.

Vi Ngạn vội vàng ném vài đồng tiền lên bàn trà, cầm lấy cái bọc nặng trĩu chạy tới chỗ Bạch Cơ và Nguyên Diệu.

“Bạch Cơ, Hiên Chi, sao các ngươi giờ mới tới? Ta còn tưởng các ngươi không tới, đang lo lắng không biết tối nay làm sao qua đêm ở vùng ngoại ô này đây. Những quán trọ ở gần đây chỉ dành cho khách thương đi đường, không có cái nào ra hồn, chắc trong chăn còn có rận nữa...”

Bạch Cơ cười, liếc mắt đánh giá Vi Ngạn, ánh mắt dừng lại ở cái bọc nặng trĩu của hắn.

“Vi công tử nói đùa rồi, ta luôn giữ lời, sao có thể nuốt lời mà không đến chứ? Nếu chúng ta không đến, chẳng phải ngươi đã phí công mang theo bao nhiêu vàng bạc tiền tài thế này sao?”

Nguyên Diệu liếc nhìn cái bọc nặng trĩu của Vi Ngạn, không nhịn được nói: “Đan Dương không phải đã mang hết tiền tiết kiệm của mình theo đây chứ? Ngươi định mua bao nhiêu đồ ở chợ Quỷ vậy?”

Vi Ngạn cười nói: “Hê hê, ta cứ cảm thấy ở chợ Quỷ bán toàn những thứ ta muốn, hiếm khi có dịp đi, ta định tiêu hết số tiền này. Bạch Cơ thấy nhiều biết rộng lại khéo ăn nói, nhớ phải giúp ta trả giá nhé.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, quên nói với ngươi, chợ Quỷ không giống chợ người. Việc mua bán ở chợ Quỷ không có mặc cả. Chợ Quỷ không có lừa lọc, không có mưu mô, chỉ có mua hoặc không mua. Ngươi cảm thấy đắt thì không mua nhưng không được trả giá.”

“Làm ăn như vậy, thẳng thắn và tiết kiệm thời gian, ta thích.” Vi Ngạn cười nói.

Nguyên Diệu nhìn trời đã dần tối lại hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta đến chợ Quỷ bằng cách nào? Nên đi theo hướng nào?”

Bạch Cơ nhìn về phía đường chân trời, nói: “Đi bộ đến chợ Quỷ thì đến sáng cũng không tới. Ta đã đặt một chiếc xe ma, nó sẽ chở chúng tôi tới chợ Quỷ nhưng bây giờ chưa đến giờ hẹn. Chúng ta đi đến chỗ hoang vắng kia đợi.” Vậy là, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn đi dọc theo con đường hoang dã. Ba người đi một lúc, dừng lại dưới một cây khô giữa cánh đồng hoang.

“Chờ ở đây đi.” Bạch Cơ cười nói.

Thấy cành cây khô có thể ngồi được, Bạch Cơ bèn bay lên cây, tựa lưng vào cành mà nhắm mắt dưỡng thần.

Nguyên Diệu và Vi Ngạn không trèo lên được, đành đứng dưới cây trò chuyện.

“Hiên Chi, trong hộp quà ngươi cầm là gì vậy?” Vi Ngạn hỏi.

“Bánh sữa hoa hồng.” Nguyên Diệu đáp.

“... Ta đói bụng rồi, có thể ăn một miếng không?” Vi Ngạn thèm thuồng.

Nguyên Diệu nói: “Không được. Đây là quà thăm bệnh.”

“Ai bệnh vậy?” Vi Ngạn ngạc nhiên.

“Hồ Phu Nhân.” Nguyên Diệu đáp.

Vi Ngạn suy tư một lúc, nói: “Ồ là vị Hồ Phu Nhân bán vé vào tiệc Cực Lạc ư?” Nghe đến Tiệc Cực Lạc, Nguyên Diệu bèn cảm thấy đau đầu.

“Đan Dương, đừng nhắc đến Tiệc Cực Lạc nữa, giờ ta chỉ cần nghe thấy Tiệc Cực Lạc là liên tưởng đến những điều không hay, mắt đau, đầu cũng đau.”

“...”

Khi Nguyên Diệu và Vi Ngạn đang trò chuyện thì bỗng nhiên trong đồng hoang truyền đến âm thanh “khu lu khu lu...” của một cỗ xe đang chạy.

“A, xe ma đến rồi.” Bạch Cơ nói từ trên cây.

Nguyên Diệu và Vi Ngạn dừng lại trò chuyện nhìn quanh bốn phía.

Trời đã hoàn toàn tối, đêm nay mây đen che khuất mặt trăng, đồng hoang không có ánh đèn nên không thể nhìn rõ cỗ xe ngựa đến từ hướng nào.

Nguyên Diệu đang nheo mắt nhìn xung quanh, Vi Ngạn lại run giọng nói: “Hiên Chi nhìn lên trời kìa.” Trong giọng nói run rẩy của Vi Ngạn mang theo sự phấn khích không thể kìm nén.

Nguyên Diệu ngước nhìn lên, đúng lúc mây đen tan ra, ánh trăng như đèn sáng.

Trên trời bay tới một con chim khổng lồ, chim ấy có chín đầu, hình dáng như con gà, lông màu đỏ rực, hai cánh như bánh xe đang xoay. Âm thanh “khu lu khu lu” mà Nguyên Diệu vừa nghe, giống như tiếng xe đang chạy là âm thanh phát ra khi nó bay.

Bạch Cơ bay xuống khỏi cây khô, đứng bên cạnh Vi Ngạn và Nguyên Diệu, cười nói: “Đây là Quỷ Xa Điểu. Quỷ Xa Điểu trước đây là thần điểu. Đêm nay chúng ta sẽ cưỡi nó để đến chợ Quỷ.” Quỷ Xa Điểu thu cánh, đỗ lại nói: “Thần điểu gì chứ, đều là chuyện cũ rồi. Bây giờ sống ở nhân gian, cuộc đời của chim không dễ dàng, kế sinh nhai khó khăn, không giống người khác chỉ có một đầu, ta có chín cái đầu, chín cái miệng phải ăn, chỉ có thể làm mấy việc chở người chở hàng để kiếm sống thôi. Bạch Cơ là khách quen, chở ba người vốn là mười lạng bạc, nhưng người ta chỉ lấy mười lạng thôi. Có muốn thêm thùng xe không?”

Bạch Cơ cười nói: “Có thùng xe thì thoải mái hơn, thêm vào đi.”

Quỷ Xa Điểu nói: “Tổng cộng hai mươi lượng.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, ta ra ngoài vội quá, quên mang theo túi tiền…” Vi Ngạn không còn cách nào khác, đành mở bọc lấy hai mươi lượndg bạc đưa cho Quỷ Xa Điểu.

Quỷ Xa Điểu nhận lấy bạc rồi lùi vào vùng hoang dã. Nguyên Diệu thấy một cái đầu của Quỷ Xa Điểu bất chợt phun ra một làn khói, bao trùm lên thân chim. Không lâu sau, khói tan đi, trên lưng Quỷ Xa Điểu xuất hiện một chiếc thân xe, trông giống như một cỗ xe ngựa, chỉ có điều là không có mái che.

Quỷ Xa Điểu cúi xuống, Bạch Cơ bước lên trước, Nguyên Diệu và Vi Ngạn cũng lập tức theo lên. Cả ba người Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngồi trên lưng Quỷ Xa Điểu.

Dưới màn đêm lơ lửng, ánh trăng như tấm lụa mỏng, Quỷ Xa Điểu dang rộng đôi cánh khổng lồ, mang theo Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn bay lên bầu trời đêm, đi về chợ Quỷ.

Đêm thu ở vùng ngoại ô vô cùng yên tĩnh, gió thổi lộng lẫy, ánh trăng nhảy múa trên dòng sông, biến màn đêm thành một vùng xanh thẳm mênh mông kéo dài đến tận chân trời.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Quỷ Xa Điểu chở Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn bay qua những cánh đồng hoang vu, về phía núi Mang. Không lâu sau, những đỉnh núi của núi Mang lờ mờ hiện ra, giữa vùng hoang vu tĩnh lặng, xuất hiện những điểm sáng lấp lánh. Những ánh sáng đó dần tụ lại thành một vùng ánh đèn rực rỡ. Trong ánh đèn ấy, mờ ảo hiện lên hình dáng của một ngôi chợ với những con đường đan xen, những ngôi nhà chồng chất và những người đi lại đông đúc.

Bạch Cơ chỉ về phía ánh đèn phía trước, nói: “Đó là chợ Quỷ.”

Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngạc nhiên gật đầu.

Ngoài chợ Quỷ, có một tấm bia đá gãy, bị che khuất trong khói hoang và cỏ dại. Tấm bia đá chỉ còn lại một nửa, trên đó khắc chữ “Chợ” bằng kim văn. Chữ phía trên do tấm bia bị gãy nên chỉ còn một chút dấu vết, không thể nhận ra là chữ gì.

Quỷ Xa Điểu dừng lại bên cạnh tấm bia đá, nói: “Đã đến chợ Quỷ rồi.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn bèn bước xuống.

Một làn khói bốc lên, Quỷ Xa Điểu thu thân xe lại. Nó duỗi chân, gập cánh lại, buồn bã nói: “Ôi! Ta còn phải đi kéo thêm một chuyến nữa, tối nay phải bay ba chuyến, nghĩ thôi thôi cũng thấy mệt, đời chim thật khổ quá...” Nói xong, Quỷ Xa Điểu lăn bánh bay đi.

Nguyên Diệu thấy Quỷ Xa Điểu bay đi thì có hơi lo lắng hỏi: “Bạch Cơ, chim bay mất rồi, lát nữa chúng ta làm sao về đây?”

Vi Ngạn nghe vậy cũng lo lắng nói: “Đây là vùng hoang vu hẻo lánh, trước không thấy làng, sau không thấy quán trọ, đến cả quán trọ có chăn rận cũng không tìm được, e rằng chúng ta phải chịu lạnh qua đêm rồi. Biết vậy ta đã mặc áo bông đi…”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, Vi công tử, các ngươi đừng lo, tối nay chúng ta sẽ ở lại chợ Quỷ. Hơn nữa là ở trong tòa nhà của Hồ Phu Nhân tại chợ Quỷ, nơi đó đầy rẫy mỹ nhân.”

Vi Ngạn hỏi: “Trong tòa nhà của Hồ Phu Nhân có chăn sạch không?”

Bạch Cơ cười nói: “Có. Còn có nhiều nàng hồ ly xinh đẹp và đa tình nữa.”

Vi Ngạn nói: “Có chăn sạch là được rồi. Hồ ly thì thôi, ta không có nhiều bạc, chỉ định mua những món bảo vật kỳ lạ, không có ý định mua hồ ly.”

Nguyên Diệu chuẩn bị bước vào chợ Quỷ.

Bạch Cơ ngăn hắn lại, nói: “Đợi đã, Hiên Chi.”

Nguyên Diệu dừng bước.

Bạch Cơ lấy ba chiếc đèn lồng cỏ trắng ra, cười nói: “Người ta vẫn nói, không cầm đèn Quỷ thì không vào chợ Quỷ. Mặc dù bây giờ nhiều người không còn giữ quy tắc cũ nữa nhưng ta vẫn thích giữ gìn truyền thống.”

Trong chớp mắt, trên tay Bạch Cơ xuất hiện ba chiếc đèn lồng quỷ ánh xanh nhạt.

Bạch Cơ đưa cho Nguyên Diệu một chiếc đèn lồng quỷ rồi đưa cho Vi Ngạn một chiếc.

Nguyên Diệu nhận lấy đèn lồng quỷ, ngạc nhiên hỏi: “Bạch Cơ xưa nay không thích giữ quy tắc cũ, sao đột nhiên thay đổi tính nết thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Hì hì, ta và Ly Nô đến chợ Quỷ thì không cần cầm đèn lồng quỷ nhưng tối nay mang ngươi và Vi công tử tới đây vẫn nên cầm đèn lồng quỷ mà đi. Vì ánh sáng u ám từ đèn lồng quỷ có thể che giấu khí tức của người sống của các ngươi, để những kẻ không phải là người trong chợ Quỷ không phát hiện ra, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.”

Nguyên Diệu và Vi Ngạn hiểu ra.

Ba người Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn cầm đèn lồng quỷ bước vào chợ Quỷ.

Đường phố đan xen, nhà cửa ngay ngắn, hàng quán đông đúc, ánh sáng mờ ảo, những bóng người qua lại không ngừng. Ngoài việc có một chút không khí kỳ quái và một cảm giác lạnh lẽo, chợ Quỷ trông không khác gì so với chợ Nam nơi Phiêu Miểu các tọa lạc, điểm khác biệt duy nhất là một nơi là chợ của người vào ban ngày còn một nơi là chợ của quỷ vào ban đêm.

Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu và Vi Ngạn đến con phố chính. Trên phố chính, các hàng quán san sát, người qua lại tấp nập, chật kín cả đường. Nhưng nếu nhìn kỹ, thực ra chẳng có mấy “người” ở đó.

Những món hàng được bán ở các hàng quán cũng rất kỳ lạ, Nguyên Diệu ban đầu nghĩ rằng trong chợ Quỷ sẽ bán những thứ máu me, kỳ quái, giống như những bộ não người, tim người, gan người, phổi người như đã thấy trên phố Chu Tước trong đêm Hành Quỷ ở Trường An. Nhưng ở chợ Quỷ thì không. Ít nhất, trên phố chính thì không thấy.

Trong chợ Quỷ, hầu hết các mặt hàng được giao dịch là các vật dụng, có hồ lô, bình, ngọc hành rồi nồi, bát, thìa, chậu, v.v. nhìn qua thì rất bình thường không có gì đặc biệt. Cũng có một số loại thực vật không rõ tên, có cái còn được đặt trong chậu hoa là cây sống. Một số khác trông giống như dược liệu mà đã được phơi khô. Còn có những cửa hàng bán các sinh vật giống thằn lằn, bò sát nhốt trong lồng nhưng không phải là thằn lằn, bò sát thật, cùng với một số loài động vật kỳ diệu khác không thể gọi tên. Điều đặc biệt nhất là có những người bán hàng không có sản phẩm gì, chỉ đứng đó với vẻ mặt u ám, trước mặt họ bày biện bút mực, giấy, nghiên và một tờ giấy viết chữ “Thọ”.

Nguyên Diệu tò mò hỏi nhỏ: “Bạch Cơ, những người này bán cái gì vậy?”

Bạch Cơ chưa kịp trả lời, Vi Ngạn đã đáp lời: “Nhìn tình hình này, chắc là họ bán chữ, viết câu đối cho người ta.”

Bạch Cơ cười khúc khích, nói: “Không phải. Họ là những thuật sĩ bán dương thọ.”

Nguyên Diệu sững sờ còn ánh mắt của Vi Ngạn thì sáng lên hỏi: “Bạch Cơ, bán dương thọ là gì?”

Bạch Cơ đáp: “Là nghĩa đen, bán dương thọ. Ví dụ như có người muốn sống thêm mười năm thì có thể giao dịch với những thuật sĩ này, mua thêm mười năm dương thọ. Nhưng những năm dương thọ mà các thuật sĩ này bán hầu hết là từ việc trộm cắp, lừa gạt mà có, không thể phơi bày ra ánh sáng. Tuy nhiên, Vi công tử, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định mua dương thọ, vì thứ nhất là ngươi không đủ tiền mua, giá cả của họ rất cao, cao đến mức không tưởng. Thứ hai, nghịch thiên cải mệnh, sửa đổi dương thọ cũng giống như uống rượu độc giải khát là lựa chọn tệ nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị số mệnh phản phệ, cái giá phải trả sẽ nhiều hơn những gì ngươi nhận được, và rồi ngươi sẽ hối hận không kịp. Những thuật sĩ này làm nghề chơi dao hai lưỡi, trừ phi đến đường cùng, nếu không thì đừng đánh cược sinh mạng mà giao dịch với họ.”

Ánh mắt của Vi Ngạn lập tức trở nên ảm đạm.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn tiếp tục tiến về phía trước.

Nguyên Diệu nhìn xung quanh, thở dài: “Giữa đêm khuya, vùng ngoại ô hoang vắng lại có một cái chợ huyên náo giống ảo giác như vậy.”

Bạch Cơ cười nói: “Sự sống là ảo giác lớn nhất trong trời đất và vũ trụ.”

Nguyên Diệu cảm thấy câu nói của Bạch Cơ chứa đầy thiền ý, không khỏi lâm vào suy tư.

Đột nhiên, một chiếc quan tài đang di chuyển trên không trung xuất hiện trước mắt Nguyên Diệu khiến hắn giật mình kinh hãi.

Nguyên Diệu nhìn kỹ lại, phát hiện quan tài không phải đang bay trong không trung mà là do sáu con mèo xếp thành hai hàng khiêng. Những con mèo này khiêng quan tài với tư thế rất vui vẻ, bước đi linh hoạt, động tác phóng đại như thể đang nhảy múa.

Sáu con mèo lúc thì nâng quan tài lên cao, lúc thì hạ thấp xuống còn cùng nhau hát bài ca:

“Lên quan tài, ngủ trên ván, gõ trống khua chiêng chôn trên núi.

Chôn trên núi, khóc than rồi ca hát, hát ca bên trống quay về nhà.

Đời này ta, chẳng biết ai sau, dài ca mà khóc giọt sương mai.

Trời đất là mộ, nhật nguyệt là bia, ngày lành tháng tốt phúc thọ an... phúc thọ an...”

Bọn mèo vừa khiêng quan tài nhảy múa vừa hát bài ca đưa tang. Chúng hát xong vừa đúng lúc dừng lại trước một cửa hàng cũ kỹ. Lũ mèo thả quan tài xuống, con thì mệt mỏi nằm dài ra đất, con thì chạy đi uống nước.

Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngạc nhiên nhìn.

Nguyên Diệu phát hiện cửa hàng cũ kỹ này là một tiệm bán quan tài, không có tên, chỉ treo một biển hiệu hình con mèo.

Bạch Cơ cười nói: “Chắc đây là những nhân viên mới của tiệm quan tài mèo, chúng đang tập luyện khiêng quan tài.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Tại sao chúng phải tập luyện khiêng quan tài?”

Bạch Cơ cười nói: “Vì tiệm quan tài mèo mấy năm gần đây muốn thu hút khách hàng, bán được nhiều quan tài hơn nên họ tặng kèm dịch vụ khiêng quan tài và đưa đám. Nghe nói, tùy vào loại quan tài mà khách mua, có thể có bốn con mèo, sáu con mèo, tám con mèo khiêng, kiểu trang trọng nhất là mười sáu con mèo khiêng quan tài.”

“Chuyện này… thật sự có người mua sao?” Nguyên Diệu toát mồ hôi.

Bạch Cơ cười nói: “Có chứ. Làm ăn còn rất phát đạt nữa. Dù là người hay phi nhân tihf ai cũng sẽ chết, chỉ cần đặt mua quan tài, đến ngày chết, dù khách hàng ở xa tận chân trời góc biển hay gần ngay phố xá của Thần Đô, những con mèo này đều sẽ đúng giờ mang quan tài đến và giúp khách hàng khiêng quan tài đi chôn cất.”

Nguyên Diệu nghi ngờ hỏi: “Làm sao mèo có thể biết được ngày khách hàng sẽ chết?”

Bạch Cơ cười nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Chủ tiệm quan tài mèo là một con mèo tam thể tên là Thái Cực, nó có khả năng kỳ diệu là thông hiểu sinh tử. Ngay từ lúc ký kết hợp đồng, nó đã biết được thời hạn của khách hàng rồi.”

“Ồ.” Nguyên Diệu cảm thấy rất kỳ lạ.

Vi Ngạn nghe thấy thú vị, nói: “Ta có thể đến đặt một cái quan tài không? Sau này được đám mèo này hát ca khiêng quan tài chôn cất đúng là thú vị.”

Bạch Cơ cười nói: “Đương nhiên là có thể.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Đan Dương, bây giờ ngươi đặt mua quan tài có phải là hơi sớm không?”

Vi Ngạn cười nói: “Không sớm đâu. Trời có lúc không đoán được, người có họa phúc khó lường, lo xa tính trước vẫn hơn.”

Nói xong, Vi Ngạn bước vào tiệm quan tài.

Bạch Cơ cũng theo vào.

Nguyên Diệu nhớ ra rằng Ly Nô còn nhờ hắn tìm chủ tiệm quan tài mèo để lấy đồ bèn cũng bước vào theo.

Bên trong tiệm quan tài mèo không khí âm u lạnh lẽo, bày biện một số quan tài với chất liệu khác nhau, dưới ánh đèn cam, một con mèo tam thể có đôi mắt khác màu đang ngồi trên quầy, xem xét một cuốn sổ.

Thái Cực thở dài, lẩm bẩm: “Gần đây mấy khách hàng đều đến đúng giờ tốt lại trùng hợp vào cùng một ngày, không đủ người khiêng quan tài, đúng là lo quá. Đám mèo mới đến này vụng về lại yếu đuối, không chịu khổ, huấn luyện cả tháng vẫn chưa khiêng nổi quan tài, đúng là đời mèo sau không bằng đời mèo trước… Ồ, Bạch Cơ đại nhân, ngài sao lại đến chợ Quỷ, lâu rồi không gặp!”

Bạch Cơ chỉ vào Vi Ngạn, cười nói: “Chủ tiệm Thái Cực, ta mang khách đến cho ngươi đây.”

Vi Ngạn nhìn Thái Cực một cái, nói: “Con mèo này tròn trịa, béo phì, trông thật đáng yêu, không ngờ lại đi bán quan tài.”

Thái Cực cười nói: “Vị khách này, ngài muốn mua quan tài loại nào?”

“Ta không rành lắm, chỉ cần nằm thoải mái là được.” Vi Ngạn cười đáp.

Thái Cực cười nói: “Ngân sách của ngài là bao nhiêu?”

Vi Ngạn nghĩ một lát rồi báo một con số.

Thái Cực nhảy xuống khỏi quầy, dẫn Vi Ngạn đi dạo quanh cửa tiệm, giới thiệu cho hắn các loại quan tài khác nhau.

Bạch Cơ thấy Vi Ngạn và Thái Cực đang nói chuyện mua bán bèn bước ra cửa quan tài quán nhìn về phía xa không xa lắm.

Nguyên Diệu không biết nên làm gì, cũng không muốn đi theo Vi Ngạn chọn quan tài nên đến bên cạnh Bạch Cơ, nhìn theo theo ánh mắt.

Nguyên Diệu nhìn thấy một tòa nhà cao ba tầng, tòa nhà này có mái ngói cong, lan can đỏ và tường trắng, dưới ánh trăng ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng như pha lê, vô cùng lộng lẫy nhưng không có đèn đuốc nhìn qua cũng không có ai.

Bạch Cơ quay đầu về phía Thái Cực hỏi: "Ông chủ Thái Cực, đêm nay Lầu Tâm Nguyệt sao lại không mở cửa thế?"

Thái Cực dừng nói chuyện với Vi Ngạn, trả lời: "Bạch Cơ đại nhân, Lầu Tâm Nguyệt đã lâu rồi không mở cửa."

Bạch Cơ hỏi: "Tại sao? Có phải phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bị bệnh không?"

Thái Cực nói: "Bị bệnh? Con mụ yêu tinh già đó chẳng bệnh tật gì đâu! Bà ta đang làm mấy chuyện mờ ám nên chẳng thèm mở cửa Lầu Tâm Nguyệt thì có..."

Bạch Cơ hỏi: "Ông chủ Thái Cực, sao ông lại nói vậy?"

Thái Cực chẳng còn quan tâm đến việc bán quan tài cho Vi Ngạn nữa, giao cho Vi Ngạn tự đi dạo xem rồi bước tới, nhảy lên một chiếc quan tài, rướn tới bên tai Bạch Cơ, nói nhỏ: "Bạch Cơ đại nhân, ngài đến vừa đúng lúc, nếu ngài không đến, có một số chuyện ta cũng chẳng biết nói với ai. Mọi người đều biết, trên con phố Bách Quỷ này, ta và Tâm Nguyệt Hồ không hòa thuận, hai nhà chúng ta cãi nhau không ít lần. Bà ta chê ta mở quan tài quán ở vị trí đào hoa của bà ấy, làm xui xẻo, cản trở việc buôn bán của lầu xanh. Còn ta thì ghét bà ấy mở lầu xanh ở vị trí tài vận của ta làm ô uế, ảnh hưởng đến việc kinh doanh quan tài của ta. Nhưng những gì ta sắp nói với ngài đều do mấy đứa khiêng quan tài của ta tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không phải bịa chuyện để bôi nhọ bà ta đâu. Cách chợ Quỷ không xa, ở hạ lưu sông Y có một ngôi làng tên là Phù Đồ, trong làng có một ngôi chùa cổ tên là chùa Phù Đồ. Gần đây Tâm Nguyệt Hồ thường xuyên đến chùa Phù Đồ còn móc nối với vị trụ trì trong chùa, tổ chức mấy buổi tiệc Cực Lạc ở đó. Ta cho người theo dõi ở ngoài chùa, phát hiện không chỉ có người mà còn có cả phi nhân tham dự mấy buổi tiệc này nhưng dù là người hay phi nhân, sau khi tham dự yến tiệc, luôn có vài người mất tích. Những người này biến mất không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao. Chuyện này đầy rẫy sự quái dị, ta vẫn luôn muốn điều tra rõ ràng..."

Bạch Cơ chìm vào suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK